Chương 178

Có lẽ bởi vì đó là người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi chết, Công Tôn Trác Ngọc vẫn nhớ rất rõ.

Anh không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không nhớ nổi giọng nói của người ấy, chỉ trong khoảnh khắc cận kề cái chết, thấy một đoạn cổ trắng nõn, nơi dưới yết hầu hiện rõ một nốt ruồi son đỏ tươi, như máu đông, rực rỡ trong ánh sáng yếu ớt của ngục tối.

Mặc dù cuối cùng Công Tôn Trác Ngọc vẫn xui xẻo mà chết, nhưng điều đó không ngăn được anh dành chút thiện cảm cho người kia. Nay phát hiện ra đó là Đỗ Lăng Xuân, trong ngạc nhiên vui mừng lại xen lẫn vài phần không thể tin được, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp tình hợp lý.

Phàm là trọng phạm triều đình, đều bị giao cho Kinh Luật Tư thẩm tra xử lý. Có thể trong một ngục giam nghiêm ngặt như vậy mà dễ dàng miễn tội cho mình, ngoài Đỗ Lăng Xuân ra, không thể là ai khác.

Bờ vai bị Công Tôn Trác Ngọc nắm đến đau nhói, Đỗ Lăng Xuân nhíu mày mà không biểu lộ ra, giọng y trầm xuống: "Công Tôn Trác Ngọc—"

Thông thường, ai gọi y bằng cả họ tên, tức là đối phương đã tức giận.

Công Tôn Trác Ngọc vô thức buông tay, phản ứng lại, chậm hơn một nhịp mà giải thích: "Ta... ta chỉ giúp tư công chỉnh sửa y phục."

Lời này vừa nói ra, không thấy chỉnh y phục đâu, chỉ thấy lột y phục là giỏi.

Đỗ Lăng Xuân nhanh chóng mặc lại áo, búi tóc tán loạn không thể chỉnh sửa, chỉ đành để xõa trên vai. Y đoán rằng mình đã ở nơi bực bội này đủ lâu, nổi giận đùng đùng đóng cửa bước ra, khi đi ngang qua Công Tôn Trác Ngọc, ống tay áo khẽ phất lên một làn gió lạnh.

Thật tai họa, rất có khả năng ảnh hưởng đến con đường làm quan.

Công Tôn Trác Ngọc cuống cuồng mặc lại áo, vừa vặn thấy trâm cài tóc của Đỗ Lăng Xuân rơi trên gối, nghĩ thầm món đồ quý thế này mà vứt đi thì phí quá, bèn tiện tay nhét vào tay áo, sau đó vội vàng đuổi theo.

"Tư công, tư công."

Đỗ Lăng Xuân vừa bước khỏi kỹ viện, lập tức nghe thấy Công Tôn Trác Ngọc đuổi theo, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, lòng đầy bối rối và khó chịu. Nghe tiếng gọi, y nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Còn việc gì?"

Công Tôn Trác Ngọc hiển nhiên không muốn chọc giận vị quý nhân vàng ngọc này, bắt đầu trút giận lên đầu kẻ khác, vẻ chính trực nghiêm nghị mà nói: "Kẻ tình nghi kia thật không biết xấu hổ, lui tới chốn kỹ viện, khiến tư công chịu uất ức như thế, thật đáng chết. Hạ quan nhất định sớm bắt hắn, trả lại công đạo cho tư công."

Nếu họ không đi kỹ viện, sao có thể xảy ra chuyện này? Xét cho cùng, đều là lỗi của kẻ họ Ngu kia. Sai trời, sai đất, nhất định không sai tới Công Tôn Trác Ngọc.

Nghe lời này, Đỗ Lăng Xuân nếu còn tiếp tục bám lấy chuyện này không buông, chẳng phải sẽ tỏ ra nhỏ nhen?

Y giữ sắc mặt lạnh nhạt, im lặng một lúc, cố gắng tự an ủi, đều là nam nhân, nói là thất lễ cũng không đến mức. Nghĩ như vậy vài lần, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn. Sau cùng, y nhìn Công Tôn Trác Ngọc, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: "Vậy bổn tư công sẽ chờ xem, ngươi làm thế nào bắt được hắn về."

Nói rồi, y xoay người rời đi.

Thị vệ vẫn âm thầm theo sát. Một người trong đó thấy búi tóc của Đỗ Lăng Xuân tán loạn không biết từ lúc nào, mái tóc đen rủ xuống hết cả hai vai, bèn do dự hỏi: "Tư công, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì chăng?"

Đỗ Lăng Xuân ghét nhất người khác lắm lời, ánh mắt dài hẹp lạnh lùng quét qua, kẻ kia lập tức hoảng sợ cúi đầu, lui về phía sau.

Nếu nói rằng Công Tôn Trác Ngọc trước đây chỉ đơn thuần hoài nghi Ngu đại phu có liên quan tới vụ án này, thì giờ đây anh đã hoàn toàn xác định đối phương không thể thoát khỏi dính líu.

Nếu đối phương chịu yên phận ở lại gian phòng kế bên, cùng cô nương Quỳnh Nguyệt của hắn thưởng trà thì thôi, nhưng vừa nghe thấy anh ở kế bên, hắn lập tức chân không chạm đất chạy đến dò xét, chẳng phải là chột dạ tự lộ sơ hở hay sao?

Muốn hoàn thành suy luận chặt chẽ, cần thu thập lượng lớn dữ liệu thông tin. Thế nhưng Công Tôn Trác Ngọc lại biết rất ít về Ngu đại phu này. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, anh bèn ra lệnh cho đám nha dịch dưới trướng đi điều tra thông tin của người này, còn bản thân thì trở lại biệt viện nơi phát sinh vụ án.

Hiện trường vụ án nhất định còn sót lại manh mối gì đó chưa bị phát hiện.

Công Tôn Trác Ngọc xắn tay áo lên, trong lòng không khỏi chửi thầm cái tên khốn họ Ngu kia, đã đành là đi thanh lâu, nhưng lại còn dám liên lụy đến anh. Phá án xong nhất định phải tìm hắn tính sổ, bởi vì đời này anh cái gì cũng có thể nhịn, nhưng không thể chịu thiệt thòi.

Cái giếng chôn xác nằm ngay giữa tiểu viện, dưới màn đêm càng hiện ra bầu không khí quái dị và ma quái. Đám gia nhân vốn sống trong viện này đã chuyển đến nơi khác, lúc này hoàn toàn trống không, chỉ có thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua, phát ra những âm thanh "vù vù" lạnh gáy.

Công Tôn Trác Ngọc thắp đèn lồng, tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh.

Xung quanh giếng được xây một vòng gạch, chiều cao chừng dưới đầu gối nữ nhân một chút. Một người trưởng thành khỏe mạnh, mắt không mù chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà ngã vào trong giếng. Y hoặc là bị người ta đẩy xuống, hoặc là tự mình nhảy vào.

Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, khả năng sau có thể trực tiếp bị loại trừ.

Trên phía sau đầu thi thể có vết tích bị vật nặng đánh vào. Người chết rất có thể đã bị kẻ khác dùng vật gì đó như đá tấn công từ phía sau, sau khi mất khả năng phản kháng thì bị ném xuống giếng.

Trong tiểu viện, đá núi và cây cỏ hoa lá rất nhiều, điều này phù hợp với việc hung khí có thể được tìm thấy ở đây. Nếu hung thủ dùng đá đập người, hẳn sẽ có vết máu dính trên đó. Phương pháp tốt nhất để tiêu hủy bằng chứng chính là ném nó xuống giếng hoặc hồ nước, như vậy sẽ không ai phát hiện, cũng không ai có thể mò lên được.

Nhưng cái giếng đã được người ta cẩn thận mò qua, không phát hiện ra vật khả nghi nào.

Công Tôn Trác Ngọc ước lượng sơ qua, một cái hồ gần nhất cách đây ít nhất ba bốn đoạn hành lang, lại thêm một cây cầu ngắm cảnh. Hơn nữa, trên đường chắc chắn phải đi ngang qua nhà bếp nơi người qua lại rất đông. Hung thủ không thể nào mạo hiểm lớn như vậy chỉ để xử lý một khối đá nặng nề—

Hung khí nhất định vẫn còn ở gần đây.

Công Tôn Trác Ngọc tìm một cây trúc dài, chuyên dùng để lục lọi những tảng đá lớn trong bụi cây. Mục tiêu của anh không rộng, chỉ tập trung vào khu vực xung quanh giếng nước. Khoảng chừng một canh giờ sau, cuối cùng anh cũng tìm thấy manh mối ở viện bên cạnh.

Tri phủ yêu thích phong nhã, tại góc tường biệt viện có thể thấy vài ba bụi trúc, xung quanh rải rác không ít đá tảng. Công Tôn Trác Ngọc chuyên chọn những tảng đá lớn, vừa tầm để hai tay có thể nhấc lên, cuối cùng tìm được một viên đá cuội nặng trĩu trong một góc khuất.

Dẫu rằng màn đêm phủ mờ, nhưng nhờ ánh sáng của đèn nến, vẫn lờ mờ nhìn thấy vết máu nâu sẫm trên bề mặt đá cuội. Do có nhiều khe nứt, máu đã len lỏi chảy vào bên trong, khiến việc lau rửa trở nên cực kỳ khó khăn.

Công Tôn Trác Ngọc tiến lại gần, khẽ ngửi thử, lập tức nhận ra một mùi tanh nhè nhẹ của máu, cơ bản có thể khẳng định đây chính là hung khí. Thế nhưng, khi anh đứng dậy, định xem xét nơi này thuộc viện ai, lại ngạc nhiên phát hiện đây chính là nơi ở của Đan Thu.

Ánh trăng lên đỉnh trời, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo dịu dàng phủ xuống, khiến mặt hồ như khoác thêm một tầng ánh bạc mỏng manh. Cơn gió đêm khẽ lướt qua, như muốn xua tan những bực bội phiền muộn của ban ngày.

Đỗ Lăng Xuân ngồi xếp bằng dưới đất bên chiếc bàn thấp, vừa thưởng thức cảnh hồ nước ánh trăng, vừa tự mình châm rượu. Cách y vài bước, hai nữ tỳ đứng hai bên trái phải, nâng một bức tranh dài. Trong tranh là núi sông hùng vĩ, dòng sông lớn nhỏ lấp lánh ánh xanh nhàn nhạt, quả là một kỳ cảnh hiếm thấy.

Nhưng dẫu có kỳ lạ đến đâu, nhìn chằm chằm gần hai canh giờ, cũng đã đủ rồi chứ?

Hai nữ tỳ cánh tay mỏi nhừ, đầu óc cũng bắt đầu mệt mỏi. Song nhớ đến vẻ không vui của Đỗ Lăng Xuân khi trở về hôm nay, bọn họ lại cố gắng gượng tinh thần, sợ phạm phải sai lầm mà làm y phật ý.

Đỗ Lăng Xuân uống cạn từng chén rượu, nét mặt không chút biểu cảm, không rõ y đang nghĩ điều gì. Nhưng những kẻ ở vị trí cao thường hay ưu tư, nếu để người khác đoán được tâm ý, ấy sẽ là một điều nguy hiểm, bởi vậy y đã quen giấu đi cảm xúc thật.

"Bức tranh này đẹp chăng?"

Đỗ Lăng Xuân cuối cùng lên tiếng, giọng nói mềm mại, khẽ khàng, chẳng giống đàn ông, cũng chẳng giống đàn bà.

Bên cạnh y quỳ một thị vệ mặc áo đen, mặt đen gầy, thân hình cao lớn, chính là kiếm khách từng suýt xung đột với Thạch Thiên Thu lần trước.

Ngô Việt không hiểu nhiều về thư họa, nhưng cũng thấy bức tranh này thực sự hoành tráng, thật thà đáp: "Bẩm Tư công, đẹp lắm."

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, hạ mi mắt, khẽ "ừ" một tiếng: "Vậy người vẽ tranh thì sao?"

Người vẽ tranh? Há chẳng phải Công Tôn Trác Ngọc?

Ngô Việt cẩn thận hồi tưởng dung mạo của Công Tôn Trác Ngọc. Hắn hiếm thấy người nào có thể dung hòa khí chất thanh cao và phong lưu một cách hài hòa đến thế, nên suy nghĩ một lúc, cân nhắc từng lời rồi đáp: "Công Tôn đại nhân... phong lưu tiêu sái, tự nhiên cũng là người đẹp."

"..."

Lời này vừa thốt ra, Đỗ Lăng Xuân lập tức khép mắt lại, nơi thái dương như nổi gân xanh, y ném chiếc chén rượu bằng vàng trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: "Đồ ngu xuẩn, ai hỏi ngươi hắn có đẹp hay không!"

Tính khí của Đỗ Lăng Xuân vốn thất thường như thế, Ngô Việt theo y đã lâu, tự nhiên cũng hiểu đôi phần. Có điều, hắn là người giang hồ, không hiểu được những ý tứ quanh co, tự nhiên cũng không đoán nổi tâm tư của y.

Ngô Việt thật thà nhận lỗi: "Thuộc hạ ngu muội."

Nói xong câu đó liền im lặng. Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói sẽ không sai. Vì vậy, hắn không thích nói chuyện.

Đỗ Lăng Xuân mỗi ngày đều cảm thán một lần, rằng dưới tay y toàn là một đám vô dụng. Kẻ võ công cao thì đầu óc ngu ngốc, kẻ giỏi mưu lược lại ốm yếu bệnh tật, khó khăn lắm mới nâng đỡ được vài tâm phúc, cả ngày chỉ biết tham ô hối lộ, tất cả đều là phế vật!

Tâm trạng vốn đã chẳng tốt nay lại càng thêm tệ.

Lần này Đỗ Lăng Xuân xa xôi đến Giang Châu, môn khách, mưu sĩ trong phủ đều lưu lại kinh thành. Y vốn định chỉ lưu lại vài ngày rồi hồi kinh phục mệnh, ai ngờ tính toán đủ điều, lại không ngờ đến biến số mang tên Công Tôn Trác Ngọc. Bởi thế, ngoài Ngô Việt ra, y không còn ai tâm phúc để trò chuyện.

Đỗ Lăng Xuân phất tay áo, sai người thay chén mới, hiếm hoi kiên nhẫn hỏi lại Ngô Việt lần nữa: "Ngươi thấy Công Tôn Trác Ngọc là người thế nào?"

Ngô Việt đáp: "Thuộc hạ không rõ."

Nói xong lại cảm thấy lời này có vẻ quá đơn giản, không chắc chắn bổ sung thêm một câu: "Hẳn là một vị quan tốt."

Ngô Việt cảm thấy, Công Tôn Trác Ngọc vì rửa sạch oan khuất cho một nữ tỳ mà chấp nhận nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này, hẳn là một vị quan tốt... nhỉ?

Hắn cũng là kẻ hầu, lúc này khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm. Ở kinh thành, văn nhân sĩ tử nhiều vô số kể, quan lớn quý nhân cũng không thiếu, trong đó chẳng ít người có tiếng tốt, nhưng bao năm qua, hắn chỉ thấy duy nhất Công Tôn Trác Ngọc nói ra được câu: "Mạng kẻ hầu cũng là mạng, cũng là con dân Giang Châu."

Dù Công Tôn Trác Ngọc mang danh Giang Châu Tam Hại, nhưng Ngô Việt thầm nghĩ, một người có thể nói ra lời như vậy, có xấu cũng không thể xấu đến mức nào...

"Quan tốt?" Đỗ Lăng Xuân bỗng liếc mắt qua, từng chữ từng câu, chậm rãi hỏi: "Nếu như, bổn Tư công muốn thu hắn vào dưới trướng thì sao?"

Cá theo cá, tôm theo tôm, rùa theo ba ba. Lời này tuy thô nhưng lý lẽ lại không sai. Một vị quan tốt vì dân nếu muốn chọn một phe phái để gia nhập, tự nhiên sẽ tìm người chí hướng tương đồng, như Tể tướng Nghiêm Phục; nhưng nếu là một kẻ tham quan chỉ muốn thăng quan phát tài, tự nhiên cũng phải chọn đúng phe, như... Kinh Luật Tư Đề đốc, Đỗ Lăng Xuân.

Hiện giờ Ngô Việt nói Công Tôn Trác Ngọc là quan tốt, lời này nghe vào có vài phần khó nói thành lời. Ý tứ, Công Tôn Trác Ngọc không cùng đường với bọn họ?

Đỗ Lăng Xuân nghe xong cảm thấy không vui, y nheo mắt lại, nhưng chưa từng từ bỏ ý định lôi kéo Công Tôn Trác Ngọc.

Một giọt mực trắng rơi vào dòng nước đen, cuối cùng sẽ bị đồng hóa, hay bị nuốt chửng?

Tác giả có lời muốn nói:

Công Tôn Trác Ngọc (chống nạnh cười lớn): Không ngờ đúng không, ta là giọt mực đen đấy!

Ngô Việt: "Tư công luôn thích hỏi những câu đố khó hiểu."

"Công Tôn đại nhân phong lưu tiêu sái."

"Công Tôn đại nhân tự nhiên là người đẹp rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top