Chương 201
Sáng sớm hôm sau, không khí vẫn còn chút ẩm ướt. Đêm qua mưa gió đìu hiu, làm rụng cả một hồ sen thanh tịnh, giọt sương đọng tí tách, kinh động bầy cò đậu nghỉ, đôi cánh khẽ vỗ lên tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng.
Cửa sổ và cửa lớn của tẩm phòng khép chặt, chẳng thể nhìn trộm lấy chút xuân sắc nào.
Đỗ Lăng Xuân tối qua cùng Công Tôn Trác Ngọc dây dưa quá mức, ngủ mê mệt, không nhịn được mà nằm nướng thêm một lát, mãi đến giờ Tỵ mới tỉnh. Y mơ màng mở mắt, liền trông thấy Công Tôn Trác Ngọc đang chống tay nhìn mình, ngẩn người một thoáng mới nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.
Đỗ Lăng Xuân lấy mu bàn tay che mắt, đôi tai có phần hơi nóng lên.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y đã tỉnh, liền nheo mắt cười, kéo y vào trong lòng, vùi mặt vào cổ y hôn nhẹ một cái: "Tư công không ngủ thêm một lát nữa sao?"
Đỗ Lăng Xuân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm lên mặt anh. Hồi tưởng lại chuyện tối qua, y vẫn có cảm giác như mộng ảo, không chân thực. Nhưng niềm hoan lạc còn sót lại trong tâm trí thì không thể giả được. Nơi nào đó phía sau vẫn còn nhức nhối, khó mà thốt thành lời.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y thất thần, khẽ gọi: "Tư công?"
Đỗ Lăng Xuân thầm mắng anh ngốc, chống đầu, dùng đầu ngón tay khẽ vẽ theo nét mày nét mắt tuấn tú của anh. Giọng nói âm nhu hơi khàn, mang theo vẻ lười biếng sau sự việc: "Ngốc tử, sao còn gọi ta là Tư công?"
Công Tôn Trác Ngọc nắm lấy đầu ngón tay y, nhẹ cắn một cái, tự nói với mình: "Ta thích gọi như vậy."
Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng, thích thì cứ gọi, chẳng phải việc gì to tát. Y vốn không có thói quen nằm nướng, nhưng hôm nay lại hiếm khi an tĩnh nằm trong lòng Công Tôn Trác Ngọc một hồi. Trái tim từng hoang vu, dù dùng bao nhiêu vàng bạc quyền thế cũng không thể lấp đầy, giờ phút này lại đột nhiên trở nên tràn trề viên mãn.
Y nhắm mắt, thấp giọng hỏi: "Lời ngươi nói tối qua còn tính chăng?"
Công Tôn Trác Ngọc đang nghịch tóc y, nghe vậy liền ừ một tiếng đầy nghi hoặc: "Lời nào?"
Đỗ Lăng Xuân bỗng mở mắt, thản nhiên đánh giá anh, giọng điệu mang vẻ nguy hiểm: "Ngươi quên rồi?"
Công Tôn Trác Ngọc bừng tỉnh, ngay sau đó như thường lệ ôm lấy y, cọ cọ: "Đương nhiên không quên, lời ta nói với Tư công mãi mãi đều tính."
Đỗ Lăng Xuân vốn đã căng thẳng trong lòng, giờ đây nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng vẫn mím môi. Trong lòng nghĩ bản thân làm sao vậy, trước kia dù mẫn cảm đa nghi đến đâu cũng không tới mức này.
Y nhìn sắc trời đã ngả trưa, dứt khoát đứng dậy mặc y phục. Chỉ là dấu hồng ấn trên cổ thế nào cũng không che được, trông không khỏi kỳ quặc, khiến y hơi không tự nhiên.
Công Tôn Trác Ngọc thấy vậy bèn đứng dậy theo. Anh thì lại phóng khoáng, để lộ rõ ràng dấu vết hôn trên cổ. Thấy Đỗ Lăng Xuân cứ mãi kéo cổ áo, anh liền nắm lấy tay y, cười nói: "Tư công sợ gì, để người ta nhìn thấy cũng chỉ nghĩ chúng ta đi uống hoa tửu ở thanh lâu thôi."
Đỗ Lăng Xuân liếc anh một cái: "Tiểu hỗn đản, ngươi đi chốn phong trần thì được, chẳng lẽ ta cũng đi được sao?"
Toàn kinh thành ai chẳng biết y là hoạn quan, người khác đến thanh lâu thì có thể, nhưng Đỗ Lăng Xuân tuyệt đối không thể đến.
Công Tôn Trác Ngọc hôn nhẹ lên cổ y, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Vậy Tư công cứ bảo bọn họ, là ta hôn đi."
Thẹn thùng đến lạ lùng.
Đỗ Lăng Xuân đẩy anh hai cái, phát hiện chẳng khác gì đẩy một khối bánh gạo dính, đành nắm lấy cằm anh đang tựa lên vai mình, cười mắng: "Ngươi sao giống nữ nhi thế."
Hở chút là ngượng ngùng.
Lông mi Đỗ Lăng Xuân dày như cánh quạ, làn da trắng mịn, gương mặt góc cạnh thanh tú nhưng âm nhu. Giờ phút này liếc mắt nhìn sang, bộ y phục đỏ thẫm càng tôn lên vài phần rực rỡ diễm lệ. Công Tôn Trác Ngọc bị y dùng ngón tay nâng cằm, khuôn mặt càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nói năng.
Cực kỳ thẹn thùng.
Đỗ Lăng Xuân: "..."
Ngốc tử...
Y chậm rãi buông tay, ngây ngẩn rồi lại muốn bật cười. Còn chưa kịp nói gì, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ: "Tư công."
Đỗ Lăng Xuân theo phản xạ nhìn về phía cửa, hơi cau mày: "Chuyện gì?"
Người bên ngoài thưa: "Bệ hạ sai Hầu công công truyền tin, nghe nói Công Tôn đại nhân đã bắt được hung thủ, lập tức triệu ngài vào cung."
Hoàng đế tuy ở trong cung nhưng vẫn có tai mắt khắp nơi. Hôm Công Tôn Trác Ngọc đến Hẻm Hoa Lạc, anh không hề che giấu, nhiều người đã thấy anh dẫn một nữ tử đi. Có lẽ chuyện này đã truyền tới tai bệ hạ.
Công Tôn Trác Ngọc lập tức nhìn về phía Đỗ Lăng Xuân: "Tư công, làm sao đây?"
Đỗ Lăng Xuân chỉnh lại cổ áo cho anh, trông chẳng có vẻ gì là vội, nhàn nhạt đáp: "Ngươi đã tra ra hung thủ, sợ gì, dẫn phạm nhân vào cung là được. Ta sẽ đi cùng ngươi."
Trong lòng y lại âm thầm tính toán, vị trí Kinh Triệu Doãn của Công Tôn Trác Ngọc coi như đã nắm chắc trong tay.
Công Tôn Trác Ngọc vẫn chưa nghĩ ra cách để đưa Mạc Tĩnh Nhàn thoát khỏi liên can trong vụ án mạng: "Nhưng mà..."
Đỗ Lăng Xuân liếc mắt một cái liền hiểu rõ sự do dự trong lòng anh, thấp giọng đầy ẩn ý: "Đã bước chân vào quan trường, chút lòng tốt vô dụng đó giữ lại làm gì. Sau này để tỷ tỷ nói vài câu trước mặt bệ hạ, chức Kinh Triệu Doãn nhất định sẽ thuộc về ngươi, những chuyện khác thì không cần phải bận tâm nữa, được không?"
Thăng quan là chuyện tốt, mà Công Tôn Trác Ngọc lại thích nhất là thăng quan, nghe vậy liền vui vẻ mừng rỡ, cười đến nở từng nụ hoa trên mặt: "Được."
Đỗ Lăng Xuân thấy anh vui mừng, trong lòng y cũng không khỏi thoải mái, bèn khẽ cười: "Đi thôi, dùng xong bữa trưa rồi vào cung."
Vụ án này liên quan đến tính mạng của triều đình quan viên, hoàng đế coi trọng còn hơn cả sự tưởng tượng của Công Tôn Trác Ngọc. Khi anh bước chân vào Thái Cực Điện, liền thấy những trọng thần tâm phúc của triều đình đều có mặt, toàn là những người mà chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể khiến kinh thành rung chuyển.
Hoàng đế ngồi cao trên ngai vàng, tuy ngày thường hiếm khi nổi giận nhưng vẫn toát lên khí thế không giận mà uy: "Công Tôn Trác Ngọc, có người nói hôm qua ngươi đã bắt được hung thủ, có đúng không?"
Tin tức đã truyền ra ngoài, dù không đúng cũng phải nhận là đúng.
Công Tôn Trác Ngọc chắp tay đáp: "Bẩm bệ hạ, quả thật đã bắt được hung thủ."
Đỗ Lăng Xuân cùng các triều thần khác đứng vào hàng, nghe thấy vậy, y không chút biểu cảm phất nhẹ tay áo. Ngay lập tức, có người đưa Diệp Vô Ngân và Mạc Tĩnh Nhàn mình đầy thương tích lên đại điện, ép họ quỳ xuống đất.
Trong phút chốc, ánh mắt của các triều thần đều đổ dồn về phía hai người trẻ tuổi xa lạ này. Thần sắc khác nhau, không ít người khó tin rằng chuỗi vụ án giết người lại do bọn họ gây ra, khiến khắp điện xôn xao bàn tán.
Hoàng đế nhíu mày: "Sao lại có cả nữ nhân?"
Đường Phi Sương đứng cạnh Tể tướng Nghiêm Phục cũng quay đầu nhìn qua. Hắn là người được hoàng đế đặc cách cho phép tham gia thẩm vấn.
Nói chuyện là một loại nghệ thuật, lời nói thế nào cũng có thể khơi dậy lửa giận của người khác, mà nói cách khác lại có thể khiến người ta đồng cảm. Tất cả đều phụ thuộc vào cách người nói xử lý tình huống.
Công Tôn Trác Ngọc cân nhắc một chút, rồi mới đáp: "Bẩm bệ hạ, nữ tử này tên là Mạc Tĩnh Nhàn, là con gái của Long Tương Tướng quân Mạc Viêm Vũ. Năm xưa khi tiên đế còn tại vị, Mạc Viêm Vũ từng phụng mệnh xuất chinh, vào mùa đông tuyết rơi lạnh giá, ông ấy dẫn binh kịch chiến với địch quân tại vùng ven sông Trấn Giang. Vậy mà Đổng Thiên Lý, Quách Hàn cùng bốn người khác lại tham ô quân lương, lừa trên dối dưới, khiến cho lương thảo chậm trễ không tới kịp..."
Công Tôn Trác Ngọc đột nhiên nhắc lại chuyện cũ năm xưa, khiến cho các triều thần không khỏi nhìn nhau ngơ ngác. Mạc Tĩnh Nhàn khẽ run rẩy, đau khổ nhắm chặt mắt lại.
Công Tôn Trác Ngọc dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Bẩm bệ hạ, khi ấy tuyết bay đầy trời, hàn khí thấu xương, lương thảo cạn kiệt. Thần nghĩ rằng, dẫu có thiên thần giáng trần, cũng khó có thể giành chiến thắng trong hoàn cảnh như vậy. Mạc Viêm Vũ đã tử trận nơi sa trường, trận này thất bại trước địch quân. Khi ấy, tiên đế vì bị kẻ gian che mắt nên giận dữ, đã hạ lệnh tru di toàn bộ gia tộc Mặc gia. Nhưng Mạc Tĩnh Nhàn nhờ chưa đến tuổi trưởng thành mà may mắn thoát chết, ai ngờ lại bị sung làm kỹ nữ trong giáo phường."
Hoàng đế không biết vì sao lại nhíu mày, tay siết chặt tay vịn long ỷ. Trong số các triều thần, có kẻ chỉ coi đây là trò hay để xem, có người tỏ ra vô cảm, cũng có kẻ không kìm được mà thở dài.
Khi nói đến tội trạng của hai người phạm tội, Công Tôn Trác Ngọc cố tình lướt qua rất nhanh: "Bẩm bệ hạ, hung thủ là Diệp Vô Ngân, một lãng khách giang hồ. Hắn từng chịu ân huệ từ Mạc Tĩnh Nhàn, vì muốn trả ơn mà giúp nàng giả chết trốn khỏi giáo phường, lại thay nàng giết bốn người. Đó chính là Đổng Thiên Lý, Quách Hàn, Sở Liên Giang và Bạch Khâu."
Công Tôn Trác Ngọc vừa nói vừa lấy ra bốn mảnh giấy thơ: "Thần khi tra án phát hiện, bài thơ hung thủ tặng các nạn nhân đều được xé ra từ một cuốn sách mang tên Tạp Thi Tập. Giấy còn rất mới, chứng tỏ là sách mới. Thần đã điều tra các tiệm sách trong kinh thành, truy hỏi xem gần đây có tiệm nào nhập cuốn sách này. Cuối cùng phát hiện hắn từng mua sách tại một tiệm, hơn nữa bị chưởng quầy bắt gặp đi vào ngõ Lạc Hoa. Thần lần theo dấu vết, cuối cùng đã bắt được hắn."
Thật ra Công Tôn Trác Ngọc còn định dùng một chút thủ pháp "khoa trương" để nhấn mạnh rằng mình đã không ngại khó nhọc, tận tụy hết mình mới phá được vụ án này. Nhưng nghĩ lại, anh quyết định không cần làm vậy.
Diệp Vô Ngân và Mạc Tĩnh Nhàn từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đại điện, không nói một lời, yên lặng đến mức không giống những kẻ sát nhân tay nhuốm máu.
Hoàng đế dường như cũng không ngờ phía sau vụ án này lại có ẩn tình như vậy. Sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn về phía Công Tôn Trác Ngọc, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được Đổng Thiên Lý và ba người kia từng tham ô quân lương? Lẽ nào không phải lời vu khống của hung thủ?"
Công Tôn Trác Ngọc đã chuẩn bị sẵn. Anh lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ, giao cho thái giám trình lên: "Bẩm bệ hạ, khi thần thu thập chứng cứ, đã lục soát nhà của bốn người này, phát hiện mỗi nơi đều có ngăn bí mật, bên trong cất giữ sổ sách ghi lại việc tham ô quân lương."
Tham ô quân lương không phải việc mà một người có thể làm một mình, nhất định cần có sự hợp tác của nhiều người. Khi chia chác của cải, để đảm bảo công bằng, họ đều ghi lại sổ sách để tránh gian lận. Cơ quan trong nhà cổ xưa không quá tinh vi. Công Tôn Trác Ngọc chỉ cần xoay xoay bình hoa, gõ gõ gạch lát là tìm ra chỗ giấu.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm lật xem cuốn sổ vài trang, lập tức nổi giận đến mức thái dương giật giật. Ngài ném mạnh cuốn sổ ra ngoài, đập bàn quát lớn: "Khốn nạn! Đại quân ở tiền tuyến nằm gai nếm mật, chịu rét chịu đói, trẫm vì tiết kiệm ngân khố mà phải cắt giảm chi tiêu, vậy mà những sâu mọt này lại dám dối trên lừa dưới, tham ô hàng chục vạn lượng bạc, đúng là đáng chết!"
Các triều thần thấy ngài giận dữ, đồng loạt quỳ xuống: "Xin bệ hạ bớt giận——"
Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn xung quanh, cũng đành quỳ xuống theo: "Xin bệ hạ bớt giận."
Một thái giám vội bước tới, nhặt lại cuốn sổ, cung kính đặt lên án thư.
Hoàng đế ngực phập phồng, chợt nhận ra mình đã bị Công Tôn Trác Ngọc dẫn dắt đi sai trọng tâm, liền trầm giọng nói: "Bọn chúng dù có tội chết, nhưng hai kẻ phạm tội này cũng không được phép tự ý giết người. Nếu vậy, vương pháp Đại Nghiệp ta còn đâu?!"
Mạc Tĩnh Nhàn nghe vậy, cúi đầu dập đầu: "Dân nữ biết tội, xin bệ hạ trách phạt."
Diệp Vô Ngân là người giang hồ, hắn không cam tâm cúi đầu trước một hoàng đế, chỉ lặng lẽ nhìn thân hình gầy gò của Mạc Tĩnh Nhàn, rồi không kiềm được mà khép mắt lại.
Công Tôn Trác Ngọc định lên tiếng cầu tình, thì Tể tướng Nghiêm Phục đã bước ra dâng sớ:
"Bẩm bệ hạ, tuy kẻ phạm tội đáng chết vạn lần, nhưng pháp lý không thể bỏ qua tình người. Năm xưa Mặc gia bị tru di, hàng chục sinh mạng vô tội bị liên lụy. Mạc tướng quân nơi sa trường cũng từng lập công hiển hách cho Đại Nghiệp ta. Thần khẩn xin bệ hạ khai ân, giữ lại một dòng máu cho Mạc gia."
Trong triều không ít lão thần từng cùng Mạc Viêm Vũ đồng triều làm quan, một thời gian ngắn sau, nhiều võ tướng cũng bước ra cầu tình: "Khẩn xin bệ hạ khai ân."
Công Tôn Trác Ngọc hơi ngập ngừng, cũng nói: "Khẩn xin bệ hạ khai ân."
Đỗ Lăng Xuân âm thầm nhíu mày.
Đỗ Lăng Xuân và Nghiêm Phục vốn dĩ phe phái đối lập, hễ bên này làm gì, bên kia nhất định sẽ phản đối đến cùng, điều này đã trở thành một quy luật bất thành văn.
Nhưng quan viên phe Đỗ Lăng Xuân thấy Nghiêm Phục cầu tình, liền theo thói quen phản bác: "Bẩm bệ hạ, Đổng Thiên Lý và những người kia dù đáng chết vạn lần, nhưng không thể vì thế mà cho phép trả thù riêng. Nếu khai mở tiền lệ này, sau này làm sao trị quốc, chẳng phải để lại lời đàm tiếu cho hậu thế sao?"
Hắn vốn định bước ra để tỏ chút vẻ ngoan ngoãn, nào ngờ lại bị Đỗ Lăng Xuân quay đầu hung hăng lườm cho một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Công Tôn Trác Ngọc: Xem ngươi cái miệng nhỏ lắm lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top