Chương 264 - Hoàn Toàn Văn
Hai người cuối cùng vẫn bắt taxi về nhà.
Lâm Cửu vừa kịp lúc cho buổi livestream thường lệ, thậm chí còn chưa kịp tắm đã ngồi vào bàn, mở máy tính lên. Cư dân mạng vẫn chưa hết hưng phấn sau khi cậu và Vân Hồi công khai quay lạivào hôm qua, bình luận sôi nổi đủ kiểu trong khu vực chat.
Đám antifan la ó thì bị đẩy xuống tận đáy.
【Hai người thực sự đang sống chung rồi phải không? Có muốn để Vân thần lên hình một chút không (các bạn hiểu mà)】
Lên hình?
Lâm Cửu chậm một nhịp, quay đầu lại nhìn ghế sofa. Vân Hồi đang nằm trên đó chơi máy tính, vì đi bộ cả ngày nên mệt lả, dáng vẻ uể oải, mắt khép hờ, thực sự không thích hợp để lên hình.
Lâm Cửu khẽ chạm vào sống mũi, hơi lắc đầu trước ống kính.
Nhìn ánh mắt của cậu, cư dân mạng lập tức đoán được chắc chắn Vân Hồi đang ở bên cạnh, liền càng phấn khích hơn:
【Lâm thần, hai người đấu PK đi, trời ơi, muốn biết ai thắng ai thua quá!!】
Không biết ai là người nghĩ ra ý tưởng này, nhưng lập tức nhận được sự tán thành đồng loạt.
Vân Hồi tất nhiên cũng nhìn thấy, anh khẽ ngước mắt lên, ném cho Lâm Cửu một ánh nhìn đầy thách thức. Nhưng khi cậu dùng ánh mắt hỏi anh có muốn đấu với mình không, anh lại quay đầu từ chối.
Lâm Cửu khẽ cười, đành tự mình mở livestream, rồi dùng hệ thống để ghép ngẫu nhiên đối thủ. Vân Hồi nằm nghỉ thêm một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh không mang theo quần áo, mặc luôn đồ của Lâm Cửu. Hai người dáng người tương đương nhau, nhìn cũng không khác biệt gì nhiều.
Lâm Cửu vừa tắt livestream, đã thấy Vân Hồi không biết từ khi nào đã ngồi ở cuối giường, hứng thú nhìn cậu.
Lâm Cửu xoay ghế lại: "Nhìn em làm gì?"
Vân Hồi xoa cằm, trầm tư: "Anh đang nghĩ nếu hai chúng ta đấu với nhau, ai sẽ thắng."
Gần đây mỗi ngày anh đều xem livestream của Lâm Cửu, phân tích các chiêu thức của cậu một cách chi tiết, trình độ của cậu thực sự đã tiến bộ đáng kể. Không chỉ có cư dân mạng tò mò về vấn đề này, mà chính Vân Hồi cũng tò mò.
Lâm Cửu hỏi: "Có muốn đấu thử không?"
Vân Hồi lại hỏi ngược lại: "Ừm... Tại sao phải đấu?"
Anh trực tiếp chen vào ngồi lên đùi Lâm Cửu, trên người vẫn còn mang theo hơi nước mát lạnh. Đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười: "Anh không đấu với em đâu."
Vân Hồi nắm lấy tay Lâm Cửu, từng ngón tay đan chặt vào nhau: "Cùng nhau lập đội thì được."
Ở một khía cạnh nào đó, anh luôn cố chấp hơn người thường, ngay cả trong trò chơi cũng nhất định phải cùng một phe với Lâm Cửu, cùng nhau đối đầu với thế giới bên ngoài.
Lâm Cửu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, bỗng nhiên mỉm cười. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bờ vai anh, hít thở mùi hương quen thuộc, một lúc lâu sau mới thì thầm: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."
Vân Hồi liếc mắt nhìn cậu, nhướng mày: "Em đang ám chỉ điều gì đấy à?"
Lâm Cửu sửa lại suy nghĩ của anh: "Không, chỉ đơn thuần là ngủ thôi."
Vân Hồi: "Ồ."
Hai người cùng nhau lên giường. Hôm nay Vân Hồi khá mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Nửa đêm, Lâm Cửu nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lác đác. Cơn gió lạnh mang theo những giọt mưa nhỏ luồn qua khung cửa sổ, làm ướt nửa tấm rèm, để nó mềm mại rủ xuống bệ cửa sổ.
Lâm Cửu liếc nhìn Vân Hồi đang ngủ say, chậm rãi rút tay ra khỏi eo anh, nhẹ nhàng bước xuống giường. Cậu đóng cửa kính lại, ngăn cách tiếng mưa rả rích bên ngoài.
Đúng lúc này, chiếc đồng hồ treo tường phát ra một tiếng tích tắc, kim giây vốn đang di chuyển bỗng đột ngột dừng lại, như thể có ai đó nhấn nút tạm dừng, cả thế giới bỗng nhiên lặng ngắt.
Vô số hạt mưa rơi xuống từ bầu trời đen kịt, nhưng rồi bị cố định giữa không trung. Những gợn sóng trên vũng nước dưới đất cũng đông cứng lại ngay trước khi tan biến; ngay cả đứa bé nhà bên đang khóc vì sợ sấm chớp cũng im bặt.
Gió cũng bị một sức mạnh vô hình ép đứng yên.
Lâm Cửu nhận ra điều bất thường, cậu quay người lại theo bản năng. Trong căn phòng tối đen, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một màn ánh sáng xanh nhạt, như bức tranh dần dần mở ra, trên đó hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ mỹ lệ.
Chấp Chính Quan lặng lẽ nhìn cậu, dung mạo dưới ánh sáng năng lượng xanh thẳm thêm phần thần bí, tựa như một vị thần: "Hệ thống số 009."
Đôi mắt Lâm Cửu co lại, cậu không ngờ cô sẽ xuất hiện, lùi về sau một bước, thoáng vẻ căng thẳng: "Thưa Chấp Chính Quan?"
Cô nói: "Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi. Cậu có muốn quay về trạm không gian cùng ta không?"
Lâm Cửu vô thức liếc nhìn Vân Hồi, im lặng không đáp: "..."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, vô số hình ảnh thoáng qua trong đầu cậu, rời rạc và hỗn loạn, khiến người ta không thể nắm bắt.
Chấp Chính Quan thấy cậu chìm vào im lặng, lại hỏi lần nữa: "009, cậu muốn cùng ta quay về trạm không gian sao?"
Bàn tay Lâm Cửu toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu đối diện với ánh mắt của cô, cổ dần dần cứng lại, cuối cùng khó nhọc lắc đầu, giọng nói khàn đặc: "Thưa ngài Chấp Chính Quan, tôi không muốn..."
Chấp Chính Quan cũng không tỏ vẻ giận dữ, cô hơi nghiêng người, mái tóc bay lên theo dao động tinh thần quanh mình, từng lọn lơ lửng trong không khí: "Tại sao? Cậu muốn làm con người à?"
Lâm Cửu cúi đầu, cảm giác như mình vừa làm điều gì sai trái, coi như ngầm thừa nhận.
Chấp Chính Quan khẽ cười: "Nhưng sinh mệnh của con người ngắn ngủi như thế, sinh lão bệnh tử, muôn vàn khổ ải, không thứ nào tránh được. Cậu thực sự muốn trở thành con người sao?"
Tuổi thọ của hệ thống là vô tận...
Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn cô: "Thưa ngài Chấp Chính Quan, nhưng khi làm con người, tôi hạnh phúc hơn làm hệ thống..."
Sinh mệnh con người thật sự rất ngắn ngủi. Nhưng cũng chính vì ngắn ngủi, nó mới được gọi là sinh mệnh. Nếu chỉ sống mãi như trước đây, đó chẳng qua là một cái xác không hồn, chỉ có thể được gọi là máy móc.
Vô tận của sinh mệnh tượng trưng cho hành trình không điểm dừng, nhưng Lâm Cửu lại cảm thấy, liệu cậu có nên dừng lại nghỉ ngơi hay không?
Nếm trải đủ mọi ngọt đắng nhân gian, cảm nhận dòng thời gian trôi qua, từng chút từng chút tiến dần về điểm cuối cùng. Phong cảnh trên đường đi chắc chắn sẽ thú vị hơn trước rất nhiều.
Chấp Chính Quan dường như khẽ thở dài, rồi tan biến vô hình trong không khí: "Đã như vậy..."
Cô nói: "Vậy thì, hãy làm một con người đi..."
Cô giơ tay lên, khẽ điểm vào khoảng không, cắt đứt liên kết tinh thần giữa họ: "Lâm Cửu, sống thật tốt nhé."
Một trái tim ấm áp đã sớm được khảm vào cơ thể cậu, được bao bọc bởi máu thịt và linh hồn, từ nay bắt đầu đập không ngừng, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Lâm Cửu không ngờ rằng Chấp Chính Quan sẽ đồng ý với lời thỉnh cầu của mình, cậu hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nhưng bóng dáng người phụ nữ đã lặng lẽ tan biến trong không khí, như viên đá rơi vào nước, vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, cuối cùng trở về tĩnh lặng, tựa như chưa từng xuất hiện.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn đôi tay mình, từng điểm ánh sáng xanh đang bay ra ngoài, dần dần rời khỏi chương trình.
【Đinh! Đang gỡ cài đặt chương trình chính, vui lòng xác nhận.】
【Xác nhận.】
【Vui lòng xác nhận lại, lệnh này sau khi ban hành sẽ không thể hủy bỏ.】
【Xác nhận lại.】
【Gỡ cài đặt thành công, chúc bạn vui vẻ.】
Những điểm sáng xanh cuối cùng cũng tan biến trong không khí.
Lâm Cửu chậm rãi ngẩng đầu lên, bên tai vang lên một tiếng tách nhẹ nhàng, chỉ thấy những giọt mưa vốn đang lơ lửng giữa không trung ngoài cửa sổ bỗng đồng loạt rơi xuống, tung lên vô số gợn sóng, rồi lại trở nên tí tách rì rào. Chiếc đồng hồ treo trên tường cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, tích tắc tích tắc.
Đường phố vắng vẻ, mưa rơi lác đác trên những cây ngô đồng, lá thu rơi đầy đất.
Người vốn đang nằm trên giường là Vân Hồi bỗng giật mình tỉnh giấc như gặp ác mộng. Anh với tay sang bên cạnh nhưng chạm vào khoảng không, liền theo phản xạ ngồi dậy, chỉ thấy Lâm Cửu đang đứng trước cửa sổ nhìn mưa. Ánh sáng xanh nhạt của đêm rơi xuống gương mặt cậu, yên tĩnh và ôn hòa.
Vân Hồi nhìn chăm chú rất lâu, rồi không nói một lời, bước xuống giường, lặng lẽ ôm lấy cậu từ phía sau.
Lâm Cửu khẽ xoa đầu anh: "Sao thế anh?"
Ngũ quan lạnh lùng của Vân Hồi trong ánh đêm dường như có phần mơ hồ: "Mơ thấy ác mộng."
Lâm Cửu hỏi: "Anh mơ thấy gì?"
Vân Hồi ngập ngừng một lúc: "Mơ thấy em đi rồi, không cần anh nữa..."
Lâm Cửu nghĩ thầm, sao mình có thể không cần anh chứ, nhưng lại không nhịn được hỏi: "Nếu thật sự mình không cần anh nữa, thì anh sẽ làm gì?"
Vân Hồi nghe vậy, theo phản xạ nhíu mày, có chút kháng cự với câu hỏi này, dù chỉ là giả định. Anh trầm ngâm rất lâu, cuối cùng nhắm mắt, lẩm bẩm đáp: "Không biết."
Có lẽ anh sẽ đi tìm cậu, có lẽ sẽ không... Nhưng ngoài Lâm Cửu ra, nửa đời sau của anh sẽ không còn tin ai như thế nữa, cũng không còn thích ai như thế nữa. Và sẽ chẳng bao giờ, trao đi trái tim mình một cách trọn vẹn như vậy nữa...
Lâm Cửu mỉm cười: "Sao em có thể không cần anh chứ."
Vân Hồi cũng cảm thấy như vậy. Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu, giọng nói trầm thấp, mơ hồ không rõ: "Anh luôn có cảm giác... anh đã chờ em rất lâu rồi..."
Đó là một cảm giác vô căn cứ. Anh dừng lại nơi ấy, dường như chỉ để chờ đợi một cơ hội, chờ đợi ai đó xuất hiện. Sau đó, chẳng chút do dự mà bay về phía người đó, không thể khống chế.
Lâm Cửu nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc nói: "Em cũng cảm thấy, em đã chờ anh rất lâu rồi."
Cậu nghĩ, kỳ hạn thời gian đúng là một thứ vừa tốt lại vừa xấu...
Sinh mệnh của con người có kỳ hạn,
Vậy thì từ "trở về" cũng sẽ có kỳ hạn.
Cậu biết mình cuối cùng sẽ đợi được người ấy, chứ không phải trong những tháng năm dài đằng đẵng vô tận mà tăng thêm vô vọng.
Kally: Cái giá phải trả của việc vừa coi tivi vừa đăng bài đó là đăng lộn tùm lum, sửa hết tiếng đồng hồ =))) cuối cùng cũng đăng xong rùi, chúc mng đọc truyện vui vẻ nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top