CHƯƠNG 43:
--> (*): là phần chú thích bình thường từ đầu tới giờ.
--> (#): là phần giải thích cốt truyện bắt đầu từ chương 35.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
CHƯƠNG 43: CỐ BẠCH: ĐẬU MÒE.
Cố Bạch bám cửa sổ trừng mắt, nhìn chằm chằm đám mây xám dày nặng kia, chờ nửa ngày cũng không thấy một tia sét đánh xuống.
Không chỉ không thấy sét đánh, họ cũng đang dần dần cách xa vùng trời âm u tâm tối đó.
Biển mây trong tầm mắt biến thành một vùng trắng mịn bồng bềnh thuần khiết, dán mặt lên cửa sổ nhìn sang kia, chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen quay cuồng như chì, nhìn từ xa, màn mưa dưới mây đen tựa như sương mù nặng trịch bao phủ cả vùng đất.
Cố Bạch dời mắt không nhìn nữa, khẽ xoa mặt hai lần, lúc nhìn xuống giấy vẽ trong tay cậu, phát hiện giấy đã bị cậu vò nhăn.
Cố Bạch nhẹ giọng " shh" một tiếng, cảm thấy thật lãng phí, sau đó bỏ giấy khổ to sang một bên, lấy ra một quyển sổ có khổ nhỏ hơn tập giấy ban nãy từ trong túi xách đen bên người.
Cố Bạch quen vẽ thẳng lên giấy tiêu chuẩn, nói thế nào thì sổ kí họa vẫn là một dạng cuốn, gáy sổ luôn cản tay cậu và bút, hơi khó chịu.
Nhưng ở trên máy bay cũng không phải chỗ thích hợp để dùng giấy vẽ, cho dù chiếc máy bay này bay vô cùng êm.
Cố Bạch mở sổ kí họa giấy rời ra, lại lấy vài cây bút chì, rồi tốc họa cảnh tượng vừa nhìn thấy vào giấy.
Ký họa là một môn khá quan trọng trong chương trình học cơ sở ngành hội họa, giúp họa sĩ rèn luyện khả năng quan sát và khái quát hình ảnh, để họa sĩ có thể nhanh chóng nắm lấy trọng điểm hình ảnh và tiến hành mô tả.
Trong học viện mỹ thuật, có thể thường xuyên nhìn thấy sinh viên vác giá vẽ và ghế đầu ngồi đại một chỗ bắt đầu lấy cảnh ký họa. Bởi vì lấy cảnh đường phố để kí họa, đa phần đều có người, mà bình thường " người" có tính lưu động, từ đó họa sĩ có thể luyện được kỹ xảo dùng tranh thuật chuyện.
Trừ tranh không có gì ngoài tĩnh vật và một số ít tranh chân dung, đa số bức tranh nổi tiếng thành công là kiểu có thể đọc rõ một câu chuyện từ hình ảnh, chứ không phải một bức tranh khô khan.
Dạng tranh này, dù là người ngoài nghề cũng có thể phân biệt được vài điểm ý vị, còn những tranh chân dung vẽ người và tranh tĩnh vật, bình thường đều dùng để huyễn kỹ hoặc luyện tập.
(*) Huyễn kỹ: dùng kỹ năng để lòe mắt( qua mắt) thiên hạ.
Lúc trước, Cố Bạch thường chạy tới đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm Thành phố S mở sạp hàng nhỏ, khi không buôn bán sẽ ký họa cảnh đường phố, lại thêm luyện tập và đồ án ở trường, thật ra cơ hội để cậu vẽ kí họa khá là nhiều.
Trạch Lương Tuấn ở bên cạnh đeo bịt mắt ngủ không biết trời trăng mây gió, còn Tư Dật Minh thì đang đọc một quyển sách nguyên văn viết bằng ngôn ngữ gì đó mà Cố Bạch xem không biết đọc không hiểu.
Lúc Tư Dật Minh chèn kẹp sách đóng sách lại và ngẩng đầu lên, đạp vào mắt là Cố Bạch ngồi đối diện anh đang mở đèn đọc sách, cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Yêu quái trẻ con trông cực kỳ nhỏ nhắn đang cúi thấp đầu, lúc này mái tóc xù đã hơi dài, theo độ cong cúi xuống của cậu mà vểnh lên vài cọng tóc ngố.
Dù dưới tay Cố Bạch đã lót khăn giấy, nhưng chì xám vẫn dính vào tay như cũ, trông hơi bẩn, nhưng dáng vẻ chăm chú này lại khiến lòng người vô cùng mềm mại.
Trên đường đi cũng không quên luyện tập, Tư Dật Minh cũng không nhịn được muốn khen gợi cậu.
Có rất ít yêu quái chịu khó như thế, không phải vì lười, mà vì tuổi thọ của họ luôn dài đằng đẵng vô tận, thậm chí còn đồng thọ cùng đất trời.
Loài người nhất định phải dốc hết sức cố gắng làm một chuyện gì đó, còn đối với yêu quái mà nói, từ từ rồi cũng tới thôi.
Đó chắc là lý do vì sao đám yêu quái luôn luôn làm cá ướp muối(*) trầm lặng u ám, còn loài người thì luôn luôn có thể sinh ra vài quỷ tài kinh tài tuyệt diễm lưu danh sử sách.
(*) Cá ướp muối: chỉ người không có chí tiến thủ.
Chắc là vì bị thời gian rượt đuổi nên loài người luôn có thể làm ra những thành tựu khiến người ta sợ hãi xuýt xoa.
Còn yêu quái bị thời gian bỏ quên, sẽ không già đi vì thời gian dần trôi, thì sẽ lắng đọng theo thời gian, không còn nhiệt tình như thế nữa.
Tư Dật Minh vẫn rất thích sự nhiệt tình này, lâu lâu khiến anh cảm nhận được một tí nóng bỏng.
Ánh mắt Tư Dật Minh lưu luyến trên mấy cọng tóc vểnh trên đầu Cố Bạch, thấy mấy cọng tóc ngố ấy lúc ẩn lúc hiện theo động tác của cậu, anh hơi không khống chế nổi tay bản thân, muốn đè chúng xuống.
Tư Dật Minh nhìn lướt qua Cố Bạch đang ngồi đánh bóng tranh, lúc thấy con rồng vọt lên cao thì hơi ngẩn người, nhanh chóng nhìn về phía tầng mây đen đặc đã bị họ bỏ lại xa xa đằng sau, nhận ra rằng chỉ sợ là Thanh Long vừa đi ngang qua đã bị nhìn thấy.
Anh không nhìn nữa, nâng mặt nhìn Cố Bạch vẽ tranh.
Tư Dật Minh cũng biết vẽ tranh, nhưng thiên phú bẩm sinh của anh bị hạn chế, không vẽ được linh họa.
Linh họa là một vật có yêu cầu rất cao, yêu cầu đầu tiên là linh khí của họa sĩ phải công chính thuần hòa, chỉ riêng yêu cầu này, đã trực tiếp loại tất cả nhưng yêu quái đã tu thành tinh.
(*) Thuần hòa: thuần khiết + hài hòa.
(*) Giải thích: Yêu quái tu hành tinh tất có tà khí hoặc sát khí, cho nên không phù hợp với điều kiện.
Đương nhiên, Thần thú thiên tính tự mang thuộc tính điều khiển chiến tranh như Tư Dật Minh cũng trực tiếp bị loại, ngay cả thụy thú như Kỳ Lân, cũng vì trên người mang thiên phú phụ trách giám định đế vương hiền minh mà lật xe ngay thiên phú trời sinh.
(*) Kỳ Lân: xem chú thích tại Chú thích về các yêu quái và Thần thú thượng cổ.
(*) Giải thích câu trên: hai điều kiện tiên quyết để vẽ linh họa là linh khí và thiên phú bẩm sinh (thân mang cát tường + vẽ đẹp), anh Minh không vẽ được linh họa do thiên tính dính tới chiến tranh (không cát tường), còn Kỳ Lân không vẽ được do thiên phú là phán xét minh vương chứ không phải vẽ, ý là không biết vẽ hoặc vẽ xấu á (không có thiên phú).
Trước kia chỉ có tiên nhân vẽ được linh họa hoàn chỉnh, Bạch Trạch cũng vẽ được, nhưng sau khi vẽ xong《 Bạch Trạch đồ 》, y không vẽ linh họa được nữa.
Theo lời y nói, vì vẽ tiếp sẽ bị ép khô biến thành Bạch Trạch khô.
Năm đó Bạch Trạch ra ngoài tản bộ tình cờ gặp Hoàng Đế, sau khi vẽ xong tranh về những tinh quái cho Hoàng Đế, y thật sự đã nguyên khí đại thương, hóa thú ỉu xìu chèm bẹp nằm như xác chết suốt mấy ngàn năm, đến mấy trăm năm trước mới hồi phục.
Nói cho cùng vẫn là do vấn đề thiên phú, thiên phú chính của Bạch Trạch cũng không phải vẽ tranh, mà là thông hiểu lục đạo bát quái thiên địa, có chuyện gì không biết thì cứ chạy đến hỏi y, không có việc gì mà y không trả lời được.
Ngay cả Bạch Trạch vẽ linh họa còn bị lật xe, thì nói chi dưới tình huống tất cả tiên nhân đều ngã xuống hiện tại, cho nên sự tồn tại của Cố Bạch rất quý giá.
Chờ thêm trăm ngàn năm, Cố Bạch trưởng thành, vẽ một quyển Điểm Mặc Sơn Hà, nhốt tất cả dị thú yêu quái không phục quản giáo vào trong ảo thị sơn hà, chẳng phải là quá đẹp luôn sao.
Nếu thế họ chỉ cần đè ép tà khí, không cần đi bắt những dị thú và yêu quái nhân cơ hội chuồn đi nữa.
Khi Tư Dật Minh đang quy hoạch tương lai, Cố Bạch đã kí họa xong.
Cậu nhìn bức tranh, cảm thấy khi về lại chỉnh sửa một tí, nói không chừng có thể bán được giá tốt.
Cố Bạch thu dọn bút xong, nhúng khăn giấy vào ly nước để làm ướt rồi lau tay sạch sẽ, cẩn thận dọn rác và cất kỹ sổ vẽ, sau đó lại nhìn đồng hồ, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn hai người còn lại trong khoang ngồi.
Trạch tiên sinh vẫn ngủ rất ngon lành như cũ, có vẻ như gần đây hắn thật sự mệt mỏi tới phê pha.
Cố Bạch quay đầu nhìn về phía Tư Dật Minh, lại bắt gặp được ánh mắt Tư Dật Minh nhìn chằm chằm cậu.
Cố Bạch ngẩn người, bận tâm tới Trạch Lương Tuấn còn đang ngủ nên nhỏ giọng nói: " Tư tiên sinh?"
Tư Dật Minh khẽ gật đầu, nhìn lướt qua mấy cọng tóc vểnh trên đầu Cố Bạch, một phần đã xẹp xuống, còn một phần vẫn kiên cường vểnh lên như cũ, anh nghĩ nghĩ, rồi đứng lên, vươn tay ấn chúng vào nếp lại, còn thuận tay xoa tóc Cố Bạch hai lần.
Cố Bạch đã quen thuộc với hành vi thỉnh thoảng sờ đầu cậu của Tư Dật Minh, bàn tay Tư dật Minh rất lớn, khô ráo ấm áp, được nhu hòa xoa đầu hai lần, Cố Bạch còn cảm thấy rất dễ chịu.
Cậu vươn tay sờ đầu bản thân: " Sao thế ạ? Có gì à?"
" Không có gì." Tư Dật Minh thu tay lại, cúi đầu vuốt ve tay một chút, cảm thấy xúc cảm tóc Cố Bạch càng ngày càng đã.
Tư tiên sinh mặt không thay đổi, lại ngồi xuống, thuận tay mở tủ lạnh nhỏ bên cạnh, dời đi lực chú ý của Cố Bạch: " Muốn ăn gì không?"
Quả nhiên lực chú ý của Cố Bạch lập tức dời đi, cậu quay đầu nhìn lướt qua đồ trong tủ lạnh, phát hiện tất cả đều là đồ ngọt và đồ uống.
Cậu sờ lên phần bụng dạo gần đây luôn đói rất nhanh, cuối cùng cầm hai cái bánh bông lan cùng một hộp sữa.
Hành trình từ Thành phố S đến núi Đại Hưng An cũng không quá xa, lại thêm gần đây sân bay Thành phố S gần như tạm ngừng vận chuyển hành khách, đường bay bỏ trống, nên không cần né những chuyến bay chở khách khắc trên đường bay, gần như bay một đường thẳng tắp rồi thuận thuận lợi lợi hạ cánh.
Gần đây thời tiết Thành phố S trở lạnh, Cố Bạch đã mặc áo khoác bông, mà sau khi hạ cánh, dù trời không mưa, nhưng vẫn không ấm áp được xíu nào.
Lúc đáp đất Trạch tiên sinh đã bị lắc tỉnh, Cố Bạch nhìn hắn lấy ra áo khoác, kính râm và khẩu trang từ trong hành lý, phát hiện rằng tuy vô trang đầy đủ nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ đẹp trai ngời ngời của Trạch tiên sinh.
Nghe nói mỗi lần Trạch tiên sinh ra vào sân bay vì đi công tác, tỉ lệ bị fans nhận ra là 100%.
Dựa theo lời những fans nhận ra Trạch tiên sinh nói, dù cho Trạch tiên sinh không lộ từng chân tơ kẽ tóc, họ cũng có thể nhận ra thông qua tư thế đi đứng và thói quen.
Có thể nói là vô cùng biến thái.
Xét thấy fans của hắn có năng lực tìm kiếm trinh sát(*) biến thái như vậy, cho dù hôm nay họ vừa hạ cánh là lên xe ngay, Trạch Lương Tuấn cũng không dám chủ quan tí nào, vẫn quấn bản thân chặt chẽ như cũ, có thể phòng được bao nhiêu bất ngờ thì phòng bấy nhiêu.
(*) Chỗ này bị sai chính tả nên mình sửa lại, gốc là chưng chử (zhengzhu) – chưng nấu, đồng âm zheng có chữ "trinh" (điều tra, dò xét – trinh trong trinh thám), đồng âm zhu có từ "trục" (đuổi theo).
Cũng may lúc họ xuống máy bay xung quanh cũng không có máy bay chở khách khác hạ cánh, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nhìn thấy Trạch tiên sinh võ trang đầy đủ. Chắc là hôm nay Trạch tiên sinh được Thần thú phù hộ, nên trên đường xuống máy bay rất an toàn.
Tư Dật Minh gọi điện thoại, không bao lâu sau có một nhân viên sân bay tới đưa chìa khóa xe cho họ, cũng báo rõ khu vực đậu xe.
Tư Dật Minh xoay lại giao chìa khóa xe cho Trạch Lương Tuấn.
Anh đường đường là một con Tỳ Hưu mà làm lái xe cho hồ ly tinh, hiển nhiên là không có khả năng.
Trong yêu quái, phân chia giai cấp lại khá rõ ràng, Cố Bạch không nhận ra điều khác thường, còn Trạch tiên sinh lại tập mãi thành quen, nhận chìa khóa, rồi an vị trên ghế lái.
Cố Bạch xách hành lý của mình cất vào cốp sau, sau đó lại nhìn một vòng lương khô nước và vật tư khác đã được chuẩn bị cất trong cốp, phát hiện không khác bao nhiêu so với những thứ bạn Tư tiên sinh đã chuẩn bị cho hành trình tới Tỉnh X lần trước.
Cố Bạch mở hành lý của cậu ra, ôm máy ảnh DSL mà cậu mang theo, rồi đắc ý chui vào hàng ghế phía sau.
Mục đích lần này của cậu quả thật là tìm cha, nhưng thuận tiện sưu tầm tư liệu cũng vô cùng tốt.
Nghe nói qua một thời gian ngắn nữa tuyết sẽ rơi, cảnh sắc trên núi sẽ trở nên cực kỳ đẹp đẽ.
Bởi vì mọi người đều biết vấn đề an toàn, nên từ sau lễ Quốc Khánh, thắng cảnh đã bắt đầu hạn chế số lượng du khách ra vào, một khi nhiệt độ ngoài trời hạ xuống dưới mức an toàn thì lập tức cấm vào núi.
Đến lúc đó tuyết sẽ rơi, khắp thế gian được choàng lên lớp áo bạc, trong núi rừng ngút ngàn không bóng người, sẽ hiện ra khung cảnh nguyên thủy nhất, xinh đẹp nhất.
Cố Bạch tra cứu trên mạng một hồi lâu, còn đặc biệt chuẩn bị kính râm không biết hữu dụng hay không và ống kính chuyên nghiệp để chụp cảnh tuyết cho chuyến đi này.
Tư Dật Minh ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi hưng phấn muốn nhảy cẫng lên của Cố Bạch rồi quay lại, ra hiệu " xuất phát" với Trạch Lương Tuấn.
Chỗ Trạch Lương Tuấn nhìn thấy Cố Lãng là một nơi ở sâu trong rừng nguyên sinh.
Miễn cưỡng nói vị trí cụ thể, chính là một nơi cách khoảng 60km về phía bắc tính từ phiên chợ yêu quái ẩn trong dãy núi này.
Bây giờ ở Trung Quốc, phiên chợ yêu quái không tính là quá nhiều, đa phần đều ẩn trong núi sâu hoặc dưới lòng đất hay đáy nước, tất cả đều được bao trùm bởi trận pháp, xem như đại yêu quái và Thần thú có tới thì cũng phải ngoan ngoãn đi theo trận pháp, nếu không đi mãi đi mãi cũng chẳng tới nơi được.
Đường đi vào rất dài, đám yêu quái vì muốn vừa thuận tiện vừa thoải mái, nên bình thường đều quen lái xe tới.
Còn đám trực tiếp dùng nguyên hình bay tới, phần lớn đều đi được nửa đường thì đã bị thiết bị lắp đặt khắp mọi nơi của loài người chụp rõ.
Quay qua quay lại một tin tức lớn đã tuồn ra, phải để Tư Dật Minh đi một chuyến, nhờ tiết mục TV của loài người lừa gạt giúp bọn họ một phen.
Về sau, hành vi này đã bị nghiêm cấm thẳng thừng.
Trạch Lương Tuấn vẫn nhớ rõ đường đi, hắn còn nhớ lúc này Cố Bạch đang tuổi ăn tuổi lớn nên dặn dò: " Đi vào phải mất ít nhất hai ngày, Cố Tiểu Bạch đói bụng thì trực tiếp lấy đồ ăn ở cốp sau ăn nghen."
Cố Bạch vâng dạ, tay còn đang cầm một bịch bánh su kem mang xuống từ máy bay để ăn.
Đường lên núi khá dễ đi, lúc này là giờ cao điểm, trên làn xe, rất nhiều xe du lịch tới tới lui lui, nhóm Cố Bạch ngồi xe việt dã riêng vẫn rất gây chú ý.
Đến khu vực du khách phải ngừng, Tư Dật Minh mở cửa sổ xoát mặt một cái, lập tức được thả đi tiếp.
Sau đó, đường bắt đầu trở nên khó đi, chỉ có một con đường đất, trên đường đất có dấu vết hai hàng bánh xe rõ ràng, có vẻ như rất nhiều người lên núi bằng con đường này.
Trạch tiên sinh cầm tay lái, lắc lư ung dung lái đi chưa tới hai cây số thì đã giẫm một phát phanh lại.
Cố Bạch sững sờ, mở to mắt nhìn khu vực cấm vào bốn bề vắng lặng này, Trạch tiên sinh cởi hết mớ đồ ngụy trang trên người, nhẹ nhàng xuống xe, sau đó cực kỳ thuần thục trèo lên một cây thông.
Cố Bạch bị dọa run một cái, bơ trong bánh su kem dính lên chóp mũi. Cậu hoảng sợ nhìn Trạch tiên sinh trơn tru bò lên đỉnh cây thông cao cao mà không có bất kỳ bảo vệ an toàn nào, còn " hiểm lại càng hiểm" lắc lắc ngon cây hai lần, lắc tới khi có hai quả thông rơi xuống.
(*) Quả thông:
Cố Bạch nhìn mà hồn vía lên mây, mãi đến khi Trạch tiên sinh cầm hai quả thông về xe, cậu mới nhúc nhích cơ thể cứng ngắc, lại nhìn thoáng qua Tư Dật Minh tập mãi thành quen không thấy bất ngờ, cậu nghĩ nghĩ, im lặng nuốt câu định nói xuống.
Trạch Lương Tuấn chui vào trong xe, tay dùng lực bóc ra một đống lớn hạt thông, động tác thuần thục khiến người ta nhìn mà than thở, vừa nhìn đã biết hắn từng làm chuyện này không ít lần.
Trạch tiên sinh cầm một đống hạt thông, quay đầu đưa cho Cố Bạch: " Tới dây, Cố Tiểu Bạch, nếm thử cái này đi, ngon lắm."
Cố Bạch ngập ngừng rồi vươn tay nhận lấy đống hạt thông kia.
" Mùa này lên núi có rất nhiều đồ ngon." Trạch Lương Tuấn lại bóc một quả thông, sau đó ném phần vỏ ra ngoài, thuận tiện phủi vụn thông trên người xuống, đầu tiên dâng lễ cho Tư Dật Minh, sau đó mới chậm rãi tự ăn.
Cố Bạch lau sạch bơ dính trên mũi, trên đường đi thấy Trạch Lương Tuấn vô cùng thành thạo trèo cây lội sông chọc tổ ong, buổi tối còn chạy đi bắt thỏ, sau đó đắc ý xách chiến lợi phẩm về.
Qua hai ngày, họ mới đi chưa tới một nửa chặng đường lên núi, Trạch Lương Tuấn không gấp, Tư Dật Minh không gấp, Cố Bạch nhìn hai người, cũng không dám kêu" gấp".
Trạch tiên sinh bắt được cá từ dòng suối, tràn đầy phấn khởi nói: " Hôm nay uống canh cá hen!"
Cố Bạch cùng Tư Dật Minh không có ý kiến gì, Tư Dật Minh đang nhìn Cố Bạch vẽ tranh, cậu vẽ thác nước đổ xuống từ trên núi cao ở ngay trước mặt họ.
Hai ngày nay, dưới sự chỉ đạo của Cố Bạch, cuối cùng Trạch Lương Tuấn cũng học xong cách nấu canh cá. Lúc này hắn thấy không ai có ý kiến, lập tức bày bếp ở bên cạnh, trên bếp đặt một hộp nhôm chứa đầy nước suối, bắt đầu nấu nước xử lý cá.
(*) Hộp nhôm dùng cho dã ngoại:
Kết quả là nước vừa sôi, chân trời thình lình ầm vang một tiếng sấm rền.
Cố Bạch giật mình kêu lên, bút trong tay quẹt ra một đường cong dài làm loạn tranh.
Tư Dật Minh cùng Trạch Lương Tuấn đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nam, nhướn mày.
" Đi, vào trong xe." Tư Dật Minh khép lại bản kí họa trong tay Cố Bạch.
Cố Bạch nhìn lướt qua bầu trời nhanh chóng tối sầm, vừa nhìn đã biết trời sắp mưa, vội vàng khẽ gật đầu, giúp Trạch Lương Tuấn tắt bếp ga, rồi ôm bản kí họa bảo bối của cậu về xe.
Nước mưa nhanh chóng rơi xuống.
Ba người bị dính ướt chui vào xe, Tư Dật Minh cũng không ngồi à dặn dò Trạch Lương Tuấn: " Trông chừng Cố Bạch, tôi đi xem một chút."
Trạch Lương Tuấn khẽ gật đầu, đem tất cả cửa sổ xe đều đóng lại, còn thuận tay" lạch cạch" mở trận pháp trong xe.
Cố Bạch nhìn Tư Dật Minh dầm mưa ở bên ngoài, vỗ vỗ cửa sổ xe, quay đầu nhìn về phía Trạch Lương Tuấn: " Tư tiên sinh đi làm gì vậy ạ?"
" Hả?" Trạch Lương Tuấn tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bĩu môi: " Đi bắt trâu ấy mà."
Cố Bạch sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía màn mưa bao phủ ngoài cửa sổ xe, sau đó cậu tận mắt nhìn thấy con cá sấu lớn giới tài chính phảng phất như muốn ôm lấy mẹ thiên nhiên mà tự bay lên trời, bước mấy bước trong màn mưa.
Cố Bạch ngơ ngác nhìn bóng lưng bay lơ lửng của Tư Dật Minh, sau đó bên tai vang lên một tiếng rồng ngâm trong trẻo hơi quen quen.
Theo tiếng rồng ngâm này, Cố Bạch nhìn thấy Tư tiên sinh hóa thành một con thú khổng lồ uy vũ trong chớp nhoáng, sau đó đạp gió mà đi, không quay đầu lại.
Cố Bạch: ......
Cố Bạch: ???
Cố Bạch: ...... Đậu mòe.
Cố Bạch: Đậu mòe!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: ???
Editor có lời muốn nói:
Bé Bạch nhà chúng ta bắt đầu load não đổi mới tam quan rồi đây.
🎉✨🥰Chúc mừng 20/10 sớm nha mọi người, chúc các bạn nữ đọc giả của mình ngày Phụ Nữ Việt Nam vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình, mạnh khỏe, và luôn luôn trẻ đẹp nha. Ngày dành cho cho các bà các mẹ các chị các em nên các bạn nam hay các người con trong nhà dù nam hay nữ ngày này cũng nên làm chút gì đó cho các bà các mẹ các chị của mình nha như giúp việc nhà hay làm một bữa ăn gì đó cũng được á. Add cũng là nữ nhưng add chưa có ny nên không đi chơi gì đâu ở nhà cày truyện Chung Cư Yêu Quái với truyện mới cho mọi người đọc nha. Cuối cùng chúc các bạn nữ khỏe mạnh, hạnh phúc, vui vẻ bên gia đình, bên bạn bè hay bên người yêu nha.🎉✨🥰
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top