CHƯƠNG 16:
CHƯƠNG 16: BA TÔI TÊN LÀ CỐ LÃNG.
Cố Bạch cúi đầu nhìn xuống miếng dưa mình mới vừa gặm, hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
Nói không chừng cậu hoa mắt, bụi bay mịt mù như vậy, trên mặt người kia lại toàn tro đen và vết máu, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, nhìn thế nào cũng không phải đại lão phong quang tễ nguyệt mới đúng.
Chắc chỉ là có ngoại hình giống nhau mà thôi .... nhỉ.
Cố Bạch lại gặm dưa hấu tiếp, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện TV đã đổi kênh, lúc này đang chiếu " Man vs Wild(*)".
(*) Man vs. Wild (con người đối mặt với thiên nhiên): là một series về loạt phim truyền hình sinh tồn nổi tiếng của nhà thám hiểm, tác giả, người dẫn chương trình truyền hình Bear Grylls.
Cậu thu tầm mắt, trong đầu vẫn còn nghĩ tới hình ảnh vừa mới thấy lúc nãy.
Nội dung bản tin thời sự mỗi ngày đều sẽ được post lên trang official của đài thành phố, Cố Bạch ăn dưa, nghĩ rằng lúc về sẽ xem lại.
Nếu như thật sự là Tư Dật Minh ....
Cố Bạch phồng má lên ăn dưa, cảm thấy bản thân có thể sắp chạm đến một bí mật lớn kinh thiên động địa rồi.
Bình thường Cố Bạch không kén chọn tiết mục trên TV, có gì thì cậu xem cái đó, thứ có thể chiếu lên TV luôn luôn bổ ích.
Nếu có thể từ đó đọc được vài thứ, vậy thì tất nhiên là không thể tốt hơn.
Cố Bạch ôm dưa xem TV một mình, ngẫu nhiên cầm đũa gắp một hai đũa thức ăn không tệ, vừa xem TV vừa thả hồn nhớ lại cách nấu mấy món ăn này thế nào.
Khuỷu tay của một nam sinh viên đang đùa giỡn bên cạnh không cẩn thận đụng trúng ly rượu vang trên bàn của Cố Bạch, Cố Bạch cũng không định uống rượu nên nửa ly rượu của cậu vẫn còn nguyên.
Cố Bạch không kịp né, ly rượu đổ xuống làm rượu bên trong chảy dọc theo bàn nhỏ lên người cậu, cậu ngẩn người rồi luống cuống chụp ly rượu sắp lăn xuống đất.
Nam sinh làm đổ ly rượu luống cuống xin lỗi, rồi rút hai tờ giấy bên cạnh đưa cho Cố Bạch: " Ngại quá Cố Bạch!"
Cố Bạch lắc lắc đầu, nhận khăn giấy lau lau vết rượu đã thấm ướt vào áo sơ mi trắng, nhỏ giọng nói: " Không sao đâu."
Cố Bạch cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhưng nam sinh bên cạnh kia lại thập phần áy náy.
Cố Bạch nghèo, chuyện này mọi người đều biết.
Dù Cố Bạch không xin tiền trợ cấp nhưng xưa nay cậu chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, học bổng tiền thưởng cho tác phẩm xuất sắc hằng năm, tiền thưởng cảu vài giải thi, thậm chí tranh luyện tập cũng quăng bán lên Taobao, hành động này trừ nghèo ra cơ bản không có lý do nào khác.
Bận tâm đến mặt mũi của Cố Bạch, nam sinh kia nhỏ giọng nói: " Áo sơ mi này bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu?"
"A?" Cố Bạch sửng sốt, nhìn đối phương đang cười cười, cũng nhỏ giọng nói: " Không sao đâu, không đáng bao nhiêu tiền."
Nam sinh có chút áy náy, hắn vò đầu bứt tai, tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Cố Bạch đang mỉm cười nhìn chăm chú vào mình thì cũng hạ sự áy náy xuống, cuối cùng hắn lại nói: " Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Cố Bạch gật gật đầu, muốn nói một câu " không sao đâu" thì vai nam sinh kia bị nắm lại.
Mặt của người nắm vai hắn đỏ bừng, có vẻ như đã uống say, gã hét lên: " Hiện tại Cố Bạch là người có tiền đồ nhất trong đám chúng ta, đi theo giáo sư Cao làm hạng mục Trung tâm Triển lãm Nghệ thuật kia ở tòa thị chính, còn cùng đại minh tinh Trạch Lương Tuấn có quen biết, ai thèm chút tiền bồi thường của cậu chứ."
Mọi người trên bàn ăn bị một tràng trách móc này làm cho an tĩnh, khuôn mặt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Cố Bạch, tựa hồ không nghĩ tới Cố Bạch lại có năng lực như vậy.
Chuyện của Trạch Lương Tuấn họ cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng chuyện đi theo giáo sư Cao làm hạng mục thì chuyện này lại là không phải tin đồn nói bừa vô căn cứ.
Giáo sư Cao là ai a?
Danh hiệu chủ nhiệm khoa của Học viện Mỹ thuật Thành phố S được xem là một danh hiệu tương đối thấp trong đống danh hiệu của ông.
Sinh viên khoa tranh tường không nhiều, nhưng chỉ bốn hay năm người có thành tích và kỹ năng cực giỏi mới cầm được một phong thư đề cử thôi.
Đi theo giáo sư Cao làm hạng mục?
Làm gì có.
" Nhìn không ra nha Cố Bạch." Lớp trưởng thập phần kinh ngạc, nói, " Vận khí của cậu thật tốt."
Cố Bạch thấy mình trở thành mục tiêu mọi người chú ý, trước sau không biết phản ứng thế nào, da đầu cậu căng lên miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó đứng dậy nói muốn vào WC, vội vàng thoát khỏi ánh mắt của mọi người.
Cố Bạch đích thực là đi vào toilet, nhìn gương lấy nước lau lên vết rượu vang đỏ, rượu vang đỏ trong buổi liên hoan này cũng không phải loại rượu tốt gì, Cố Bạch trước kia còn không phân biệt được rượu tốt hay xấu, nhưng lúc này đây quanh chóp mũi lại cảm thấy một mùi thấp kém kỳ quái, cực kỳ khó ngửi.
Cố Bạch cảm thấy mình nhất định là bị những đồ ăn cao cấp, chất lượng của chung cư chiều hư rồi.
Cậu trước kia ăn quán lề đường có ruồi bu còn không kén chọn, nhưng lúc này đây ăn ở những khách sạn lớn lại bắt bẻ lên xuống.
Từ kiệm thành sang rất dễ, Cố Bạch thở dài, một bên lau áo một bên suy nghĩ có thể hay không đi hỏi quản lý chung cư những rau dưa đó mua ở đâu, đến lúc đó có thể đi mua rồi mời thầy cùng các đàn anh về nhà cậu ăn cơm.
Cố Bạch sờ sờ túi chuẩn bị lấy điện thoại nhắn tin hỏi một chút, nhưng lại không thấy điện thoại, mà lại sờ được đồ ăn vặt Trạch Lương Tuấn đưa cậu hồi chiều.
Trái cây sấy núi Bất Chu.
Cố Bạch nhìn bao bì trong tay, ngẩn người, cảm thấy tên núi Bất Chu này thật đặc biệt quen mắt, hẳn là cậu đã từng thấy ở đâu rồi.
Cậu sờ sờ túi quần bên kia, cũng không thấy điện thoại, tức khắc vỗ tán, cậu nhớ là hình như lúc cậu chuẩn bị tra tin tức trên TV hồi nảy kia thì đã để trên bàn cơm rồi.
Cố Bạch nhanh chóng lau sạch vết bẩn trên áo, trở về phòng bao của lớp cậu.
Lúc cậu bước vào thì cả phòng lại im lặng.
Cố Bạch có chút sượng, hơi hơi nhíu mày, đi lại ngồi vào vị trí của mình, nhìn thấy điện thoại của mình còn ở đó, nhẹ nhàng thở ra.
Xung quanh lại tiếp tục náo nhiệt lên.
Cố Bạch mở khóa điện thoại, liền thấy được tin nhắn của Trạch Lương Tuấn gửi đến năm phút trước.
Hắn nhắn: Tư Dật Minh gần đây không ở trong thành phố S, buổi tối sẽ không an toàn, nhớ về nhà trước 11 giờ.
Cố Bạch có chút không hiểu Tư tiên sinh không ở thành phố S cùng với an ninh buổi tối của thành phố S có quan hệ gì với nhau.
Cậu nghĩ một chút, nghĩ đến lúc lên kế hoạch tụ tập, cơm nước xong còn phải đi ca hát, lúc tan tiệc có khi là đã hai ba giờ sáng.
Cố Bạch tuy rằng không thích hoạt động xã giao, nhưng cũng sẽ không làm mất hứng thú của mọi người mà rời đi.
Cậu hồi âm kể thật.
Trạch Lương Tuấn nhắn lại lập tức, thái độ hiếm khi cường ngạnh kiên định.
Hắn nhắn: Không được, trước 11 giờ nhất định phải về.
Tư Dật Minh dạo này không ở đây, tà khí ở nơi sinh sống của con người cùng với quỷ quái không được ai trấn, giờ Tý ---- cũng là vừa đến 11 giờ, chính là thời gian bọn chúng đi săn mồi, nếu vận khí của nhóc con Cố Bạch không tốt, bị nuốt đi linh khí thì vẫn là chuyện nhỏ, nhưng nếu gặp chuyện khó giải quyết như bị thương, như vậy không được.
Lúc trước Cố Bạch vẫn luôn ngoan ngoãn mỗi ngày ra cửa về nhà đều có giờ giấc rõ ràng, Trạch Lương Tuấn cũng không quan tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay cậu đi liên hoan với lớp, hiển nhiên sẽ đi đến khuya.
Vì sợ tiểu yêu quái này gặp nguy hiểm, Trạch Lương Tuấn đã được Tư Dật Minh dặn dò tất nhiên là phải nhắc nhở một câu.
Cố Bạch nhìn tin nhắn của Trạch Lương Tuấn gửi tới, nhấp môi cau mày, có chút buồn rầu.
Cậu không hiểu cách cự tuyệt lòng tốt cảu người khác đối với cậu, Trạch Lương Tuấn đối xử với cậu rất tốt, tuy rằng thời gian quen biết nhau không lâu, nhưng ấn tượng của hắn đối với Cố Bạch rất tốt.
Cố Bạch do dự giữa Trạch Lương Tuấn và tụ hội tốt nghiệp suy nghĩ mười giây, cuối cùng lựa chọn cái trước.
Cậu đi tới nói với lớp trưởng một tiếng, cơm nước xong liền trở về nhà, lớp trưởng đứng bên cạnh biểu tình có chút quái dị, nhưng vẫn cười cười gật gật đầu.
Lúc sau không khí trên bàn cơm càng thêm náo nhiệt, Cố Bạch phát hiện nội dung bọn họ đang nhiệt tình thảo luận là bản thân cậu.
Tiếng trong tiếng ngoài đều là đánh chủ ý lên mối quan hệ của cậu cùng Trạch Lương Tuấn.
Tất cả Cố Bạch đều nghe không hiểu, nếu có hiểu cũng sẽ không trả lời, im lặng dùng bữa ăn dưa xem TV.
Một bữa cơm ăn từ 6 giờ tới 10 giờ, mọi người đều đã cơm no rượu say một số thì ngồi bên cạnh cùng nhau hàn thuyên, một số thì qua một cái bàn nhỏ chơi đánh bài, còn có người thì đang đề cập đến truyền kỳ giới tài chính Tư Dật Minh gần đây đang xuất ngoại ra nước ngoài đàm phán hợp tác một hạng mục thương nghiệp cỡ lớn với nước J, như có như không vô tình hỏi Cố Bạch có biết hay không, Cố Bạch rốt cuộc đã hiểu.
" Các người đã xem tin nhắn của tôi." Cố Bạch bình tĩnh nói.
Phòng bao lại im lặng, cả đám đều đưa ánh mắt khiển trách lên cái người vừa lỡ miệng kia.
Cố Bạch có chút bực mình
Cậu rất ít khi nóng nảy, nếu nóng giận cũng chỉ sẽ trừng mắt nhìn người khác, cũng không hẳn là biết biểu đạt sự tức giận của mình như thế nào.
Lớp trưởng xấu hổ giải thích: " Điện thoại của cậu để trên bàn, vừa hay có tin nhắn đến ...."
Cố Bạch lặp lại câu nói: " Các người đã xem tin nhắn của tôi."
Lớp trưởng có chút xấu hổ không nhịn được: " Chuyện này cũng không lớn, cậu ...."
" Các người đã xem tin nhắn của tôi, tôi chưa đồng ý." Cố Bạch trừng mắt nhìn lớp trưởng, cầm điện thoại, đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Cố Bạch trực tiếp rời đi.
Dù sao cuối cùng chầu này là lấy tiền quỹ lớp đại học còn dư ra trả, Cố Bạch cho tới bây giờ cũng chưa từng khất nợ tiền quỹ lớp.
Cậu tức giận đến cả mặt và cổ đều đỏ lên, cảm xúc trên khuôn mặt trẻ con vô cùng rõ ràng.
Có thể hình dung cảnh tượng đó thế này: Trên mặt đều viết không cao hứng.
Tư Dật Minh cực cực khổ khổ bắt được Phù Hề, ngựa không ngừng vó chạy về thành phố S anh phụ trách trấn thủ một đời, dù cách thật xa nhưng vẫn thấy linh khí xông tận trời.
Luồng linh khí đó quá nồng đậm, ngay cả Tư Dật Minh cũng sửng sốt hai giây, chân vừa chuyển trực tiếp chạy về hướng luồng linh khí kia.
Hiện tại đã là giờ Tý, lúc này lại gây chuyện chẳng phải muốn làm ầm ĩ lên sao?!
Tư Dật Minh đau đầu, lại nhìn đến luồng linh khí kia là ở trung tâm thành phố, đầu lại càng đau hơn.
Anh biến trở lại hình người, bay xuống hẻm nhỏ, đi vài bước đến bên cạnh Cố Bạch đang cúi đầu tra thời gian hoạt động của tàu điện ngầm, vỗ vỗ vai cậu.
Cố Bạch giật mình, tâm tình vốn đã không tốt, nên lúc ngẩng đầu lên nhìn người vẻ mặt cũng siêu hung.
Khuôn mặt trẻ con lại bày ra vẻ mặt giận dữ, tất nhiên không thể chấn nhiếp được Tư Dật Minh tùy tùy tiện tiện đến.
Cố Bạch nhìn người đến là Tư Dật Minh, khuôn mặt đang giận dữ bị dừng hai giây, ánh mắt tức giận không có giá trị kia trong nháy mắt giảm xuống quay về mức an toàn bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Tư Dật Minh trơ mắt nhìn Cố Bạch một thân linh khí bạo loạn như đê lớn bị vỡ, khi thấy anh xong thì nhanh chóng thu liễm lại bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.
" Tư, Tư tiên sinh?" Cố Bạch lắp bắp nhỏ giọng hỏi thăm một câu, " Sao ngài lại ở đây?"
---- Ngài không phải mới vừa được lên Bản Tin Thời Sự của đài thành phố sao?
" Vừa trở về." Tư Dật Minh thuận tiện đáp.
Lúc đó quả nhiên là cậu bị hoa mắt.
Nhìn xem quần áo của Tư tiên sinh sạch sẽ chỉnh tề, trên mặt cũng sạch sẽ chỉnh tề không có một vết thương!
" Cố Bạch." Tư Dật Minh hỏi cậu, " Ba mẹ cậu là ai?"
Cố Bạch sửng sốt.
" Nói tên là được." Tư Dật Minh bổ sung nói.
Không cần phải chờ Bạch Trạch trở về rồi khẽ meo meo hỏi y chuyện Cố Bạch là con cái nhà ai.
Linh khí của Cố Bạch mạnh mẽ như vậy, không được dạy dỗ tốt thì sẽ nằm yên vị trong bụng của một con hung thú nào rồi!
Nhóc con có thể có linh khí mạnh mẽ như vậy, khẳng định ba mẹ của nhóc con cũng không phải là yêu quái bình thường, nói ra cái tên anh khẳng định sẽ biết đến.
Tư Dật Minh cảm thấy anh cùng người nhà của Cố Bạch phải nói chuyện lại cho tốt.
" Ba của tôi?" Cố Bạch do dự hai giây, nhưng vẫn nói: " Ba tôi tên là Cố Lãng."
Tư Dật Minh không hề nghĩ ngợi nói: " Không có khả năng đó!"
Cố Bạch ngơ ngác nhìn Tư Dật Minh, sau đó lại một lần nữa tức giận đầy mặt.
Không ai được nghi ngờ quan hệ của cậu và ba của cậu!
Dù là Tư tiên sinh cũng không được!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Siêu hung. jpg
Editor có lời muốn nói:
Trong chương này có nhiều từ ngữ mình lấy luôn văn gốc tại không tìm được từ nào thích hợp để thế vào, nên mọi người ai không hiểu có thể để lại cmt mình sẽ giải thích cho.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ MỘT NGÀY TỐT LÀNH.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top