Chương 183
Công Tôn Trác Ngọc vẫn là lần đầu tiên thấy vị Đỗ công công quyền nghiêng triều đình này lộ ra bộ dạng như thế, nhìn tay mình, cũng không rút lại. Anh cúi đầu ghé sát bên môi Đỗ Lăng Xuân, muốn nghe rõ y đang nói gì.
"Đừng..."
Giọng nói căng thẳng sợ hãi.
"Đừng chạm vào ta..."
Mang theo một chút phẫn hận không cam lòng.
Bị thiến từ nhỏ, có lẽ đó là cơn ác mộng suốt đời của Đỗ Lăng Xuân. Dù sau này quyền cao chức trọng, y vẫn luôn khắc khoải trong lòng. Hơi thở y dồn dập, thân hình không tự giác co lại, áo lụa trắng nhăn nhúm thành một khối, đầu ngón tay gần như cắm vào thịt của Công Tôn Trác Ngọc.
Công Tôn Trác Ngọc chậm một nhịp mới hiểu y vì sao như vậy, không tiếp tục động tác vừa rồi. Chỉ là kéo tấm chăn bên cạnh, đắp kín Đỗ Lăng Xuân, thuận theo lời y nói ban nãy: "Được, không chạm vào ngươi."
Năm đó Công Tôn Trác Ngọc rơi vào ngục giam, cũng từng sợ hãi cung hình, huống chi Đỗ Lăng Xuân bị tịnh thân khi chỉ là một đứa trẻ, ác mộng khó tránh khỏi.
Kẻ ác cũng không phải không có báo ứng, có lẽ khi con đường này còn chưa bắt đầu đi, ông trời đã sớm giáng xuống trừng phạt. Đỗ Lăng Xuân có được cuộc sống phú quý vinh hoa đầy trời, cái giá phải trả cũng đã đủ.
Công Tôn Trác Ngọc thấy Đỗ Lăng Xuân vẫn đang run rẩy, kéo chăn đắp chặt thêm cho y, như đang dỗ dành trẻ con mà vỗ nhẹ vài cái. Sau đó vén lọn tóc đen ướt mồ hôi của y ra, chỉ thấy gương mặt y tái nhợt, môi nhạt màu, mỏng manh như tờ giấy, chỉ có hai hàng lông mày dài mảnh kéo dài tới tận tóc mai, sinh ra vài phần âm trầm độc ác.
Nhìn một cái đã biết không phải người hiền lành, nhất định đầy mưu kế.
Nhưng điều đó không quan trọng, Công Tôn Trác Ngọc nhún vai, dù sao anh cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Anh ở trong phòng đến tận nửa đêm, đợi Đỗ Lăng Xuân thực sự ngủ say mới lặng lẽ rút tay mình ra đi, trên cổ tay in hằn bốn vết bầm tím, có thể thấy y đã nắm chặt đến mức nào.
Tuy nhiên, Công Tôn Trác Ngọc lại quên mất một chuyện, anh đã cởi áo của Đỗ Lăng Xuân, còn chưa kịp thay áo mới cho y đã vỗ mông bỏ đi.
Trăng đã lên cao, người trong phủ nha đều ngủ say. Công Tôn Trác Ngọc ngáp dài, cũng chui vào chăn, chẳng mấy chốc đã ngủ, và mơ một giấc mộng mơ hồ, ám muội.
Trong mơ, anh ôm một thân thể, không thấy rõ mặt.
Mảnh mai, trắng trẻo, mang theo hương trầm nhạt nhòa, tựa như thuốc phiện khiến người ta mê đắm.
Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy nóng bừng mặt, bản năng muốn tránh né, nhưng đối phương lại cứ quấn lấy anh không buông. Mái tóc dài đen như lụa đổ xuống, chạm vào lạnh lẽo, mềm mại như rắn. Y khẽ cười bên tai anh.
Công Tôn Trác Ngọc như bị mê hoặc, không kiềm chế được mà hôn đối phương. Năm ngón tay đan vào tóc đen, ánh mắt trượt xuống, dừng lại nơi cổ trắng trẻo, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên một nốt ruồi son.
Đỏ như máu, cuốn hút lòng người.
Công Tôn Trác Ngọc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lý trí đã sớm bỏ đi. Anh dùng đầu ngón tay chà xát nốt ruồi son đó, dường như nghe thấy đối phương khẽ rên rỉ, âm thanh vừa âm u vừa mang theo tiếng thở dài.
Núi lửa lặng im, cuối cùng bất ngờ phun trào, lại như mặt biển sóng gió đột nhiên yên bình, trở lại với gió êm sóng lặng.
Công Tôn Trác Ngọc thở hổn hển, cố gắng nhìn rõ mặt người đó, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt dài hẹp, quen thuộc vô cùng, rõ ràng là của Đỗ Lăng Xuân. Một sợi dây bất ngờ đứt phựt, anh lập tức giật mình ngồi bật dậy.
Trời ạ!
Công Tôn Trác Ngọc trừng lớn mắt, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, không thể nào tưởng tượng nổi mình lại mơ thấy Đỗ Lăng Xuân. Anh đưa tay sờ, mồ hôi đầy đầu, theo bản năng nhìn quanh, mới phát hiện trời đã sáng.
Anh ngẩn người một lát, vén chăn, chậm chạp định dậy, nhưng không biết phát hiện gì, cúi đầu nhìn quần, rồi vội vàng ngồi xuống.
Công Tôn Trác Ngọc đỏ bừng mặt, lúc này trong đầu chỉ có hai chữ rõ ràng—
Mất mặt!
Người trong phủ đều biết, huyện thái gia của họ, không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì sẽ không dậy. Nhưng hôm nay, khi nha hoàn vào bếp lấy bữa sáng, lại hiếm thấy thấy Công Tôn Trác Ngọc đã dậy, đang ngồi bên giếng kỳ cọ quần áo, lén lút như kẻ trộm.
Nha hoàn nghi ngờ mình nhận nhầm người, bước chân xoay chuyển, đi lên phía trước, thăm dò gọi một tiếng: "Đại nhân?"
Công Tôn Trác Ngọc lập tức cảnh giác quay đầu: "Ai!"
Nha hoàn giật mình: "Đại nhân, ngài đang làm gì ở đây?"
Nói xong thấy anh ngâm quần áo trong chậu, dưới đất còn chất đống một đống, vội vàng bước tới ngăn lại: "Đại nhân, sao ngài có thể làm việc nặng nhọc như giặt quần áo được, vẫn nên để nô tỳ làm cho."
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy lập tức che chậu nước: "Không cần, hôm nay ta vừa hay rảnh rỗi, hoạt động gân cốt, ngươi làm việc của mình đi."
Nha hoàn nghĩ Công Tôn Trác Ngọc nếu hoạt động gân cốt thì cũng nên tập kiếm trong sân, sao lại chạy tới đây giặt quần áo. Tuy thấy lạ nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ đành thu tay lại, ba bước quay đầu rời đi.
Cô có lẽ nghĩ Công Tôn Trác Ngọc có bệnh.
Công Tôn Trác Ngọc mặc kệ cô, bưng chậu nước trốn vào một góc hẻo lánh, tiếp tục ngồi xổm giặt. Vừa giặt vừa không ngừng nhớ lại chuyện hôm qua, nghĩ chẳng lẽ vì Đỗ Lăng Xuân quá giống nữ tử nên mình mới mơ giấc mơ hỗn độn đó?
Công Tôn Trác Ngọc là kẻ tham công tiếc việc, thỉnh thoảng cũng thích nhìn ngắm mỹ nhân. Nhưng thời này nam nữ phòng bị nghiêm ngặt, không làm gì được. Nữ tử thanh lâu tuy cởi mở, Công Tôn Trác Ngọc cũng không dám tùy tiện, lỡ như dính phải bệnh hoa liễu, thời cổ đại này không có chỗ chữa trị.
Anh hơi mơ màng, đến mức không nhận ra có một bóng người đang tiến lại gần, cho đến khi tiếng bước chân gần hơn, mới theo phản xạ ngẩng đầu, sau đó như lửa đốt nhảy dựng lên: "Nương...nương ... nương... sao nương lại tới đây!"
Lão phu nhân chống gậy, trong tay có một chuỗi tràng hạt đen bóng, đôi mắt bà có bệnh, không nhìn thấy Công Tôn Trác Ngọc đang giặt gì, nghe thấy động tĩnh, hỏi một câu: "Là Trác Ngọc sao?"
Công Tôn Trác Ngọc lắp bắp: "Nương... là là là ta."
Lão phu nhân nhạy bén nghe ra sự chột dạ trong giọng anh, hỏi một câu: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Công Tôn Trác Ngọc không động thanh sắc đá chiếc chậu nước ra xa: "Nương, ta không làm gì cả, sao nương lại ra đây một mình, không có a hoàn đỡ?"
Lão phu nhân khẽ gẩy chuỗi hạt Phật trong tay: "Ngày mai là ngày giỗ của cha ngươi, ta bảo a hoàn đi lấy hương nến đã xếp sẵn, nên không có ai ở bên cạnh."
Công Tôn Trác Ngọc suy nghĩ kỹ một lúc, nhận ra ngày mai quả thực là ngày giỗ của phụ thân, vỗ trán một cái: "Ngày mai ta sẽ bảo người chuẩn bị xe ngựa, cùng đi thắp hương cho cha."
Lão phu nhân không nói gì, dùng gậy dò dẫm trên mặt đất, cuối cùng chạm vào mép chậu gỗ, bên trong ngâm đầy quần áo: "Đây là gì?"
Công Tôn Trác Ngọc giật mình: "Nương nương nương! Đừng động vào, đây là quần áo bẩn."
Lão phu nhân càng nghi hoặc: "Ngươi đang giặt quần áo ở đây sao?"
Công Tôn Trác Ngọc vừa bê chậu đi xa vừa nói: "Ta là quan phụ mẫu, tất nhiên không thể hưởng lạc, có việc gì cũng nên tự mình làm, hơn nữa trong nhà thiếu người, nên ta tự giặt."
Lão phu nhân mỉm cười, không rõ là tin hay không: "Thật không giống lời ngươi thường nói, vậy ngươi giặt đi, ta về Phật đường tụng kinh."
Công Tôn Trác Ngọc thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi đổ đầy lưng vì căng thẳng: "Nương, nương đi một mình không tiện, để ta gọi a hoàn đỡ nương đi."
Nói xong anh gọi lớn trong viện: "Có ai không... à không, mau lại đây, đưa lão phu nhân về Phật đường."
Công Tôn Trác Ngọc kỳ cọ sạch sẽ chiếc quần, rồi phơi lên. Ban đầu anh định về phòng ngủ thêm, nhưng đã hết buồn ngủ. Anh chợt nhớ ra hôm nay Đỗ Lăng Xuân sẽ áp giải phản đảng về kinh, dù sao cũng nên tiễn một chút, liền bảo người chuẩn bị xe ngựa, đến biệt viện hôm qua, nhưng không ngờ lại không gặp ai.
"Đại nhân đến muộn một bước," a hoàn coi nhà nói, "sáng nay tư công đã dẫn theo đại đội nhân mã lên đường, ước chừng bây giờ đã ra khỏi địa phận Giang Châu."
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ sao lại đi rồi, anh vén rèm, nhìn a hoàn hỏi: "Tư công không để lại lời nào sao?"
Nói gì đến việc thăng chức cho anh? Nói gì đến việc đưa anh vào kinh làm quan? Sao lại đi rồi?
Đại lừa đảo!
A hoàn bị anh nhìn đến đỏ mặt, dùng tay áo che mặt lắc đầu: "Không để lại một lời nào."
Nhưng không nói sáng nay Đỗ Lăng Xuân từ phòng tỉnh lại, không biết vì sao, nổi một trận lôi đình, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Đồ đạc trong phòng bị đập tan tành, còn phạt mấy gia nhân.
Toàn phủ im thin thít, gan mật như muốn vỡ tung. May mà đại a hoàn Chi Hà giải thích rằng tối qua Công Tôn Trác Ngọc luôn ở bên, mới miễn cưỡng làm nguôi giận tư công, bằng không không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng.
Công Tôn Trác Ngọc phe phẩy quạt trong tay, lòng vô hạn bồi hồi. Tư công lừa đảo, dối trá, hôm qua còn uống rượu thề thốt sẽ đưa anh vào nội các, thăng quan tiến chức, một đêm mà đã đi mất.
Thôi thôi, đều tại mình quá ngây thơ.
Công Tôn Trác Ngọc buông rèm, dùng quạt nhẹ gõ cửa xe, nói với Thạch Thiên Thu: "Sư phụ, về thôi."
Thạch Thiên Thu vung roi ngựa, tò mò quay đầu lại nhìn, thấy Công Tôn Trác Ngọc nằm bên trong, bộ dạng ủ rũ, ấm ức, không khỏi cười: "Đại nhân làm gì vậy, trông như bị ai bắt nạt."
Công Tôn Trác Ngọc thở dài một hơi, chỉ nói năm chữ: "Gặp người không tốt."
Tưởng rằng tiền đồ sáng lạn, không ngờ giờ thật sự tiền đồ vô vọng.
#Đỗ_Lăng_Xuân_đại_lừa_đảo#
Thạch Thiên Thu đã quen với dáng vẻ thần thần bí bí của anh, vừa lái xe trở về, vừa nói: "Đại nhân hà tất phải như thiếu nữ, nam nhi đại trượng phu, có gì mà không vượt qua được."
Công Tôn Trác Ngọc mắt lộ vẻ buồn bã: "Ngươi không hiểu."
Thạch Thiên Thu: "..."
Họ lái xe về phủ nha, Công Tôn Trác Ngọc vừa từ xe ngựa bước xuống, không xa đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập. Anh theo phản xạ nhìn, thấy một nam tử mặc áo đen mang kiếm phi ngựa đến, kéo cương dừng lại trước mặt mình.
Không ai khác chính là thị vệ thân cận của Đỗ Lăng Xuân, Ngô Việt.
Hắn cưỡi ngựa, kéo cương nói: "Công Tôn đại nhân chủ nhân của ta có lời nhắn cho ngài."
Công Tôn Trác Ngọc ngẩng đầu: "Lời gì?"
Ngô Việt trầm giọng nói: "Hạc sinh nơi cửu cao, phượng đậu chốn ngô đồng, Công Tôn đại nhân đã chọn cành tốt, không thể đổi ý. Ngày tái ngộ sẽ là dưới chân thiên tử, sớm chuẩn bị."
Nói xong ném một hộp gấm vào lòng anh, rồi thúc ngựa phi đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Công Tôn Trác Ngọc theo phản xạ đón lấy hộp, rồi dùng tay áo quạt bụi trước mặt, nghĩ thầm "ngày tái ngộ sẽ là dưới chân thiên tử", chẳng lẽ Đỗ Lăng Xuân sẽ thăng chức cho mình vào kinh?!
Anh cúi đầu nhìn hộp gấm trong tay, mở ra, thấy bên trong là một tấm thẻ bài làm bằng huyền thiết đen, khắc chữ "Đỗ" lớn, chính là thẻ bài riêng của Đỗ Lăng Xuân.
Thạch Thiên Thu bên cạnh nhìn, sợ hộp có ám khí: "Đại nhân, đây là vật gì?"
Công Tôn Trác Ngọc cầm thẻ bài, ngụ ý nói: "Có vật này, có thể ngang dọc kinh thành, tự nhiên là thứ tốt."
#Tư_công_tuyệt_thế_nam_nhân#
#Không_chấp_nhận_phản_đối#
Còn ở ngoài thành năm dặm, một đoàn người ngựa đang phi nhanh, Ngô Việt đuổi kịp đại đội, rồi thấp giọng nói với người trong xe ngựa: "Bẩm Tư công, lời đã truyền đạt."
Rèm xe được một bàn tay thon dài vén lên, lộ ra gương mặt âm nhu của Đỗ Lăng Xuân, thần sắc hơi âm trầm——
Có lẽ vì sáng sớm nổi giận.
Đỗ Lăng Xuân mặt không biểu cảm: "Hắn có nói gì không?"
Ngô Việt: "..."
Ngô Việt hình như chưa đợi Công Tôn Trác Ngọc nói đã thúc ngựa đi, hắn cúi đầu, nắm chặt dây cương, lúng túng nói: "Công Tôn đại nhân trông rất vui."
Đỗ Lăng Xuân cười lạnh một tiếng, nặng nề buông rèm: "Hắn lại vui rồi."
Đỗ Lăng Xuân nhớ lại dáng vẻ mình buổi sớm mai thức dậy, y phục không chỉnh tề, trong lòng vẫn dâng lên một ngọn lửa vô danh. Ngoài phẫn nộ, còn có bất an và kinh hãi. Y không dám chắc hôm qua Công Tôn Trác Ngọc đã làm gì, hoặc nhìn thấy những gì.
Y chỉ nhớ mang máng có người cách chăn ôm lấy mình, ở lại rất lâu, rất lâu...
Đoàn xe di chuyển rất nhanh, thành Giang Châu đã bị bỏ lại xa tít phía sau, dần hóa thành một chấm đen nhỏ, chỉ còn hai bên đường, hoa vàng nở rộ. Đỗ Lăng Xuân vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài, rồi lại trầm ngâm buông mắt xuống.
Công Tôn Trác Ngọc, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi...
Thời gian như dòng nước trôi, ngày đêm không ngừng. Công Tôn lão đại nhân đã khuất nhiều năm, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, chỉ có ông là nằm yên dưới đất sâu, dùng cái chết chống chọi lại sự thay đổi mà thời gian mang đến.
Công Tôn lão đại nhân cả đời thanh bạch, nơi an nghỉ cũng chẳng phải huyệt địa phong thủy tốt đẹp gì, chỉ là một vị trí cao hơn một chút trên núi hoang, dựng một tấm bia đá trông còn có phần tươm tất.
Con đường núi gập ghềnh, xe ngựa đi đến chân núi thì không thể tiến thêm, mọi người đành xuống xe. Lão phu nhân chân yếu tay mềm, không cho Công Tôn Trác Ngọc cõng, chỉ chống gậy tự mình đi. Thạch Thiên Thu đi theo phía sau, cầm một gói hành lý, bên trong chứa hương nến cùng các vật phẩm cúng bái.
Hắn cũng đến để tế bái Công Tôn đại nhân.
Công Tôn Trác Ngọc đỡ lão phu nhân, thấy bà đi từng bước loạng choạng, không khỏi nói: "Nương, để ta cõng nương nhé."
Lão phu nhân lắc đầu: "Mắt ta không tốt, mỗi năm chỉ có lúc này đến thăm cha ngươi, không cần vội, cứ đi chậm thôi."
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, bà luôn nhốt mình trong Phật đường, bình thường cũng không mấy khi ra ngoài, coi như nhân dịp này thư giãn một chút, bèn đồng ý. Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện dọc đường.
Lão phu nhân hỏi: "Xung quanh đây đều là ruộng đồng sao?"
Công Tôn Trác Ngọc nhìn quanh rồi đáp: "Dưới chân núi thì có, trên núi thì không nhiều."
Lão phu nhân tuy mắt kém, nhưng ánh nhìn vẫn hiền từ: "Mong rằng năm nay bá tánh có được một vụ mùa bội thu, gia đình thường dân chỉ cầu no ấm, chẳng mong gì hơn."
Đường núi lởm chởm đá vụn, càng đi sâu thì lại dần bằng phẳng hơn. Lão phu nhân như có cảm giác, bỗng hỏi: "Trác Ngọc, có phải đã gần đến mộ cha ngươi rồi không?"
Công Tôn Trác Ngọc ngạc nhiên, nghĩ bụng bà làm sao biết được, nhìn về phía tấm bia mộ phía trước, đáp: "Nương, mắt nương khỏi rồi sao?"
Lão phu nhân lắc đầu: "Mắt ta vẫn mù, sao mà khỏi được. Chỉ là mắt mù, nhưng lòng ta thì không."
Đang nói, họ đã đến trước mộ.
Bà dò dẫm đưa tay chạm vào tấm bia đá lạnh buốt, từ từ vuốt xuống, lần lượt lướt qua hai chữ "Công Tôn", tiếp tục hạ tay, cuối cùng dừng lại ở hai chữ "Liêm Kính". Bà khẽ vuốt ve hai chữ ấy một lúc lâu, đầy yêu thương.
Công Tôn Liêm Kính, đó là danh tự của lão đại nhân. Cuộc đời ông, quả thực xứng đáng với cái tên này.
Lão phu nhân khẽ thở dài: "Trác Ngọc, cạnh bia mộ có cỏ dại không?"
Công Tôn Trác Ngọc nhìn quanh một lượt, đáp: "Nương, không có."
Lão phu nhân không nói gì thêm, quỳ xuống chiếc bồ đoàn, cắm ba nén hương vào lò đã đầy tro hương, lạy hai lạy, rồi nói: "Trác Ngọc dạo này đã có chút tiền đồ, nghe các nha hoàn bảo ngươi phá được hai vụ án lớn, sau này nói không chừng cũng sẽ được bá tánh yêu mến như cha ngươi."
Công Tôn Trác Ngọc không mấy bận tâm đến câu "được bá tánh yêu mến". Anh nghĩ, sau này mình chết đi, nhất định không muốn bị chôn ở nơi núi rừng hẻo lánh, chim không thèm ghé, gà chẳng buồn gáy thế này. Ai còn nhớ đến một người như vậy chứ?
Khi xưa Bao Công từng nói, hậu thế con cháu làm quan có phạm tội tham nhũng, không được quay về quê quán, không được chôn trong lăng tẩm tổ tiên. Không tuân theo ý ta, không phải con cháu ta. Vì thế mới có câu "Bất hiếu tử tôn, bất đắc nhập mộ".
May mà Công Tôn lão đại nhân không để lại lời như vậy, nếu không, Công Tôn Trác Ngọc chết rồi e rằng cũng chẳng được chôn trong phần mộ tổ tiên.
Lão phu nhân lâu không nghe thấy anh nói gì, ngước nhìn xa xăm, trầm ngâm nói: "Trác Ngọc, cha ngươi tuy nản lòng với quan trường, nhưng lúc qua đời chưa từng hối hận về con đường ông ấy đã chọn. Ngươi rất thông minh, chỉ là nườn không biết ngươi sẽ đi theo con đường nào..."
Công Tôn Trác Ngọc lập tức nói lời lấy lòng: "Tự nhiên là lưu danh sử sách, không phụ kỳ vọng của nương."
"Danh?" Lão phu nhân nhẹ nhàng xoay chuỗi tràng hạt trong tay: "Ngươi và cha ngươi không giống nhau. Ngươi cầu danh vọng trên giấy, cha ngươi cầu sự bình an trong lòng. Cái trước chỉ tồn tại trên sách vở, cái sau lại sống mãi trong lòng người..."
Bà vừa nói vừa chạm tay vào tấm bia lạnh giá: "Bá tánh vẫn còn nhớ cha ngươi..."
Trên núi hoang vu, cỏ dại mọc đầy, nhưng xung quanh mộ phần lại sạch sẽ, không chút tạp nhạp. Lò hương đầy tro, chứng tỏ thường xuyên có người đến tế bái. Ngay cả con đường dẫn lên núi, càng gần mộ phần lại càng bằng phẳng dễ đi.
Trên đời này, ai rồi cũng sẽ rời đi, sau đó bị thế nhân lãng quên. Bá tánh không còn nhắc đến Công Tôn đại nhân nữa, Công Tôn Trác Ngọc cho rằng họ đang dần quên lãng ông, nhưng không biết rằng tất cả đều đang được lưu giữ, tồn tại bằng một cách khác.
Anh cầu danh trên giấy, còn cha anh lại để lại tiếng thơm muôn đời.
Công Tôn Trác Ngọc dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhìn quanh một lượt, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời, đành mím môi im lặng.
Thạch Thiên Thu đốt nến trắng, hóa tiền giấy, quỳ xuống trước bia mộ, chắp tay nói: "Đại nhân thiên cổ."
Con đường xuống núi đi nhẹ nhàng hơn lúc lên, nhưng Công Tôn Trác Ngọc lại hiếm khi giữ im lặng, không nói một lời, trầm mặc vô cùng. Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, có lẽ anh bắt đầu do dự về con đường mình sẽ đi trong tương lai.
Nhưng bản tính anh thích hưởng nhàn, tránh khổ, chắc chắn không thể trở thành một vị quan tốt. Nhà này mất bò, nhà kia mất chó, anh còn có thể cố sức mà giúp đỡ, nhưng nếu vụ án liên quan đến quyền quý, thì chỉ có lòng mà bất lực.
Công Tôn Trác Ngọc là một người ích kỷ, khi đại nạn ập đến, anh chỉ biết chọn bản thân, không thể lo được cho người khác, thiếu đi khí độ hy sinh vì dân, rõ ràng còn xa mới xứng với hai chữ "thanh quan".
Anh chìm vào suy tư, vô cùng bối rối, muốn biết mình sau này nên đi con đường nào. Nhưng còn chưa nghĩ thông, một đạo thánh chỉ từ Lại Bộ đã đánh anh choáng váng.
"Hoàng thượng có chỉ, lệnh Giang Châu tri huyện Công Tôn Trác Ngọc lập tức tiến kinh, trợ giúp Hình Bộ phá án!"
Đây là một vụ án mạng liên hoàn liên quan đến triều thần cấp cao...
Tác giả có lời muốn nói: Công Tôn Trác Ngọc (lập tức không còn bối rối): Kinh thành, ta tới đây, xông xông xông!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top