Chương 188
Ông lão đứng bên cạnh giải thích: "Đổng đại nhân chết quá lâu, da mặt ông ấy lại mỏng, đã mục nát không còn hình dạng, chỉ còn thi thể này."
Công Tôn Trác Ngọc đã chuẩn bị sẵn một đôi găng lụa. Anh cúi xuống quan sát kỹ khuôn mặt của Đổng Thiên Lý, phát hiện vết cắt trên da vô cùng gọn gàng, cơ bắp trên mặt bị tổn hại đồng đều, rõ ràng hung thủ có kỹ thuật dùng dao rất cao.
Một kẻ cực kỳ theo đuổi sự hoàn hảo...
Công Tôn Trác Ngọc tiếp tục nhìn xuống, phát hiện trên người Đổng Thiên Lý có nhiều vết kiếm, đây là nguyên nhân khiến ông mất máu quá nhiều mà chết. Vết kiếm dày đặc, nhưng độ sâu và vết cắt đều đồng nhất, cho thấy hung thủ có võ công cao cường, am hiểu kiếm thuật nhanh.
Đỗ Lăng Xuân đứng bên cạnh, dùng khăn che miệng mũi. Từ khi vào phòng lạnh, chân mày y luôn cau lại không giãn ra: "Sao rồi, có phát hiện gì không?"
Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu, nhận ra vụ án này rất khó nhằn: "Hung thủ võ công cực cao, dù tra được, e rằng cũng không dễ bắt."
Đỗ Lăng Xuân không cho rằng đây là vấn đề, nghe vậy thì lộ vẻ khinh thường, khẽ hừ một tiếng: "Kinh Luật Tư cao thủ vô số, chẳng lẽ không bắt được một tên tội phạm?"
Công Tôn Trác Ngọc lập tức cười rạng rỡ, thấy rất có lý: "Tư công nói phải."
Dù y nói gì, anh cũng cảm thấy đúng.
Đỗ Lăng Xuân nghe xong, khẽ cụp mắt xuống, tuy không nói gì, nhưng vẻ hài lòng trên mặt không khó để nhận ra. Hiển nhiên rất hưởng thụ sự đồng thuận của anh.
Công Tôn Trác Ngọc tiến đến thi thể thứ hai. Nạn nhân là Thị Lang Bộ Hộ Quách Hàn, chết trong khuê phòng của hoa khôi, bị người ta chém đứt ngang lưng mà chết. Anh vén vải trắng lên xem, phát hiện vết thương ở eo rất gọn gàng, trên người cũng có những vết kiếm giống hệt của Đổng Thiên Lý.
Công Tôn Trác Ngọc thích thu thập manh mối từ hiện trường vụ án, nhưng hai người này đã chết được một thời gian, một người chết ở khách điếm, một người chết ở thanh lâu, ngoài việc xem xét thương tích ra, không thể thu thập thêm quá nhiều thông tin.
Anh đắp lại vải trắng, rồi bước đến thi thể thứ ba. Kinh Triệu Doãn Sở Liên Giang là người có thời gian tử vong gần đây nhất, thi thể vẫn còn được bảo quản khá tốt. Ông bị giết bởi kiếm nhanh, sau đó bị treo trên công đường của nha môn.
Loại vụ án này phiền phức nhất. Hung thủ võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần, rất có khả năng không liên quan gì đến nạn nhân, tra xét chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Công Tôn Trác Ngọc tháo găng tay ra, hỏi ông lão:
"Ba người này trước khi chết đều nhận được một bài thơ, vật đó vẫn còn chứ?"
Ông lão đáp: "Tất nhiên còn, đại nhân chờ một chút, lão phu sẽ đi lấy."
Nói xong, ông lão bước chậm rãi ra khỏi phòng lạnh.
Công Tôn Trác Ngọc tranh thủ nhìn về phía Đỗ Lăng Xuân, thấy môi y đã tái nhợt, không nhịn được cất tiếng hỏi: "Tư công lạnh rồi sao?"
Đỗ Lăng Xuân đương nhiên rất lạnh. Y là hoạn quan, sức khỏe không được như nam tử bình thường, ở đây lâu thì lạnh thấm vào toàn thân, khó mà chịu đựng nổi. Nghe hỏi, y hơi cau mày, đang định nói không sao, thì một bàn tay lạnh băng bỗng bị ai đó nắm lấy.
"..."
Công Tôn Trác Ngọc có chút ngượng ngùng cúi đầu, nắm lấy một tay của Đỗ Lăng Xuân, khẽ nói:
"Hạ quan tập võ nhiều năm, khí huyết dồi dào, tự nhiên không sao. Nơi này rất lạnh, tư công đừng để nhiễm phong hàn."
Anh có nội lực trong người, chỉ trong chốc lát đã khiến tay của Đỗ Lăng Xuân ấm lên. Ban đầu chỉ đơn thuần muốn làm ấm tay, nhưng chẳng hiểu sao, dưới sự che chắn của tay áo, lại bất giác biến thành tư thế mười ngón tay đan xen vào nhau.
Đỗ Lăng Xuân khẽ giãy giụa hai lần nhưng không thoát được, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác khác thường. Y nghiêng đầu dời tầm mắt, trong lòng vừa thẹn vừa giận, thầm mắng: "Công Tôn Trác Ngọc cái tên khốn kiếp này, vừa sờ xác chết xong đã đến sờ tay của y!"
Công Tôn Trác Ngọc không biết trong đầu Đỗ Lăng Xuân đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng, bàn tay lặng lẽ mơn trớn đầu ngón tay thon dài mảnh mai của đối phương dưới tay áo, cảm thấy bàn tay này thực sự quá đẹp.
Cho đến khi ông lão cầm vật chứng đi đến, hai người họ mới như bị điện giật mà lập tức buông ra, cứ như vừa làm chuyện gì mờ ám vậy.
Ông lão nói: "Đại nhân, đây chính là bài thơ mà hung thủ để lại."
Công Tôn Trác Ngọc ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng, cất lời cảm ơn rồi nhận lấy. Anh vốn nghĩ bài thơ này là do hung thủ tự tay viết, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện nó được xé ra từ một tập thơ thông thường. Góc giấy vuông vức, chữ viết kiểu khải chính vuông vắn, trên đó còn loang lổ những vết máu.
Trong đầu Công Tôn Trác Ngọc bắt đầu hiện lên một vài nét phác thảo mơ hồ về chân dung hung thủ:
1. Là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan.
2.Đã đọc sách thánh hiền, có tài văn chương, khác biệt với hạng dân đen tầm thường.
3.Có ý thức về nghi lễ, giết người với một quy tắc và logic riêng.
4.Võ công cao cường, am hiểu kiếm pháp nhanh.
5.Căm ghét quan phủ, hoặc có lẽ là căm ghét loại người như nạn nhân. Hắn rõ ràng có thể một kiếm đâm chết người, nhưng lại cố tình chọn phương pháp rườm rà nhất.
6.Hắn đang âm thầm khiêu khích triều đình, và rất có thể sẽ tiếp tục ra tay...
Công Tôn Trác Ngọc suy nghĩ chốc lát, cuối cùng trả lại tờ giấy, nhưng giữ lại một tờ cho mình, rồi hỏi ông lão: "Có thể để tờ này lại cho tại hạ nghiên cứu một chút không?"
Ông lão vốn hơi do dự, định nói vật chứng không được phép mang ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt âm trầm của Đỗ Lăng Xuân nhìn mình, ông lập tức đổi giọng: "Đại nhân cứ cầm lấy."
Dù sao cũng chỉ là một tờ giấy.
Công Tôn Trác Ngọc cười, chắp tay cảm tạ: "Đa tạ."
Những người bị giết trong vụ án giết người liên hoàn này chắc chắn phải có một điểm tương đồng nào đó, nên mới bị hung thủ chọn làm mục tiêu. Việc cấp bách hiện tại là tìm ra điểm chung giữa ba người này. Nhưng trước mắt, ngoài việc đều là quan lại, thì về đặc điểm ngoại hình lại chẳng có gì giống nhau.
Công Tôn Trác Ngọc cùng Đỗ Lăng Xuân rời khỏi hình bộ, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cổng lớn, đã thấy một nam tử áo xanh cưỡi ngựa phi như bay tới, rồi bất ngờ ghìm cương lại trước mặt hai người họ.
Các cấm vệ mặc áo đen xung quanh lập tức đứng chắn trước Đỗ Lăng Xuân, rút kiếm ngăn cản:
"Láo xược, dám thúc ngựa xông vào!"
Nam tử áo xanh lại gan to tày trời, trực tiếp nhảy xuống ngựa, cười khẩy nói: "Đường lớn mọi người đều có quyền đi, chẳng lẽ đường phố kinh thành đều thuộc về kinh luật tư các ngươi, tay dài cũng nên biết chừng mực."
Dứt lời, hắn như chẳng hề thấy Đỗ Lăng Xuân, trực tiếp đẩy cấm vệ trước mặt mình ra, lạnh lùng nói: "Ta phụng chỉ điều tra án, kẻ nào cản trở, giết không tha."
Dứt lời, liền bước thẳng vào Hình Bộ.
Hộ vệ áo đen vốn chỉ để bảo vệ an toàn cho Đỗ Lăng Xuân, thấy vậy cũng không ngăn cản, lần lượt thu kiếm vào vỏ.
Công Tôn Trác Ngọc quay đầu nhìn, nghĩ bụng: Người này đã biết hộ vệ là người của Kinh Luật Tư, nhưng lại chẳng tỏ vẻ e dè, có lẽ là xuất thân giàu sang hoặc quyền quý. Vừa rồi còn nói phụng chỉ điều tra án, anh lờ mờ đoán ra thân phận đối phương, liền cất lời hỏi: "Người này là Đường Phi Sương?"
Đỗ Lăng Xuân thản nhiên cúi mắt, cười mà như không cười, đáp: "Chính là tên ngốc nhà họ Đường."
Hắn đã nhập kinh, vậy có lẽ ngày mai Hoàng thượng sẽ triệu kiến hắn và Công Tôn Trác Ngọc.
Đường Phi Sương là người cậy tài khinh người, ngang dọc trong kinh thành, chẳng qua cũng nhờ vào thế lực của ông nội hắn. Nhưng hắn lại không có chí làm quan, Đường các lão tuổi đã cao, e rằng chẳng còn mấy ngày vinh quang nữa.
Đường các lão mà mất, chính là ngày nhà họ Đường suy tàn. Đường Phi Sương lại phóng túng cuồng ngạo, trắng trợn đắc tội với Đỗ Lăng Xuân – một quyền thần như y, dùng hai chữ "tên ngốc" để chỉ hắn quả thực rất chuẩn xác.
Bên đường, hoa dại mọc đầy, cao đến tận đầu gối. Đỗ Lăng Xuân tiện tay ngắt một đóa, ẩn ý nói với Công Tôn Trác Ngọc: "Ngươi xem, hoa này hiện tại rực rỡ là thế, nhưng khi qua thời, chỉ còn là cát bụi, mặc người giẫm đạp."
Dứt lời, y vứt bông hoa đi, từ tốn lấy khăn lau đầu ngón tay, rồi lên xe ngựa. Công Tôn Trác Ngọc hiểu ý tứ trong lời nói của y, nghĩ bụng Đường Phi Sương mà là hoa ư? Rõ ràng là một ngọn cỏ đuôi chó.
Hai người ngồi xe trở về phủ. Công Tôn Trác Ngọc đang định về phòng nghiên cứu mục tiêu tiếp theo của hung thủ, ai ngờ vừa cùng Đỗ Lăng Xuân bước đến cửa thư phòng đã thấy Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn đứng đó, mặt mày tái mét, người run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
Đỗ Lăng Xuân thấy vậy, không khỏi dừng bước:
"Nhị vị tiên sinh cớ sao đứng đây?"
Công Tôn Trác Ngọc đứng phía sau cũng gật đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
Lãnh Vô Ngôn nghe hỏi, xúc động muốn nói điều gì, nhưng vừa mở miệng đã ho sù sụ. Tống Khê Đường vội vàng giành lời, mặt mày u ám, giọng nói đầy lo lắng thưa với Đỗ Lăng Xuân: "Thưa Tư công, đại sự chẳng lành rồi!"
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, nhíu mày, tưởng rằng triều đình xảy ra biến cố: "Chuyện gì?"
Nào ngờ, Tống Khê Đường run rẩy lấy từ tay áo ra một tờ giấy: "Tư công, hôm nay ta cùng Lãnh tiên sinh đến trà lâu bàn việc với quan viên Lễ bộ, đang bàn dở thì không biết ai đã để tờ giấy này lên bàn. Trên đó viết một bài thơ..."
Nhắc đến chuyện này, lòng người lập tức hoang mang. Ai ở kinh thành mà không biết, mỗi khi tên hung thủ liên hoàn kia giết người, đều để lại một bài thơ kèm theo tên người chết. Mà người nhận được bài thơ, trong vòng ba ngày chắc chắn phải chết!
Công Tôn Trác Ngọc nghe xong không khỏi kinh hãi, nghĩ bụng: Không phải trùng hợp vậy chứ? Vừa rồi anh còn nghĩ kẻ xui xẻo tiếp theo là ai, không ngờ lại ứng nghiệm ngay, mà lại xảy ra trong Tư công phủ?!
Sắc mặt Đỗ Lăng Xuân hơi biến, lập tức rút lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó chép bài "Giá Cô Thiên – Nga Hồ Quy Bệnh Khởi Tác Kỳ" của Tân Khí Tật:
Chẩm tiệm khê đường lãnh dục thu, đoạn vân y thủy vãn lai thu.
Hồng liên tương ỷ hồn như túy, bạch điểu vô ngôn định tự sầu.
Thư đột đột, thả hưu hưu. Nhất khâu nhất hác dã phong lưu.
Bất tri cân lực suy đa thiểu, đã giác tân lai lãn thượng lâu.
[*] Dịch thơ by Kally:
Gối đệm nhà bên lạnh đón thu,
Mây tan bên nước ánh chiều thu.
Sen hồng nghiêng ngả như say ngủ,
Chim trắng lặng im ngẫm nỗi sầu.
Viết dăm ba chữ, thôi đừng chấp,
Một cõi thanh nhàn vốn phong lưu.
Không biết sức mình hao tổn mấy,
Chỉ thấy giờ đây ngại bước lầu.
Hóa ra bài thơ lại vừa khéo trùng khớp với tên của hai người bọn họ!
...Vậy thì vấn đề đặt ra là, hung thủ muốn giết ai trong số họ?
Đã là người thì không ai không sợ chết. Tống Khê Đường dĩ nhiên cũng sợ, nghĩ đến cái chết thảm khốc của ba người trước đó, hắn càng thêm hoảng loạn, cố gắng trấn an bản thân, đồng thời tìm người xác nhận: "Tư... Tư công... tại hạ cho rằng bài thơ này nhắm đến Lãnh tiên sinh, chúng ta phải sớm chuẩn bị thôi."
Lãnh Vô Ngôn vốn đã mắc bệnh, nghe vậy liền giận đến mức suýt thổ huyết. Hắn khàn giọng nhắc nhở: "Bài thơ này cũng có tên của ngươi đó, Tống tiên sinh!"
Tống Khê Đường lắp bắp giải thích, cố gắng tìm một tia hi vọng sống: "Chỉ... chỉ có tên, không có họ."
Công Tôn Trác Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói: "Tân Khí Tật hình như là người thời Tống?"
Tống Khê Đường nghe vậy suýt bật khóc, thiếu chút nữa quỳ xuống trước anh: "Trác Ngọc huynh, xin ngươi cứu ta với!"
Công Tôn Trác Ngọc vội đỡ hắn dậy, muốn nói rằng bản thân bây giờ cũng không có manh mối gì. Nhưng bài thơ này đúng là phiền phức, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi chịu chết?
Đỗ Lăng Xuân cũng không tỏ vẻ dễ chịu hơn.
Công Tôn Trác Ngọc cau mày, suy nghĩ một lúc, chần chừ nói: "Hung thủ võ nghệ cao cường, nếu muốn giữ mạng, hiện tại chỉ còn một cách có thể thử."
Tống Khê Đường nghe vậy liền túm lấy tay anh, ánh mắt đầy hi vọng: "Cách gì?"
Công Tôn Trác Ngọc: "Mau về nhà nhờ mẫu thân ngươi đổi tên cho ngươi đi, càng nhanh càng tốt."
Tống Khê Đường: "..."
Thời xưa, mọi người đặt tên thường văn vẻ, hay dẫn thơ trích điển, vì thế có cả đống tên trùng với thơ ca. Lần này thì rước họa vào thân rồi! Nếu trực tiếp đổi tên thành Tống Cẩu Đản hay Lãnh Thúy Hoa, anh không tin hung thủ còn tìm được bài thơ nào.
Tác giả có lời muốn nói: Tống Khê Đường: Ta rủa cả nhà ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top