Chương 186
Trên bức tường phía đông thư phòng có treo một bức tranh thủy mặc, núi non trùng điệp, nhật nguyệt luân phiên, chính là bức Sơn Xuyên Nhật Nguyệt Đồ mà năm xưa Công Tôn Trác Ngọc dâng lên. Đỗ Lăng Xuân không phải người yêu thi thư, nhưng lại đặc biệt yêu thích bức tranh này, mang nó về tận kinh thành.
Chuyện như vậy thật trái với tác phong thường ngày của y.
Khi Đỗ Lăng Xuân đang ngồi lặng trong thư phòng, Công Tôn Trác Ngọc cũng được Ngô Việt dẫn đến trước cổng Tư công phủ. Đám nha hoàn đã chờ sẵn từ lâu, thấy vậy liền tiến lên nói: "Tư công có lệnh, mời Ngô Thị vệ dẫn Công Tôn đại nhân đến thư phòng."
Thư phòng là trọng địa, ngày thường trừ vài tâm phúc mưu sĩ của Đỗ Lăng Xuân, người khác không được tùy tiện ra vào.
Ngô Việt biết rõ sự coi trọng của Đỗ Lăng Xuân đối với Công Tôn Trác Ngọc nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tư công phủ rất lớn, đi qua mấy cổng nhỏ, rồi qua một khu vườn cảnh, cuối cùng đến một hành lang ngoằn ngoèo. Đình đài lầu các, non bộ suối chảy, thậm chí nuôi không ít dị thú quý hiếm, hoàn toàn khiến Công Tôn Trác Ngọc được mở mang tầm mắt về hai chữ "xa hoa."
Anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì bà cụ Lưu vào Đại Quan Viên, một kẻ quê mùa lên kinh thành, nhìn gì cũng thấy mới lạ.
Công Tôn Trác Ngọc kín đáo thăm dò: "Ngô Thị vệ, tư công nuôi dưỡng dị thú ở đây, chẳng sợ dọa đến nữ quyến trong phủ sao?"
Ngô Việt nghiêm túc trả lời: "Trong phủ không có nữ quyến."
Công Tôn Trác Ngọc thở dài: "Tráng lệ là thế, nhưng nơi lớn như vậy chỉ có mỗi tư công ở, thật khó tránh khỏi quạnh quẽ."
Không biết có tiện để mang thêm anh vào ở không, khách điếm kinh thành hơi mắc.
"Không quạnh quẽ," Ngô Việt nói, "còn có nha hoàn, gia nhân, hộ vệ, môn khách."
Công Tôn Trác Ngọc: "..."
Họ lại đi thêm nửa nén nhang, cuối cùng mới đến trước thư phòng. Ngô Việt tiến lên gõ cửa, giọng cung kính: "Bẩm tư công, Công Tôn đại nhân đã tới."
Đỗ Lăng Xuân nghe thấy tiếng động, theo bản năng đứng dậy, nhưng không biết nhớ tới điều gì, lại ngồi xuống, dừng một lát mới nói: "Vào đi."
Hai chữ này rõ ràng chỉ dành cho Công Tôn Trác Ngọc.
Ngô Việt nghiêng người nhường đường: "Mời Công Tôn đại nhân vào."
Công Tôn Trác Ngọc thực ra hơi căng thẳng, không rõ nguyên do. Anh đứng ngoài chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới đẩy cửa bước vào. Chính giữa thư phòng đặt một lư hương chạm trổ hình thú nửa người cao, bên dưới trải thảm hoa văn, giữa phòng dùng một tấm bình phong họa chim hoa ngăn cách.
Công Tôn Trác Ngọc nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên tấm bình phong, thử thăm dò cất tiếng: "Tư công?"
Đỗ Lăng Xuân cầm trong tay chén trà, nghe thấy giọng nói của Công Tôn Trác Ngọc, khó tránh nhớ lại chuyện lần trước, nắp chén trên tay kêu "cạch" một tiếng ném xuống bàn.
Y từ trên ghế đứng dậy, vạt áo cọ nhẹ mặt đất, vang lên tiếng lụa sột soạt. Y đi đến trước bình phong, rồi dừng lại, giọng lạnh lùng hỏi: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi có biết tội không?"
Công Tôn Trác Ngọc đứng sau bình phong, nghe vậy ngẩn ra, trong đầu lập tức nhớ lại xem mình đã làm gì đắc tội Đỗ Lăng Xuân, nhưng kết quả lại chẳng có gì cả. Trừ... trừ lần trước nằm mộng...
Công Tôn Trác Ngọc không dám nghĩ đến giấc mộng kia, mỗi lần nghĩ tới, tai anh lại nóng bừng lên. Anh vô thức bóp bóp vành tai, qua bình phong nói: "Thưa tư công, hạ quan không rõ mình đã phạm lỗi gì..."
Đỗ Lăng Xuân qua những hoa văn chạm khắc trên bình phong, thấy Công Tôn Trác Ngọc gấp đến mức mồ hôi túa ra. Y nghĩ người này vừa nãy ở Tụ Hiền Các còn đấu khẩu với thư sinh kia miệng lưỡi sắc bén như thế, sao đứng trước mặt mình lại lắp ba lắp bắp đến đáng thương.
Một mảnh tĩnh lặng.
"..."
Đỗ Lăng Xuân hạ mắt, giọng y khó đoán, không rõ là vui hay giận: "Việc lần trước ngươi làm, bản thân ngươi không rõ sao?"
Công Tôn Trác Ngọc càng mơ hồ hơn. Chẳng phải anh chỉ giúp Đỗ Lăng Xuân thay bộ y phục thôi sao, có làm gì khác đâu. Anh chịu không nổi, thò đầu ra khỏi bình phong, nói: "Tư công, hạ quan chỉ thay áo cho ngài, thật sự không làm gì khác."
Anh không biết rằng, chỉ hai chữ "thay áo" đã vô tình nhảy múa trên điểm mấu chốt trong lòng Đỗ Lăng Xuân.
Đỗ Lăng Xuân trừng mắt: "Nghịch thần, ngươi còn dám nhắc đến!"
Y không hiểu tại sao, nghĩ đến việc Công Tôn Trác Ngọc có khả năng đã nhìn thấy vết sẹo xấu xí không nên thấy trên người mình, đầu ngón tay y run rẩy. Y không rõ là vì giận dữ hay vì xấu hổ, đến mức cả người cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Công Tôn Trác Ngọc lập tức giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn ngậm miệng: "Không nhắc nữa, không nhắc nữa."
Nhìn dáng vẻ vô tội của anh, Đỗ Lăng Xuân làm thế nào cũng không phát được cơn giận. Y đành phất tay áo quay lưng lại, im lặng không nói lời nào. Một lát sau, nhận ra bản thân vừa rồi phản ứng hơi quá, không giống thái độ nên có khi muốn kéo người về phe mình.
Đỗ Lăng Xuân hạ giọng, ôn hòa hỏi: "Ngươi đến kinh thành từ bao giờ?"
Công Tôn Trác Ngọc bắt ngay cơ hội, đáp: "Hồi tư công, hạ quan đến kinh sáng nay."
Đỗ Lăng Xuân liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đã là giờ Ngọ, nhíu mày hỏi: "Tại sao không tới tìm ta?"
Công Tôn Trác Ngọc đưa tay gãi mũi, đáp: "Ban đầu định tìm chỗ ở trước, sau đó mới đến bái kiến tư công."
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Đỗ Lăng Xuân dường như gầy hơn so với lúc ở Giang Châu, dung mạo vốn âm nhu nay lại thêm phần đơn bạc, không giống nam tử bình thường mạnh mẽ, đầy sức sống.
Nghe Công Tôn Trác Ngọc giải thích, tâm tình Đỗ Lăng Xuân dịu đi đôi chút. Y nhướng mày hỏi: "Tìm chỗ ở? Hay là tư công phủ ta không chứa nổi Công Tôn đại nhân đây?"
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy thì cười tươi như hoa, trong lòng nghĩ: Đợi ngài nói câu này lâu lắm rồi. Anh tiến thêm một bước, nói: "Vậy thì làm phiền tư công, hạ quan quấy rầy."
Là một nam tử đường hoàng, dáng người anh cao lớn khỏe mạnh. Khi anh tới gần, khí tức quanh anh tràn ngập áp lực, dễ khiến người đối diện bị bao phủ trong cảm giác bị đe dọa. Đỗ Lăng Xuân khẽ cứng người, muốn né đi nhưng không hiểu sao lại không nhấc chân nổi.
Thái giám trong cung dù đã mất đi nam tính nhưng đa phần vẫn yêu nữ tử, ít ai có thói đoạn tụ. Đỗ Lăng Xuân từ trước đến nay luôn vô tâm với chuyện nam nữ, nhưng khi đối diện Công Tôn Trác Ngọc, y lại không dám chắc nữa.
Đỗ Lăng Xuân ngồi xuống sau án thư, kéo giãn khoảng cách giữa hai người một cách kín đáo, đôi mày dài nhíu chặt, rồi đổi sang đề tài khác: "Ngươi có biết vì sao bệ hạ triệu ngươi vào kinh không?"
Công Tôn Trác Ngọc đáp: "Hạ quan có nghe qua, triều đình gần đây vô cớ có ba quan viên chết thảm, bệ hạ muốn chúng ta điều tra rõ sự thật."
Đỗ Lăng Xuân lại nói: "Đây chỉ là một phần."
Y vừa nói, vừa nghiến răng nghiến lợi, ngón tay chậm rãi vuốt ve: "Đô úy kinh thành bị ám sát, vị trí đó liền bỏ trống. Ta vốn định dâng tấu lên bệ hạ, để ngươi từ Giang Châu điều về thay thế vị trí ấy. Nhưng ai ngờ lão hồ ly Nghiêm Phục lại chen ngang, nói ngươi tư lịch còn cạn, cần phải rèn luyện thêm, trực tiếp bác bỏ."
"Hả?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng: Mình cũng thảm quá rồi đi, miếng thịt béo đến miệng còn bị bay mất? Nghiêm Phục đúng là đồ đáng ghét!
Đỗ Lăng Xuân như nhìn thấu suy nghĩ của anh, lạnh giọng: "Ngươi cũng không cần lo lắng. Trước mắt cứ ở lại kinh thành, phụ giúp tra án, sớm muộn ta cũng để ngươi bước lên vị trí đó."
Công Tôn Trác Ngọc dù phá được vài vụ án nhưng cũng chỉ là mấy chuyện của bách tính thường dân. Vụ này lại liên quan đến quan chức triều đình, ắt hẳn không đơn giản. Anh không dám chắc bản thân có thể phá án, liền liếc nhìn Đỗ Lăng Xuân, hỏi: "Vậy nếu hạ quan không tra được..."
Đỗ Lăng Xuân ngẩng lên: "Không tra được thì không tra được, chẳng lẽ bản tư công ăn thịt ngươi chắc?"
Lời này nghe qua thì có lý, nhưng ngẫm lại lại chẳng hợp lý chút nào. Y đã muốn bồi dưỡng Công Tôn Trác Ngọc, tất nhiên là vì coi trọng năng lực của anh. Nếu vụ án này anh không tra ra được, chẳng khác nào trở thành quân cờ vô dụng, không cần phí công bồi dưỡng.
Nhưng bản thân Đỗ Lăng Xuân hoàn toàn không nhận ra rằng, ý nghĩ muốn Công Tôn Trác Ngọc thăng tiến còn lớn hơn cả kỳ vọng đối với năng lực trợ giúp của anh.
Công Tôn Trác Ngọc cười nhẹ: "Hạ quan nhất định không để tư công thất vọng."
Đỗ Lăng Xuân muốn tiến cử anh, còn Nghiêm Phục lại tiến cử Đường Phi Sương. Nếu đến lúc đó Công Tôn Trác Ngọc không phá được án, chẳng phải khiến cả y mất mặt, còn bị Nghiêm Phục đè bẹp.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Trác Ngọc không khỏi hỏi: "Vậy những thông tin về ba người chết đó có hồ sơ chi tiết không?"
Đỗ Lăng Xuân sớm đoán được anh sẽ hỏi vậy, bèn đưa tập hồ sơ trên bàn cho anh: "Đây là hồ sơ từ hình bộ, ngươi cứ xem qua. Đợi Đường Phi Sương nhập kinh, các ngươi sẽ cùng diện thánh, phối hợp phá án."
Người đầu tiên chết là Đổng Thiên Lý, thứ sử Lương Châu. Trên đường về kinh báo cáo, ông ta nghỉ lại tại một khách điếm. Sáng hôm sau, người ta phát hiện ông chết thảm trên giường, mặt bị lột sạch da, thân mình nằm trong vũng máu.
Trên bàn gần đó, hung thủ để lại một tờ giấy. Theo lời nha hoàn quét dọn, tờ giấy đó được gửi đến vào đêm trước khi Đổng Thiên Lý chết.
Trên giấy viết một bài thơ Biệt Đổng Đại của Cao Thích:
"Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân,
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ thùy nhân bất thức quân."
[*] Dịch thơ by Kally
"Ngàn dặm mây vàng, nắng trắng phai,
Gió bấc đưa nhạn, tuyết bay đầy trời.
Chớ buồn đường trước thiếu tri âm,
Trong thiên hạ, ai chẳng người hiểu ta!"
Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy thú vị, tiếp tục lật hồ sơ.
Người thứ hai chết là Quách Hàn, thị lang bộ hộ. Ông ta bị ám sát trong một khuê phòng hoa khôi ở thanh lâu, thân thể bị cắt đôi từ phần eo, ruột gan đổ cả ra ngoài.
Trước khi chết một ngày, ông cũng nhận được một tờ giấy. Trên đó viết nửa đầu bài từ Thiên thu tuế. Thuỷ biên sa ngoại của Tần Quan:
"Thủy biên sa ngoại,
Thành quách xuân hàn thoái.
Hoa ảnh loạn, oanh thanh toái.
Phiêu linh sơ tửu trản,
Ly biệt khoan y đái.
Nhân bất kiến,
Bích vân mộ hợp không tương đối."
[**] Dịch thơ by Kally
Bên bờ nước, ngoài đồng xa,
Xuân tàn, thành quách nhạt nhòa gió bay.
Hoa rơi bóng loạn vơi đầy,
Oanh ca khúc vỡ, chuỗi ngày tiêu dao.
Chén rượu nhạt, áo xiêm xao,
Biệt ly khoan nhẹ xiết bao não nùng.
Người đâu thấy bóng trùng phùng,
Chiều buông mây biếc mịt mùng trời xa.
Công Tôn Trác Ngọc nhìn đến đoạn này, đã phát hiện điều gì đó, nhưng để xác nhận, anh tiếp tục lật sang trang tiếp theo.
Người chết thứ ba là Kinh Triệu Doãn Sở Liên Giang. Ông bị hung thủ móc đi đôi mắt, thi thể treo lơ lửng giữa đại sảnh nha môn, bên dưới kinh đường mộc có đè một tờ giấy. Trên giấy là bài thơ Phù Dung Lâu Tống Tân Tiệm của Vương Xương Linh:
"Hàn vũ liên giang dạ nhập Ngô,
Bình minh tống khách Sở sơn cô.
Lạc Dương thân hữu như tương vấn,
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ."
[*] Dịch thơ by Kally:
Mưa lạnh sông dài đêm tới Ngô,
Sớm mai tiễn khách, bóng Sở mờ.
Bạn hiền Lạc Dương nếu ai hỏi,
Xin gửi lòng trong ngọc sáng tơ.
Công Tôn Trác Ngọc nhìn về phía Đỗ Lăng Xuân:
"Tên hung thủ này quả thật quá ngông cuồng."
Đỗ Lăng Xuân nhướng mày: "Ngươi nhìn ra điều gì rồi?"
Công Tôn Trác Ngọc mỉm cười: "Hạ quan cho rằng, tên hung thủ này là một kẻ yêu thích sách vở. Chỉ là chưa tận mắt thấy thi thể và chứng vật, nên hạ quan không dám tùy tiện phán đoán."
Hiện tại, ba vị quan viên triều đình đã chết, mà trước khi chết, hung thủ đều đặc biệt gửi đến một tờ giấy có bài thơ liên quan đến tên họ của họ. Xét về một khía cạnh nào đó, hung thủ này võ công cao cường, tính cách ngông cuồng, dường như đang trêu chọc, chế giễu sự bất lực của triều đình.
Vụ án liên hoàn này có một quy luật rõ ràng: kẻ tiếp theo nhận được bài thơ sẽ trở thành mục tiêu của hắn. Có thể tưởng tượng được, trong triều từ văn thần đến võ tướng, người người đều lo sợ bất an, chỉ sợ chính mình bị cuốn vào.
Đỗ Lăng Xuân tất nhiên muốn Công Tôn Trác Ngọc nắm bắt thêm nhiều thông tin, để tránh bị Đường Phi Sương đoạt mất công lao. Y nói: "Ngày mai ta đưa ngươi tới Hình Bộ một chuyến, thi thể của ba người kia hiện đang được đặt ở đó. Ngươi muốn điều tra thế nào cũng được, có ta ở đây, người khác không dám nhiều lời."
Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ, đây chính là cảm giác có chỗ dựa sao? Anh lặng lẽ quan sát dung nhan mày kiếm mắt phượng của Đỗ Lăng Xuân, bất giác mỉm cười, nhưng lại buột miệng nói một câu chẳng liên quan: "Tư công dường như gầy đi đôi chút..."
Giọng nói trầm thấp, mang theo sự quan tâm chân thành, hoàn toàn khác với vẻ cợt nhả ngày thường.
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, theo bản năng ngẩng lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, nhất thời tay run lên, suýt chút nữa làm rơi chén trà. Công Tôn Trác Ngọc nhanh tay đỡ lấy chén trà, sau đó đặt vững trên tay y, thấp giọng nói: "Tư công cẩn thận."
Tác giả có lời muốn nói: Công Tôn Trác Ngọc: Ôi, chạm tay rồi này!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top