Chương 7: Tôi đi!

Editor: Meow

Ăn cơm xong, Hứa Xung bảo pháo thủ về trước, rồi đến trước mặt Hà Hoan, tức giận nói: "Tôi chỉ có một ngày nghỉ, hết ngày phải lập tức đi mặt trăng, thế mà còn bị cậu bắt đi làm thiêu thân!"

"Ngày mai, tôi sẽ hẹn trước một chiếc phi hạm, định mời cậu đến lái thử." Hà Hoan nói.

Hứa Xung tức giận nói: "Cậu mua phi hạm... Tự cậu lái cũng được mà! Túm tôi theo làm gì, khoe giàu hả?"

"Tôi muốn mời một nhóc con lái thử. Cậu ấy rất thích tôi, mà hơi thẹn thùng. Có thêm một người, có thể thoải mái hơn chút." Hà Hoan nghiêm túc nói.

Hứa Xung thầm nghĩ, dẹp đi! Vậy còn kéo theo tôi làm gì, nhất định là người ta đã rõ được bộ mặt thật của cậu rồi! Nhưng Hứa Xung vẫn cảm thấy hứng thú.

"Nhóc con! Nhóc nào?"

"Cậu đừng quan tâm làm gì. Mai cậu cứ là bạn trai của tôi, phi hạm là cậu mua cho tôi." Hà Hoan cười.

Hứa Xung nghe đến đó cũng sắp điên rồi, hắn tình nguyện đi diễn tập thực chiến, bị Hà Hoan bắn thành pháo hoa.

Cút mẹ cậu đi làm bạn trai! Một đời thanh danh của tôi cũng bị hủy.

"Cậu làm giám sát tâm lý chưa? Sao tôi thấy còn chứng ảo tưởng vậy?"

Hà Hoan thờ ơ nói tiếp: "Đến lúc đó nhớ biểu hiện thân mật, quan tâm tôi, vung tiền vì tôi, yêu thương chảy đầy từ túi tiền, nghe không?"

Hứa Xung cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, nhìn Hà Hoan trước mắt, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ phong lưu, dung hợp hai loại khí chất tao[1] cùng A[2] đến thiên y vô phùng.

[1] lẳng lơ

[2] tao nhã

"Tôi đã cùng cậu diễn cái thể loại phim truyền hình hạng hai này rồi, còn muốn phải vung tiền như rác?"

"Cậu không muốn? Vậy được, giờ tôi đi mời pháo thủ của cậu đi xem phim, cái bộ điện ảnh mới tên gì nhỉ... [Củi khô lửa bốc]?"

Hức Xung lập tức đầu hàng: "Tôi đi! Tôi đi!"

"Cậu nói đi này, là cậu nguyện ý, hay đang chửi tôi?" Hà Hoan hỏi.

"Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý được chưa?"

Đi cái đầu cậu á!

"Việc này cũng xem như hiện thức hóa giấc mơ của cậu."

Hà Hoan đứng dậy, tay đút túi chậm rãi rời đi.

Hứa Xung cảm thấy sai sai: "Chờ đã... Hà Hoan cậu nói cho rõ, mơ gì chứ? Tôi có mơ ước gì mà cần cậu đến thực hiện?"

Hà Hoan dừng bước.

"Lúc cậu vừa đến khu đông, thường nhìn lén tôi. Biết tôi thích cà phê, còn đặc biệt nghỉ phép ra ngoài mua một hộp cà phê cho tiểu đội của tôi. À, khi hỏi thăm biết tôi thích nghe nhạc kịch, liền mua vé tặng tôi, còn nhiều chuyện khác nữa..."

"Đệt! Đó là tôi..." Hứa Xung vừa nghe đã đỏ mặt.

Đó là tôi đây coi trọng phòng ngự sư đội cậu! Muốn đào góc tường!

"Đó là cậu cái gì?"

Hứa Xung căn bản không dám nói thật, lấy cái tính Ma kết tra nam của Hà Hoan, chắc chắn sẽ ghi thù, đi khiêu pháo thủ nhà hắn.

Đáng thương Hứa Xung chỉ có thể nhịn không giải thích.

"Xem đi, cậu đúng là thích tôi. Tiếc là, cậu không muốn ở phía dưới, từ trước tới giờ tôi cũng không muốn khó xử ai, chúng ta không có duyên rồi."

Trong căn cứ chật hẹp, scandal kiểu này lan cực nhanh, đêm đó, nhóm bát quái khu Đông đã bùng nổ.

Chị đại kĩ thuật: [Biết gì chưa! Biết gì chưa! Thì ra khi Hứa đội vừa vào căn cứ, đã thầm mến Hoan thần nhà chúng ta!"

Tân hậu cần tiểu Manh: [Khu Đông chúng ta trai đẹp quá nhiều, nhưng mà CP Hứa đội Hoan ca rất được hoan nghênh nha!]

Cơ giới sư vương: [Năm đó lão Hứa đúng là nghé mới sinh không sợ cọp! Tiếc là lần diễn tập đợt này cũng không vươn mình lên được!]

.......

Tỉnh lược hàng loạt comment.

Huấn luyện viên kim bài: [Mọi người đang nói gì, sao tôi nghe không hiểu?]

Chị đại kĩ thuật: [Sắt thép ngu xuẩn tới rồi kìa, các chị em logout!]

Kim bài huấn luyện viên Cố Hoài nhìn mưa bình luận logout, không rõ sao đám người này lại không ưa mình, thế rồi còn kéo hắn vào group này làm gì.

Trong khi đó, Hạ Hành đang ngồi xổm ở bàn nhỏ, ăn một bát mì.

Mùi vị cứ là lạ, hắn nâng bát lên nhìn, má ôi.... quá hạn ba tháng!

"Ọe..."

Hạ Hành ào ào ói, chợt quang não trên cổ tay rung lên, người môi giới chuyên tìm việc giúp hắn gọi tới.

"Hạ Hành! Cơm nước xong chưa? Có việc nhẹ lương cao này, nhận không?"

Hạ Hành vẫn còn ói mì gói, "Phi" một tiếng lớn.

"Này Hạ Hành! Cậu nếu chê tôi không kiếm được việc có kỹ thuật, thì cứ nói thẳng ra, làm gì còn phun nước bọt với tôi!"

Hạ Hành vội vàng trả lời: "Tôi có đâu có phun anh! Việc gì vậy, nói đi!"

"À là có một tên nhà giàu, định mua chiếc phi hạm, cái loại mới nhất ấy. Trước khi mua muốn tìm người lái thử, yêu cầu người đến phải có trình độ cao, ưu tiên người làm việc trong hạm đội liên bang hoặc quân dự bị, hơn nữa sẽ trả gấp ba so với những người lái thử thông thường. Cậu xem! Này không phải rất hợp với cậu sao?"

"Đó là bởi vì trong những người anh biết chỉ có tôi là có kinh nghiệm đi."

"Nhóc này đúng là không thành thật, không hài lòng sao? 30% phí hoa hồng, ok không?"

Hạ Hành đáp ngay: "Không thành vấn đề."

"Mười giờ sáng mai, đảo thử lái số 808. Đừng tới trễ!"

"Đã biết."

Vì ngày mai có thể bình an phi hành, đảm bảo thân thể khỏe mạnh là việc trọng yếu nhất.

Hạ Hành ra ngoài tản bộ, mua một bát mì mới, ăn xong ngủ sớm.

Đảo thử lái 808 được khai hoang xây dựng trên biển. Thuộc về doanh nghiệp sản xuất phi hạm lớn nhất liên bang - tập đoàn Thuẫn Lực.

Thời đại này phi hạm dân dụng cũng gần giống như những phú hào sở hữu trực thăng của bảy mươi tám mươi năm trước.

Hạ Hành đi thuyền đến đảo 808, vào phòng khách quý, gặp được cố chủ[3] đang đứng bên cửa sổ sát đất, tên hình như là Hứa cái gì Xung...

[3] người thuê

Đối với những người nhà giàu này, ấn tượng của Hạ Hành chỉ dừng lại ở loại người như Hàn đại thiếu gia, coi tiền như rác. Đừng hiểu lầm, không phải Hạ Hành bảo đám con nhà giàu kia không quan tâm tiền bạc, mà thực sự là bọn họ quá có tiền.

Nhưng vị Hứa tiên sinh trước mắt này không giống. Hắn ngũ quan lập thể, đường nét xương hàm mạnh mẽ nam tính, một tay khoát lên ghế dựa, tay khác cầm một ly thủy tinh, trong ly không phải là thứ nước đặt giá gì, chỉ là một ly nước canh.

Đại đa số người đốt tiền mua phi hạm, đều thích cầm lấy ly rượu đỏ nhẹ lắc, chỉ lo người ta không nhận ra họ không có tiền.

Nhưng người đàn ông trước mắt này, mang đến cảm giác khiêm tốn mà khắc chế.

"Chào ngài Hứa tiên sinh, tôi là Hạ Hành người được Vương Lượng giới thiệu đến lái thử giúp ngài." Hạ Hành không có thói quen khách sáo, dứt khoát giới thiệu mình.

Hứa Xung nheo mắt, nghiêm túc nhìn Hạ Hành.

Hạ Hành có thể cảm giác được sự hoài nghi của đối phương, có lẽ là do tuổi tác của mình, cũng có thể là do mình mặc một thân quần áo giá rẻ.

"Hứa tiên sinh, ngài nhìn tôi xem. Tôi không giống những người não tàn trẻ tuổi khác, vừa tới liền vỗ mông ngựa. Chờ lát nữa, có thể ngài sẽ cảm thấy tôi thuận mắt hơn."

Hứa Xung ngẩn người, rồi cười.

"Cậu giới thiệu kiểu này thật thú vị."

"Bình thường bình thường, da mặt dày mà thôi." Hạ Hành đáp.

"Chính thức giới thiệu, tôi là Hứa Xung." Hứa Xung đứng dậy bắt tay với Hạ Hành, "Tôi muốn chọn một chiến phi hạm cho bằng hữu, nghe nói cậu rất lợi hại, vậy cậu lái thử xem sao."

Đây là lần đầu tiên có cố chủ bắt tay với Hạ Hành.

Tay Hứa Xung rất lớn, mạnh mẽ có lực.

Hai người đều không nhiều lời, nhưng Hạ Hành có thể cảm nhận được Hứa Xung không xem thường mình.

"Trên đảo 808 này chắc cũng có rất nhiều người lái thử chuyên nghiệp, sao ngài lại muốn tìm ở ngoài?" Hạ Hành hỏi.

Hứa Xung cười: "Họ đúng là chuyên nghiệp, nhưng họ cũng là do tập đoàn Thuẫn Lực thuê. Cậu nghĩ họ sẽ nói hàng hóa nhà mình sản xuất không tốt sao? Lúc cậu lái thử, người của Thuẫn Lực cũng sẽ đứng cạnh. Vì thế chỉ cần sau khi xuống nói cho tôi đánh giá của cậu là được."

Hạ Hành cúi đầu, vừa lúc thấy dưới đất rơi một mảnh giấy nhỏ, hình như là từ tay áo Hứa Xung rơi ra. Hạ Hành nhặt lên mở ra, thấy dòng chữ Hứa Xung tự nhắc mình.

Phải phô bày tình cảm ra?

Hứa Xung lúng túng cất tờ giấy: "Xin lỗi, tôi không giỏi giao tiếp lắm."

Ha ha, là không giỏi diễn kịch chứ?

Hạ Hành cười thầm, anh bạn thật không đủ chuyên nghiệp nha, lời kịch còn phải ghi lại?

"Chờ chút, bạn tôi tới rồi chúng ta cùng đi."

Hạ Hành nhìn theo tầm mắt Hứa Xung, vừa thấy liền cứng đờ mặt.

Người đến mặc sơ mi trắng cùng quần tây, tay đút túi mỉm cười đi về hướng hai người.

"Hà... Hà Hoan?" Hạ Hành dụi mắt, chắc là nhìn nhầm rồi nhỉ?

Vì là cửa sổ sát đất, từng tia nắng rơi vào người Hà Hoan, càng tôn lên vẻ tuấn mỹ trắng nõn của y, ngay cả bóng người phản xuống đều mang đến cảm giác tao nhã nghệ thuật.

Hạ Hành chậm rãi hồi thần, nói xem Hứa Xung này kĩ thuật diễn tệ hại như thế, làm sao có thể không người phối diễn,

Náo loạn nửa ngày thì ra hợp hoan này mới là nhân vật chính.

"Hứa Xung, thật có lỗi, để anh chờ lâu!" Hà Hoan đi tới, cúi người, cố ý dựa sát vào Hứa Xung.

Hứa Xung mỉm cười: "Không lâu. Trước có nghe em nói kỹ thuật điều khiển của tiểu Hạ rất tốt, nên lần này anh đặc biệt mời cậu ấy tới vì chúng mình lái thử."

Chóp mũi Hà Hoan chạm nhẹ trán Hứa Xung: "Anh tốt với em như vậy, em còn cảm thấy anh muốn chuẩn bị nó để cầu hôn."

Hứa Xung đổi sắc, lời này không có trong kịch bản, hơn nữa Hứa Xung vừa nhìn là biết người đàng hoàng, giờ diễn thế nào?

Hứa Xung đáp: "Anh thấy em còn chơi chưa đủ. Chờ em mệt, anh sẽ luôn ở đây chờ em."

"Anh thật tốt." Hà Hoan kéo tay Hứa Xung, đứng lên.

[4] vì hai người đang diễn nên mình để xưng anh-em

Hạ Hành thấy buồn cười, câu kia của Hứa Xung không phải là trong phim truyền hình máu chó tám giờ tập gần nhất đó sao?

Haha, đúng là không nhìn ra người như Hứa Xung vậy mà còn biết xem phim truyền hình tám giờ, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha!

Hạ Hành liếm môi, vốn là vừa thấy Hà Hoan, hắn đã muốn vỗ mông rời đi. Nhưng mà xem hai người này diễn cũng rất vui.

Thôi vẫn ở lại xem đi! Dù sao thì đây cũng là lần đầu có người khác vung tiền mời hắn đến xem trò vui đó!

Ba người đến nơi đậu phi hạm, là một chiếc phi hạm đỏ sậm, dù là bay lượn trên biển hay bay cao trên trời đều rất nổi bật.

Người đầu tiên lên phi hạm là người lái thử của đảo, tiếp theo là khách hàng Hứa Xung cùng Hà Hoan.

Hạ Hành là người cuối cùng đi lên.

Khi hắn nhảy vào cửa khoang muốn đến ngồi ghế lái, vừa khéo đi ngang Hà Hoan.

Y đột nhiên nghiêng người, giơ chân chặn cửa: "Còn nhớ vấn đề lần trước tôi hỏi cậu không?"

Chân người này rất dài, nhìn ở góc độ như vậy đúng là cảnh đẹp ý vui.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu đề chương này là "Tôi đi", vui lòng đọc bằng giọng điệu của Hứa đội.

Tiểu kịch trường ABO (chính văn không phải ABO):

Hứa Xung: Đừng có túm tôi theo! Tin tức tố của cậu quá mạnh, ép tim ông bực bội

Hà Hoan: Làm gì có, nói bậy, tiểu Hạ Hành cũng không ngửi thấy.

Hứa Xung: Đó là người ta còn chưa phân hóa[5]! Ngửi thấy nhất định nóng nảy...

[5] ở ABO phân hóa là biểu hiện của trưởng thành (thường bắt đầu khi được 18 tuổi)

Hà Hoan: Hả?

Hứa Xung: Nhất định đắm chìm trong hương vị cường đại từ tin tức tố của cậu...

Hạ Hành: Thật xấu hổ! Mùi mì gói hết hạn đã hun đến mũi không còn ngửi được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top