Chương 3: H


Sâu trong một con hẻm tối là một bãi rác bỏ hoang, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến Phong Minh Tuấn lập tức nhận ra mình đang ở đâu.

Anh bị tấn công và bị kéo đến bãi rác bẩn thỉu này. Đôi mắt và cơ thể đều bị quấn chặt bởi băng dính, tay chân bị trói vào các cột hai bên, nằm sóng soài trên mặt đất dơ bẩn.

Thực tế, Phong Minh Tuấn không hoàn toàn bất tỉnh, chỉ vì bị điện giật cộng thêm men rượu mà đầu anh choáng váng, bỏ lỡ cơ hội phản kháng. Anh giả vờ bất tỉnh, trong đầu âm thầm suy tính, nghe ngóng những âm thanh xào xạc phía trên.

Khi quần của mình bị kéo xuống, Phong Minh Tuấn không khỏi ngỡ ngàng, giọng nói lạnh như băng cất lên: “Chắc là cô không bắt nhầm người đấy chứ?”

Âm thanh bất ngờ ấy khiến Dư Thu giật bắn mình, không ngờ rằng Phong Minh Tuấn lại tỉnh nhanh đến vậy. Cậu nín thở, không dám lên tiếng, run rẩy quan sát mọi thứ trong bóng tối.

Trái ngược với sự căng thẳng của Dư Thu, Phong Minh Tuấn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không vùng vẫy, cũng không kêu la. Giọng điệu của anh thậm chí còn nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng, ví của tôi ở trong áo khoác, cô cứ lấy không phải ngại.”

Dư Thu không dám trả lời, tay cậu run rẩy đưa lên lau mặt, vén mái tóc giả ướt đẫm mồ hôi ra sau tai, rồi bật điện thoại, phát bản ghi âm giọng nữ ngọt ngào đã chuẩn bị sẵn.

“Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh đau đâu. Đừng lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng thôi.”

Giọng nói này nghe rất cứng nhắc, lại còn có vẻ lúng túng, chẳng giống một tên tội phạm hung hãn, mà giống như một nạn nhân đang bị ép buộc đọc lời trăn trối của mình.

Phong Minh Tuấn cảm thấy tình hình có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng, anh chợt nhận thấy một cảm giác mềm mại, ấm nóng chạm vào đôi môi mình. Mùi hương cơ thể thoang thoảng xộc lên, có chút quyến rũ mờ ám.

Dư Thu, trong bộ váy đã được chuẩn bị sẵn, cúi người áp sát, nhấc váy lên, dạng chân ngồi xuống mặt Phong Minh Tuấn, lấy phần dưới của mình cọ xát lên khuôn mặt anh.

Cảm giác kỳ quái, im lặng đến ngạt thở bao trùm không gian. Phong Minh Tuấn dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, sự giận dữ đột ngột bùng phát. Anh điên cuồng giãy giụa, cố gắng cắn mạnh xuống phần cơ thể của Dư Thu đang áp sát.

Anh cắn rất mạnh, như thể muốn xé toạc kẻ dám làm nhục mình.

Dư Thu đau đớn đến mức suýt hét lên, vội vàng nhảy ra sau, trán đổ đầy mồ hôi, cố gắng giữ im lặng nhưng nỗi đau không thể che giấu. Lùi ra xa, cậu nhận thấy máu từ vết cắn trên đùi mình không ngừng rỉ ra, môi dưới đau rát như bị bỏng, đôi môi sưng phồng lên, vết thương nơi đùi dần thấm máu đỏ.

Dù đang đau đớn nhưng Dư Thu vẫn không từ bỏ. Cậu dè dặt tiến lại gần để quan sát, nhưng Phong Minh Tuấn không còn phản ứng gì thêm. Dường như anh đã bỏ cuộc, nằm yên bất động, đôi môi anh rướm máu, sắc mặt đầy căng thẳng. Rồi bất chợt, anh bật ra tiếng cười lạnh lẽo, đầy giễu cợt.

“Hóa ra là thế…,” Phong Minh Tuấn thì thầm, cổ nổi gân xanh, lần đầu tiên trong cuộc đời anh để lộ chút sợ hãi. “Cô muốn tôi làm tình với cô sao? Hay là muốn tôi đâm sâu vào cái lồn bẩn thỉu của cô?”

Dư Thu không lạ gì với loại từ ngữ thô tục này, cậu đã đặc biệt học tập ở nhà và lẻn vào các diễn đàn khiêu dâm để xin lời khuyên. Những người đó nói rằng mùi lồn của phụ nữ rất kỳ diệu và đàn ông sẽ rất phấn khích khi ngửi thấy.

Chỉ nhìn bề ngoài thì Dư Thư là một người đàn ông chân chính chứ không phải một người phụ nữ thực sự. Tuy nhiên, cậu so sánh với các nữ diễn viên trong video AV và cảm thấy mình giống họ, ngoại trừ hình dáng hơi nhỏ và lông mu quá thưa thớt.

Nhưng khi sự thật hiện ra trước mắt, Dư Thu bàng hoàng nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản, Phong Minh Tuấn không phải là loại người tùy tiện thích bị người khác điều khiển như vậy.

Dư Thu rất đau lòng nhìn Phong Minh Tuấn bả vai run rẩy, trong phút chốc chút dục vọng tiêu tán, hắn cũng không kìm được rơi nước mắt, nhưng cậu cũng không nhịn được  đau đớn trong lồng ngực.

Âm thanh nức nở yếu ớt lọt vào tai Phong Minh Tuấn, khác với giọng nữ thanh tú dịu nhẹ trong ấn tượng của anh, đó là một tiếng nức nở trầm hơn và có chút nhẫn nhục.

Anh nghiêng đầu, cười lạnh một cách vô lý: "Cô đang khóc?"

Dư Thu nhanh chóng ngừng khóc, nín thở dựa vào chân Phong Minh Tuấn, nhìn chằm chằm con cặc trong tầm tay, đột nhiên thè lưỡi liếm nó.

Trong khoảnh khắc bị bao bọc bởi cái miệng nóng ẩm, toàn thân Phong Minh Tuấn cứng đờ. Phản ứng của anh vẫn kỳ lạ đến khó tả, dao động giữa cơn thịnh nộ tột độ và sự bình tĩnh kỳ lạ, răng nghiến chặt, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.

Dư Thu đưa đẩy mạnh mẽ, cố gắng hết sức để phục vụ con cặc to và dài. Bản thân cậu cũng có dương vật, cậu cũng giấu dưới tà váy để lén lút thủ dâm.

Có thể là do kỹ năng ăn nói quá thẳng thắn của Dư Thu, hoặc có thể là do giọng khóc trầm thấp đáng thương của cậu, mà trạng thái của Phong Minh Tuấn dần thay đổi, anh trở nên thờ ơ từ khi đó.

Ngược lại, Dư Thu sững sờ, há hốc mồm chảy nước dãi, nhìn bộ phận sinh dục cứng đờ biến thành hình dáng càng đáng sợ hơn, cậu nhăn mặt ngơ ngác.

Lòng tham của con người thật đáng sợ, cảm giác thỏa mãn không bao giờ dứt. Dư Thu vừa rồi thực sự đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng khi đối mặt với sự thân mật trong tầm tay, cậu lại rơi vào ham muốn một cách hèn hạ.

Giống như một tên trộm tham tiền, để cướp đi niềm vui nhất thời, cậu ta đã phớt lờ cái giá khổng lồ mà mình sẽ phải gánh chịu trong tương lai.

Cậu mở môi âm hộ của mình, để lộ lỗ âm đạo chỉ có thể chứa một ngón tay. Cậu nhắm vào dương vật cứng rắn nóng bỏng kia và đột ngột đưa vào,  thật sự cậu đã đánh giá thấp khả năng sưng phồng của thứ hung khí, dù đã dùng một lực mạnh để ngồi xuống, nhưng quy đầu thậm chí còn đang mắc kẹt trước miệng lồn trật trội của cậu.

Cậu rơi nước mắt, cắn môi, căng mông và ép mình xuống, giống như một bệnh nhân tự hành hạ, chịu đựng những cơn co thắt dạ dày quá mức, nhấn chìm dụng cụ tra tấn khiến cơ thể cậu bỏng rát đau đớn.

Nhân tiện, Dư Thu đột nhiên nhớ ra mình là một bệnh nhân sắp chết, rốt cuộc cậu đã bình tĩnh chấp nhận cái chết của mình, nhưng cậu vẫn muốn làm hại những người vô tội. Cậu là một tên trộm ghê tởm và quỷ quyệt, một kẻ đạo đức giả và đen tối.

Trong quá trình này không có cảm giác khoái cảm, âm đạo nóng rát và chật hẹp, việc dùng que thịt cứng rắn đưa vào sẽ chỉ mang đến đau khổ vô tận.

Từ mấy phút trước, Dư Thu không dám nhìn Phong Minh Tuấn nữa, tựa như đang hoàn thành nhiệm vụ, mông lung lắc lư không có kỹ năng, chỉ chuyên tâm chơi đùa với vòng eo và hông mềm dẻo của mình, không để ý đến việc  cơ thể dường như đang tách làm hai. Thân dưới của cậu đau đớn tột độ, cậu đã nỗ lực hết sức để hoàn thành cuộc cưỡng ép điên rồ này.

Không biết qua bao lâu, âm hộ của cậu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, Dư Thu tưởng rằng mình đã thích nghi, nhưng cậu vừa nâng eo lên, con cặc mềm nhũn của cậu từ từ trượt ra ngoài.

Cậu không có thời gian để suy nghĩ hay kiểm tra tình trạng phần thân dưới của mình, điều đầu tiên xảy ra là Dư Thu vội vàng thu dọn hiện trường và quay đầu lại nhìn Phong Minh Tuấn.

Phong Minh Tuấn bất động như đã chết. Anh thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Vu Thu lại phát đoạn ghi âm: “Phong, Phong Minh Tuấn anh không muốn người khác biết chuyện xảy ra hôm nay. Chỉ cần anh không nói, đây sẽ là bí mật của chúng ta. Tôi thề không bao giờ quấy rầy anh… Tạm biệt ,Chúc anh hạnh phúc."

Dưới ánh sáng của màn hình, khuôn mặt bị che khuất đôi mắt của Phong Minh Tuấn vẫn rất hoàn hảo, và có một chút gì đó cay đắng khi bị lạm dụng trong sự hoàn hảo đó. Sự xúc phạm khi bị cưỡng ép đã giằng xé bộ mặt đó một cạch mạnh mẽ.

Dư Thu giúp anh lau máu trên môi, xoa xoa cổ tay bị dây thừng sưng đỏ, muốn hôn môi anh, nhưng cuối cùng lại không nỡ chịu thêm chút nhục nhã nào nữa.

  "Xin chào?"

Phong Minh Tuấn đột nhiên mở miệng, giọng điệu lễ phép như quân tử.

"Lồn của cô chứa đầy tinh dịch tôi?"

Dư Thu  ngơ ngác chậm rãi chớp mắt, cảm thấy không chỉ xấu hổ và tội lỗi mà còn có một cảm giác kinh hãi không thể giải thích được.

Phong Minh Tuấn mỉm cười, nụ cười cực kỳ dị thường: “Từ nay về sau, cô phải cầu nguyện không để có thai, nếu dám sinh con cho tôi, tôi sẽ giết.”

Giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên nôn nao, giống như một người bệnh nan y, nôn ra nước bẩn khắp người.

Dư Thu rùng mình tại chỗ một lúc, xúc cảm muốn chạy trối chết gia tăng, nhưng sau đó cậu lấy hết can đảm lau sạch vết bẩn trên người Phong Minh Tuấn, nhét một con dao nhỏ không đủ sắc bén vào tay anh, sau đó vội vàng nhặt ba lô lên bỏ chạy với một túi chất nhầy trong quần lót.

Sợi dây trói cổ tay anh đã đứt ra trong quá trình bị cưỡng hiếp, nhưng vẫn đã muộn một bước.

Anh ngồi dậy và từ từ cởi trói cho mình. Khi đặt tay xuống đất, anh nhận ra dưới cơ thể mình có một chiếc đệm mềm mại, những bông hoa nhỏ đầy màu sắc dường như nở rộ dưới ánh trăng, tương phản rõ rệt với khung cảnh đổ nát xung quanh. Thật mỉa mai.

Phong Minh Tuấn máy móc quay cổ, đôi mắt sáng gần như đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt nhỏ duy nhất dẫn vào bãi rác, vẻ mặt đột nhiên vặn vẹo dữ tợn.


__________

Oãi cả chưởng, e bé chơi lớn thế. Chọc ai không chọc chọc đúng tên điên....


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top