Chương 180

Tương truyền Tần Hoàng có chiếc gương, có thể soi thấy lòng người, thấu tỏ thế sự, sau dùng để ví quan lại công chính nghiêm minh, xử án như thần, gọi là "Minh Kính Cao Huyền."

Trong đại đường của phủ nha nơi nào cũng có, phía sau quan ỷ luôn treo một bức "Hải Thượng Triều Nhật," thể hiện sự ngay thẳng chính trực. Công Tôn Trác Ngọc mặc quan phục, ngồi trên cao đường, phía trên đầu chính là tấm biển có dòng chữ "Minh Kính Cao Huyền."

Đỗ Lăng Xuân và tri phủ đến để nghe xử án, y ngồi một bên, tri phủ ngồi bên còn lại. Một người đợi xem tình hình, một người đợi bắt lấy nhược điểm, bên ngoài dân chúng còn bao vây chật kín, dõi cổ muốn xem Công Tôn Trác Ngọc xử án thế nào.

Đan Thu và Ngu Sinh Toàn quỳ dưới đường, sắc mặt đều tái nhợt. Đặc biệt, Công Tôn Trác Ngọc còn lệnh người khiêng thi thể vào, giữa trời quang đãng, khiến người ta hồn vía bay mất.

Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn về phía Đỗ Lăng Xuân, hơi gật đầu: "Tư công, bản quan muốn bắt đầu thẩm án."

Đỗ Lăng Xuân lúc nào cũng như một kẻ lười nhác bị rút hết xương cốt, nghe vậy nhấc nắp chén trà, ngón tay thon dài trắng trẻo hơi cong, lộ vẻ âm nhu. Y lạnh nhạt nói: "Công Tôn đại nhân cứ thẩm, bản tư công chỉ nghe, sẽ không tùy tiện can thiệp, hẳn tri phủ đại nhân cũng vậy."

Tri phủ chỉ đành đáp lời, cười gượng mấy tiếng.

Công Tôn Trác Ngọc thấy thế liền thu hồi ánh mắt, tay vung mạnh tấm gỗ kinh đường, âm thanh vang dội, chấn động quỷ thần. Hai bên nha dịch dùng thủy hỏa côn dậm mạnh xuống đất, đồng thanh hô to: "Uy vũ!"

Công Tôn Trác Ngọc nghiêm giọng: "Án phạm Đan Thu, Ngu Sinh Toàn, bản quan hiện trạng cáo các ngươi hai người mưu hại quản gia Lôi Toàn của biệt viện tri phủ. Các ngươi nhận hay không nhận tội?"

Đan Thu dường như bị khí thế bức người này dọa cho khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, không thốt nên lời. Ngu Sinh Toàn thì ngẩng đầu lên, chỉ thốt ra tám chữ:

"Muốn vu tội người, đâu sợ thiếu cớ."

Rõ ràng là định sống chết không nhận tội, cố thủ đến cùng.

Công Tôn Trác Ngọc không mảy may bận tâm, theo trình tự bắt đầu thuật lại quá trình vụ án: "Ba ngày trước, trong giếng cổ của biệt viện tri phủ phát hiện một xác chết vô danh, lúc chết mặc hồng y cô dâu, búi tóc nữ tử, cài trâm vàng của nữ nhân. Qua nhận diện từ các tỳ nữ trong phủ, toàn bộ đều là đồ vật của Đan Thu – nữ tỳ đã mất tích lâu nay trong phủ."

Nói xong, anh cố tình liếc mắt nhìn Đan Thu một cái, sau đó mới tiếp lời: "Do thi thể bị phân hủy nghiêm trọng, không rõ diện mạo, ban đầu mọi người đều cho rằng đó là thi thể của Đan Thu. Nhưng qua bản quan tra chứng, xác chết này chính là quản gia Lôi Toàn của biệt viện tri phủ, cũng là vị hôn phu của Đan Thu cô nương."

Lời này vừa dứt, lập tức khiến người dân bàn tán xôn xao. Theo tình thế này, chẳng phải là nữ nhân độc ác cấu kết với gian phu mưu hại vị hôn phu sao? Nhưng nhìn vị cô nương này yếu đuối, dịu dàng, còn Ngu đại phu luôn có tiếng tốt, thế nào cũng không giống những kẻ có thể làm ra chuyện ác như vậy.

Chắc hẳn là vị huyện lệnh ngốc nghếch kia xét xử nhầm người rồi, dân chúng thầm nghĩ như thế.

Công Tôn Trác Ngọc quyết định mở đường đột phá từ Đan Thu: "Đan Thu cô nương, có phải ngươi đã giết Lôi Toàn?"

Nghe vậy, Đan Thu theo bản năng nhìn về phía Ngu Sinh Toàn. Người sau bất động thanh sắc khẽ lắc đầu với nàng. Đan Thu nhắm mắt đau khổ, cắn chặt môi, hồi lâu sau mới khó nhọc thốt lên mấy lời: "Ta không... không giết người..."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng, thẳng thắn nhận tội chẳng phải tốt hơn sao, lần nào cũng phải hao tổn sức lực thế này. Anh dứt khoát bước xuống công đường, mang theo đôi bao tay vải do sư gia đưa tới, giữa tiếng kinh hô của mọi người, thình lình vén tấm vải trắng phủ trên xác chết lên—

Thi thể đã được làm sạch phần thịt phân hủy, giờ chỉ còn lại bộ xương trắng toát.

Công Tôn Trác Ngọc cầm đầu lâu của thi thể lên, xoay phần khe nứt sau hộp sọ hướng về phía Đan Thu: "Lôi Toàn bị người dùng vật nặng đánh vào sau đầu, chết rồi mới bị vứt xuống giếng. Thật khéo, bản quan đã tìm được hung khí."

Vừa nói, anh vừa lệnh cho nha dịch mang ra một hòn đá cuội: "Đan Thu cô nương, trong rừng trúc bên sân viện của ngươi, bản quan phát hiện ra hòn đá này, trên đó còn vương máu của Lôi Toàn. Ngươi có muốn nhìn kỹ không?"

Vừa dứt lời, Công Tôn Trác Ngọc nhấc hòn đá đưa lên trước, Đan Thu lập tức mặt mày tái nhợt. Đỗ Lăng Xuân ngồi bên cạnh uống ngụm trà, thầm nghĩ Công Tôn Trác Ngọc đúng là kẻ bụng dạ hẹp hòi.

Đan Thu không dám nhìn thi thể, càng không dám nhìn hòn đá, lấy khăn tay che mặt, quay người lại, run rẩy lắc đầu: "Không... ta... ta không có... ta sao phải giết hắn..."

Công Tôn Trác Ngọc lạnh lùng đáp: "Vì ngươi đã có người trong lòng, không muốn gả cho Lôi Toàn."

Nói xong, anh lại lấy ra một chiếc khăn thấm mồ hôi: "Đây là khăn tay tìm thấy trong ngăn kéo phòng ngươi, phía dưới thêu chữ 'Toàn.' Ban đầu bản quan còn tưởng là chữ 'Toàn' trong Lôi Toàn, nhưng sau đó mới biết, hóa ra là chữ 'Toàn' trong Ngu Sinh Toàn."

Toàn bộ manh mối liên kết với nhau, thực ra đã đủ để suy luận ra toàn bộ vụ án.

Công Tôn Trác Ngọc khẽ phất tay áo, bước đi thong thả trước mặt Đan Thu: "Bản quan từng tìm thấy một chiếc khăn tình dưới gối của ngươi, trên đó đầy dấu vết nước mắt, khiến người ta phải đau lòng. Nhưng ngươi sắp sửa cùng vị hôn phu Lôi Toàn thành hôn, vì sao lại khóc? Là bởi ngươi đã sớm có người trong lòng."

Vừa nói, anh vừa bước đến trước mặt Ngu Sinh Toàn, trong lòng thầm ghi hận chuyện lần trước ở thanh lâu, không nhịn được dùng sức đá hắn một cái: "Và người đó chính là vị tọa quán đại phu của Ký Sinh Đường – Ngu Sinh Toàn!"

Ngu Sinh Toàn bị đau, hừ một tiếng, nhưng chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Đám người vây xem phía sau ăn dưa sung sướng.

Công Tôn Trác Ngọc luôn nhìn chằm chằm Đan Thu: "Nhưng ngươi là tỳ nữ sinh ra trong gia đình nô bộc của phủ tri phủ, bán thân bất toại, không thể tự mình quyết định chuyện hôn nhân. Buộc phải gả cho quản gia Lôi Toàn."

Nghe vậy, Đan Thu như nhớ lại hồi ức đau thương nào đó, đôi mắt dần đỏ lên, toàn thân run rẩy.

Công Tôn Trác Ngọc như thể tận mắt chứng kiến tất cả, giọng nói êm ái nhưng tựa kim đâm vào lòng: "Vì vậy ngươi cùng Ngu Sinh Toàn hợp mưu, giết chết Lôi Toàn."

Đan Thu hoảng sợ la lên: "Không! Chúng ta không có! Chúng ta không giết người!"

Công Tôn Trác Ngọc cầm hòn đá cuội dính máu trong tay, cảm thấy nó nặng nề: "Ngu Sinh Toàn dùng hòn đá này tập kích từ sau lưng Lôi Toàn, khiến hắn tử vong tại chỗ. Các ngươi lo bị phát hiện, liền ném xác xuống giếng. Nhưng dù Lôi Toàn chết, Đan Thu vẫn là thân phận nô bộc, không thể tránh khỏi sự điều tra của quan phủ, cũng không thoát khỏi thành. Thế nên các ngươi đã nghĩ ra một kế hoạch."

Nha dịch bên cạnh lần lượt trình lên vật chứng: bộ hồng y nhuốm máu, cây trâm vàng rơi lại.

Công Tôn Trác Ngọc còn cố ý so sánh kiểu tóc của Đan Thu, phát hiện tương đồng với thi thể:

"Các ngươi mặc nữ trang cho Lôi Toàn, dùng trang sức thường dùng của Đan Thu, để đảm bảo nếu thi thể bị phát hiện, người ta sẽ nhận định ngay đây là xác của 'Đan Thu.' Mà đúng lúc đó, Lôi Toàn trở về quê thăm thân, mấy ngày không có mặt trong phủ, nên chẳng ai phát hiện."

Dù thế nào, Đan Thu cũng không thoát khỏi tội danh. Nàng bị bắt tại nhà của Ngu Sinh Toàn giữa thanh thiên bạch nhật, dù có trăm miệng cũng khó bề biện minh. Nàng cắn răng, quyết tâm nhận hết tội lỗi:

"Phải! Lôi Toàn là ta giết!"

Nàng rõ ràng là một nữ tử yếu đuối, nhưng khi thốt lên lời này, đôi mắt ngoài nước mắt còn chứa đựng một tia tàn nhẫn khiến người ta kinh tâm, làm đám đông xung quanh xôn xao.

Đan Thu nhắm mắt, khóe miệng run rẩy: "Ta là nô bộc sinh ra trong phủ, chuyện hôn nhân chỉ có thể nghe chủ tử sắp đặt. Lôi Toàn biết rõ ta đã có người mình thương, nhưng vẫn cầu xin tri phủ đại nhân ban ta cho hắn..."

Nói đến đây, nàng nghẹn ngào, ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục: "Ta đã cầu xin hắn, muốn chuộc lại bán thân, nhưng hắn nhất quyết không chịu. Không còn cách nào khác, ta đành muốn nhờ Sinh Toàn ca đưa ta cùng rời đi."

Ngu Sinh Toàn quỳ bên cạnh, lòng bất an, sắc mặt khó coi.

"Ngày ấy, khi Lôi Toàn về quê thăm thân, ta cảm thấy đây là cơ hội tốt, bèn thu dọn chút tư trang, định cùng Sinh Toàn ca bỏ trốn. Nhưng nào ngờ, Lôi Toàn lại quên mang theo lộ dẫn, giữa đường quay trở lại. Hắn bắt gặp ta và Sinh Toàn ca đang chuẩn bị tư thế bỏ trốn, lập tức lao vào đánh nhau với Sinh Toàn ca..."

Ngu Sinh Toàn căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng, muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng lại không dám, cho đến khi Đan Thu thốt lên những lời tiếp theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm mà không để lộ ra vẻ gì.

Đan Thu: "Ta sợ Sinh Toàn ca bị thương, liền cầm hòn đá đập Lôi Toàn, nào ngờ lỡ tay khiến hắn mất mạng. Ta bèn mặc cho hắn bộ đồ của mình, búi tóc giả làm nữ nhân, rồi đẩy hắn xuống giếng, trốn khỏi phủ và nấp trong nhà Sinh Toàn ca."

Nàng vậy mà nhận hết mọi tội trạng về mình. Không rõ là vì chán nản mà phó mặc tất cả, hay đơn thuần đã hết đường lui. Kỳ lạ thay, nàng không hề khóc nữa, chỉ nhắm mắt chờ chết.

Ngu Sinh Toàn nghe xong, trên mặt thoáng hiện vẻ áy náy, nhưng hắn cũng không nói thêm lời nào, hiển nhiên là đã ngầm thừa nhận.

Công Tôn Trác Ngọc bật cười khẽ, nói: "Cô nương quả thực là một kẻ si tình, chỉ tiếc là đã trao nhầm người."

Hôm nọ, anh còn thấy Ngu Sinh Toàn đi dạo thanh lâu, uống trà cùng hoa khôi đấy.

Vốn dĩ đã có người nhận tội, Công Tôn Trác Ngọc cũng không muốn phí công điều tra thêm. Kết án sớm chính là phong cách của anh. Chỉ là, Ngu Sinh Toàn đáng ghét đến thế, nếu dễ dàng bỏ qua thì thật không cam tâm.

Công Tôn Trác Ngọc quay sang Đan Thu, hỏi: "Trong phòng ngươi có mùi hương nồng nặc, vì nơi đó chính là hiện trường đầu tiên khi Lôi Toàn bị giết. Ngươi đã thắp hương để che lấp mùi máu tanh, đúng không?"

Đan Thu gật đầu: "Đúng vậy..."

Công Tôn Trác Ngọc hừ một tiếng: "Đã như vậy, chứng tỏ Lôi Toàn không chết ở bên giếng. Nhưng ngươi thân thể yếu đuối, khí lực không đủ, còn Lôi Toàn thì cao tám thước. Ngươi làm thế nào nhấc được một hòn đá nặng đến thế để đập chết hắn, rồi lại làm sao kéo hắn từ phòng đến giếng mà phi tang?"

Đây là một câu hỏi hết sức thực tế. Đan Thu căn bản không thể nâng nổi hòn đá đó, lại càng không đủ sức kéo lê một người như Lôi Toàn.

Nói xong, Công Tôn Trác Ngọc tiện tay đặt hòn đá xuống đất. Tiếng động nặng nề vang lên, đủ để thấy trọng lượng của nó.

Đan Thu nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ngu Sinh Toàn ngồi bên cạnh như bị rút hết hồn vía, ngã ngồi xuống đất, bất lực.

Công Tôn Trác Ngọc thản nhiên kết luận, chỉ vào hai người họ: "Người giết Lôi Toàn là Ngu Sinh Toàn. Đan Thu, ngươi chỉ là đồng phạm."

Cả hai không ai phản bác, thần sắc đều xám xịt.

Bên ngoài, bách tính lập tức xôn xao. Không ngờ Ngu Sinh Toàn lại chính là hung thủ, kẻ tin thì đầy phẫn nộ, người nghi ngờ thì kinh ngạc, nhưng phần đông đều kinh thán tài năng phá án của Công Tôn Trác Ngọc.

Đỗ Lăng Xuân chống cằm, không nói một lời. Nhưng qua ánh mắt hài lòng, rõ ràng y đang rất thỏa mãn.

Tri phủ thấy Công Tôn Trác Ngọc giành hết công lao, trong lòng không khỏi bực bội. Ông ta chợt nhớ ra một điểm nghi vấn, liền hỏi: "Bổn quan nhớ rằng Công Tôn đại nhân từng nói thi thể đã chết hơn mười lăm ngày. Nếu như đây là thi thể của Lôi Toàn, tại sao chỉ vài ngày ngắn ngủi lại phân hủy nhanh đến vậy?"

Công Tôn Trác Ngọc đã nghĩ đến chuyện này. Tốc độ phân hủy của thi thể thường bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Ban đầu, anh còn tưởng do nước trong giếng, nên cố tình thả một con chuột chết xuống để thử nghiệm. Kết quả cho thấy tốc độ phân hủy rất bình thường. Mãi đến sau đó, anh mới phát hiện ra đầu mối.

Công Tôn Trác Ngọc cười nhạt, chỉ vào Ngự Sinh Toàn: "Về chuyện này, tri phủ đại nhân nên hỏi hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top