Chương 179
Hôm qua, nha dịch được cử đi theo dõi Ngự đại phu rất nhanh đã điều tra rõ, đến giờ Ngọ liền đến bẩm báo với Công Tôn Trác Ngọc: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ hôm qua một đường theo dõi đến chỗ hắn trú ngụ, phát hiện hắn chung sống cùng một nữ tử, chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn rõ dung nhan."
Công Tôn Trác Ngọc lúc này đang cúi đầu trên án thư, sắp xếp lại sơ đồ mạch lạc vụ án, nghe vậy vẫn không ngẩng đầu, liền hỏi: "Người ấy họ tên là gì, cư ngụ nơi nào, đều đã tra xét rõ ràng chưa?"
Quan sai sắp xếp lại một quyển đinh tịch rồi trình lên: "Người này tên là Ngu Sinh Toàn, năm nay hai mươi lăm tuổi, người Giang Châu bản địa, trước nay luôn làm ngự y ngồi khám tại Ký Sinh Đường, cũng có chút danh tiếng."
Công Tôn Trác Ngọc vừa nghe đến tên của hắn, bút trong tay liền khựng lại, bất giác nhớ đến chiếc khăn lau mồ hôi của nam nhân có thêu chữ "Toàn" trong phòng Đan Thu, bèn trầm ngâm hỏi: "Hắn đã thành thân chưa?"
Quan sai không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật chắp tay đáp: "Theo như đinh tịch ghi lại, hắn chưa thành thân, trong nhà cũng không có huynh đệ tỷ muội, chỉ là không rõ thân phận nữ nhân cùng sống với hắn là ai."
Nghe thế, trong đầu Công Tôn Trác Ngọc chợt xâu chuỗi được vài manh mối.
Đan Thu vốn nhiều bệnh, quanh năm bốc thuốc ở Ký Sinh Đường, mà Ngu Sinh Toàn lại là một vị đại phu y thuật cao minh, gia thế trong sạch, dung mạo đoan chính. Nam chưa vợ, nữ chưa gả, ngày qua ngày bên nhau như thế, nếu bảo không nảy sinh tình cảm thì chẳng ai tin nổi.
Có khi nào Đan Thu vì không muốn thành thân với Lôi Toàn mà bỏ trốn khỏi phủ, rồi ẩn náu tại nhà Ngu Sinh Toàn?
Nếu tìm được Đan Thu, thì vụ án thi thể nam nhân vô danh kia hẳn cũng sẽ rõ ràng hơn.
Công Tôn Trác Ngọc lập tức đứng dậy, tiện tay vứt bút lông vào ống bút, dõng dạc ra lệnh: "Nhanh chóng tập hợp nhân mã, theo bản quan đến nhà Ngu Sinh Toàn một chuyến!"
Quan sai vâng lệnh đi ngay, nào ngờ vừa bước ra khỏi nha môn, đã thấy hơn mười đại hán khí thế hung hãn đứng chắn ngoài cửa. Kẻ thì mang đao, người thì mang kiếm, lưỡi binh khí còn vương máu, trông quả thực chẳng phải người lương thiện.
Quan sai bị luồng khí thế lạnh lẽo áp bức từ bọn họ dọa đến mức chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất. Trong đầu chỉ kịp nghĩ, chẳng lẽ là bọn sơn tặc ở núi Thanh Phong xông đến rồi? Lập tức cuống cuồng vừa bò vừa chạy vào trong, vừa chạy vừa gào thét xé gan xé phổi: "Đại nhân! Chạy mau! Có cướp xông vào giết người rồi á á á á á!!!!"
Công Tôn Trác Ngọc đang ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng kêu la như lợn bị chọc tiết thì giật bắn cả mình. Định lao ra ngoài, nhưng không hiểu nghĩ gì, lại quay lại rút thanh kiếm treo trên tường thư phòng, nghiến răng xách theo bước ra ngoài: "Bọn giặc to gan lớn mật, dám xông vào nha môn, các ngươi bảo vệ lão phu nhân cho kỹ, bản quan sẽ đi chém sạch chúng không chừa mống nào!"
Không! Chừa! Mống! Nào!
Công Tôn Trác Ngọc luyện võ nhiều năm, chỉ tiếc không có chỗ thi triển. Nay vừa nghe có cướp, trong lòng kích động không sao tả xiết, túm lấy tên quan sai đang hồn bay phách lạc hỏi: "Bọn giặc đâu?!"
Quan sai run rẩy chỉ ra ngoài cổng: "Ngay trước nha môn, hơn mười tên to con dữ tợn, ai nấy đều có binh khí, mà trên đó còn nhỏ máu tươi nữa!"
Công Tôn Trác Ngọc nghe hắn nói, cảm thấy có điều kỳ lạ. Lũ sơn tặc trên núi Thanh Phong ít nhất cũng phải hơn trăm người, nếu đã to gan dám tấn công nha môn, sao lại chỉ mang theo hơn mười người, chẳng phải tự tìm chết hay sao.
"Để bản quan ra xem, ngươi nếu dám báo tin giả, tháng này đừng mơ lĩnh lương!"
Công Tôn Trác Ngọc nói xong, lướt qua đám nha hoàn tôi tớ đang hoảng loạn, nhanh chóng lao ra cổng. Quả nhiên thấy hơn mười đại hán đứng chắn trước nha môn. Đang định lên tiếng hỏi, lại phát hiện người dẫn đầu trông có vẻ quen quen, ngẫm kỹ thì bất giác kinh ngạc: "Đại sư phụ?!"
Hóa ra đây chính là nhóm người do Thạch Thiên Thu dẫn đầu, bọn họ vừa từ Tĩnh Châu quay về. Sau lưng còn có cả nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ và một loạt các sư phụ lớn nhỏ.
Thạch Thiên Thu mặc áo vải thô, vạt áo dính máu, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn không khác gì lũ cướp, khó trách quan sai nhận nhầm: "Đại nhân!"
Thạch Thiên Thu xuống ngựa, bước tới chắp tay nói: "Chúng ta từ Tĩnh Châu quay về."
Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ, người biết là các người từ Tĩnh Châu quay về, người không biết còn tưởng các người vừa chui ra từ đống xác chết nữa kia. Nhịn không được mà hít một hơi, lúng túng hỏi: "Các sư phụ vất vả rồi, chỉ là... tại sao lại ăn mặc thế này?"
Trên mặt, trên người, trên kiếm đều vấy máu, mà lượng cũng không ít, chẳng lẽ đi Tĩnh Châu giết gà cả sao?
Thạch Thiên Thu còn chưa kịp trả lời, nhị sư phụ thân hình cường tráng đã gỡ từ lưng ngựa xuống một cái túi vải đen nặng nề, "bịch" một tiếng quăng xuống đất, bụi bay mù mịt, thô giọng nói: "Đại nhân chớ nhắc, thật là xui xẻo, chúng ta đến Tĩnh Châu dò la, kết quả nhà Lôi Toàn nói hắn chưa quay về."
Công Tôn Trác Ngọc thử thăm dò: "Sau đó thì sao?"
Nhị sư phụ lấy chân đá túi vải: "Chúng ta lo đại nhân gấp gáp, nên đi đường tắt qua núi. Ai ngờ tối qua nghỉ lại trong rừng Mật Tử, thì con hổ lớn này lao ra định ăn chúng ta, ta bực mình liền đánh chết nó luôn."
Công Tôn Trác Ngọc: "..."
Công Tôn Trác Ngọc im lặng không nói, chậm rãi vén vạt áo, cúi xuống mở túi vải. Lập tức một luồng mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, suýt nữa làm anh bất tỉnh. Định thần nhìn kỹ, quả nhiên là một con hổ trưởng thành.
Trời ơi, đây là động vật cần bảo vệ mà!
Công Tôn Trác Ngọc sững sờ: "Nhị sư phụ, ngươi cứ thế đánh chết nó luôn à?"
Nhị sư phụ luyện môn võ công có chút liên quan đến Kim Cương Môn, da đồng xương sắt, lực quyền mạnh mẽ, bảo là đao thương bất nhập thì hơi quá, nhưng cũng không cách biệt là bao.
Nhị sư phụ liếc anh: "Ai nói là một mình ta đánh chết, đại sư phụ của ngươi còn đâm vài nhát kiếm nữa đấy."
Thạch Thiên Thu khoanh tay, bước lên bậc thềm: "Đại nhân yên tâm, đâm vào mắt, không làm tổn hại da lông, đến lúc đó có thể lột da làm áo, hổ cốt ngâm rượu, hổ cốt chế thuốc, còn thịt thì đem hầm ăn."
Công Tôn Trác Ngọc sờ ngực bụng con hổ, phát hiện nội tạng đã vỡ nát. Lại mở miệng nó ra xem, thấy máu đen chảy ra, liền chậm rãi nói: "...Con hổ này còn bị trúng độc?"
Tam sư phụ vốn tính điên điên khùng khùng, luyện được một thân độc công Tây Vực, nghe thế thì vuốt râu đắc ý: "Tất nhiên là ta hạ độc. Thịt này đại nhân chớ ăn... Nếu thật sự muốn ăn thì cũng được, ăn xong giải độc là xong."
Thạch Thiên Thu trước giờ ít nói, nghe vậy chỉ thốt bốn chữ: "Phí phạm của trời."
Công Tôn Trác Ngọc đã không biết nên nói gì, con hổ lớn ăn thịt vô số người trong rừng Mật Tử lại cứ thế mà chết sao?! Anh chậm rãi từ dưới đất đứng lên, bỗng nhận ra điều gì đó không đúng, giết một con hổ cũng không đến mức khiến cả mười mấy người bọn họ toàn thân đều vấy đầy máu thế này chứ?
Công Tôn Trác Ngọc bỗng nhiên cảm thấy bất an: "Các vị sư phụ... chỉ giết hổ thôi sao?"
Nhị sư phụ đang bước vào trong, nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng đầy tức giận: "Đám thổ phỉ trên núi Thanh Phong cướp bóc khắp nơi, đúng là có mắt không tròng, lại dám chặn đường cướp của chúng ta! Chúng ta lấy đâu ra bạc mà nộp cho bọn chúng! Một đám ô hợp, tiện tay quét sạch luôn."
Thực tế là đám thổ phỉ đó thấy họ tuổi đã lớn, cứ nghĩ là mấy ông cụ không đi nổi đường, bèn dẫn người ra chặn đường cướp của. Ai ngờ được, từng người trong họ đều là cao thủ võ lâm.
Phịch một tiếng, Công Tôn Trác Ngọc quỳ sụp xuống đất.
Thạch Thiên Thu mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy anh: "Đại nhân, ngài làm sao vậy?!"
Công Tôn Trác Ngọc: "..."
Không có gì, chỉ là hơi kinh hãi...
Anh nắm lấy cánh tay Thạch Thiên Thu, miễn cưỡng đứng dậy, cố ngửi mùi máu tanh trên người họ, rồi áng chừng số người chết:
"Giết hết rồi à?"
Thạch Thiên Thu đáp: "Giết một nửa, một nửa chạy thoát."
Công Tôn Trác Ngọc chẳng biết có nên cảm thấy may mắn thay cho đám thổ phỉ đó hay không. Anh mất khá lâu mới tiêu hóa được cái tin tức kinh thiên động địa này. Sau khi lấy lại tinh thần, vừa gọi người tới khiêng con hổ đi, vừa nói với Thạch Thiên Thu và những người khác: "Các vị sư phụ vất vả rồi, vừa đánh hổ lại vừa trừ giặc, mau đi tắm rửa thay quần áo đi, ta sẽ sai người chuẩn bị rượu thịt thịnh soạn, để đón gió tẩy trần cho mọi người."
Thạch Thiên Thu hỏi: "Vậy còn đại nhân thì sao?"
Công Tôn Trác Ngọc đáp: "Ta à? Ta đi thu dọn xác mấy tên thổ phỉ đó..."
Thạch Thiên Thu nhận ra anh có vẻ không vui: "Đại nhân dường như không vui, trừ được hai tai họa lớn cho dân, vốn là việc tốt cơ mà."
"Là việc tốt," Công Tôn Trác Ngọc thở dài, "Bây giờ tam hại Giang Châu chỉ còn lại mỗi ta..."
Đây chẳng lẽ chính là cảm giác cô độc không ai thấu hiểu của kẻ đứng trên cao mà người đời vẫn nói sao?
Xảy ra chuyện này, Công Tôn Trác Ngọc chỉ còn cách cử một đội nha dịch lên núi kiểm tra tình hình, còn bản thân thì dẫn một đội khác tới nhà của Ngu Sinh Toàn. Giang Châu hiếm khi thấy động tĩnh lớn như vậy, dân chúng không khỏi xôn xao bàn tán: "Có chuyện gì vậy, sao nhiều nha dịch thế?"
"Nghe nói mấy hôm trước, người ta tìm thấy một xác chết mặc đồ đỏ bị ném xuống giếng cổ trong biệt viện của tri phủ. Công Tôn đại nhân đang điều tra án, vì muốn minh oan cho một nữ tỳ đó."
"Thật hay giả, hôm qua ta còn thấy ngài ấy đi dạo kỹ viện cơ mà."
"Kệ chứ, chúng ta dân thường thì chỉ hóng cho vui thôi."
Công Tôn Trác Ngọc dẫn người thẳng tới nhà Ngu Sinh Toàn. Tường trắng mái ngói xanh, bên trong có một cây hạnh hoa thò nửa cành ra ngoài, trông cũng khá thanh tịnh.
Nha dịch nhận được ánh mắt ra hiệu của Công Tôn Trác Ngọc, bèn tiến lên dùng sức gõ cửa: "Ngu Sinh Toàn có ở nhà không?"
Bên trong im ắng lạ thường, không hề có động tĩnh gì.
Nha dịch đành gõ tiếp: "Ngu Sinh Toàn có ở nhà không?!"
Vẫn không có tiếng đáp.
Công Tôn Trác Ngọc thiếu kiên nhẫn, cau mày nói: "Đạp cửa đi, hỏng thì tính của ngươi."
Nha dịch nghe lệnh đành phải xông lên đạp cửa. Nhưng chân còn chưa chạm vào cửa, cánh cửa gỗ đã cọt kẹt mở ra từ bên trong. Người mở cửa chính là Ngu Sinh Toàn.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo thường ngày, tóc tai có phần bù xù, trông như vừa ngủ trưa dậy: "Ai vậy?"
Nha dịch lạnh lùng nói: "Tự nhiên là người của nha môn. Sao lâu như thế mà không ra mở cửa?"
Ngu Sinh Toàn vừa nhìn thấy nhiều bổ khoái đeo đao như vậy, dường như bị dọa sợ, vô thức lùi về sau một bước, mặt mày hoảng hốt: "Tiểu nhân hôm qua uống nhiều rượu quá, đêm qua vừa nằm xuống đã ngủ say, giờ mới tỉnh, thực sự không nghe thấy các vị quan gia gõ cửa."
Nói xong lại chần chừ hỏi: "Không biết quan gia tìm tiểu nhân có việc gì?"
Công Tôn Trác Ngọc trực tiếp dẫn người đi vào trong nhà, nhìn đông ngó tây, giống như đang đi dạo trong nhà mình: "Ở đây từng có nữ nhân nào ở không?"
Ngu Sinh Toàn lắc đầu: "Đại nhân, tiểu nhân vẫn luôn sống một mình, cha mẹ đều ở quê cả."
Hắn đang nói dối, muốn giấu đi thân phận của người phụ nữ đó.
Công Tôn Trác Ngọc lại đi vào trong nhìn, quả nhiên thấy chăn đệm trong phòng ngủ rất lộn xộn. Anh thản nhiên ngồi xuống mép giường: "Ngươi có quen Đan Thu không?"
Ngu Sinh Toàn khựng lại một lúc mới đáp: "Quen, tiểu nhân là đại phu của Ký Sinh Đường, cô nương Đan Thu thường xuyên đến đó xem bệnh."
Công Tôn Trác Ngọc cười nhạt: "Các ngươi lưỡng tình tương duyệt?"
Ngu Sinh Toàn vội giải thích: "Đại nhân sao lại nói thế, tiểu nhân và Đan Thu cô nương chỉ là giao tình sơ sài."
Công Tôn Trác Ngọc khẽ vuốt giường, nói: "Ngươi mà còn nói dối nữa, bổn quan chỉ có thể tạm bắt ngươi vào đại lao, đánh ba mươi trượng trước đã."
Ngu Sinh Toàn nghe vậy thì sửng sốt, lại nghe anh nói tiếp: "Trên người ngươi không có mùi rượu, chứng tỏ hôm qua không hề uống rượu. Chăn đệm trên giường tuy lộn xộn, nhưng không còn hơi ấm, nghĩa là không có người ngủ. Từ lúc bổn quan bước vào, ngươi đã nói rất nhiều lời dối trá."
Công Tôn Trác Ngọc nói xong thì đứng dậy đi lòng vòng, rồi tiện tay mở tủ quần áo ra xem. Anh lục lọi một lúc, lấy ra mấy bộ váy áo của nữ nhân ném lên giường: "Chỗ này nếu không có nữ nhân nào ở, thì tại sao lại có váy áo? Chẳng lẽ là Ngu đại phu ngươi mặc? Nhưng e là nhỏ quá rồi."
Ngu Sinh Toàn không biết phải đáp lại thế nào, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, sắc mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
Công Tôn Trác Ngọc tìm kiếm khắp nơi, khẽ ngửi, rồi lần theo mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí mà bước vào nhà bếp. Chỉ thấy trên bếp đang sắc một nồi thuốc, bên cạnh chiếc bàn thấp còn đặt một bát thuốc đen sì.
Anh sờ thử thành bát, vẫn còn ấm.
Ngu Sinh Toàn vội vàng đuổi theo: "Đại nhân, tiểu nhân bị cảm lạnh, đây là thuốc trị bệnh."
Công Tôn Trác Ngọc nói: "Vậy à, nhưng bổn quan sao lại cảm thấy đây là thuốc trị bệnh đau tim nhỉ?"
Câu này vừa dứt, cả gian phòng chìm trong im lặng.
Công Tôn Trác Ngọc thấy cơ thể Ngu Sinh Toàn cứng đờ, bèn nhếch môi cười không chút thiện ý: "Ngu đại phu cần gì phải nói dối, chỉ cần tìm một đại phu có kinh nghiệm đến xem xét bã thuốc, là có thể biết ngay đây là thuốc trị bệnh gì. Nói thẳng đi, cô nương Đan Thu đang trốn ở đâu?"
Ngu Sinh Toàn nghiến chặt răng, kiên quyết không nói: "Tiểu nhân không hiểu đại nhân đang nói gì."
Đúng lúc này, nha dịch phụ trách lục soát bước tới bẩm báo: "Bẩm đại nhân, trong nhà ngoài sân đều đã lục soát kỹ, không phát hiện người trốn, cũng không tìm thấy mật đạo."
Không thấy tăm tích của người, vậy chắc chắn là đã chạy trốn rồi. Sân nhỏ này không có cửa sau, muốn ra ngoài chỉ có thể trèo tường.
Công Tôn Trác Ngọc nghe xong liền đi ra gian ngoài, men theo mép tường quan sát một vòng, cuối cùng phát hiện trên một viên ngói có dấu chân màu xám, bên cạnh còn có một sợi tơ màu lam khó nhận ra, bị móc rách từ y phục: "Nàng đã trèo tường bỏ trốn."
Nha dịch lo lắng lên tiếng: "Đại nhân, thuộc hạ lập tức đuổi theo!"
Công Tôn Trác Ngọc không thích làm những chuyện vô ích, anh luôn giỏi dùng ít công sức nhất để đạt được hiệu quả cao nhất, đuổi cũng phải đúng hướng: "Thuốc còn ấm, chứng tỏ vừa mới rời đi không lâu. Hơn nữa, Đan Thu mắc chứng đau tim, thân thể yếu ớt, không chạy được xa. Các ngươi để lại hai người canh giữ Ngu Sinh Toàn, những người còn lại theo ta."
Công Tôn Trác Ngọc nói xong, dẫn người đi thẳng đến bức tường bên ngoài, phát hiện đó là một con hẻm, bên trái và bên phải đều có hai hướng.
Nha dịch nói: "Đại nhân, chúng ta chia ra hai đường."
Công Tôn Trác Ngọc lắc đầu, khi nghi phạm bỏ trốn sẽ bản năng tránh né quan phủ: "Con đường bên trái đi thẳng qua nha môn, nàng sẽ chạy về hướng bên phải."
Mọi người nghe lệnh, đuổi theo hướng bên phải, nào ngờ không đi được bao xa lại gặp thêm một ngã ba. Con đường phía nam rộng rãi, náo nhiệt, còn phía bắc quanh co uốn khúc với nhiều ngõ hẻm.
Nha dịch lên tiếng: "Đại nhân, phía bắc dễ ẩn náu, nàng chắc chắn sẽ chạy về hướng đó."
Công Tôn Trác Ngọc không nói gì, nghĩ thầm "đại ẩn ẩn nơi phố thị," nếu muốn trốn thì nhất định phải tìm nơi đông người. Tuy phía bắc ngõ hẻm nhiều, nhưng thông suốt bốn phía, chỉ cần sơ ý một chút là bị chặn đường: "Không, đi về phía nam."
Anh nhớ lại sợi tơ mắc trên viên ngói có màu lam, liền căn dặn nha dịch: "Chú ý tìm nữ tử mặc y phục màu lam."
Đan Thu mắc chứng đau tim, tất nhiên sẽ thở dốc, không chạy lâu được, thế nào cũng phải tìm chỗ nghỉ chân. Công Tôn Trác Ngọc phát hiện gần đó có một quán trà, địa thế cao, anh lập tức chạy lên, từ gian ngoài nhìn xuống con phố bên dưới.
Dưới đường, người qua lại đa phần đều chậm rãi, nếu có ai đột nhiên chạy nhanh sẽ lập tức nổi bật.
Công Tôn Trác Ngọc vốn là người chẳng biết xấu hổ, anh đặt một chân lên lan can, xắn tay áo, hít một hơi rồi bất thình lình hét lớn xuống phía dưới: "Đan Thu mau chạy đi, nha dịch đuổi tới rồi!"
Giọng anh vang dội, khiến bách tính bên dưới đồng loạt dừng bước ngẩng đầu nhìn lên. Công Tôn Trác Ngọc chú ý thấy bên lề đường thoáng qua một bóng dáng màu lam, đang nhanh chóng bỏ chạy, ánh mắt anh lạnh lại, ngay khi tiếng kinh hô của đám đông còn chưa kịp tan, đã nhảy thẳng xuống từ lầu hai.
"Đan Thu cô nương, ngươi để bản quan tìm thật khổ."
Đan Thu chạy đến kiệt sức, đang hoảng hốt trốn bên quán trà ven đường thì nghe thấy có người hô cô mau chạy, trong lúc bối rối đã để lộ tung tích. Chỉ trong nháy mắt, trước mặt cô đã xuất hiện một công tử trẻ tuổi, miệng nở nụ cười nhàn nhạt từ lúc nào không hay.
Đan Thu mặc một bộ y phục vải thô màu lam, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, thoạt nhìn có vài phần bệnh tật như Tiểu Muội. Hiển nhiên nàng nhận ra Công Tôn Trác Ngọc, vừa ho khẽ vừa dùng khăn tay che miệng, lại vừa sợ hãi lùi về phía sau. Công Tôn Trác Ngọc nhìn không khác gì một ác bá bắt nạt phụ nữ nhà lành.
Đan Thu cắn chặt môi, gương mặt kiều diễm tái nhợt, lên tiếng: "Ngươi làm thế nào tìm được ta?"
Công Tôn Trác Ngọc nâng tay chỉ lên lầu: "Cô nương, đứng trên cao, tất nhiên nhìn rõ hơn. Hơn nữa, ngươi bệnh nặng lại không ai giúp đỡ, tuyệt đối không thể thoát khỏi Giang Châu này."
Thấy anh chắn đường, sắc mặt Đan Thu lập tức xám ngoét, lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay. Mắt nàng ngấn lệ, tựa như muốn khóc, nhưng không hiểu sao lại cố nén không rơi nước mắt.
Công Tôn Trác Ngọc không biết phải làm gì với cô gái này, may sao không lâu sau, nha dịch đã dẫn người tìm đến: "Đại nhân."
Công Tôn Trác Ngọc ừ một tiếng, hơi nâng cằm, ý bảo: "Người này chính là Đan Thu, bắt lại."
Bọn họ làm ầm ĩ đến thế, không ít bách tính đã vây lại xem. Nhưng nhìn mãi, một nhóm đại hán cao tám thước lại chỉ bắt một nữ tử yếu ớt không sức kháng cự, còn có thêm cả Ngự đại phu của Ký Sinh Đường – Ngu Sinh Toàn.
Một vị đại phu chuyên cứu người, một vị quan lại tham ô hủ bại, dùng đầu nghĩ cũng biết dân chúng sẽ đứng về phía ai.
Một người từng được Ngu Sinh Toàn cứu chữa không nhịn được lên tiếng: "Các ngươi dựa vào đâu mà bắt Ngu đại phu? Dù là quan phủ cũng không thể ức hiếp người như thế!"
Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức xôn xao.
"Đúng vậy, Ngu đại phu trị bệnh cứu người, làm sao có thể phạm pháp được? Các ngươi dựa vào đâu mà bắt hắn?"
"Phải cho chúng ta một lời giải thích!"
Nha dịch thấy lòng dân phẫn nộ, có chút xấu hổ nói với Công Tôn Trác Ngọc: "Đại nhân, đều là những bách tính không hiểu biết, ngài đừng chấp nhặt với họ."
Công Tôn Trác Ngọc sớm đã luyện được bản lĩnh miễn nhiễm với mọi thị phi, anh phủi nhẹ tay áo, quay về phía bách tính bốn phía chắp tay hành lễ, cười nói: "Bản quan là Công Tôn Trác Ngọc, không may giữ chức Tri huyện Giang Châu, gần đây có vụ án xác chết dưới giếng cổ, nay đã bắt được hung thủ, nếu các vị còn điều gì không rõ, xin mời đến nghe xử án."
Nói xong, anh thấp giọng căn dặn người bên cạnh: "Đi, mời Đỗ Tư Công và lão rùa già Tô Đạo Phủ đến."
Tác giả có lời muốn nói: Tô Đạo Phủ: Lão rùa già ngươi mắng ai?
Công Tôn Trác Ngọc: Mắng ngươi, mắng ngươi, mắng ngươi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top