Chương 189

Tống Khê Đường nghe vậy sững sờ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Công Tôn Trác Ngọc đang đùa cợt mình. Vừa thẹn vừa giận, hắn tức tối dậm chân: "Công Tôn đại nhân, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đùa cợt tại hạ!"

Chẳng lẽ hôm nay hắn đổi tên, ngày mai lại phải gõ trống khua chiêng thông báo khắp phố phường sao?!

Công Tôn Trác Ngọc khẽ chạm mũi, cũng cảm thấy cách này hơi lố. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng hung thủ là kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, thậm chí có chút ám ảnh cưỡng chế. Đổi tên có khi thật sự hữu hiệu.

"Ta muốn xem hắn dám đến đây không." Đỗ Lăng Xuân cười lạnh, siết chặt tờ giấy trong tay, ra lệnh cho Ngô Việt: "Điều toàn bộ Huyền Y Vệ nhất đẳng của Kinh Luật Tư đến đây canh giữ. Nếu hung thủ xuất hiện, có thể bắt thì bắt, không thì giết không tha!"

Trừ cỏ tận gốc, ấy là phong cách của y.

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, liền đồng cảm nhìn Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn. Theo kịch bản phim truyền hình, thường thì dù có bao nhiêu vệ binh cũng vô ích, cuối cùng người vẫn sẽ bị giết chết bằng những cách kỳ lạ trong phòng.

#Công Tôn Trác Ngọc: Nhìn người chết bằng ánh mắt đồng cảm.jpg#

Tống Khê Đường bị Công Tôn Trác Ngọc nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân nổi da gà: "Trác Ngọc huynh, tại sao lại nhìn ta như vậy?"

Lãnh Vô Ngôn khàn giọng hỏi: "Công Tôn đại nhân có phải cho rằng chúng ta không thoát được kiếp nạn này?"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng câu này quá dễ chuốc oán: "Không phải, không phải. Tại hạ chỉ đang lo lắng thay hai vị mà thôi."

Nói xong, anh lén lút nhìn Đỗ Lăng Xuân, rồi từng chút, từng chút, rút tờ giấy nhăn nhúm từ tay y ra, đem so với tờ giấy lấy từ Hình Bộ. Quan sát hồi lâu, anh phát hiện chất giấy, đường cắt, nét chữ, độ mới cũ của mực đều giống nhau, rõ ràng được xé ra từ cùng một quyển sách.

Điều đó có nghĩa, bài thơ này đúng là của hung thủ gửi đến.

Công Tôn Trác Ngọc trầm ngâm, chợt như nhìn thấy manh mối nào đó. Nhưng khi còn chưa kịp nghĩ thông, đã nghe Đỗ Lăng Xuân nói: "Các ngươi ở đây chờ tin. Công Tôn Trác Ngọc theo ta vào cung, diện kiến Thánh thượng."

Công Tôn Trác Ngọc kinh hãi: "Cái gì?!"

Cả đời trước lẫn đời này cộng lại, anh e rằng chưa vào cung được mấy lần. Không ngờ lần này vào cung, lại trong tình cảnh như thế.

Xe ngựa của Tư công phủ lao như bay trong đêm, cuối cùng dừng trước Sùng Vũ Môn. Thống lĩnh Cấm quân trực ca tiến lên chặn xe: "Trên xe là ai?!"

Đỗ Lăng Xuân vén rèm, ánh mắt u ám: "Mau nhường đường."

Thống lĩnh Cấm quân thấy y, sững người, vội vàng hạ tay: "Hóa ra là Tư công."

Nói đoạn, hắn ra hiệu cho thuộc hạ nhường đường, đồng thời hạ giọng nói nhanh một câu: "Nghiêm tướng vừa dẫn Đường Phi Sương vào cung nửa canh giờ trước, đang cùng bệ hạ nghị sự tại Vô Cực Điện."

Nghe vậy, Đỗ Lăng Xuân thoáng suy tư, lạnh lùng buông rèm xuống, lòng thầm nhủ Nghiêm Phục thật gian xảo. Giờ này mang Đường Phi Sương vào cung, chẳng qua muốn chiếm thế thượng phong.

Y nghĩ đến đây, không khỏi liếc nhìn đối diện.

Công Tôn Trác Ngọc đang ngồi nghiên cứu hai tờ giấy, lật qua lật lại, dường như chìm đắm trong suy nghĩ, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào đó.

"Công Tôn Trác Ngọc." Đỗ Lăng Xuân đột ngột gọi.

"Hử?" Người kia lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Tư công có gì căn dặn?"

Đỗ Lăng Xuân vốn không có việc gì, chỉ đơn giản muốn gọi một tiếng. Y nghiêng đầu, dời ánh mắt đi:
"Không có gì."

Hoàng cung tường cao sừng sững, con đường lát đá kéo dài đến tận cùng, nhìn mãi không thấy điểm dừng. Hoàng hôn nhuốm đỏ một góc trời, chuyển thành sắc tím nhạt pha lẫn vàng kim, tựa máu đọng. Trên mái điện, các con thú trang trí đứng uy nghi, đầu ngẩng hướng Đông, dưới bầu trời chỉ còn là bóng đen cắt hình rõ rệt.

Bánh xe lăn chầm chậm trên đá xanh, cung nữ thái giám qua lại đều lặng lẽ tránh sang hai bên, chờ xe đi qua mới tiếp tục di chuyển.

Đỗ Lăng Xuân khép mắt, tay chống đầu, không biết nghĩ gì. Những ngày tháng thấp hèn nhất đời y trôi qua ở nơi đây, những ngày tháng hiển hách nhất cũng ở đây. Cùng với tỷ tỷ từng bước, từng bước trèo lên bậc thang trời ấy. Nhưng trong lòng vẫn không nói nên cảm giác vui sướng.

Họ đã đi rất cao, nhưng vẫn chưa đủ cao...

Đỗ Lăng Xuân chầm chậm mở mắt, bất giác phát hiện Công Tôn Trác Ngọc chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh mình, tay cầm hai tờ giấy, ánh đèn chiếu vào tạo nên một quầng sáng mờ ảo, trông vô cùng chăm chú.

Đỗ Lăng Xuân bất giác ngồi thẳng lưng, ngón tay khẽ vuốt phẳng nếp áo, nghiêng mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc: "Ngươi ngồi sang đây làm gì?"

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy ngẩng đầu, khẽ cười với y, trong đôi mắt chứa chan tình ý, mang theo chút phong lưu vô tội: "Nơi này ánh sáng tốt hơn."

Nói xong, anh xếp hai tờ giấy lại, cất vào tay áo, không tiếp tục xem nữa.

Công Tôn Trác Ngọc thực ra có phần lo lắng, sợ Đỗ Lăng Xuân đuổi mình về chỗ đối diện ngồi, nhưng chờ một hồi lâu, thấy đối phương dường như không có ý này, anh mới hơi thả lỏng.

Một cơn gió chiều thổi qua, nhấc bổng rèm xe ngựa.

Công Tôn Trác Ngọc bất giác nhích người, nhưng phát hiện bản thân đã ngồi rất gần Đỗ Lăng Xuân, liền khựng lại. Vai họ chạm vai, chân chạm chân, chỉ cách một lớp áo mỏng manh, không thể ngăn cản hơi ấm từ cơ thể đối phương truyền đến.

Đỗ Lăng Xuân nắm chặt đầu ngón tay, thầm nghĩ Công Tôn Trác Ngọc thật là đồ vô lại, sao càng ngồi càng sát. Y cảm thấy bối rối, không để lộ dấu hiệu nào, khẽ nhích người ra ngoài, nhưng chưa bao lâu, đối phương lại nghiêng sát vào.

Đỗ Lăng Xuân trừng mắt nhìn anh: "Ngươi làm gì?"

Công Tôn Trác Ngọc nói năng lắp bắp: "Hạ quan... hạ quan lần đầu tiên diện thánh, có chút hồi hộp..."

Anh vừa nói vừa xòe bàn tay phải, các ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng nõn phơi ra trong không khí: "Tư công không tin thì sờ thử xem, mồ hôi lạnh đã túa ra rồi."

Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng có gì mà hồi hộp, nhưng thấy ánh mắt Công Tôn Trác Ngọc vô tội nhìn mình, không hiểu sao lại làm theo, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh. Cảm giác ẩm ướt, mát lạnh, quả thực có mồ hôi. Y định rút tay về thì Công Tôn Trác Ngọc đột nhiên nắm lấy, thấp giọng gọi:
"Tư công..."

Đỗ Lăng Xuân bị hành động của anh làm cho tim đập loạn nhịp: "Ngươi làm gì?"

Có vẻ như y chỉ biết nói mỗi câu này.

Công Tôn Trác Ngọc hơi mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bẩm báo: "Tư công, đã đến bên ngoài Thái Cực điện."

Nghe vậy, Đỗ Lăng Xuân miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "Biết rồi."

Nói xong, y không thèm nhìn Công Tôn Trác Ngọc, hơi lúng túng rút tay ra, xuống xe trước. Công Tôn Trác Ngọc thấy vậy cũng chỉ đành đi theo.

Thái Cực điện lớn tựa quảng trường, bên ngoài vây quanh bằng tường đỏ, xe ngựa chỉ có thể dừng ở ngoài tường, đoạn đường còn lại phải tự mình đi bộ vào.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế ngồi sau ngự án, dáng vẻ không giận mà uy nghiêm. Dưới bậc thềm vàng đứng hai người. Một người tóc bạc râu trắng, mặc quan bào màu đỏ thẫm, rõ ràng là tể tướng đương triều Nghiêm Phục. Người còn lại khoảng chừng hai mươi tuổi, vận áo xanh, chính là Đường Phi Sương đã đột nhập Hình Bộ hôm nay.

Nghiêm Phục từ khi vào điện đã bẩm báo hoàng đế vài việc về tình hình xử lý nạn lũ lụt ở phương Nam, sau đó mới như vô tình nhắc đến vụ án giết người liên hoàn: "Hung thủ thực sự quá ngông cuồng, khiến triều đình bất an. May thay Đường công tử đã vào kinh, chắc không lâu nữa sẽ tra ra chân tướng."

Nhắc đến việc này, hoàng đế cũng nhíu mày, nhìn Đường Phi Sương với ánh mắt yêu mến dành cho người tài: "Đường Phi Sương, ngươi dù không có chức vị, nhưng trẫm đặc biệt cho phép ngươi điều tra vụ án này. Đừng để người ngoài xem thường."

Đường Phi Sương chắp tay nói: "Thưa bệ hạ, thảo dân hôm nay đã đến Hình Bộ xem qua thi thể, ba vị đại nhân đều chết dưới kiếm pháp nhanh như chớp. Hung thủ xem ra võ công không tầm thường. Tuy khó đối phó nhưng không phải không có manh mối. Giờ chỉ cần đợi hắn gửi bài thơ thứ tư, chúng ta có thể âm thầm mai phục, bắt hắn tại trận."

Quan viên triều đình liên tục bị sát hại, hoàng đế cảm nhận rõ sự thách thức của hung thủ, giọng nói trầm hẳn xuống: "Các ngươi nhất định phải bắt được kẻ này, nếu không, truyền ra ngoài, hoàng thất sẽ trở thành trò cười, quan viên Đại Yến cũng thành trò cười. Sau này làm sao có uy tín trong dân chúng mà trị quốc?"

Lời vừa dứt, tổng quản thái giám bỗng vội vàng chạy vào, cúi người nói nhỏ bên tai hoàng đế: "Thưa bệ hạ, Đỗ Tư công cầu kiến."

Hoàng đế rất tin tưởng Đỗ Lăng Xuân, huống hồ vì có quý phi Đỗ Thu Vãn, nên cũng yêu ai yêu cả đường đi. Ngài cười, ném tấu chương trong tay sang một bên: "Hắn thật biết chọn thời điểm, vừa khéo chạm mặt Nghiêm tướng."

Như thể không hề hay biết cuộc tranh đấu ngầm giữa hai phe Nghiêm-Đỗ.

Thái giám lại thì thầm: "Đỗ Tư công còn mang theo một người trẻ tuổi."

Hoàng đế suy nghĩ một chút, dường như biết là ai, phất tay nói: "Không sao, đó là người trẫm triệu đến hỗ trợ điều tra. Bảo họ vào đi."

Đường Phi Sương thoáng nhìn ra ngoài, hoàng đế bắt được động tác nhỏ này, bèn nói: "Người đó tên Công Tôn Trác Ngọc, tuy chỉ là một tri huyện, nhưng rất giỏi phá án. Theo trẫm thấy, tài năng không thua kém ngươi. Trẫm thật tò mò, hai người các ngươi ai sẽ phá án trước."

Đường Phi Sương quả thực có tài, mà người tài thường ít nhiều kiêu ngạo. Huống hồ từ nhỏ đã được tung hô, khó tránh tự phụ. Nghe vậy, hắn nở nụ cười như có như không: "Thảo dân cũng rất muốn thử sức với vị Công Tôn đại nhân này."

Thần thái lại tỏ ra hờ hững.

Bên ngoài, Công Tôn Trác Ngọc theo Đỗ Lăng Xuân vào điện, giữ đúng nguyên tắc "thêm một việc không bằng bớt một việc", ngoan ngoãn cúi đầu nhìn thảm gấm hoa văn dưới chân, không dám nhìn nhiều thứ xung quanh.

Đỗ Lăng Xuân bước đến bậc cửa, quay đầu liếc anh một cái: "Đi theo ta, không cần lo lắng."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn ra một chút, rồi mới phản ứng kịp rằng y đang nói với mình, thấp giọng đáp: "Có Tư công ở đây, dĩ nhiên không sợ."

Đỗ Lăng Xuân lúc này mới khẽ vung tay áo, bước vào đại điện. Y nhìn thấy Nghiêm Phục, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó thu lại ánh mắt, chắp tay hành lễ trước hoàng đế: "Vi thần bái kiến bệ hạ."

Công Tôn Trác Ngọc làm theo: "Vi thần bái kiến bệ hạ."

Hoàng đế phất tay:b"Ái khanh miễn lễ. Đêm khuya cầu kiến, không biết có việc gì quan trọng?"

Đỗ Lăng Xuân thưa: "Hôm nay trong lúc các mưu sĩ phủ vi thần tụ họp tại trà lâu, vô tình nhận được bài thơ thứ tư do hung thủ gửi tới. E rằng hắn sắp ra tay lần nữa, vi thần không dám trì hoãn, đặc biệt đến bẩm báo bệ hạ."

Nói xong, y dâng tờ giấy thứ tư lên.

Mọi người nghe tin, ít nhiều đều tỏ ra kinh ngạc. Hoàng đế nhíu mày nhận lấy tờ giấy, sau đó truyền cho Nghiêm Phục và Đường Phi Sương xem, sắc mặt lạnh lùng nói: "Kẻ này sát ý không nhỏ."

Đã giết ba người, giờ đến người thứ tư, không biết hắn định giết bao nhiêu mới chịu dừng tay.

Đường Phi Sương cũng từ Hình Bộ mang theo một tờ giấy, y lấy ra từ trong áo, so sánh hai tờ với nhau, một lát sau mới nói: "Chất giấy giống nhau, nét chữ giống nhau, quả nhiên đều cùng một người viết."

Đỗ Lăng Xuân tâu với hoàng đế: "Vi thần đã điều người của Kinh Luật Tư nghiêm ngặt canh gác, tên hung thủ chỉ cần dám đến, nhất định sẽ khó lòng thoát thân."

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ: Tư công, chúng ta đừng nói chắc như vậy, đến lúc bị vả mặt thì khó coi lắm. Anh cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hoàng đế đang ngồi trên ngai rồng, hứng thú nhìn mình.

Hoàng đế vốn có ấn tượng sâu sắc với Công Tôn Trác Ngọc, bỗng nhiên hỏi: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi còn nhớ trẫm chăng?"

Công Tôn Trác Ngọc: "..."

Đây chẳng phải là ông già lắm lời mình gặp lúc xử án nhà họ Dư sao?

Công Tôn Trác Ngọc không ngờ ông lão ấy lại là hoàng đế. Sau khi kinh ngạc, anh ngượng ngùng cười hai tiếng: "Có lẽ đã từng gặp qua một lần, trông bệ hạ rất thân thiện."

Hoàng đế nói: "Khi trẫm vi hành đến Giang Châu, từng chứng kiến ngươi xử án, rất là xuất sắc. Đối với vụ án này, ngươi có nhận xét gì chăng?"

Đỗ Lăng Xuân nhìn Công Tôn Trác Ngọc, khẽ gật đầu, cằm hơi nhếch, ra hiệu anh cứ mạnh dạn nói, đây là cơ hội tốt để thể hiện.

Công Tôn Trác Ngọc bước lên một bước, chắp tay bẩm: "Vi thần đã đến Hình Bộ xem qua thi thể, phát hiện trên cơ thể bọn họ đều có những vết kiếm dày đặc. Hình dạng và kích thước vết thương đồng nhất, chứng tỏ hung thủ võ công cao cường, sở trường dùng trường kiếm, và có mối hận thù sâu đậm với các nạn nhân..."

Hoàng đế nhíu mày: "Hận thù? Làm sao nhận ra?"

Công Tôn Trác Ngọc tâu: "Hung thủ võ công cao cường, vốn có thể giết chết bọn họ chỉ với một nhát kiếm, nhưng lại sử dụng các phương pháp như rạch mặt, chém ngang lưng, treo cổ để hành hạ đến chết. Nếu không phải vì thù hận, thì là kẻ sinh tính hung bạo."

Nghiêm Phục đứng bên liếc nhìn anh, khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ tán thưởng. Rõ ràng ông không ngờ trong hàng môn hạ của Đỗ Lăng Xuân lại có người làm được việc.

Công Tôn Trác Ngọc nói tiếp: "Trước khi giết người, hung thủ nhất định gửi một bài thơ có tên của nạn nhân. Điều này cho thấy hắn làm việc rất có quy luật, và những người bị giết ắt hẳn phải có điểm chung nào đó để hắn nhắm đến. Chỉ là vi thần ngu muội, tạm thời chưa tìm ra điểm chung ấy."

Đường Phi Sương bất chợt mở miệng, giọng điệu như có ý chỉ trích: "Điều đó chẳng phải rất dễ thấy sao? Đổng Thiên Lý cùng ba người kia tai tiếng lẫy lừng, đều là kẻ chuyên ức hiếp bá tánh. Bị hung thủ nhắm đến cũng không có gì lạ. Còn về việc vì sao hai mưu sĩ của Đỗ Tư công lại nhận được bài thơ, thì e rằng phải hỏi chính họ."

Lời này hàm ý, Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn là hạng người cá mè một lứa, tay dính đầy tội ác, ngay cả Đỗ Lăng Xuân cũng bị kéo vào vũng bùn.

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, đôi mắt khẽ nheo lại, trong lòng đã dấy lên sát ý đối với Đường Phi Sương, nhưng chỉ cười nhạt: "Đường công tử nói vậy là có ý gì?"

Đường Phi Sương nhún vai: "Không có ý gì cả."

Công Tôn Trác Ngọc đứng bên, khẽ nhíu mày, cảm thấy mục tiêu của hung thủ không nên là hai vị mưu sĩ hành sự thận trọng kia. Nhưng tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra mấu chốt vấn đề.

Tác giả có lời muốn nói: Công Tôn Trác Ngọc: Lão già này miệng nhỏ, nói nhiều.

Hoàng đế:......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top