Chương 184
Từ bộ Hộ truyền xuống một tờ điều lệnh, chỉ ngắn ngủi vài dòng chữ, nhưng Công Tôn Trác Ngọc lại ngửi ra một chút hương vị bất thường từ giữa những con chữ đó.
Hỗ trợ bộ Hình phá án?
Vậy thì chắc hẳn kinh thành đã xảy ra chuyện. Nhưng thời cổ đại thông tin liên lạc không phát triển, nếu có tin tức gì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể nhờ các thương nhân qua lại mang về, vì vậy Công Tôn Trác Ngọc hoàn toàn không biết kinh thành rốt cuộc đã xảy ra vụ án gì nghiêm trọng.
Nhưng đã nhận được điều lệnh thì dù sao cũng là chuyện tốt, ít nhất anh không phải cả đời co ro ở cái nơi hoang tàn như Giang Châu này nữa.
Công Tôn Trác Ngọc không trì hoãn, lập tức thu dọn hành lý để lên đường. Chuyện này không giống đời sau, đi làm trễ cùng lắm chỉ bị trừ lương hay đuổi việc, nhưng chọc giận thiên tử thì đầu lìa khỏi cổ chỉ trong nháy mắt.
Thạch Thiên Thu biết Công Tôn Trác Ngọc phải đi kinh thành, bèn đề nghị cùng đi: "Chốn kinh kỳ phức tạp, hiểm ác khôn lường. Tại hạ lo lắng đại nhân đi một mình, nguyện xin theo hầu, bảo vệ đại nhân trên đường."
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm: Đại sư phụ, vốn dĩ ta định dẫn theo ngươi mà. Trong mười mấy sư phụ thì ngươi là người lợi hại nhất, không dẫn ngươi thì dẫn ai đây.
Anh vừa đếm lại ngân phiếu vừa đáp: "Nếu đã vậy, đại sư phụ cùng ta vào kinh, làm phiền ngươi đi mua hai con ngựa tốt ở phố Đông, chúng ta ngày đêm lên đường, sớm đến nơi thì tốt hơn."
Thạch Thiên Thu lĩnh mệnh: "Tuân lệnh, đại nhân."
Nhưng lại đứng im không nhúc nhích.
Công Tôn Trác Ngọc ngẩng đầu: "Đại sư phụ còn gì nữa?"
Thạch Thiên Thu đáp: "Đại nhân, ngài chưa đưa ngân lượng."
Công Tôn Trác Ngọc: "Ồ..."
Nếu đã rời nhà, dĩ nhiên Công Tôn Trác Ngọc không yên tâm để lão phu nhân ở lại một mình, nên căn dặn các sư phụ còn lại chăm sóc bà thật chu đáo, sau đó mới bắt đầu kiểm tra lại tiền bạc. Tất cả cộng lại chỉ có hơn bốn mươi tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ. Anh đưa một tờ cho Thạch Thiên Thu đi mua ngựa, còn lại thì nhét vào trong ngực mình.
Công Tôn Trác Ngọc chưa bao giờ thấy mình nghèo đến thế. Ngẩng đầu nhìn trời, anh không khỏi hoài niệm những ngày tháng làm quan tham trước đây: "Haizz..."
Hệ thống không biết từ đâu nhảy ra, "boing" một cái ngồi lên đầu anh: [Thân ái, suy nghĩ này rất nguy hiểm nha~]
Cái thân mình của nó giống như chất nhầy, vừa mềm vừa lạnh, Công Tôn Trác Ngọc luôn cảm thấy mình đang đội một thứ không thể nói ra trên đầu: "... Ngươi có thể xuống được không? Ta cứ thấy trên đầu mình có một bãi phân."
Hệ thống nghe vậy thì sững người, dường như trong một thời điểm xa xưa nào đó, từng có một ký chủ cũng nói câu tương tự. Nó lấy lại tinh thần, dùng đôi cánh của mình vỗ vỗ đầu Công Tôn Trác Ngọc: [Ngươi mới là phân, ngươi mới là phân.]
Công Tôn Trác Ngọc né tránh hai cái, thấy không đau gì cả thì mặc kệ nó luôn. Anh khoanh tay đứng dựa vào cửa, chờ Thạch Thiên Thu mua ngựa trở về, nhìn mặt trời mọc mà thầm nghĩ: "Ta sắp phải vào kinh thành rồi."
Nơi đây là trung tâm của phồn hoa thiên hạ, cũng là nơi anh mất mạng ở kiếp trước.
Hệ thống vẫn nói câu cũ: [Phải làm một vị quan tốt.]
Lần này nó không đánh anh nữa, chỉ nhẹ nhàng dùng cánh vuốt đầu anh.
Công Tôn Trác Ngọc nghe câu đó đến mức tai mọc kén. Anh thấy nha hoàn đã thu dọn xong hành lý, bèn quay vào tiểu Phật đường, từ biệt lão phu nhân, nói rõ với bà chuyện mình phải đi xa.
Lão phu nhân không nói nhiều, chỉ dặn: "Đi đi, nhưng phải sớm trở về, Giang Châu mới là nhà của ngươi."
Công Tôn Trác Ngọc cúi đầu: "Hài nhi đến kinh thành sẽ gửi thư về báo bình an, nương cũng phải bảo trọng thân thể."
Không lâu sau, Thạch Thiên Thu trở về. Hai con ngựa tốt màu hồng tía, tốn không ít ngân lượng, ở hiện đại thì cũng tương đương siêu xe. May mà chỉ đi hai người, thêm vài người nữa thì Công Tôn Trác Ngọc đành đi bộ.
Hai người lên đường đến kinh thành. Tính cả thời gian nghỉ chân tại các khách điếm vào ban đêm, phải mất đúng mười lăm ngày mới tới nơi.
Đây là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, cũng là trung tâm quyền lực.
Tường thành cao lớn uy nghi, thương nhân qua lại ăn mặc sang trọng. Chưa vào hẳn bên trong mà tiếng ồn ào náo nhiệt đã vọng tới tai. Hồ cơ trong tửu quán đang nhảy múa, nô lệ da đen từ Côn Luân biểu diễn tạp kỹ bên đường, quả thật là những điều trước nay chưa từng thấy.
Thạch Thiên Thu dắt ngựa, qua cửa thành bị binh lính tra xét, nhìn cảnh tượng cũng không khỏi cảm thán: "Đại nhân, kinh thành thật sự rất phồn hoa."
Hắn là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, mặc bộ y phục đơn giản, phong trần bụi bặm, trên người giá trị nhất chính là thanh kiếm.
Công Tôn Trác Ngọc thì khác. Anh mặc trường sam lụa thêu họa tiết trúc đen, bên ngoài khoác áo sa trắng, thắt đai ngọc, tay cầm quạt xếp phe phẩy, cộng thêm đôi mắt đa tình, chỉ khiến người ta nhớ đến bốn chữ: Phong lưu phóng khoáng.
Từ lúc vào cổng thành, không ít cô nương nhìn anh đỏ cả mặt.
Công Tôn Trác Ngọc đi đông ngó tây: "Dưới chân thiên tử, sao có thể không phồn hoa? Chỗ này quả thực tốt hơn Giang Châu rất nhiều."
Thạch Thiên Thu thấy anh đi dạo tứ tung, trông như kẻ lãng tử: "Đại nhân, chúng ta có nên đến bộ Lại trước không?"
"Không vội." Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu. "Chơi vài ngày trước, nghe ngóng tình hình."
Nếu đã tới bộ Lại, chắc chắn sẽ bị chuyện vụn vặt quấn thân. Bọn họ đã vất vả suốt dọc đường, dĩ nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Với lại cũng cần bái lạy vài nơi, chẳng hạn đến phủ Tư Công gửi danh thiếp.
Công Tôn Trác Ngọc từng đến kinh thành một lần khi còn tại chức ở kiếp trước, nên cũng coi như quen thuộc. Ở đây có một tửu lâu lớn nhất tên là Tụ Hiền Các, dù là nơi ăn uống nhưng phong nhã vô cùng. Nhiều văn nhân sĩ tử tụ tập ở đó, chuyện trò tứ phương, cũng là nơi có tin tức nhiều nhất.
Công Tôn Trác Ngọc hiếm khi hào phóng: "Đi thôi, đại sư phụ, ta mời ngươi ăn bữa ngon."
Hành lý của họ không nhiều, chỉ có hai con ngựa, tìm chỗ buộc lại là xong. Cả hai men theo đường đến Vĩnh Bình Phường, chẳng mấy chốc đã thấy một tửu lâu khí phái sừng sững ở đó, bảng hiệu đề ba chữ lớn: Tụ Hiền Các.
Tầng một uống rượu ăn cơm, tầng hai nói chuyện luận đạo. Công Tôn Trác Ngọc đứng dưới lầu đã có thể nghe thấy mấy văn nhân phun nước miếng bay tán loạn.
Một tiểu nhị thấy bọn họ, lập tức chạy tới nghênh đón: "Khách quan, ngài muốn ăn cơm hay uống trà?"
Ăn cơm ở tầng một, uống trà lên tầng hai.
Công Tôn Trác Ngọc thu quạt lại, theo y vào trong: "Tất nhiên là ăn cơm."
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến một chiếc bàn sạch sẽ, chỉ vào thực đơn treo trên tường rồi nói: "Khách quan muốn ăn món gì, cứ việc gọi. Nhưng món gà vàng trứ danh của quán, nhất định phải thử một lần."
Công Tôn Trác Ngọc thành thạo gọi vài món ăn, trong đó có cả món gà vàng nổi danh, cuối cùng nói thêm: "Lại thêm một ấm trà ngon nữa."
Anh những ngày qua gió bụi dặm trường, chỉ toàn ăn lương khô bánh mì, cả người gầy đi trông thấy, nên giờ muốn được thoải mái ăn uống, tạm thời gác chuyện tiền bạc sang một bên.
Tiểu nhị đáp: "Được rồi, khách quan chờ một lát, lập tức có món ngay."
Công Tôn Trác Ngọc ngồi xuống, vừa uống trà vừa lắng nghe động tĩnh xung quanh, tiếng trò chuyện của bàn bên cạnh lác đác vọng lại.
"Chà, không biết triều đình bao giờ mới bắt được hung thủ, đã chết ba người rồi, tuy đều là quan lại, nhưng ai biết được có ngày nào đó đến lượt chúng ta hay không."
"Gì mà sốt sắng thế, nghe nói Hoàng thượng đã triệu tập các cao thủ phá án khắp nơi về kinh, ngay cả Đường Phi Sương cũng đã nghe tin mà đến đây rồi. Người đó chính là một thiếu niên kỳ tài, phá vô số kỳ án, chức quan đưa tới trước mặt mà còn không thèm nhận."
Dân chúng kinh thành lúc rảnh rỗi cũng không thiếu thói quen hâm mộ người tài, Đường Phi Sương là một nhân vật nổi tiếng. Ông nội hắn là các lão đương triều, địa vị cực kỳ quan trọng, bản thân hắn cũng là người xuất sắc. Khi còn trẻ đã thi đỗ trạng nguyên, nhưng lại không muốn làm quan, thay vào đó chu du thiên hạ, phá không ít vụ án lớn.
Người bình thường thấy nhân vật như vậy, khó tránh khỏi thêm phần ca tụng. Nhưng Công Tôn Trác Ngọc lại cảm thấy Đường Phi Sương quá mức kiêu ngạo, tự cao tự đại. Không muốn làm quan thì thi cử làm gì, thật là nhàn rỗi không có việc gì làm.
#Ta chua xót, nhưng không muốn thừa nhận#
Cách một chiếc bàn, Thạch Thiên Thu cũng ngửi được trên người Công Tôn Trác Ngọc một mùi chua nồng. Hắn biết rõ nguyên nhân, bèn an ủi: "Đại nhân cơ trí hơn người, ngày nào đó tất cũng sẽ nổi danh thiên hạ như vậy."
Công Tôn Trác Ngọc: "Không, ngươi không hiểu."
#Người ta có ông nội tốt, còn ta cha mất sớm#
Đang nói, tiểu nhị bưng đồ ăn lên: "Khách quan, món gà vàng trứ danh của ngài đây—"
Công Tôn Trác Ngọc không có tâm trí đâu mà quan tâm gà hay không gà, thản nhiên ra hiệu cho tiểu nhị lại gần, đồng thời đặt một xâu tiền nhỏ lên bàn: "Ta là thương nhân từ nơi khác tới, gần đây ở quý thành có sự việc gì mới mẻ, kể ta nghe xem."
Tiểu nhị cầm tiền lên, lắc lắc, vui mừng cười toe toét: "Nếu nói chuyện mới mẻ, tất nhiên là có, chỉ e dọa khách quan sợ thôi."
Công Tôn Trác Ngọc: "Cứ nói đừng ngại."
Tiểu nhị nói: "Thực ra đây cũng không phải chuyện bí mật gì. Chừng nửa tháng trước, viên Thứ sử Lương Châu trên đường về kinh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chết trạng rất thảm. Bộ Hình đến nay vẫn chưa tra ra manh mối, ngay sau đó lại đến lượt một Thị lang Bộ Hộ mất mạng. Hề, khách quan nói xem có trùng hợp không, toàn là quan lớn cả."
Tiểu nhị hạ giọng: "Hoàng thượng giận lắm, lệnh phải điều tra triệt để, vậy mà chưa được bao lâu, Kinh Triệu Doãn lại chết một cách kỳ lạ tại nhà. Hiện nay mọi người trong thành đều hoảng sợ, Bộ Hình và Kinh Luật Tư bắt bớ khắp nơi, đã nhốt không ít người rồi."
Công Tôn Trác Ngọc trầm ngâm: "Vậy Hoàng thượng có động thái gì chăng?"
Tiểu nhị đúng là thính tai nhanh nhẹn, đáp ngay: "Hoàng thượng tức đến phát bệnh nặng, trong triều nghị luận ầm ĩ. Tể tướng Nghiêm Phục đã tiến cử công tử nhà họ Đường, Đường Phi Sương, đến kinh điều tra án này. Còn Kinh Luật Tư đề đốc Đỗ Lăng Xuân thì tiến cử một người khác, nghe đâu là kỳ tài phá án Giang Châu, tên Công Tôn Trác Ngọc gì đó."
Nghe đến đây, Công Tôn Trác Ngọc chỉ khẽ phe phẩy quạt, chưa nói gì, tiểu nhị đã tiếp lời: "Nhưng theo tôi thấy, muốn phá án này, vẫn phải dựa vào công tử Đường. Hoàng thượng từng triệu không ít nhân tài vào cung, nhưng tiếc là ai cũng không ra gì."
Công Tôn Trác Ngọc cười lạnh, không chút ý tứ: "Sao ngươi dám khẳng định Công Tôn Trác Ngọc bất tài vô dụng?"
Tiểu nhị cười cười: "Người vô danh tiểu tốt, làm sao so được với công tử Đường? Người ta mười bảy tuổi đã đỗ trạng nguyên, kỳ tài ngút trời kia mà."
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy liền lấy lại tiền trên bàn. Tiểu nhị vội vàng giữ chặt: "Ấy ấy ấy, công tử, ngài làm gì vậy, sao lại lấy tiền của tiểu nhân?"
Công Tôn Trác Ngọc, với bản tính nhỏ nhen, giật mạnh lại xâu tiền: "Cái gì mà của ngươi? Đây là tiền của ta, ta đặt tử tế trên bàn, sao lại vào tay ngươi?"
Tiểu nhị kinh hãi, cả đời chưa gặp ai trơ trẽn đến thế: "Ngài, ngài, ngài..."
Công Tôn Trác Ngọc: "Ngài cái gì mà ngài, đi dọn đồ ăn đi."
Thạch Thiên Thu đã quen nhìn cảnh này, bình thản quay mặt sang hướng khác, giả bộ không quen anh.
Công Tôn Trác Ngọc nổi nóng, phe phẩy quạt nghe phành phạch, đến nỗi chẳng còn tâm trạng ăn uống. Nếu không phải khi xưa lười học bát cổ văn, anh đã sớm đỗ trạng nguyên, đâu đến lượt Đường Phi Sương lên mặt.
Từ trên các nhã gian tầng lầu, cách lan can vọng lại tiếng các thư sinh tranh luận sôi nổi. Càng nói lớn tiếng, càng hy vọng các quan to quyền quý trong tửu lầu nghe thấy.
Phú hào thường tìm rể quý ở bảng công danh, còn quyền quý tới đây để chiêu hiền tài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top