Chương 177

Công Tôn Trác Ngọc có thể thề với trời rằng đời này anh chưa từng lâm vào cảnh ngượng ngùng đến thế. Chứng kiến vị đại phu kia bước vào chốn phong hoa tuyết nguyệt, anh đứng ở cửa, đôi chân như bị đổ chì, không sao nhấc nổi.

"Tư công..."

Công Tôn Trác Ngọc bất giác nhớ ra người bên cạnh là một hoạn quan, đôi môi vốn lanh lẹ giờ bỗng trở nên lắp bắp, hai tay cứ không ngừng vò vào nhau, do dự lên tiếng: "Nơi này... ô uế quá, chi bằng... chi bằng chúng ta về trước đi..."

Giọng nói rất nhỏ, như thể vừa phạm phải lỗi lầm nào đó.

Đỗ Lăng Xuân không đáp, chỉ nghiêng mắt liếc anh một cái, chẳng rõ đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ: "Không phải muốn đuổi theo nghi phạm sao? Ngươi đứng ngoài cửa thì đuổi kiểu gì?"

Nói xong, y lạnh lùng phất tay áo, bước thẳng vào trong.

Công Tôn Trác Ngọc đành phải theo sau, trong lòng thầm tự trách: "Bảo ngươi theo, bảo ngươi theo, lại đi theo người ta đến tận thanh lâu thế này, đúng là khổ hết sức!"

Phong Nguyệt Lâu là nơi phồn hoa sa đọa, dưới lầu tiếng nhạc ngọt ngào réo rắt, các cô đào đang cất giọng ca những bài từ ngữ trần trụi, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Từ khi bước chân vào, Đỗ Lăng Xuân với dáng vẻ phong thái quý phái đã lập tức trở thành mục tiêu của các cô nương chuyên chèo kéo khách. Họ ba ba năm năm cười nói vây lấy y, cố dựa sát vào:

"Ôi chao, vị công tử này xem chừng lạ mặt, chắc là lần đầu đến đây nhỉ."

"Nô gia biết đàn ca, công tử có muốn nghe một khúc không?"

Những cô nương mềm mại như không có xương, chiếc khăn lụa trong tay không ngừng bay múa, phảng phất đầy mùi hương son phấn, hết sức khéo léo mà khơi gợi.

Khuôn mặt Đỗ Lăng Xuân lập tức tối sầm, nhìn kỹ còn thoáng có nét âm u tàn nhẫn. Y lạnh lùng buông một tiếng: "Cút!"

Cô nương không vừa lòng, bĩu môi trêu ghẹo: "Ôi trời, đã bước chân vào nơi này mà còn làm bộ chính nhân quân tử. Công tử xem mình trắng trẻo mịn màng như thế, giống hệt nữ tử, chi bằng sang phố Thanh đối diện thì hơn."

Phố Thanh là nơi dành cho tiểu quan, tụ tập toàn kẻ đoạn tụ.

Đỗ Lăng Xuân không phải người bản địa ở Giang Châu, nghe vậy liền hơi nheo mắt lại, một lúc sau mới hiểu ra ý trong lời nói. Y định nói gì đó, nhưng bỗng dưng cánh tay bị ai đó nắm lấy, cả người lập tức ngã vào một vòng ngực phảng phất mùi thanh mát của tùng hương.

Công Tôn Trác Ngọc nào dám để vị sát thần này bị chọc giận, lập tức đỡ lấy y, vừa bảo vệ vừa chắn những cánh bướm ong bay vờn: "Các vị cô nương, thật có lỗi. Bạn ta tính tình rụt rè, mong các ngươi đừng dọa y."

Cô nương phe phẩy khăn lụa: "Công Tôn đại nhân, ngài nói vậy chúng tôi tất nhiên phải nghe, chỉ mong sau này đại nhân thường xuyên đến chơi, chiếu cố cho bọn nô gia nhiều hơn."

Nghe xong câu này, chẳng khác nào ngầm bảo rằng anh thường xuyên đến đây tìm vui.

Công Tôn Trác Ngọc trừng mắt nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Ăn nói bậy bạ, bản đại nhân chưa từng bước chân vào chốn phong trần này!"

Cô nương bật cười, khẽ đập tay vào ngực anh một cái, làm bộ giận dỗi: "Nô gia tháng trước còn thấy ngài ngồi đây uống rượu mà."

Rượu đó còn chưa trả tiền.

"Thật sao," Công Tôn Trác Ngọc híp mắt, nhấn mạnh từng chữ, "Tháng trước bản quan bận điều tra vụ nữ đạo tặc trộm quan ấn, chỉ gặp mặt nghi phạm. Ngươi nói gặp ta, chẳng lẽ ngươi cũng là..."

"Ôi, đại nhân!" Cô nương bị dọa vội vàng xua tay, "Là nô gia nói sai, chưa từng gặp đại nhân bao giờ, đáng đánh, đáng đánh!"

Công Tôn Trác Ngọc hừ một tiếng, thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Đỗ Lăng Xuân, thấp giọng cung kính nói: "Tư công, chúng ta lên lầu đi. Trên đó có nhã gian, nơi này quá đông đúc hỗn tạp."

Khuôn mặt Đỗ Lăng Xuân vẫn không chút sắc hồng, nghe vậy chỉ khẽ cười lạnh: "Thật không ngờ, Công Tôn đại nhân lại là kẻ phong lưu như thế."

Công Tôn Trác Ngọc đưa tay sờ sống mũi: "Không phải hạ lưu là được rồi..."

Giọng nói rất nhỏ, chỉ mình anh nghe thấy.

Để tránh những cô nương không biết điều lại lao vào Đỗ Lăng Xuân, Công Tôn Trác Ngọc liền luôn túc trực bên cạnh, giơ tay chắn giữa y và những kẻ say xỉn đang nghiêng ngả.

Đỗ Lăng Xuân xưa nay không thích gần gũi người khác, đến cả gia nhân cũng không được phép phục vụ quá gần. Lúc này bị Công Tôn Trác Ngọc bảo vệ sát bên, không tránh khỏi va chạm.

Tránh không được, né không xong, chỉ có mùi hương thanh mát của tùng hương vấn vít quanh người, khiến lòng y bỗng chốc bồn chồn khó tả.

Đỗ Lăng Xuân nhíu mày.

Đến khi lên đến lầu hai, Công Tôn Trác Ngọc mới buông tay, nhìn quanh một lượt rồi chợt phát hiện ra một vấn đề: "Tư công..."

Đỗ Lăng Xuân hoàn hồn, nhướng mày hỏi: "Hử?"

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Chúng ta hình như để mất người rồi..."

Trên lầu hai là những gian phòng kín mít, cửa đóng chặt. Chỉ một chút lộn xộn ở dưới lầu, Ngu đại phu kia đã biến mất không dấu vết. Chẳng lẽ lại gõ từng cửa mà hỏi?

Đỗ Lăng Xuân nhướn mày, thản nhiên nói: "Chuyện này có gì khó."

Y rút từ trong tay áo ra một thoi vàng, keng một tiếng ném vào khay của cô tỳ nữ đang bê rượu ngang qua, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi có một người áo xanh đi qua, hắn vào phòng nào?"

Thoi vàng này rõ ràng không phải dùng để tiêu xài, mà là vật thưởng cho cung nữ trong cung, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, chạm khắc hình chữ Phúc rất tinh xảo.

Tỳ nữ trợn to mắt, còn Công Tôn Trác Ngọc thì xót ruột đến xanh cả mặt.

Tỳ nữ lắp bắp đáp: "Bẩm đại gia, hắn... hắn vào phòng chữ Trúc."

Công Tôn Trác Ngọc xót đến mức đưa tay định lấy lại, nhưng tỳ nữ đã nhanh chóng ôm khay chạy mất, như sợ bị đổi ý.

Công Tôn Trác Ngọc nắm chặt tay: "... Đau lòng quá!"

Đỗ Lăng Xuân khoanh tay chậm rãi bước về phía phòng chữ Trúc, thản nhiên nói: "Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, thế gian này không có chuyện gì tiền không giải quyết được. Nếu có, vậy thì là ngươi chưa trả đủ giá mà thôi."

Thật hiếm khi hai người lại có cùng một góc nhìn lệch lạc đến thế.

Công Tôn Trác Ngọc chạy theo phụ họa:

"Tư công nói chí phải, chí phải."

Ngay phòng bên cạnh phòng chữ Trúc còn trống, hai người lập tức gọi mụ tú bà đặt gian đó. Vì Đỗ Lăng Xuân ra tay hào phóng, mụ tú bà cười đến nỗi không thấy mắt đâu: "Đại gia, có cần gọi vài cô nương đến hầu rượu không?"

Công Tôn Trác Ngọc vội vàng đáp: "Không cần, không cần một ai, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy."

Mụ tú bà đáp liền ba tiếng "được", vừa cười vừa nói: "Ngài là tri huyện, ngài nói gì cũng đúng."

Hóa ra Công Tôn Trác Ngọc rất quen thuộc với nơi này, ai ai cũng nhận ra anh.

Đỗ Lăng Xuân thấy mụ tú bà đi rồi, ngồi xuống bàn thấp bên cạnh, mỉm cười nhưng không phải cười: "Xem ra Công Tôn đại nhân là khách quen, ai cũng nhận ra ngài."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm, chắc là vẫn còn nợ mấy trăm lượng tiền rượu ở đây, ai mà không nhớ được. Anh vừa đổ chén trà ra, vừa cười đáp: "Giang Châu này nhỏ lắm, dân chúng đương nhiên nhận ra quan phụ mẫu rồi."

Công Tôn Trác Ngọc nói xong, liền dùng khăn lau chén trà, sau đó đem đáy chén áp sát vào tường, áp tai lên nghe.

Đỗ Lăng Xuân bước tới, khom người ngồi xuống bên cạnh: "Công Tôn đại nhân làm gì vậy?"

Công Tôn Trác Ngọc ra hiệu im lặng, đặt ngón tay trước môi: "Điều tra lấy chứng cứ."

Nói trắng ra chính là nghe trộm.

Rõ ràng thời cổ đại không có kỹ thuật cách âm, tường lại mỏng, hễ đối diện nói gì, đại khái cũng có thể nghe được tám chín phần. Công Tôn Trác Ngọc vừa nghe, vừa hình dung cảnh tượng.

"Ngu công tử, mời uống trà." Một giọng nữ mềm mại, có lẽ là nữ tử chốn thanh lâu.

"Nguyệt cô nương, gần đây tại hạ bận rộn nhiều việc, không thể đến thăm, không biết phong hàn của cô đã đỡ hơn chưa?" Một giọng nam trẻ tuổi, hẳn là Ngu đại phu.

Nguyệt khẽ ho hai tiếng: "Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ ngài công tử quan tâm."

Lời nàng vừa dứt, bỗng vang lên tiếng mở cửa, tiếp theo là giọng nói đầy châm biếm của mụ tú bà: "Ôi chao, chẳng phải Ngu đại phu đây sao, hôm nay thế nào lại rảnh đến thăm Nguyệt vậy?"

Ngu đại phu bối rối ấp úng đáp: "Tại hạ... tại hạ..."

Nguyệt hạ giọng nói: "Mụ mụ, công tử đến thăm bệnh ta."

Mụ tú bà càng thêm châm chọc: "Nơi này của chúng ta là làm ăn có tiền, không phải buôn bán lỗ vốn. Hắn đến xem bệnh cho ngươi, chẳng lẽ lại muốn ta đưa tiền khám cho hắn sao? Ngày ngày bám dính không biết xấu hổ, ếch ngồi đáy giếng mà mơ ăn thịt thiên nga, gặp giai nhân mà không cần trả bạc à!"

Câu sau rõ ràng là nói Ngu đại phu.

Ngu đại phu lúng túng, nghe tiếng động, hẳn là đã đưa bạc ra: "Mụ mụ, đây là bạc."

Mụ tú bà chống nạnh, thở dài: "Hầy, từng này bạc nhỏ nhoi, đủ làm gì chứ? Hay là học theo Công Tôn đại nhân ở phòng bên kia, người ta ra tay hào phóng, đưa hẳn một thỏi vàng đấy!"

Ngu đại phu bỗng nhiên cảnh giác, cất tiếng hỏi: "Công Tôn đại nhân?!"

Mụ tú bà: "Sao, huyện lệnh Giang Châu mà ngươi không nhận ra à?"

Hỏng rồi, bị phát hiện rồi! Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ mụ tú bà này đúng là miệng còn lỏng hơn dây lưng, lập tức ném chén trà, đang chuẩn bị kéo Đỗ Lăng Xuân rời khỏi nơi đây, nào ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Cộc cộc cộc——"

Đỗ Lăng Xuân nhíu mày, hạ giọng hỏi Công Tôn Trác Ngọc: "Bị phát hiện rồi?"

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu, nhân tiện ghé mắt nhìn qua khe cửa, không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy người đến mặc áo xanh, không tiếng động mấp máy môi: "Là nghi phạm."

Đỗ Lăng Xuân chậm rãi siết chặt đầu ngón tay, dứt khoát nói: "Bắt hắn ngay."

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ không thể bắt, manh mối còn chưa tra được, anh nghe tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng dồn dập, sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng. Chợt nhìn thấy chiếc giường bên cạnh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

"Xin tư công chịu thiệt một chút."

Chịu thiệt? Thiệt thòi cái gì?

Đỗ Lăng Xuân còn chưa kịp hỏi, cổ tay bỗng dưng bị siết chặt, ngay sau đó bị người kéo lên giường. Tầm nhìn đảo lộn, rơi vào chăn gấm mềm mại, còn chưa kịp phản ứng, một chiếc chăn thêu hoa đã phủ kín người, toàn bộ chìm vào bóng tối.

Đỗ Lăng Xuân kéo chăn xuống, nhưng thấy Công Tôn Trác Ngọc đang cởi thắt lưng, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tên khốn, ngươi định làm gì!"

"Suỵt——"

Công Tôn Trác Ngọc chỉ cởi áo ngoài và áo lót bên trong, sau đó chui vào chăn, lấy chăn phủ kín đầu Đỗ Lăng Xuân, vừa tháo búi tóc y, vừa cởi áo y: "Tư công xem như vì điều tra chân tướng mà chịu thiệt vậy."

Chuyện nhỏ như con kiến, sợ gì, đều là nam nhân cả.

Công Tôn Trác Ngọc từng luyện võ, ba lần bảy lượt đã cởi sạch y phục của Đỗ Lăng Xuân, khiến người sau dù vùng vẫy cũng không thoát được. Sau đó, hắn nhặt chén rượu bên cạnh, ném ra bật chốt cửa, giọng nói mất kiên nhẫn: "Ai đấy!"

Ngu đại phu đứng ngoài cửa, ló đầu vào nhìn.

Dưới chăn gấm lộ rõ hai người đang quấn lấy nhau, Công Tôn Trác Ngọc nửa thân trần, hiển nhiên đang cao hứng, trong lòng ôm chặt một "nữ tử", không thấy rõ mặt, chỉ thấy mái tóc đen dài như lụa xõa ra, để lộ nửa bờ lưng trắng nõn gầy guộc.

Màu đen sâu thẳm, màu trắng chói mắt.

Công Tôn Trác Ngọc lạnh lùng quát: "Kẻ nào không muốn sống mà gõ cửa, làm mất hứng của bản đại nhân, thì dù có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!"

Hẳn là chỉ đơn thuần tới tìm kỹ nữ.

Ngu đại phu cúi đầu, che mặt mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Đại nhân thứ tội, tại hạ đi nhầm đường."

Nói xong khép cửa lại, tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên, căn phòng lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Ngoại trừ thuở nhỏ chịu hình cung, cả đời Đỗ Lăng Xuân chưa từng có lúc nào nhục nhã đến vậy. Y thấy nghi phạm rời đi, cuối cùng nhịn không được tức giận quát lên: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi đúng là tên khốn——"

Y thân mang tàn tật, dĩ nhiên không muốn bị người khác đụng chạm hay nhìn thấy. Thậm chí người hầu hạ cũng không dám tới gần bên mình. Nhưng nay Công Tôn Trác Ngọc chẳng những tới gần, còn chạm vào, chẳng những chạm vào, mà còn dám động tay động chân!

Công Tôn Trác Ngọc đại khái hiểu được vì sao Đỗ Lăng Xuân phát giận, vội vàng giải thích: "Tư công, Trác Ngọc không hề có ý mạo phạm."

Anh xưng danh tự, không xưng "hạ quan".

Giây phút này, Công Tôn Trác Ngọc thật sự không hề có cảm giác kinh hãi vì mạo phạm thượng quan, chỉ đơn thuần cảm thấy bản thân đã vượt qua giới hạn của người khác, muốn giải thích, muốn xin lỗi.

Hai người sát gần nhau, hơi thở đan xen, quấn quýt khó phân. Trên người Đỗ Lăng Xuân vẫn còn mùi máu tanh khó xua, nhưng lại bị một mùi hương trầm áp xuống. Y bị ép nằm bên dưới, áp sát thân hình rắn chắc của Công Tôn Trác Ngọc, vừa giận, vừa thẹn, nửa ngày sau nghiến răng nói ra hai chữ: "Tránh ra!"

Công Tôn Trác Ngọc thuận thế đứng dậy, tiện tay kéo Đỗ Lăng Xuân lên. Hắn cảm thấy chuyện chẳng có gì to tát, hai nam nhân thôi mà, chạm nhau có gì đâu, nhưng không chịu được Đỗ Lăng Xuân lòng dạ mẫn cảm.

"Tư công, hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết."

Đỗ Lăng Xuân chẳng thèm để ý đến anh, xoay lưng lại tự mình bình ổn cảm xúc, sau đó nhanh chóng khoác áo ngoài, sắc mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước. Nhìn kỹ thì tay phải y vẫn không khống chế được mà run rẩy, chẳng cách nào thoát khỏi sự hoảng loạn xâm chiếm mỗi khi bị ai đó chạm gần.

Bệnh cũ không thể chạm vào, chạm vào ắt tổn thương.

Không một thái giám nào có thể thản nhiên đối mặt với việc này. Dẫu cho Đỗ Lăng Xuân đã đứng ở vị trí rất cao, rất rất cao, y vẫn để tâm đến chuyện này...

Hai chữ "hoạn quan" là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, cả đời không thể xóa bỏ của y, vậy mà những ngôn quan và ngự sử lại như đã nhìn thấu điều đó, nhắm thẳng vào chỗ đau của y mà dồn sức giày xéo. Chúng mắng y một lần, Đỗ Lăng Xuân tức giận một lần; mắng mười lần, y tức giận mười lần; mắng vạn lần, y sẽ giận vạn lần.

Chưa bao giờ sai lệch.

Tấm áo tím vội vã phủ lên thân hình. Công Tôn Trác Ngọc ban đầu chỉ lén lút quan sát Đỗ Lăng Xuân xem y có đang tức giận không, nào ngờ lại đột nhiên thấy nơi cổ y hiện lên một nốt ruồi son đỏ thẫm, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Một tia sáng lóe qua trong tâm trí anh, theo bản năng nắm chặt lấy bờ vai y: "Là ngươi?!"

Kiếp trước, tại ngục chiếu của năm Vĩnh Tĩnh thứ bảy, bọn họ từng gặp mặt một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top