Chương 181

Làm thế nào để thi thể phân hủy nhanh nhất trong thời gian ngắn?

Người hiện đại sẽ nói, dùng nước cường toan. Nhưng trong thời cổ đại, khi kỹ thuật chưa phát triển, họ phải tìm đến một thứ khác, đó là lục phàn. Lục phàn vốn là một vị thuốc đông y, dùng để sát trùng hóa đờm. Nhưng nếu đun nóng, nó sẽ biến thành chất lỏng ăn mòn tương tự như axit sulfuric, thường được trộm cướp sử dụng để phá khóa.

Khi kiểm tra thi thể, Công Tôn Trác Ngọc từng ngửi thấy một mùi rất hăng, lúc đó không để ý. Mãi đến khi xác định thi thể là Lôi Toàn, anh mới lập tức hiểu ra.

Đặc biệt, với thân phận là đại phu của dược phường, Ngu Sinh Toàn hoàn toàn có thể lợi dụng chức vụ để chế tạo hóa thi thủy từ lục phàn.

Công Tôn Trác Ngọc chậm rãi quay lại, cầm lấy hộp sọ của thi thể, chỉ vào vết thương trên đó và nói với mọi người: "Xương gò má của hộp sọ có nhiều vết cắt sắc nhọn, rất có thể do dao nhỏ hoặc trâm cài gây ra. Mục đích là để phá hủy diện mạo thi thể, khiến người ta không nhận ra dung mạo. Nhưng chỉ làm vậy thôi chưa đủ để che giấu thân phận và giới tính của Lôi Toàn."

Anh bước đến bên Ngu Sinh Toàn, kín đáo đá hắn một cái, rồi tiếp tục: "Vì thế, hung thủ đã dùng lục phàn chế thành hóa thi thủy để ăn mòn thi thể Lôi Toàn. Sau đó, ngâm trong nước giếng ba ngày, khiến vết thương lở loét, thi thể phân hủy sinh giòi, tạo ra cảm giác đã chết mấy chục ngày."

Toàn bộ bí mật của Ngu Sinh Toàn bị phơi bày, khiến hắn sợ hãi ngẩng đầu lên. Hắn cảm giác như mình bị lột sạch quần áo, trần trụi dưới ánh nắng gay gắt, không còn nơi nào để che giấu.

Với một đại phu, lẽ ra phải lấy lòng nhân từ làm gốc. Nhưng hắn lại sát nhân diệt khẩu, tâm địa thật độc ác. Bách tính xung quanh thấy hắn im lặng không phản bác, càng thêm phẫn nộ, tiếng la ó vang dội khắp nơi.

Công Tôn Trác Ngọc bước lên công đường, gõ mạnh kinh đường mộc, trầm giọng hỏi lại lần cuối: "Đan Thu, Ngu Sinh Toàn, hai người có nhận tội hay không?"

Cả hai đều cúi đầu, bất lực gật nhẹ, hoàn toàn tuyệt vọng.

Giọng nói của Công Tôn Trác Ngọc không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rõ: "Đã vậy, vụ án giếng cổ vứt xác đến đây coi như kết thúc. Nam nhân Giang Châu là Ngu Sinh Toàn cấu kết với nha hoàn Đan Thu, sát hại quản gia tri phủ Lôi Toàn, phi tang xuống giếng. Tội ác tày trời, nay áp giải vào đại lao chờ phán quyết. Nghi phạm Lăng Sương vô tội, thả tự do. Lui đường!"

Theo tiếng "Uy vũ" vang lên từ hai bên nha dịch, Đan Thu và Ngu Sinh Toàn mặt trắng bệch bị áp giải ra ngoài. Bách tính xung quanh thấy kỳ án được phá, không kìm được vỗ tay tán thưởng, tiếng khen ngợi vang dội không ngớt.

Sau khi thẩm án xong, Công Tôn Trác Ngọc hí hửng chạy đến bên Đỗ Lăng Xuân, nghiêm túc chắp tay nói: "Tư công, hạ quan may mắn không làm nhục mệnh."

Đầu óc toàn bộ bị công danh lợi lộc chiếm lĩnh.

Thăng quan! Phát tài! Tiến kinh thành!

Hôm ấy, tuy Đỗ Lăng Xuân chỉ cho Công Tôn Trác Ngọc ba ngày điều tra vụ án, có chút ý làm khó, nhưng người kia lại hoàn thành trước hạn một ngày, thừa ra thời gian dư dả, quả thực thông minh tuyệt đỉnh.

Đỗ Lăng Xuân tuy vẻ ngoài không biểu lộ, nhưng trong lòng đã hài lòng lắm, ý tứ sâu xa mà nói: "Công Tôn đại nhân xử án như thần, thật là rường cột nước nhà. Sau khi bổn tư công về kinh, nhất định sẽ tấu trình Hoàng thượng để khen thưởng."

Y nói xong, lại liếc mắt nhìn Tri phủ Tô Đạo Phủ đang sợ hãi bất an, như đùa mà rằng: "Tô đại nhân, nếu tinh thần không đủ minh mẫn, chẳng bằng sớm nhường chức vị lại cho người tài trẻ tuổi, cũng không phải chuyện xấu."

Công Tôn Trác Ngọc đứng bên gật đầu lia lịa, trong lòng nghĩ đúng là nên nhường cho người trẻ, chẳng hạn như anh, người vừa trẻ vừa có tài!

Làm quan vốn là vì công danh lợi lộc, Tô Đạo Phủ đã bò lên vị trí tri phủ này tất nhiên là kẻ có chút khôn khéo. Làm sao nghe không ra ẩn ý trong lời của Đỗ Lăng Xuân, tim liền run bắn một cái, suýt chút nữa ngã khỏi ghế, cả người như bị sét đánh:

"Tư công... hạ quan... hạ quan..."

Đỗ Lăng Xuân chẳng buồn để tâm, vung tay áo, xoay người rời đi. Trước khi rời khỏi, y quay đầu, liếc nhìn Công Tôn Trác Ngọc, nói:

"Ngày mai bổn tư công áp giải phản đảng hồi kinh phục mệnh, tối nay tại Lạc Thủy đình tổ chức yến tiệc, Công Tôn đại nhân nhất định phải đến uống một chén mọn."

Công Tôn Trác Ngọc lập tức chắp tay thi lễ:

"Hạ quan nhất định đến đúng giờ."

Nghe vậy, Đỗ Lăng Xuân khẽ nhếch khóe môi, dường như tâm trạng rất tốt, không nói thêm gì nữa, dẫn theo hộ vệ rời khỏi nha phủ.

Công Tôn Trác Ngọc cứ thế đứng tiễn y đi, mãi đến khi không còn thấy bóng người, anh mới đứng thẳng dậy, trong lòng âm thầm hưng phấn. Nghe ý tứ của Đỗ Lăng Xuân, tám phần là muốn đề bạt anh, sau này còn sợ gì không có tiền đồ?

"Công Tôn đại nhân..."

Có người đang kéo tay áo anh.

"Công Tôn đại nhân..."

Vẫn tiếp tục kéo.

Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng lấy lại tinh thần, nhìn xuống, chỉ thấy Tô Đạo Phủ đang cười nịnh bợ, lén lút tiến lại gần, anh nhướng mày hỏi: "Đại nhân có việc gì sao?"

Tô Đạo Phủ khom lưng, cúi gập người vài phần: "Trước đây là hạ quan có mắt không tròng, nhiều lần mạo phạm Công Tôn đại nhân, mong ngài rộng lượng bỏ qua. Còn nữa, mong ngài nói vài lời tốt đẹp với tư công giúp hạ quan..."

Hắn vừa nói vừa cười xòa, đồng thời nắm lấy tay Công Tôn Trác Ngọc, kín đáo nhét vào một xấp ngân phiếu dày cộp: "Chút lòng thành nhỏ nhoi, chẳng đáng gì."

Công Tôn Trác Ngọc mắt sáng lên, đương nhiên là vui vẻ nhận lấy. Nhưng đúng lúc này, lại có một kẻ ngang ngược xen vào giữa.

Hệ thống bỗng chốc đáp xuống, ngồi ngay lên tay hai người: [Thân ái, tiền bẩn thì chúng ta không lấy đâu nhé~]

Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy tiền này rất sạch, ngân phiếu đều là loại mới tinh, không dính lấy một hạt bụi. Nhưng vì từng bị điện giật tạo thành bóng ma tâm lý, anh đáp mà không có chút khí thế nào:

"Ngươi không lấy, nhưng ta muốn."

Hệ thống phe phẩy cánh: [Thân ái, bị điện giật đau lắm đó nha~]

Công Tôn Trác Ngọc: "..." Thật sự rất đau.

Tô Đạo Phủ vốn đang chờ Công Tôn Trác Ngọc trả lời, nào ngờ đối phương im lặng thật lâu, bỗng dưng sắc mặt sa sầm, trả ngân phiếu lại, giận dữ nói: "Bản quan là người thanh liêm chính trực, sao có thể nhận hối lộ? Tri phủ đại nhân xin hãy mang về đi!"

Công Tôn Trác Ngọc nói lời này mà lòng đau như cắt. Lão cáo già Tô Đạo Phủ kia ra tay hào phóng như thế, xấp ngân phiếu vừa rồi ít nhất cũng ba nghìn lượng bạc, phải kiếm bao lâu mới được chừng ấy chứ. Anh vậy mà trả lại hết?

Không chỉ anh, ngay cả Tô Đạo Phủ cũng không thể tin nổi. Công Tôn Trác Ngọc là kẻ nổi danh chẳng thứ gì không dám nhận, nay lại đẩy hết đống ngân phiếu trắng phau ấy đi?

Tô Đạo Phủ chỉ vào anh, lắp bắp mãi chẳng thốt nên lời: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi!"

Tô Đạo Phủ giờ đã thất thế, Công Tôn Trác Ngọc nào còn sợ, chỉ hừ nhẹ một tiếng, quay người bỏ đi.

Lão cáo già này còn tham lam hơn cả anh, sớm muộn gì cũng phải vào đại lao ngồi.

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng, tối nay Đỗ Lăng Xuân mở yến tiệc, chắc là các quan viên bên dưới muốn nịnh nọt, đến lúc đó hẳn sẽ có màn ca múa nối tiếp không ngừng, không ồn ào đến tận nửa đêm e rằng không chịu dừng. Anh đang định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ quản gia đột nhiên chạy ào đến cản đường.

"Đại nhân, xin dừng bước!"

Công Tôn Trác Ngọc mỗi lần nghe thấy quản gia gọi mình đều cảm thấy chẳng có chuyện tốt lành gì, liền lùi lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác: "Lại thiếu bạc ở đâu nữa?!"

Quản gia sửng sốt, nhanh chóng giải thích: "Đại nhân hiểu lầm rồi, không phải trong phủ hết bạc, mà là dân chúng bên ngoài đang tụ tập, muốn gặp ngài!"

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn ra một lúc: "Tụ tập bên ngoài? Muốn đánh ta à?"

Gần đây anh đâu có gây họa gì.

Quản gia vội vã nói rõ: "Đại nhân, không phải đánh ngài, là muốn gặp ngài thật sự!"

"Gặp rồi sẽ đánh," Công Tôn Trác Ngọc phất tay áo chán ghét, "Không đi, không đi, bảo bọn họ bản quan có việc gấp, không rảnh gặp."

Quản gia thấy mình nói không rõ, vội giữ anh lại, giải thích cặn kẽ: "Đại nhân, dân chúng ở các thôn lân cận đều cử người đến, nói cảm ơn ngài đã diệt trừ sơn tặc trên núi Thanh Phong, hổ dữ trong rừng Mật Tử, còn làm một tấm biển muốn tạ ơn ngài! Mau theo tiểu nhân ra ngoài xem đi!"

Nói xong không đợi Công Tôn Trác Ngọc phản ứng, quản gia đã kéo anh ra ngoài. Quả nhiên, bên ngoài tụ tập rất nhiều dân chúng. Người thì đánh chiêng gõ trống, thậm chí còn mời đội múa lân. Khi Công Tôn Trác Ngọc xuất hiện, không biết ai đã châm dây pháo, lập tức pháo nổ đì đùng khắp nơi.

Công Tôn Trác Ngọc lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này, giật mình hoảng sợ, theo phản xạ nép sau lưng quản gia. Anh đang định nói gì đó, thì trong đám đông bỗng bước ra một lão giả tóc bạc, chống gậy, vận áo vải thô, hành lễ với anh: "Lão hủ là Lưu Quan Sơn, bái kiến đại nhân."

Ngàn năm thế gia, trăm năm vương triều, mỗi gia tộc ít nhiều đều có một người cao niên như cây cổ thụ che mưa chắn gió, Lưu Quan Sơn chính là nhân vật như vậy.

Ông từng đỗ cử nhân khi còn trẻ, nhưng không chịu nổi hiểm ác chốn quan trường nên lui về mở trường dạy học. Văn chương của ông nổi tiếng khắp nơi, được coi là một đời danh sĩ.

Lưu Quan Sơn nay đã bảy mươi tuổi, cả đời thanh liêm chính trực, nhân hậu thiện lương, được dân chúng Giang Châu vô cùng kính trọng. Tuy không có chức vị, nhưng không ngoa khi nói rằng lời ông nói còn có trọng lượng hơn cả quan huyện. Dù là tri phủ Tô Đạo Phủ, đến đây cũng phải nể ông vài phần.

Công Tôn Trác Ngọc tự nhiên là nhận ra được Lưu Quan Sơn, lúc nhỏ anh còn từng học trong học đường của ông ta. Thấy vậy, anh vội từ sau lưng quản gia bước ra, đỡ lấy Lưu Quan Sơn: "Lưu lão gia khách sáo rồi. Ông đường xa mà đến, không biết là có việc gì vậy?"

Lưu Quan Sơn vuốt vuốt chòm râu bạc: "Giang Châu tuy là nơi dựa núi kề sông, phong cảnh hữu tình, nhưng vẫn luôn có hai đại nạn: Một là bọn thổ phỉ trên núi Thanh Phong, chúng đi cướp bóc khắp nơi, không chỉ chặn đường quan đạo mà còn cắt đứt đường thông thương. Hai là hổ dữ trong rừng Mật Tử, con vật hung tợn này luôn rình rập, gây nguy hiểm, khiến dân chúng kinh hãi khôn nguôi."

Công Tôn Trác Ngọc đại khái đã hiểu bọn họ vì sao mà đến, chỉ nghe Lưu Quan Sơn nói tiếp: "Thế nhưng, đại nhân mấy ngày trước chẳng những đã phái người lên núi tiễu trừ bọn thổ phỉ, mà còn bắt được cả con ác hổ ăn thịt người kia. Quả thật là giúp bá tánh Giang Châu trừ được đại họa. Chúng tôi đều là kẻ nghèo hèn, chẳng có gì đáng giá để dâng tặng, chỉ có thể làm một tấm biển mang đến tạ ơn đại nhân. Mong ngài đừng chối từ."

Lời vừa dứt, liền có hai tráng hán bước lên, tay nâng một tấm biển được phủ bằng lụa đỏ. Khi tấm lụa được vén lên, bốn chữ lớn dát vàng sáng chói liền hiện ra——

"Vì dân trừ hại."

Công Tôn Trác Ngọc đừng nói là kiếp này, kiếp trước cũng chưa từng được trải nghiệm đãi ngộ như vậy. Anh vì sao lại bái nhiều sư phụ đến thế? Chính là vì đi dạo một vòng cũng có thể bị dân chúng nhổ nước bọt hoặc ném đá, an nguy cá nhân chẳng được đảm bảo.

Thế nhưng không ngờ, chuyện được tặng biển này lại có ngày rơi xuống đầu anh?

Công Tôn Trác Ngọc đi trước đi sau, trái nhìn phải ngắm tấm biển ấy một lượt, luôn cảm thấy như đang nằm mơ. Thấy Lưu Quan Sơn cười hiền hậu nhìn mình, anh vội chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: "Lưu lão gia nói vậy là quá lời. Bản quan làm quan ở một huyện, tất nhiên phải lo cho dân chúng dưới quyền. Việc trừ hổ dữ, diệt đạo tặc chẳng qua là bổn phận, thực sự không dám nhận sự ca ngợi này của mọi người."

Ánh mắt Lưu Quan Sơn hiền từ, giọng nói già nua chậm rãi: "Lão hủ mạn phép nói một câu, cũng coi như là nhìn đại nhân lớn lên. Chuyện trước kia không nhắc đến làm gì, nhưng nếu ngài thực tâm vì dân cầu phúc, vậy thì xứng đáng với hai chữ phụ mẫu mà dân chúng dành cho quan. Xin hãy nhận một lạy của chúng ta."

Lời vừa dứt, đám dân chúng phía sau ông đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô như sấm: "Đa tạ Công Tôn đại nhân vì dân trừ hại!"

Công Tôn Trác Ngọc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng cả người vẫn sung sướng đến nỗi nở hoa, đẹp đẽ đến mức suýt chảy cả nước mũi, trên mặt lại cố duy trì vẻ bình thản, bước lên nâng mọi người đứng dậy: "Đây là việc nên làm, là việc nên làm mà!"

Công Tôn Trác Ngọc luôn nghĩ, thiên hạ này hợp rồi tan, tan rồi hợp. Trải qua hàng trăm triều đại, nhìn lại hậu thế, quân vương không dưới trăm vị, đất đai mênh mông tràn khắp, bách tính đông đúc đến hàng ngàn. Một người mang đầy tai tiếng như anh, cũng chẳng thiếu trong số đó.

Lưu Quan Sơn tuy danh tiếng vang vọng Giang Châu, nhưng uy vọng ấy là bảy mươi năm tích lũy, một đời thanh liêm mà đổi lấy. Công Tôn Trác Ngọc tự biết bản thân không thể làm được như ông, cho nên chọn một con đường khác biệt. Chỉ là, dù đã chuẩn bị tinh thần mang đầy tiếng xấu, anh vẫn không ngăn được lòng mình vui vẻ khi nghe dân chúng khen ngợi.

Mấy vị sư phụ của anh trốn ở phía sau cửa, hai tay khoanh lại, cười nhìn trò vui.

"Đây là lần đầu tiên đại nhân được người ta khen ngợi nhỉ, nhìn xem hắn vui đến nỗi mắt cũng híp lại rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Công Tôn Trác Ngọc: "Khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top