Thế Giới 6 - Chương 167

Khi một người hiện đại xuyên không về thời cổ đại, liệu họ có muốn tạo dựng sự nghiệp lớn lao không?

Chưa hẳn.

Nhưng Công Tôn Trác Ngọc nhất định là loại người như vậy.

Anh có phần kiêu ngạo, đứng trên vai của những người khổng lồ để nhìn lại cổ nhân, luôn mang theo một loại ưu thế kỳ lạ không biết từ đâu mà có. Vì vậy, khi một ngày nọ xuyên không trở thành đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời ở Đại Nghiệp triều, anh đương nhiên cho rằng mình phải làm nên điều gì đó.

Anh đọc sách, học chữ, thi khoa cử. Đi trên con đường mà hầu hết mọi người thời đại ấy đều sẽ đi, tuy không hẳn là mười năm đèn sách, nhưng cũng gần như vậy. Cuối cùng, anh được phân về Giang Châu làm một vị tri huyện.

Tri huyện, chính thất phẩm, tuy chỉ là một chức quan nhỏ bé, nhưng chịu khó nhẫn nhịn vài năm, chưa hẳn không có cơ hội thăng tiến.

Thế nhưng, ở một triều đại mà nạn tham ô tràn lan như vậy, làm quan thanh liêm chẳng có mấy đường ra. Công Tôn Trác Ngọc luôn cảm thấy ông trời cho anh cơ hội xuyên không đến đây, chắc chắn là để anh làm nên một sự nghiệp lớn lao, vì thế không tiếc công sức, tìm mọi cách leo lên.

Anh làm tri huyện suốt ba năm, dưới tay chất đầy oan sai chồng chất, vụ án chưa phá được bao nhiêu, nhưng lại thu vơ không ít tiền bạc, cuối cùng lấy đó làm đòn bẩy, thành công gia nhập phe cánh của đám tham quan. Thế nhưng còn chưa kịp hưởng chút lợi lộc gì, hoàng đế đã hạ chỉ thanh trừng triều đình. Một đạo thánh chỉ ban xuống, vô số người rơi đầu ngục tù.

Những tham vọng năm xưa của anh tựa bọt nước, chạm một cái là tan biến.

Ngục thất của Kinh Luật Tư giống như cổng quỷ môn quan của Diêm La Vương, chẳng phải nơi tốt lành gì. Công Tôn Trác Ngọc bị giam ở đó nửa tháng, mỗi ngày đều tận mắt thấy vô số người chịu đủ mọi cực hình, muốn chết cũng không được.

Luật pháp Đại Nghiệp nghiêm minh, hiện tại anh không chỉ bị buộc tội kết bè kéo cánh, những vụ oan sai năm xưa cũng bị lật lại toàn bộ, xét theo luật thì chắc chắn khó thoát được cái chết. Nhưng người nhà họ Công Tôn đã vét sạch tài sản, dâng lên muôn vàn tiền bạc để chuộc tội, theo luật có thể miễn chết, nhưng tội sống lại khó tránh...

Ngục tốt liếc nhìn người thợ già đang mài dao bên cạnh, lại nhìn Công Tôn Trác Ngọc đã hai ngày không ăn không uống, nghĩ bụng: "Nhận cung hình thì cứ nhận cung hình, còn hơn là mất mạng chứ gì?"

Hắn gõ vào cánh cửa nhà lao, dây xích leng keng vang lên: "Công Tôn Trác Ngọc, trước mặt ngươi còn ba người nữa, chuẩn bị đi."

Công Tôn Trác Ngọc ngồi tựa vào tường, áo tù khoác lên người anh có vẻ rộng thùng thình. Nhưng vẫn được anh chỉnh tề gọn gàng, không giống những kẻ khác nhếch nhác bẩn thỉu, đủ thấy anh yêu sạch sẽ, tiếc mạng sống.

"Các ngươi giết ta đi..."

Anh mới chỉ hai mươi chín tuổi, gương mặt đã mang sắc xám xịt, đôi mắt khép lại, không khó để nhận ra ý muốn chết.

Ngục tốt bật cười: "Cái đó không được đâu. Người nhà ngươi đã bán hết của cải, khó khăn lắm mới gom đủ tiền chuộc mạng giữ lại cái mạng nhỏ này cho ngươi. Bây giờ chịu một dao là qua thôi, nhiều lắm thì bị đày ba ngàn dặm, còn hơn là mất mạng. Người khác muốn chịu dao mà còn không có tiền chịu kìa."

Người nhà họ Công Tôn muốn anh sống, nhưng Công Tôn Trác Ngọc là một nam nhân, thà rằng đầu lìa khỏi cổ, cũng không muốn sống nhục nhã như vậy.

Ngục tốt không đợi được câu trả lời của anh, cũng chẳng bận tâm, quay lưng bỏ đi. Cho đến khi mặt trời lặn, lúc đi tuần phòng mới phát hiện có điều bất thường: Công Tôn Trác Ngọc đầu đầy máu, đập tường muốn tìm cái chết.

Ngục tốt hoảng hốt: "Mẹ nó! Nhanh chóng đưa người ra ngoài, lập tức thiến luôn cho ta! Thiến một người mà cũng lắm chuyện thế này!"

Phạm nhân chết trong ngục, người canh giữ cũng khó thoát tội.

Đám người tay chân luống cuống nâng anh ra ngoài. Công Tôn Trác Ngọc từng luyện võ, vẫn còn chút sức lực, liền trực tiếp siết chặt cổ tay của một người gần nhất, sức mạnh lớn đến mức có thể bóp nát xương. Từng chữ, từng chữ anh khàn khàn nói: "Ta cầu chết, không cầu sống—"

Một trận náo loạn này không biết đã kinh động đến ai, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quỳ đồng loạt. Ngục tốt thấy người đến, cũng hoảng hốt vội quỳ xuống, chắp tay hành lễ: "Tham kiến Đỗ tư công!"

"Chuyện gì mà ồn ào thế, làm người ta nhức đầu."

Công Tôn Trác Ngọc thọ mệnh sắp tận, trước mắt đỏ ngầu, không nhìn rõ diện mạo người đến. Nhưng nghe giọng nói, thanh mảnh âm nhu, lành lạnh, tám phần là một hoạn quan. Loại giọng nói của kẻ yếu đuối mà anh khinh thường nhất, càng khiến anh quyết tâm muốn chết hơn.

Ngục tốt ngập ngừng nói: "Người này là tri phủ Giang Châu, Công Tôn Trác Ngọc, tham ô hối lộ, cấu kết cùng một đảng với Thái Kiệt. Đáng lý phải xử tử, nhưng người nhà hắn dùng tiền chuộc mạng, hắn lại nhất quyết không chịu chịu cung hình..."

Lúc nói những lời này, trong lòng hắn run lên, bởi người trước mặt tuy quyền khuynh triều dã, nhưng cũng là một hoạn quan.

Đỗ Lăng Xuân khoanh tay trong ống tay áo, uể oải cúi mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc, máu me đầy người, như thể không còn là người sống nữa. Tuy chật vật là thế, nhưng không khó để nhận ra đây là một gương mặt anh tuấn, vừa nhìn đã biết là kẻ có học. Nghĩ bụng những văn nhân này thật nặng lòng với danh tiết, từng người một thà chết cũng không chịu làm thái giám, cứ như bị ô uế ghê gớm lắm vậy.

Y cười nhạt, tựa rắn độc thè lưỡi, từ tốn nói: "Không muốn chịu cung hình, vậy càng phải chịu."

Ngục tốt hiểu ý, vội vàng đáp dạ liên hồi, chuẩn bị nâng Công Tôn Trác Ngọc lên bàn trói. Nhưng Đỗ Lăng Xuân bỗng lên tiếng: "Khoan đã."

Ngục tốt lập tức quay lại: "Tư công còn gì phân phó?"

Đỗ Lăng Xuân nheo đôi mắt dài, chân mày hơi nhíu: "Ngươi nói hắn là người Giang Châu, họ Công Tôn?"

Họ này không phải là họ thường gặp.

Ngục tốt đáp: "Phải, dám hỏi tư công, có điều chi không ổn?"

Đỗ Lăng Xuân không trả lời, đưa tay phủi nhẹ ống tay áo. Đầu ngón tay y trắng nõn, thon dài, đẹp như của nữ tử. Không biết y đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Giang Châu... là nơi non xanh nước biếc, tốt tươi. Hắn đã không muốn chịu cung hình, thì miễn đi."

Nói xong tựa hồ cảm thấy chốn ô uế này không thể ở lâu, y lấy khăn tay che mũi miệng, quay người rời đi.

Công Tôn Trác Ngọc mơ hồ ngẩng đầu, không nhìn rõ dung mạo, chỉ thoáng thấy phần cổ trắng trẻo, bị cổ áo đen che kín, lộ ra một nốt chu sa đỏ nhạt. Lòng anh đột nhiên nhẹ nhõm, khép mắt lại.

Ngục tốt thấy Đỗ Lăng Xuân đi xa, lúc này mới dám thẳng người, đá Công Tôn Trác Ngọc một cái: "Ngươi mạng lớn, Đỗ tư công tha cho ngươi rồi."

Công Tôn Trác Ngọc không động đậy.

Ngục tốt đưa tay dò hơi thở, nói với quản ngục: "Đầu lĩnh, hắn chết rồi."

Đây là một đời ngắn ngủi của Công Tôn Trác Ngọc ở Đại Nghiệp. Không lưu danh thanh sử, chỉ đầy rẫy ô danh. Anh mười năm dùi mài kinh sử, làm ba năm tri huyện, rồi ba năm tri phủ, có tổng cộng sáu mươi tư vụ oan sai, hại chết mười tám mạng người. Sau khi chết, thi thể được đưa về quê, bị người người phỉ nhổ.

Anh từng ngỡ rằng mình sẽ làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa ở triều đại này, giờ ngẫm lại chỉ là một ý nghĩ ngây ngô, quả thực làm mất mặt những người xuyên không.

009 nhìn thấy kết cục của Công Tôn Trác Ngọc, nghĩ bụng thì ra anh là một tên đại tham quan coi mạng người như cỏ rác, phải cải tạo thật tốt mới được. Đôi cánh nhẹ nhàng vỗ, dẫn dắt luồng hồn phách ấy thoát khỏi thân xác, quay trở lại năm anh làm tri huyện năm thứ hai.

Giang Châu nằm gần tuyến thương đạo, vốn là một nơi giàu có, chỉ tiếc rằng dù non xanh nước biếc, nhưng người chẳng kiệt xuất, đất cũng chẳng linh thiêng, nổi danh với ba mối họa lớn. Một là hổ dữ trong rừng Mật Tử ăn thịt vô số người, hai là thổ phỉ ngang nhiên hoành hành trên núi Thanh Phong, còn mối họa thứ ba, chính là tri huyện bản địa Công Tôn Trác Ngọc.

009 nhìn thấy Công Tôn Trác Ngọc đã rơi vào hố sâu của sự tham lam, chỉ nhận tiền tài, chẳng màng đúng sai. Từ khi nhậm chức, anh chỉ biết ăn chơi sa đọa, án oan án sai không đếm xuể, danh tiếng thối nát, nhưng vì nơi đây núi cao hoàng đế xa, không ai quản nổi.

Dân chúng chỉ biết than trời, tự nhận mình xui xẻo mà thôi.

Công Tôn Trác Ngọc vốn lười nhác, mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời đã lên cao ba sào mới dậy. Hôm nay, dù đã qua cả giờ ngọ, anh vẫn chưa thức, nha hoàn bà tử chẳng hề kinh ngạc, lặng lẽ dọn cơm nước lên bàn rồi cũng lặng lẽ lui ra, nếu không mà làm anh thức dậy thì thế nào cũng loạn cào cào lên.

Rèm giường lặng lẽ buông, bị gió khẽ hất lên một góc, lộ ra người đàn ông nằm bên trong. Anh nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh nhỏ giọt, tựa như đang rơi vào cơn ác mộng không thể thoát ra. Cuối cùng, anh bật dậy khỏi giường với một tiếng hét, thở dốc từng hơi nặng nề.

Công Tôn Trác Ngọc không kịp để ý gì khác, phản ứng đầu tiên là cúi đầu kiểm tra "thứ đó" của mình, phát hiện ra nó vẫn còn, cả người ngã nhào xuống giường, suýt nữa bật khóc.

Khóc ròng trong lòng: May quá, vẫn còn...

009 núp một góc nãy giờ, thấy vị tân ký chủ của mình cắn góc chăn khóc lóc thảm thương, sống mũi đỏ ửng, nước mắt lưng tròng. Cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng bay đến gần, tò mò hỏi: Ngươi khóc gì thế?】

Công Tôn Trác Ngọc đang vui buồn lẫn lộn, khó lòng kìm nén cảm xúc, bất chợt thấy một quả cầu ánh sáng xanh bay đến trước mặt, động tác bỗng khựng lại, hỏi với giọng ngờ vực: "...Ngươi là ai?"

Thời cổ đại làm gì có mấy thứ công nghệ cao này nhỉ?

Hệ thống khẽ vỗ đôi cánh, tạo dáng đẹp mắt: 【Thân ái, ta chính là người đã giúp ngươi sống lại đấy~】

Công Tôn Trác Ngọc không phải chưa từng đọc những bộ truyện nhân vật nam chính trọng sinh, thực tế là anh đã đọc không ít, thành ra đầu óc bị tẩy não, nghĩ rằng chỉ cần xuyên không thì mình sẽ là nhân vật chính, muốn làm gì cũng không chết.

Nghe vậy, anh theo bản năng quan sát bốn phía, bất ngờ phát hiện khung cảnh xung quanh quen thuộc vô cùng. Anh đưa tay áp lên ngực để bình ổn nhịp tim đang đập mạnh, nhìn thẳng vào hệ thống, nghĩ thầm chẳng lẽ mình thực sự trọng sinh rồi?

Anh thử lên tiếng thăm dò: "Ngươi là..."

Hệ thống giọng điệu thân mật:【Ta là hệ thống 009~】

Công Tôn Trác Ngọc nuốt nước bọt, hỏi tiếp: "Ngươi là kiểu hệ thống siêu cấp giúp nhân vật chính cưới bạch phú mỹ, đạt đến đỉnh cao nhân sinh phải không?"

Hệ thống: 【Ơ...】

Công Tôn Trác Ngọc: 【Là cửa hàng vô địch có thể đổi lấy vật phẩm hiện đại?】

Hệ thống: 【Cái này thì...】

Công Tôn Trác Ngọc nghe ra giọng điệu của nó có gì đó là lạ, bắt đầu nhận ra điều bất thường: "Rốt cuộc ngươi là hệ thống gì?"

Hệ thống: 【Hệ thống cải tạo... cải tạo tra nam, nghe bao giờ chưa?】

Công Tôn Trác Ngọc nhảy xuống giường, chỉ mặc một bộ trung y, trông phong lưu phóng khoáng. Anh rót cho mình một chén trà, rồi lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ."

Cải tạo tra nam? Nghe đã chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

Hệ thống bay đến bên anh, đầy khí thế hô vang:【Không sao! Từ giờ 009 sẽ giúp ngươi cải tà quy chính, làm một người tốt!】

Cải... tà quy chính?

Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn nó: "Ngươi có phải hiểu lầm gì không, ta là một thanh quan."

Hệ thống ngơ ngác, thời buổi này sao ký chủ lại càng ngày càng trơ tráo, ngập ngừng hỏi:【Thanh quan?】

Công Tôn Trác Ngọc nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là thanh quan."

Anh đi đến bên cửa sổ, vươn vai, tâm trạng vô cùng tốt vì được sống lại. Mặc dù đã là người trưởng thành, nhưng anh vẫn không bỏ được cái tư tưởng ngây ngô ấy: "Mơ ước của ta là lưu danh thiên cổ, trở thành một đời danh thần, như Tần Cối! Triệu Cao!"

[1] Tần Cối là một trong những gian thần không thể tha thứ trong lịch sử trung quốc. Ông là tể tướng dưới thời nam Tống, lãnh đạo phái chủ hoà trong chiến tranh Tống - Kim. Năm 1139, Nam Tống đứng trước nguy cơ diệt vong, nhưng lúc đó vẫn có một vị tướng tài là Nhạc Phi. Nhưng Tần Cối sợ sệt quân Kim, cho một số gian thần vu cáo Nhạc Phi tạo phản, hại chết Nhạc Phi, cắt đứt cơ hội khôi phục giang sơn nên bị cho là bán nước. Tại miếu Nhạc Phi ở Chiết Giang, tượng Tần Cối đã liên tục bị người đời làm hư hại, phải đúc tới 13 lần.

[2] Triệu Cao (? - 207 TCN) là một hoạn quan, Thừa tướng của triều đại nhà Tần, có ảnh hưởng chính trị rất lớn trong suốt giai đoạn tồn tại của nhà Tần. Ông là một hoạn quan người Trung Quốc đã âm mưu giành quyền lực sau cái chết của Thủy Hoàng Đế , hoàng đế đầu tiên của nhà Tần, dẫn đến sự sụp đổ của triều đại.

Hệ thống im lặng trong chốc lát: 【...Toàn chẳng phải người tốt cả.】

Công Tôn Trác Ngọc khoanh tay, không đồng ý với lời nó: "Ai nói làm người tốt mới lưu danh thiên cổ, người xấu cũng có thể, mà còn dễ hơn."

Hệ thống: 【Ngươi muốn làm người xấu?】

Công Tôn Trác Ngọc chợt nhận ra mình lỡ lời, khẽ ho một tiếng: "Không phải, ta đã khóc lóc, thề sẽ cải tà quy chính rồi."

Vừa nói, anh vừa dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt, ở đó vẫn còn vương chút nước mắt chưa khô: "Nhìn đi, ta đã khóc đây này."

Hệ thống không tin lời anh: 【Rõ ràng ngươi đang khóc vì bé chim của mình mà.】

Công Tôn Trác Ngọc: "..."

Cái ấy bé chỗ nào hả?!

Đúng lúc Công Tôn Trác Ngọc định cãi tay đôi với nó, thì sư gia Vạn Trọng Sơn bất chợt hớt hải chạy vào, gõ cửa đầy gấp gáp: "Đại nhân! Đại nhân! Không hay rồi, có người đánh trống kêu oan!"

Công Tôn Trác Ngọc từ trước đến nay ghét nhất là phải xử mấy vụ như thế, huống chi bây giờ anh đang khó chịu vì mới ngủ dậy: "Không thấy bổn đại nhân còn chưa dậy sao? Dù có chuyện gì cũng để sang một bên, đợi ta xử lý sau!"

Vạn Trọng Sơn đã ngoài bốn mươi, tức đến độ bộ râu dê cũng run lên: "Đại nhân, vụ án này đã bị ngài đẩy đi ba lần rồi, nếu không xử lý sẽ có người mất mạng đấy!"

Công Tôn Trác Ngọc phẩy tay áo: "Chết cũng chẳng phải người nhà ta!"

Hệ thống ánh mắt nghiêm nghị: 【Tách!】

Điện giật lóe lên, chỉ nghe một tiếng "phịch", Công Tôn Trác Ngọc bị đánh ngã lăn xuống đất. Từ nhỏ anh đã học võ, miễn cưỡng run rẩy đứng lên, đang định xem rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, thì thấy quả cầu ánh sáng xanh kỳ quái ấy nghiêm nghị nói: 【Thân ái, thế là sai rồi đấy.】

Vậy nên,

【Mau đi xử án đi~】

Công Tôn Trác Ngọc: "..."

Nói đến vụ án này, thực ra đã được thụ lý từ mấy ngày trước.

Ở đầu thôn phía Đông có một hộ gia đình, trong nhà có quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp tên là Dư thị, người phụ nữ này hiền thục nết na, dù chồng sớm đã chết nơi chiến trường, nàng vẫn hết lòng phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Một ngày nọ, khi nàng đi chợ mua vải, ai ngờ lại bị công tử nhà viên ngoại họ Lưu để ý rồi bắt cóc. Sáng sớm hôm sau, nàng bị vứt ở vệ đường trong tình trạng quần áo xộc xệch, đến khi được phát hiện thì người đã tắt thở.

Cha mẹ chồng của nàng đều đã già yếu, tóc bạc phải tiễn người đầu xanh, khiến ai cũng không khỏi xót xa. Nhưng Lưu viên ngoại lại giàu nứt đố đổ vách, bỏ tiền mua chuộc quan lại, ngang nhiên giúp con trai mình rửa sạch tội danh.

Ngày hôm đó, mẹ chồng của Dư thị lại đến trước phủ nha kêu oan. Ở tuổi già tóc bạc phơ, bà được dân làng dìu đỡ, chống gậy đi bộ hơn mười dặm đường núi để đến đây, khiến người qua đường nhìn thấy cũng không khỏi động lòng.

Bên lề đường, một người bán mì lắc đầu: "Lại chạy uổng công nữa thôi."

Tại một bàn ăn gần đó, một đội thương nhân đang ngồi nghỉ chân. Người đứng đầu trong nhóm có khí chất uy nghiêm, toàn thân toát lên vẻ không tầm thường. Nghe thấy lời của người bán mì, y chợt nảy sinh hứng thú: "Xin hỏi các hạ, vì sao lại nói vậy?"

Người bán hàng vừa thành thạo kéo sợi mì, vừa nói chuyện phiếm với họ: "Nhìn mấy vị là biết khách từ nơi khác đến rồi. Quan huyện của chúng ta, thật đúng là người chẳng ra gì..."

Nói xong, hắn liếc nhìn sắc trời: "Giờ này chắc vẫn còn chưa tỉnh đâu. Lại nói, bà mẹ chồng của nhà họ Dư đã đến mấy lần, lần nào cũng bị nha dịch đuổi về. Quan huyện rõ ràng không định quản, e là lần này lại công cốc mà thôi."

Hắn cứ tự mình nói một mạch, hoàn toàn không để ý đến vị lão gia kia đã nhíu chặt mày: "Tưởng rằng dân phong Giang Châu thuần hậu, bá tánh tất nhiên an vui, chẳng ngờ quan phụ mẫu lại là hạng người như thế này."

Bên cạnh, một thiếu niên công tử chừng mười lăm, mười sáu tuổi khẽ nói: "Phụ thân bớt giận, quan viên Đại Nghiệp chúng ta rất đông, phỏng chừng kẻ ngồi không ăn bám chỉ là thiểu số."

Vị lão gia không đáp, nhấp một ngụm trà, có lẽ thấy trà không ngon lắm nên đặt lại, rồi đứng lên nói: "Đi, chúng ta đến xem thử."

Thiếu niên công tử muốn ngăn cản, nào ngờ lại bị một nam tử áo tím giữ tay lại. Người này từ đầu đến cuối không nói lời nào, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hơn cả nữ nhân. Lông mày và ánh mắt dài, mang nét bất định khó phân biệt nam nữ, giọng nói âm trầm khàn khàn: "Trong bóng tối có cao thủ Đại Nội bảo vệ, công tử không cần lo lắng."

Thiếu niên công tử dường như rất tôn kính y, gật đầu đồng ý: "Ngươi nói có lý."

Đỗ Lăng Xuân lúc này mới buông tay ra, dùng khăn từ tốn lau đầu ngón tay, chậm rãi cất vào tay áo.

Mẹ chồng nhà họ Dư không chịu rời đi, quỳ trên bậc thềm ngoài công đường, dáng vẻ phong trần, nước mắt đầm đìa, dập đầu không ngừng: "Xin đại nhân thay lão thân đòi lại công bằng, xin đại nhân minh oan..."

Bên ngoài dần dần tụ tập một đám người đến xem náo nhiệt, người tốt bụng không nhịn được khuyên nhủ: "Lão bà, mau về đi, lỡ quỳ hỏng thân mình thì làm thế nào."

"Quan huyện sẽ không ra đâu."

"Tên cẩu quan này cấu kết với nhà họ Lưu rồi!"

Đúng lúc mọi người bàn tán xôn xao, cửa công đường lại kẽo kẹt một tiếng mở ra. Chỉ thấy hai bên công đường có ba ban nha dịch đứng thành hàng, dùi gõ xuống đất, đồng thanh hô: "Uy vũ!" Một người trông như sư gia từ trong đi ra: "Ai gõ trống kêu oan, vào đường kể rõ!"

Mọi người giật mình, không khỏi ngước mắt nhìn trời. Mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao, quan huyện vậy mà chịu mở công đường?!

Công Tôn Trác Ngọc mặc quan bào màu xanh lục nhạt cấp bảy, thắt đai bạc cửu hoàn, ngồi cao trên công đường, thoạt nhìn cũng ra dáng người đường hoàng. Dẫu anh luôn cảm thấy bộ quan phục màu này xấu muốn chết, mặc vào chẳng khác nào một con rùa xanh.

Công Tôn Trác Ngọc thấy mẹ chồng nhà họ Dư được đưa lên, liền đập mạnh kinh đường mộc, mang tính tượng trưng hỏi: "Người dưới đường là ai, vì sao gõ trống kêu oan?"

Mẹ chồng nhà họ Dư run rẩy quỳ xuống: "Đại nhân minh giám, lão thân họ Tiền, là người thôn Hà Khẩu. Mấy ngày trước, con dâu đáng thương của ta bị công tử nhà Lưu viên ngoại trên trấn bắt cóc hại chết. Xin đại nhân minh oan cho chúng ta!"

Thời đại này không có điện thoại cũng chẳng có máy tính, tài nguyên giải trí vô cùng thiếu thốn, bên ngoài chật kín bá tánh đến nghe xử án, tất cả đều vươn cổ hóng chuyện.

Công Tôn Trác Ngọc mặt mũi chính trực, gương như trăng gió, lại cứ phong lưu phóng đãng. Anh lười nhác tựa vào ghế, ngáp một cái, mân mê miếng ngọc bội thượng hạng bên hông, thích không rời tay—

Đây là Lưu viên ngoại tặng.

"Ngươi không có chứng cứ, sao dám khẳng định con dâu ngươi bị công tử nhà Lưu viên ngoại hại chết?"

Nhìn qua chính là một quan lại hồ đồ.

Hệ thống đậu trên vai Công Tôn Trác Ngọc: 【Có phải ngươi hơi thiên vị nhà họ Lưu không?】

"Suỵt," Công Tôn Trác Ngọc đáp, "Ta cũng không muốn đâu, nhưng họ cho nhiều quá."

Hệ thống cảnh cáo anh: 【Xử án đàng hoàng, nếu không 009 sẽ giật điện ngươi đấy.】

Công Tôn Trác Ngọc khẽ ho một tiếng, chậm rãi ngồi thẳng lại. Chỉ thấy bà Tiền quỳ dưới đường, vừa khóc vừa nói: "Hôm ấy... hôm ấy rất nhiều người đều trông thấy Lưu Diệu Tổ bắt con dâu ta về phủ, sáng sớm hôm sau, người đã chết, quần áo xộc xệch, rõ ràng là bị làm nhục. Ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa."

Công Tôn Trác Ngọc xoa cằm: "Dẫu hắn bắt về thật, nhưng chưa chắc đã là hắn giết. Ngươi tận mắt thấy hắn giết người sao?"

Anh chỉ đưa ra suy luận trên cơ sở thiên vị nhà họ Lưu, nhưng trong mắt bá tánh bên ngoài, lại chính là đồng lõa với nhau. Bên ngoài mắng chửi om sòm, không biết là ai ném một miếng lá cải vào trong: "Cẩu quan!"

Công Tôn Trác Ngọc đập mạnh kinh đường mộc: "Ai chửi, đứng ra cho bản quan!"

Không ai đáp, ngu gì mà đứng ra.

Sư gia Vạn Trọng Sơn bên cạnh ho khan một tiếng, lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân, nên xử án thôi."

Công Tôn Trác Ngọc không tính toán với họ, vừa phái người đi truyền Lưu Diệu Tổ, vừa nói với lão bà: "Tiền thị, không phải bản quan không muốn thay ngươi làm chủ, mà do pháp y khám nghiệm tử thi xác nhận, Dư thị chết từ giờ Tý đến giờ Sửu đêm hôm đó. Trong khoảng thời gian này, Lưu Diệu Tổ đang ở sòng bạc Đông Lai lắc xúc xắc, người đi cùng đều có thể làm chứng."

Bà Tiền tuổi già, lại là người quê mùa, miệng lưỡi vụng về, ấp úng không biết phản bác thế nào. Bên ngoài không biết là ai trầm giọng hỏi: "Nếu Lưu Diệu Tổ mua chuộc người khác tạo chứng cứ giả, bản thân ở sòng bạc nhưng lại sai thủ hạ hại người, thì sao?"

Công Tôn Trác Ngọc theo tiếng nhìn lại, thấy đó là một vị lão gia giàu có mặt mũi nghiêm nghị, đang nhẹ nhàng ném miếng ngọc bội trong tay: "Theo lời ngươi nói, chẳng lẽ công đường xử án không cần nhân chứng vật chứng nữa, dù sao đều có thể làm giả mua chuộc."

Nói chuyện chưa dứt, Lưu Diệu Tổ đã bị áp giải đến. Hắn có vẻ vừa bị kéo ra từ ổ gái lầu xanh, quần áo xộc xệch, đầy mùi son phấn. Nhìn thấy bà Tiền, sắc mặt hắn thay đổi, rồi lập tức quỳ trước mặt Công Tôn Trác Ngọc: "Thảo dân Lưu Diệu Tổ, bái kiến đại nhân."

Công Tôn Trác Ngọc ra hiệu cho hắn đứng lên: "Mấy hôm trước ngươi có bắt một cô nương về nhà không?"

Lưu Diệu Tổ không nhịn được liếc bà Tiền, sau đó thu lại ánh mắt: "Bẩm đại nhân, cô nương ấy xinh đẹp, thảo dân chỉ muốn mời về nhà uống chén trà mà thôi. Ai ngờ nàng không nể mặt, vừa khóc vừa làm loạn, còn muốn tự tử, thảo dân đành thả nàng đi."

Bà Tiền nghe vậy liền kích động, lao lên muốn đánh hắn, giọng đau thương thê lương: "Ngươi nói láo! Nếu ngươi thả nó đi, người sao lại chết, rõ ràng ngươi làm nhục rồi giết nó! Con ta đáng thương, con ta..."

Bà tuổi già sức yếu, gục xuống đất khóc đến mức suýt ngất đi, tóc tai rối bời: "Đại nhân, phu quân ta vì nước chinh chiến, mất một chân trên chiến trường, con trai ta bảo vệ biên cương, cũng là đầu rơi máu chảy. Cả nhà chỉ trông cậy vào một mình Tố Vân, cớ gì lại có kết cục như thế này, cớ gì lại có nỗi oan không được giải..."

Trong thời cổ đại, chiến loạn liên miên, việc tòng quân chẳng khác nào mười phần chết chín. Một nữ tử bỏ mạng, đồng nghĩa với cả nhà mất đi hy vọng. Đám đông nghe thẩm án bên ngoài không khỏi thở dài, thì ra là hậu duệ của những người trung liệt...

Lưu Diệu Tổ sắc mặt khó coi: "Đại nhân, thảo dân thực sự không có giết người mà!"

Hắn xoay lưng về phía mọi người, trong lòng ra hiệu số ba, liều mạng nhắc nhở Công Tôn Trác Ngọc: nhà ta đã dâng lên ngài ba ngàn lượng bạc!

Hệ thống như một quả cầu nhỏ khóc không thành tiếng, dùng cánh vỗ bôm bốp lên đầu Công Tôn Trác Ngọc: 【Thật đáng thương, mau xét xử cho đàng hoàng, mau lên!】

Công Tôn Trác Ngọc bị nó đánh đến hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể làm theo, mạnh mẽ đập kinh đường mộc, trầm giọng nói: "Người đâu, mang thi thể Dư thị lên đây!"

Kally: Chời ơi cuối cùng cũng thi xong, không bị trường dí nhưng mà bị tư bản dí, hôm nay cho phép bản thân từ chối tư bản để săn sale =))) h tranh thủ đăng cho mọi người. Dạo này tui không có truyện đọc nên edit hơi nản, kh biết có kịp đăng alaska hay dẫn đường làm quá cho mng hong. Nếu hong thì mng cho tui dời sau tết xíu xiu nha huhu, xin lỗi vì đã hứa lèo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top