Chương 27
"Cái chương trình này không hay." Túc Duy An cố gắng để âm giọng trở lên bình tĩnh lại.
Đàm Tự vốn dĩ xem không hiểu, không nghĩ nhiều, ừ một tiếng sau đó lấy điện thoại bên cạnh.
Lăng Nguyên: [một cái hôn lớn.gif]. Ca, nghe nói anh đi Nhật rồi.
Đàm Tự: ?
Lăng Nguyên: Tiện thể mua giúp em một số thứ.
Đàm Tự: Ai cho cậu cái gan chó vậy, dám nhờ tôi giúp cậu mang đồ về?
Lăng Nguyên: Ayyyy, em nhờ An An.
Đàm Tự nhìn cái đầu nhỏ phía trước.
Đàm Tự: Tôi không đồng ý, cậu ấy dám mang cho cậu?
Lăng Nguyên: Eyyyy yaaaa, cái giày đó trong nước không có, anh giúp em mang về điiii.
Cậu lập tức gửi ảnh qua.
Trùng hợp, lại giống đôi giày hôm nay anh mua cho Túc Duy An.
Lăng Nguyên: Size 45, cảm ơn Tự ca, yêu anh!
Dù sao trước khi ngủ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Đàm Tự đem điện thoại để gần miệng hỏi: "Cậu không thể mang giày size 45"
Lăng Nguyên vẫn đánh chữ: "...tôi mua cho bạn trai nhỏ của tôi ah"
Đàm Tự quay người qua, tìm lấy đôi giày hôm nay mua, chụp một bức ảnh gửi qua.
Đàm Tự: Đôi này?
Lăng Nguyên: Đúng đúng đúng, anh hành động nhanh như vậy à....
Đàm Tự bên cạnh nói chuyện, Túc Duy An bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Nghe được âm thanh của máy ảnh, cậu tò mò liếc nhìn, phát hiện đối phương chụp đôi giày hôm nay mua về.
...Thì ra là mua cho người khác.
Trái tim của Túc Duy An đột nhiên lặng xuống.
Cậu không phải là người tham lam, cho dù thật sự tặng cho cậu, cậu cũng không dám nhận. Nhưng khi biết chân của mình chỉ là để thử đồ, cậu có chút...thất vọng nhỏ?
Cảm thấy cảm xúc không thể giải thích, cậu nhanh chóng nhắm mắt, không dám nghĩ nhiều.
Lúc Đàm Tự đang bên cạnh nói chuyện, Túc Duy An đã ngủ rồi.
Cậu cuộn tròn người lại, hô hấp đều đặn, xem ra thật sự ngủ rồi.
Đàm Tự chống đầu nhìn cậu, cậu nhóc này lúc ngủ cũng rất an tĩnh, không gáy đợi rất lâu cũng không thấy nghiến răng hay nói mớ.
Nhìn thời gian, mới hơn 11 giờ, đoạn thời gian này Đàm Tự đều 1 2 giờ đêm mới ngủ, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được, anh vươn người tìm kiếm, ở bên cạnh Túc Duy An tìm thấy điều khiển.
Anh chống người dậy, dang tay lấy điều khiển.
Túc Duy An lúc này quay người qua.
Đàm Tự dừng động tác, một lúc sau mới cẩn thận về vị trí của mình.
Ngày thứ hai, Túc Duy An ngay cả cửa cũng không ra, ăn sáng và ăn trưa đều được mang đến, bên trong có vài món ăn, còn có sashimi và lươn, vô cùng thịnh soạn.
Là trước khi Đàm Tự ra ngoài khách sạn, đặc biệt đến quầy lễ tân đặt món.
Sáng nay Đàm Tự nhận được điện thoại, nói là có một người bạn vừa đến Nhật Bản, vì sắp tới có hợp tác, nên Đàm Tự qua đó chào hỏi một chút.
Thức dậy không nhìn thấy Đàm Tự, Túc Duy An thở phào, lại có chút xấu hổ__nhân viên thức dậy muộn hơn ông chủ, nói thế nào cũng không phù hợp.
Sân trong phòng được trang bị suối nước nóng, nhưng chỉ là một suối nhỏ, hai người vào sẽ chật, vì vậy hôm qua hai người vẫn là đi ra ngoài tắm suối nóng.
Bây giờ mở cánh cửa gỗ ra, nhưng làn gió nhẹ thổi đến, thỉnh thoảng thổi một gợn sóng trên suối nước nóng, Túc Duy An đang ngồi ở bàn gỗ bên cửa vẽ tranh, vô cùng dễ chịu.
Chuông cửa reo, cậu đứng lên nhìn qua mắt mèo, ngay sau đố mở cửa: "Chị Thần, có chuyện gì sao?"
Bên ngoài không chỉ có Trầm Thần, những đồng nghiệp khác cũng đứng bên cạnh cô.
Trầm Thần: "Đến gọi em đi ăn cơm a, dù sao cũng đều ra nhà ăn của khách sạn, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi, bên ngoài có nhiều nhà hàng."
Túc Duy An mở tròn mắt: "Khách sạn không đưa đồ ăn đến cửa sao? Em vừa ăn xong."
"...không có a" Trầm Thần ngạc nhiên, quay đầu hỏi: "Khách sạn có đưa đồ ăn đến cửa không?"
Nhưng người khác cũng ngạc nhiên lắc đầu.
"Có lẽ do phòng của em là phòng VIP?" Trầm Thần nói, "Dù sao em cũng ăn rồi, vậy bọn chị đi ăn đây."
Túc Duy An gật đầu: "Được ạ."
Sau khi mọi người đi, ít lâu sau nhân viên khách sạn đến thu dọn đồ ăn.
Túc Duy An đêm bàn ăn đưa qua, do dự một lúc, hỏi: "Xin hỏi một chút, khách sạn là mỗi vị khách đều đưa đồ ăn đến cửa sao?"
"Không phải..." Nhân viên khách sạn cười cười, "Khách yêu cầu mới đưa dến cửa a."
Túc Duy An sửng sốt: "Tôi...không có đặt dịch vụ này a."
Nhân viên khách sạn: "Là vị tiên sinh cùng phòng của anh đặt."
Sau khi nhân viên khách sạn dọn đồ ăn đi, Túc Duy An ngồi trước bàn, cầm bút đơ mất nửa ngày, mới tiếp tục vẽ.
Cậu thật sự từ lúc thức dậy liền vẽ đến tối, trong thời gian này ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, cậu không có di chuyển.
Đàm Tự đã gửi cho cậu một tin nhắn wechat lúc 5 giờ chiều.
Đàm Tư: Muốn ăn gì, thuận đường mua mang về cho cậu.
Vì dự định về khách sạn trước lúc ăn cơm, vì vậy Đàm Tự chỉ đặt đồ ăn sáng và đồ ăn trưa.
Túc Duy An cầm lấy điện thoại, trả lời: "Không cần đâu, tôi ăn rồi, cảm ơn Tự ca."
Nói xong cậu nhìn thời gian, mặc yukata đi đến nhà hàng của khách sạn.
Nhà hằng của khách sạn không phải là tiệc buffet, mà là gọi theo combo đồ ăn, cậu gọi một combo lươn, sau đó tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ kết thúc bữa tối.
Khi Đàm Tự trở lại, Túc Duy An đã tắm rửa xong, giường cũng được trải, lúc mở cửa phòng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của nước nóng.
"Hơn 6 giờ đã tắm và ăn tối xong, cậu là đang sống cuộc sống của một người già đã nghỉ hưu?" Đàm Tự đặt phần ăn mua về trên bàn.
Túc Duy An mở cửa sau đó ngồi về chỗ ban đầu, đầu bút đặt xuống nhưng không động: "...là thời gian ăn cơm tiêu chuẩn."
Đàm Tự đi đến ngồi xuống bên cạnh Túc Duy An, anh dựa vào cánh cửa gỗ phía sau, nhìn màn hình máy tính của Túc Duy An nói: "Tại sao vẽ anh ta?"
Cậu gần như đã hoàn thiện bản vẽ ninja, lần này Túc Duy An vẽ một ngôi sao nam trong nước đã ký hợp đồng với 《Tuyệt hoạt》.
"Tương đối dễ vẽ" Túc Duy An thành thật trả lời.
Vừa nói xong, cậu mở trang web thu nhỏ bên dưới, trong trang web có một đoạn video. Túc Duy An nhấn vào phím cách, video tiếp tục phát.
Đó là một quảng cáo, nam minh tinh đang cầm trên tay những viên socola, chất giọng nhẹ nhàng: "Yêu ta, thì hãy tặng ta những viên socola. Ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân".
Sau khi một lần, Túc Duy An ấn phát lại lần nữa.
Đàm Tự cắn sợi mì.
"Không thể mở một bộ phim để tôi ăn ngon lành sao?" Đàm Tự nói.
Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể mở trang web phim: "....muốn xem cái gì."
Đàm Tự vô thức nhìn tài khoản ở góc trên bên phải.
Anan, thành viên.
Trí nhớ của Đàm Tự từ trước đến nay đều tốt, không nhận ra phong cách vẽ tranh nhưng bây giờ nhìn thấy tên thêm đó là bức tranh vẽ ninja, anh lập tức kết nối với trí nhớ trong đầu.
Cái quảng cáo truyện tranh trước đây.
"Trước khi Đặng Văn Thuỵ trở về Trung Quốc, cậu vẽ truyện tranh để kiếm tiền?" Đàm Tự đột nhiên hỏi.
Không biết tại sao đối phương lại nhắc tới chuyện này, Túc Duy An vô thức lắc đầu: "Không, không có."
Đàm Tự mặt không biến sắc nhướn mày hỏi: "Phải không?"
Cuối cùng, Đàm Tự chọn một bộ phim giật gân: "Xem lại một lần nữa."
Bộ phim này được rất nhiều người đón nhận. Túc Duy An đã nghe nói về nó nhưng cậu vẫn chưa xem. Nó khá hấp dẫn.
"Cậu cho rằng kẻ sát nhân là ai?" Đàm Tự nhẹ giọng hỏi, nhìn sơ qua.
Túc Duy An buột miệng: "Bảo mẫu."
"Cậu xem rồi?" Đàm Tự có chút kinh ngạc, bởi vì vở kịch này nổi tiếng là "Không đoán được kết cục".
Túc Duy An lắc đầu: "Không có."
Đàm Tự vốn đã chuẩn bị spoil: "..."
Vừa định nói gì đó, điện thoại vang lên, Đàm Tự nhìn thoáng qua hiển thị trên màn hình, cũng không có tránh đi, trực tiếp hỏi: "Làm sao."
"Ca, đôi giày đó không cần mua nữa." Giọng của Lăng Nguyên buồn bực.
Không đợi Đàm Tự nói chuyện, Lăng Nguyên nói tiếp, "Chia tay rồi."
Hôm qua cao hứng đi mua đồ cho người khác mà hôm nay lại chia tay, tốc độ thế này thì không ai bằng.
"Cũng tốt." Đàm Tự bản thân cũng không vừa mắt tiểu minh tinh đó, giọng điệu thản nhiên: "Mẹ cậu đốt pháo chạy mấy vòng."
Lặng Nguyên khịt mũi: "Có chuyện gì mà đốt, em cũng không phải vì cậu ta mà cong, không thể vì chia tay cậu ta mà thẳng được."
"Vậy cậu nói, cậu vì ai mà cong." Đàm Tự thả bẫy xuống.
Lăng Nguyên không bị lừa, cậu cười nói: "Bởi vì cháu trai của lão Đặng, rất đáng yêu, mục tiêu tiếp theo của tôi."
Đàm Tự liếc nhìn người bên cạnh theo phản xạ.
Âm lượng phim không nhỏ, Túc Duy An không nghe được nói chuyện điện thoại, cũng không có suy nghĩ muốn nghe trộm điện thoại của Đàm Tự, cho nên vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình một cách nghiêm túc.
"Cút, đừng đụng vào cậu ấy." Đàm Tự cười hừ, nghe không biết là đùa hay là thật, "Nếu không đánh gãy chân cậu."
"Này, em mới là em họ của anh, được không?" Lăng Nguyên không nhịn được nói, "Hơn nữa, muốn đánh cũng là Lão Đặng đánh. Liên quan gì đến anh?"
Đàm Tự đột nhiên bị hỏi.
Một lúc sau, anh mới bình thản nói: "Nhìn không được cậu dạy hư cháu trai nhà người ta, được không?"
"Chỉ là yêu đương thôi, sao lại thành dạy hư?" Lăng Nguyên hỏi.
Đàm Tự thấy cậu ta phiền phức, thuận miệng nói: "Yêu đương cũng được, nhưng với cậu thì không."
Lăng Nguyên hét lên: "Anh đang kỳ thị người đồng tính!"
"Tôi chỉ kỳ thị cậu." Đàm Tự nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Lăng Nguyên âm giọng quá lớn, những lời cuối cùng rơi vào tai Túc Duy An một cách vô ý.
Cơ thể cậu đông cứng ngay lập tức.
Đàm Tự ném điện thoại sang một bên, trong phim vừa xuất hiện một nhân vật mới: "Người này..."
Click, âm thanh của một cú nhấp chuột.
Túc Duy An đóng bộ phim lại.
Đàm Tự ngạc nhiên: "Làm sao lại không xem rồi."
"Anh không phải xem rồi sao?" Túc Duy An nói.
"Cậu không phải là chưa xem sao?" Đàm Tự hỏi ngược lại.
Tô Duy An cúi đầu, điều chỉnh lại âm giọng bình thường: "... Tôi không muốn xem."
"Vậy đổi phim khác."
"Cũng mang theo máy tính đó." Túc Duy An liếc nhìn túi đựng máy tính mà Đàm Tự để lại chưa từng mở ra, "... tôi vẫn muốn vẽ."
Ngay cả từ "anh" cũng không dùng rồi.
Đàm Tự có cảm giác không đúng, cho rằng Túc Duy An vừa nghe thấy cuộc điện thoại vừa nãy: "Cậu yên tâm, Lăng Nguyên không dám làm loạn với cậu."
Túc Duy An bối rối, dời bàn sang bên cạnh.
"Anh ấy tốt, tự do yêu đương...anh không thể dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy."
Cậu có chút sợ hãi.
Sợ Đàm Tự biết tính hướng của mình, sẽ đối xử với mình như Lăng Nguyên.
Mà bên kia sắc mặt của Đàm Tự không tốt.
"Cậu sao phải suy nghĩ cho người khác?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top