Chương 249

Lâm Cửu cảm thấy hơi kỳ quái.

Cậu lặng lẽ ngước mắt, âm thầm quan sát góc nghiêng của Vân Hồi, muốn biết vì sao mặt anh lại đỏ. Theo từ điển của loài người, biểu hiện này thường gắn liền với hai chữ "ngượng ngùng". Nhưng Lâm Cửu luôn cảm thấy từ này đặt lên người Vân Hồi nghe cực kỳ vô lý.

Cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi cho việc lúc nãy mình dùng sức hơi mạnh, vô tình làm má anh đỏ lên.

Vân Hồi nhận ra ánh mắt từ bên cạnh, thân hình thoáng khựng lại. Ngón tay anh siết chặt, trời biết Lâm Cửu lại phát điên gì, tối qua đã lăn qua lộn lại, sáng sớm còn lén lút sờ mặt anh.

"..."

Vân Hồi không biết nghĩ đến điều gì, vành tai bỗng nóng lên, bất giác nhíu mày. Anh lấy áo khoác trên thành ghế, rút điện thoại ra xem, phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.

Với tình huống bất ngờ ngày hôm qua, nền tảng chắc chắn phải đưa ra lời giải thích với công chúng. Nhất là sau một đêm lan truyền, sự việc đã bắt đầu khuếch tán dần ra bên ngoài.

Vân Hồi bước ra khỏi phòng bệnh, tìm y tá đổi thuốc cho Lâm Cửu. Còn mình thì ngồi trên băng ghế dài ở hành lang xử lý công việc, gọi lại cho Lâm tổng.

Lão tổng sức khỏe không tốt, phần lớn việc công ty đều giao cho hai người họ xử lý.

Lâm tổng đã nắm được tình hình, biết Vân Hồi có lẽ vẫn đang ở bệnh viện, không nói nhiều, chỉ nhắc nhở: "Lễ trao giải chiều mai diễn ra lúc bốn giờ, tốt nhất đừng vắng mặt, lão tổng cũng sẽ có mặt."

Vân Hồi khẽ đáp một tiếng, giọng điệu không lộ cảm xúc: "Sự cố hôm qua đã đăng tuyên bố xin lỗi chưa?"

Lâm tổng xử lý công việc luôn chu toàn: "Sáng nay đã công bố ra ngoài, chỉ là một số tài khoản marketing vẫn đang nói năng bậy bạ, chúng tôi đã cố gắng kiểm soát."

Vân Hồi nói: "Báo cho các streamer ký hợp đồng, bảo họ trấn an fan hâm mộ, đừng để ảnh hưởng đến hoạt động ngày mai."

Nói xong, anh cúp điện thoại, theo thói quen mở Yogurt xem tình hình video trên toàn nền tảng, phát hiện sự cố sân khấu sập ngày hôm qua đã lên top từ khóa hot.

Một đoạn video hiện trường dài ba mươi giây treo ngay trên trang chủ. Qua một đêm, lượt xem đã vượt tám mươi vạn.

Ảnh bìa video đúng là cảnh Lâm Cửu đứng trong cơn mưa, dù hình ảnh hơi mờ do mưa lớn, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là cậu.

Chàng trai tóc ướt sũng vì mưa, hơi cúi đầu, giữ lấy vết thương trên tay. Toàn bộ cánh tay phải nhuốm đầy máu tươi, một vết thương dài mười centimet như con rắn cuộn tròn trên cánh tay, da thịt lật ra, trông vô cùng đáng sợ.

Người đăng video là một tài khoản marketing vô lương tâm, vì muốn câu view nên đặt tiêu đề rất bắt mắt. Nội dung chủ yếu là nói Lâm Cửu vẫn còn tình cảm cũ, vì cứu người mà bất chấp sống chết, đồng thời bàn tán khả năng tái hợp giữa cậu và Vân Hồi.

Không ngoài dự đoán, hắn đạt được mục đích. Phần bình luận ngập tràn người xem náo nhiệt, người chửi bới, người ủng hộ, cãi nhau đến trời đất tối tăm.

Vân Hồi nhìn chằm chằm vào đó, ngón tay hơi khựng lại, từ từ nhấn mở đoạn video.

Trong khung hình rung lắc, tại khoảnh khắc giá đỡ đèn sập xuống, Lâm Cửu gần như không hề do dự lao lên chắn trước anh.

Cảnh tượng này chính anh đã trải qua, lúc đó đã cảm thấy kinh hoàng, giờ xem lại dưới góc độ người ngoài, vẫn không kìm được mà tim đập loạn nhịp. Ngón tay cầm điện thoại không tự chủ mà siết chặt hơn.

Trên màn hình xuất hiện từng dòng bình luận, cư dân mạng cũng không khỏi kinh ngạc trước hành động của Lâm Cửu.

【Cậu ta làm sao lại có dũng khí lao lên như vậy, chẳng lẽ không sợ bị đè chết sao?】

【Nếu đổi lại là tôi ở hiện trường, chắc chắn đã bị dọa cho chết đứng.】

【Có lẽ thật sự là tình cũ khó quên, nếu Lâm Cửu quay đầu làm lại, hợp lại thì tôi cũng chấp nhận.】

Vân Hồi nhìn chằm chằm vào điện thoại trong vài giây, sau đó tắt màn hình, chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa phòng bệnh.

Y tá đang thay thuốc cho Lâm Cửu. Cánh tay phải của cậu được khâu hơn mười mũi, vết thương trông thật dữ tợn, đau đớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng cậu chẳng kêu một tiếng, chỉ chăm chú và tò mò theo dõi động tác của y tá, như thể đang quan sát một điều gì mới lạ.

Vân Hồi dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn, vẻ mặt phức tạp.

Y tá băng lại vết thương cho Lâm Cửu xong, dặn dò vài điều cần chú ý rồi đẩy xe nhỏ rời đi. Vân Hồi nghiêng người nhường đường, sau đó bước vào phòng.

Lâm Cửu cúi đầu nhìn lớp băng trên cánh tay mình, đang mân mê nút thắt. Đột nhiên, một bóng đen che khuất đầu cậu. Ngẩng đầu lên, cậu thấy Vân Hồi cúi người chống tay lên mép giường, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, khí lạnh bủa vây chặt chẽ.

Lông mày Vân Hồi nhíu chặt, dường như muốn nói gì đó.

Lâm Cửu có cảm giác đối phương định đánh mình, chậm nửa nhịp mới ngờ vực cất lời: "...Vân tổng?"

Ánh mắt cậu trong trẻo, ôn hòa, hoàn toàn khác với trước đây. Nhưng chính sự khách sáo, xa cách ấy lại khiến người ta vô cớ bực bội.

Vân Hồi đang định nói thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động. Quay đầu lại, anh thấy một vị khách không mời mà đến.

Trần Ngạn Hòa là kiểu người sinh ra đã khiến người khác ngứa mắt. Hắn đi đến đâu đều là "ông lớn", muốn gì có đó. Lâm Cửu ba lần bảy lượt từ chối hắn, lại càng khơi lên hứng thú. Nghe tin Lâm Cửu nhập viện, hắn lập tức lái xe đến, tay còn ôm theo một bó hoa.

Trên người hắn mặc áo sơ mi hoa, quần tây màu be, cài một cặp kính râm trên ngực áo. May mà gương mặt khá ưa nhìn, trông cũng có vẻ thời thượng, nhưng không tránh khỏi cảm giác diêm dúa.

Trần Ngạn Hòa gõ cửa, ôm bó hoa ly thơm ngào ngạt, cười híp mắt nói: "Tiểu Cửu, tôi đến thăm cậu đây, sức khỏe đỡ hơn chưa?"

Hắn rõ ràng không ngờ Vân Hồi cũng ở đây. Vừa dứt lời, mí mắt đã không kiềm được giật một cái.

Sắc mặt Vân Hồi lập tức trầm xuống. Anh đứng thẳng người, khóe môi nhếch lên chế nhạo: "Trần thiếu mấy hôm trước còn ngày ngày đưa đón Mạc Linh, hôm nay sao lại có thời gian ghé qua đây?"

Mạc Linh là streamer khu vũ đạo của nền tảng Y, nổi tiếng với đôi chân dài và vòng eo thon. Trần Ngạn Hòa nam nữ không kiêng, trước đó vừa ý Mạc Linh, ngày ngày đón đưa, ai cũng biết họ mờ ám.

Trần Ngạn Hòa nói dối mặt không đỏ, tim không loạn, âm thầm chửi Vân Hồi lắm chuyện, nhướng mày nói: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Dĩ nhiên Tiểu Cửu nằm viện thì quan trọng hơn."

Hắn tỏ ra đắc ý, thích nhất là khoe khoang chuyện "phá tường nhà người khác" trước mặt chủ nhà. Hắn sống được đến hôm nay mà chưa bị đánh chết, tất cả đều nhờ cha hắn giàu.

Lâm Cửu không muốn dính dáng đến loại tra nam nào, chỉ lịch sự nói hai chữ: "Cảm ơn."

Sau đó không nói thêm lời nào.

Trần Ngạn Hòa thầm nghĩ như gặp quỷ. Lâm Cửu trước đây tính cách yếu đuối, kiểu người không dám làm chuyện xấu nhưng lại không thể cưỡng nổi cám dỗ. Sao bây giờ tính cách lại trở nên cứng cỏi thế này?

Liên tưởng đến lời đồn trên mạng về khả năng Lâm Cửu và Vân Hồi tái hợp, hắn không khỏi có chút hoang mang.

Trần Ngạn Hòa nhìn sang Vân Hồi, người đang lạnh lùng im lặng, cố ý lên tiếng hỏi: "Vân tổng ở đây là vì...?"

Câu hỏi này khó trả lời, nói gì cũng dễ để lại sơ hở.

Vân Hồi thản nhiên ngước mắt nhìn hắn: "Lâm Cửu bị thương, không ai chăm sóc, tôi ở lại với cậu ấy một đêm."

Ở lại?

Trần Ngạn Hòa theo bản năng nhìn quanh phòng bệnh, cẩn thận nhìn mãi vẫn không thấy cái giường thứ hai đâu. Khuôn mặt hắn khẽ cứng lại. Chuyện không phải như hắn nghĩ đấy chứ...

Hành động tiếp theo của Vân Hồi chứng minh suy đoán của hắn. Chỉ thấy anh tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi bên giường, nhàn nhạt nói với Lâm Cửu: "Lát nữa để y tá chuyển cậu sang phòng bệnh cao cấp, giường này quá nhỏ, hôm qua chúng ta hai người ngủ, hơi chật..."

Ba chữ cuối nhẹ nhàng, nhưng lại như một chiếc móc câu, khiến người ta không kiềm được mà suy nghĩ xem phía sau ba chữ ấy ẩn chứa ý tứ thế nào, vừa ám muội vừa lạ lùng.

Không nói quá, Trần Ngạn Hòa lúc này thật sự chết đứng. Hắn biết rõ tính cách của Vân Hồi, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, chưa từng làm chuyện quay đầu với tình cũ. Hắn cố tình cướp Lâm Cửu chỉ vì cảm thấy có thách thức. Ai ngờ Vân Hồi thật sự lại dây dưa với Lâm Cửu như vậy!

Khâu vết thương vốn chỉ cần tĩnh dưỡng, ở đâu cũng được, hôm nay xuất viện cũng không vấn đề gì. Lâm Cửu vừa định nói khỏi cần thì ánh mắt âm trầm của Vân Hồi đã lướt tới. Cậu lập tức thức thời ngậm miệng.

Dưới ánh mắt của Vân Hồi, Lâm Cửu chậm nửa nhịp gật đầu: "Cũng được."

Vân Hồi lúc này mới hài lòng thu lại ánh mắt. Khi tâm trạng khó chịu, anh thường muốn hút thuốc, theo thói quen sờ túi áo, nhưng nhớ ra bệnh viện không cho phép, đành thôi.

Trần Ngạn Hòa – nguồn cơn phiền não – rõ ràng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây làm chướng mắt người khác nữa, đành tự rước lấy sự bẽ mặt mà rời đi.

Hắn bước tới bên giường, đặt bó hoa ly đang nở rực rỡ xuống bàn. Thầm nghĩ hôm nay có Vân Hồi ở đây, mình chẳng chiếm được lợi lộc gì, liền cười với Lâm Cửu: "Tiểu Cửu, cậu dưỡng thương cho tốt, đã có Vân tổng ở đây, tôi không làm phiền nữa."

Ngay khi hắn tiến lại gần, trong thế giới tinh thần của Lâm Cửu, quả cầu ánh sáng nhỏ đột nhiên trở nên náo động.

【Tra nam... tra nam...】

【Tiền bối, hãy ràng buộc hắn... ràng buộc...】

Lâm Cửu nghĩ thầm, tiền bối bị thương đến mức ăn cơm cũng khó khăn, các người vậy mà còn nghĩ tới việc ràng buộc tra nam?! Nhưng nghĩ đến việc gần đây khó tìm được tra nam phù hợp để cải tạo, cậu nhìn thấy Trần Ngạn Hòa chuẩn bị rời đi, theo bản năng giữ hắn lại: "Đợi đã—"

Mắt Trần Ngạn Hòa sáng lên: "Sao vậy?"

Hắn có lẽ nghĩ Lâm Cửu đã hồi tâm chuyển ý.

Ánh mắt Vân Hồi khẽ nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo tựa dao sắc bén.

Lâm Cửu khẽ cử động ngón tay, một tia sáng xanh len lỏi tiến vào cơ thể Trần Ngạn Hòa. Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, cậu mới chậm rãi nhận ra hành động này có phần đường đột, liền lập tức rụt tay lại, giải thích: "Không có gì... chỉ là muốn tặng anh một thứ..."

Trần Ngạn Hòa tỏ ra hứng thú, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích liếc nhìn Vân Hồi một cái: "Tặng gì thế?"

Tặng anh một quả bóng.

Lâm Cửu im lặng trong chốc lát, sau đó rút từ bó hoa ly mà Trần Ngạn Hòa mang đến một cọng cỏ trang trí, đưa cho hắn: "Tặng anh cái này."

Trần Ngạn Hòa: "..."

Hắn thực sự không hiểu nổi Lâm Cửu rốt cuộc là có thái độ gì. Trong lòng tự hỏi liệu cậu có phải bị đập đầu đến hỏng mất rồi không? Trần Ngạn Hòa chậm rãi nhận lấy cọng cỏ, cười gượng một tiếng, nói cảm ơn rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Từ cổ áo của hắn, một quả cầu nhỏ màu hồng lén lút ló ra, vẫy cánh với Lâm Cửu: "Tiền bối, tạm biệt~"

Lâm Cửu vừa tìm được "nhà" mới cho một quả cầu nhỏ, tâm trạng vui vẻ trông thấy. Thế nhưng ngay lúc này, bên tai bỗng vang lên một câu hỏi lạnh lùng: "Cậu vui lắm à?"

Lâm Cửu khựng lại, theo bản năng quay sang nhìn Vân Hồi: "Hả?"

Cậu không hiểu suy nghĩ sâu xa khó lường của anh, nét mặt mơ hồ như thể đang giả vờ không biết gì.

Thấy thế, Vân Hồi như bị nghẹn một hơi trong lồng ngực.

Anh đứng dậy từ ghế, vẻ mặt lạnh tanh, túm lấy cổ áo Lâm Cửu, buộc cậu phải sát lại gần mình. Hơi thở nóng rực phả vào bên tai khiến người ta ngứa ngáy.

Lâm Cửu định nói gì đó thì nghe giọng nói trầm thấp của anh, từng chữ rõ ràng: "Nếu cậu còn dám lằng nhằng với Trần Ngạn Hòa, xem tôi xử lý cậu thế nào."

Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Đồng tử Lâm Cửu co rụt lại, nhận ra anh đã hiểu lầm điều gì đó, bèn giữ lấy tay anh đang nắm cổ áo mình, buột miệng hỏi: "Tại sao?"

#Câu hỏi chết người#

Bảo cậu đừng làm loạn nữa, vậy mà cậu còn hỏi tại sao?

Danh tiếng Trần Ngạn Hòa đã mục ruỗng, tính tình phóng đãng ai ai cũng biết. Biết bao người từng tưởng mình có thể chinh phục được công tử nhà giàu này, để rồi cuối cùng đều phải chuốc lấy thất bại ê chề.

Hồi đó Trần Ngạn Hòa theo đuổi Lâm Cửu chỉ để vui đùa một chút. Sau đó, khi cậu bị cư dân mạng chửi bới, sự nghiệp tiêu tan, hắn đã làm gì được cho cậu?

Cùng một cái hố, đã ngã một lần rồi thì phải biết rút kinh nghiệm. Thế mà cậu lại còn hỏi tại sao?

Vân Hồi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lồng ngực phập phồng, cơn giận bừng bừng. Cuối cùng, không biết liệu lý trí có bị đốt cháy mất hay không, anh bỗng túm lấy cằm cậu, nghiến răng nói: "Cậu làm nhiều như vậy chẳng phải là để muốn quay lại với tôi sao? Tôi đồng ý."

Chân mày nhíu chặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Ngữ điệu khó chịu, ánh mắt lảng tránh.

Lâm Cửu trợn to mắt: "Hả???"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top