Chương 176
Hiện giờ có hai nghi vấn đang làm Công Tôn Trác Ngọc bận tâm.
Thứ nhất, nam tử chết kia rốt cuộc là ai?
Thứ hai, Đan Thu mất tích đã lâu rốt cuộc đang ở đâu?
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ rằng vụ án này điều tra hẳn là khá nhọc nhằn, đối với một kẻ lười nhác như anh quả thật là một loại tra tấn, nhưng vừa nghĩ đến lời Đỗ Lăng Xuân nói rằng nếu tra ra chân tướng thì có thể vào kinh nhậm chức, anh lại tràn đầy hăng hái.
Anh cẩn thận lục soát một lần nữa căn phòng của Đan Thu, cuối cùng ở dưới đáy hộp trang sức phát hiện mấy tờ đơn thuốc, thấy không hiểu gì, liền gấp lại nhét vào tay áo, chuẩn bị đến y quán trong trấn để hỏi.
Giang Châu nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn ra khỏi thành nhất định phải có giấy thông hành của quan phủ. Đan Thu mất tích mới ba ngày, bất luận sống chết, người chắc chắn vẫn còn ở trong thành Giang Châu. Hơn nữa nàng mắc chứng đau tim, mỗi ngày đều phải uống thuốc, điều tra từng nơi một ắt hẳn sẽ tìm được manh mối.
Công Tôn Trác Ngọc vừa bước ra khỏi cửa, không biết nghĩ tới điều gì, lại quay vào, lấy từ trong ngăn kéo của Đan Thu một chiếc khăn tay của nam nhân. Nền vải xanh thẫm, góc dưới bên phải thêu một chữ "Toàn" nhỏ.
Toàn? Chẳng lẽ là Toàn trong Lôi Toàn?
Công Tôn Trác Ngọc ra khỏi cửa, thầm nghĩ ba ngày quả thật có chút gấp gáp, thấy Thạch Thiên Thu đang đứng canh bên ngoài, liền bước lên nói:
"Đại sư phụ, có chuyện này cần nhờ ngươi chạy một chuyến."
Thạch Thiên Thu: "Đại nhân cứ việc phân phó."
Công Tôn Trác Ngọc: "Theo lời gia đinh trong phủ nói, Lôi Toàn về Tĩnh Châu thăm thân, ngày trở về chưa rõ, ta lo rằng hắn về trễ sẽ không kịp để ta giao phó với Đỗ tư công."
Thạch Thiên Thu suy nghĩ một lát, đáp: "Chuyện này không khó, Tĩnh Châu không xa, ta cùng vài sư phụ khác đi một chuyến, dẫn Lôi Toàn về đây cho đại nhân thẩm vấn là được."
Họ có khinh công, tốc độ tất nhiên nhanh hơn nha dịch bình thường nhiều.
Công Tôn Trác Ngọc cười tươi như hoa, vui mừng nhảy nhót: "Vậy thì phiền các vị sư phụ."
Trong thành Giang Châu có tổng cộng hai mươi bốn đại y quán, tiểu y quán lẻ tẻ cộng lại cũng mười lăm, mười sáu nhà. Công Tôn Trác Ngọc tìm mấy nha hoàn thường ngày thân cận với Đan Thu hỏi chuyện, biết được nàng hay lấy thuốc ở Ký Dân Đường, liền tìm tới đó.
Đã điều tra, tất nhiên không thể kinh động tới người khác.
Công Tôn Trác Ngọc giả làm công tử nhà giàu rảnh rỗi, vừa đi dạo vừa trêu chó chọc mèo trên phố, cuối cùng cũng tìm được tới trước cửa Ký Dân Đường. Anh "soạt" một tiếng mở quạt giấy trong tay, từ từ phe phẩy hai cái, thấy bên trong không đông bệnh nhân lắm, liền đi thẳng vào.
"Đại phu đâu rồi?"
Ngồi đó là một ông lão áo vải, đội mũ vuông vắn, đang dùng cối giã thuốc. Thấy Công Tôn Trác Ngọc bước vào, ông liền đứng dậy đi ra: "Lão phu đây, công tử tới khám bệnh sao?"
Công Tôn Trác Ngọc ậm ừ một tiếng: "Gần đây ta thường đau ngực."
Ông lão đáp: "Nếu vậy, mời công tử ngồi, lão phu sẽ bắt mạch cho ngài."
Công Tôn Trác Ngọc vừa nhìn ngó xung quanh vừa đặt tờ đơn thuốc trong lòng lên bàn, cố tình nói: "Không cần bắt mạch đâu, ta với biểu muội ở nhà mắc cùng bệnh, nàng dùng phương thuốc này của ông mà khỏi, ông cứ theo y đơn thuốc mà bốc là được."
Ông lão thấy anh nói chuyện khí sắc hồng hào, môi hồng răng trắng, thật không giống người mắc chứng đau ngực. Ông cầm đơn thuốc xem qua một lúc, lắc đầu vuốt râu nói: "Ồ... Quả là đơn thuốc ở chỗ ta, nhưng công tử vẫn nên để lão phu bắt mạch thì hơn, dù cùng bệnh, thuốc không thể tùy tiện uống."
Công Tôn Trác Ngọc không lộ sơ hở, bâng quơ hỏi: "Đơn thuốc này là do ngươi kê sao?"
Ông lão đáp: "Không phải, lão phu chuyên trị bệnh nhi, nếu chữa chứng đau ngực, đại phu họ Ngu mới là người xuất sắc nhất. Đơn thuốc này chính là do hắn nghiên cứu. Nhưng hắn đang cùng người khác đi thu mua dược liệu, không có trong tiệm, công tử có thể chờ một lát."
"Không sao." Công Tôn Trác Ngọc làm như vô tình hỏi: "Vậy ngươi có từng gặp biểu muội của ta chưa, nàng hay tới đây lấy thuốc, chính là phương thuốc này, lần sau nhớ bớt cho ta chút nhé."
Ông lão vuốt râu cười đáp: "Phải chăng là cô nương Đan Thu?"
Công Tôn Trác Ngọc mắt sáng rỡ: "Đúng vậy, ngươi cũng biết nàng sao?"
Ông lão nói: "Người mắc chứng đau ngực không nhiều, huống hồ cô nương ấy cách ba ngày lại tới đây lấy thuốc, lão phu tất nhiên nhận ra, chỉ là không nghe nàng nói có một người ca ca."
Công Tôn Trác Ngọc nói dối mặt không đổi sắc: "Họ hàng xa, biểu ca, biểu ca... À, gần đây Đan Thu có tới đây lấy thuốc không?"
Ông lão nghĩ một lúc rồi đáp: "Nói cũng lạ, hình như mấy ngày nay nàng không tới."
Công Tôn Trác Ngọc nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, im lặng một hồi, ngẩng lên lại thấy ông lão đang nhìn mình đầy nghi ngờ, anh vội ho một tiếng, giả vờ nói: "Chắc nàng có việc bận. Vậy thì để ta thay nàng lấy vài thang thuốc về, phiền ngươi theo phương thuốc mà bốc vài liều."
"Nếu vậy, lão phu sẽ bốc ba ngày thuốc."
Ông lão đứng dậy, cầm đơn thuốc đi đến bên các tủ thuốc, lần lượt lấy thuốc theo đơn. Ai ngờ đến vị thuốc cuối cùng là địa khương hoàng thì trong hộc tủ chỉ còn lại chút xíu, không khỏi lên tiếng nghi hoặc: "Ồ, sao lại thế này..."
Công Tôn Trác Ngọc chú ý hỏi: "Lão tiên sinh, thuốc có vấn đề gì sao?"
Ông lão thu tay lại, đóng nắp tủ thuốc, đáp: "Công tử đi chuyến này xem như uổng công, địa khương hoàng này ít khi dùng tới, lão phu lần trước xem còn, ai ngờ hôm nay nhìn lại thì chỉ còn chút xíu, e là không đủ."
Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Địa khương hoàng không thường dùng sao?"
Ông lão nói: "Công tử không biết đó thôi, địa khương hoàng dược tính đặc biệt, người làm nghề thuốc thông thường phải rất cân nhắc, cả năm dùng chẳng được mấy lần, cho nên nhập hàng cũng không nhiều."
Công Tôn Trác Ngọc vốn không định mua thuốc: "Không sao, vậy để lần khác ta tới."
Nói xong anh xoay người rời đi, vừa lúc gặp một đoàn người đang chuyển dược liệu vào trong, thấp thoáng nghe tiếng ông lão hỏi: "Ngu đại phu, địa khương hoàng sao lại hết rồi?"
Một thanh niên đáp: "Ồ, ta thấy thuốc bị ẩm nên đã bỏ đi rồi."
Ông lão thở dài nặng nề: "Đáng tiếc, đáng tiếc! Tuy bị ẩm nhưng vẫn còn tác dụng, lần sau đừng bỏ nữa."
Công Tôn Trác Ngọc chưa đi xa, nghe thấy những lời ấy, không khỏi khựng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc áo vải xanh đang bị quở trách, đoán chắc hẳn là Ngu đại phu – người kê đơn cho Đan Thu.
Công Tôn Trác Ngọc đứng trước cửa tiệm, dùng quạt nhẹ gõ lên lòng bàn tay, trầm ngâm suy nghĩ. Sau cùng, anh quyết định tìm một chỗ đối diện y quán để ngồi quan sát động tĩnh của vị đại phu họ Ngu kia.
Tại quán trà bên đường, tiểu nhị nhanh nhảu dâng lên một chén trà mát: "Khách quan, hai đồng tiền một chén."
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, khóe mắt giật giật, nhướng mày nhìn hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, quạt trong tay cũng vung vẩy không ngừng: "Ngươi có biết ta là ai không mà dám đòi tiền ta?"
Đường đường là tri huyện Giang Châu, nói ra không sợ dọa chết ngươi sao!
Tiểu nhị thật thà lắc đầu: "Không biết, nhưng thưa khách quan, dù là thiên vương lão tử đến đây, uống trà cũng phải trả tiền."
Công Tôn Trác Ngọc không tin: "Nếu quan tri phủ của các ngươi đến đây uống trà, ngươi cũng dám đòi tiền sao?"
Tô Đạo Phủ vốn nổi tiếng tham lam, khét tiếng khắp vùng, danh tiếng vô cùng tệ hại.
"Ai cơ? Tri phủ?" Tiểu nhị bĩu môi, móc tai, "Đó chẳng qua là một con chó, chó uống trà, ngươi có thể đòi tiền chó sao?"
Công Tôn Trác Ngọc bật cười, tiếp lời:
"Thế còn vị tri huyện Giang Châu anh minh thần võ, phong lưu tuấn tú là ta thì sao? Nếu ta uống trà ở đây, ngươi có thu tiền không?"
Dĩ nhiên là không thu, bởi vì...
"Hắn chẳng qua là một đống phân chó thối!" Tiểu nhị vừa nói vừa phủi sạch sẽ khăn lau vai mình, "Dân không đấu với quan, ta cũng không muốn đôi co với phân chó."
"..."
Nụ cười của Công Tôn Trác Ngọc lập tức đông cứng, quạt trong tay cũng không còn vung vẩy nổi nữa. Anh thầm nghĩ: "Tên dân đen này thật to gan! Không cho vào nhà lao dạy dỗ tử tế thì đúng là không biết trời cao đất dày!" Định đập bàn quát lớn:
"Ngươi đúng là đồ gian..."
Lời còn chưa dứt, anh bỗng thoáng thấy bóng dáng quen thuộc trong sắc áo tím đi ngang qua tầm mắt. Từ ngữ nghẹn lại nơi cuống họng, Công Tôn Trác Ngọc lập tức nuốt ngược xuống, vội vàng cầm quạt đuổi theo.
Tiểu nhị nhanh tay kéo lại: "Này này này, khách quan, ngài chưa trả tiền mà!"
Công Tôn Trác Ngọc đành khựng lại, lục lọi khắp người tìm ra hai đồng tiền ném cho hắn: "Hai đồng tiền mà ngươi cũng keo kiệt tính toán, đồ hẹp hòi!"
Tiểu nhị lắc đầu, lẩm bẩm: "Người gì kỳ lạ thật."
Đỗ Lăng Xuân vừa mới hoàn thành việc thanh trừng một nhóm loạn đảng tiền triều, lại vừa thẩm vấn phạm nhân xong, định rời khỏi đại lao. Không ngờ, chưa đi được bao xa y đã gặp Công Tôn Trác Ngọc trên đường, liền bật cười nhẹ: "Công Tôn đại nhân, thật khéo quá."
Y hôm nay mặc một bộ áo bào trắng, bên ngoài khoác lớp sa tím mỏng, eo đeo đai ngọc, cả người toát lên vẻ cao quý không tả xiết. Dáng vẻ của y càng trở nên mơ hồ giữa nam và nữ, kèm theo chút yêu khí khiến người ta không thể đoán nổi.
Công Tôn Trác Ngọc vẫn trung thành với phong cách giản dị, vận bạch y tinh khôi, gọn gàng, mang dáng vẻ công tử con nhà giàu. Anh phe phẩy quạt xếp, cố ý làm như tình cờ gặp: "Ái chà, thật là trùng hợp. Không biết Đỗ đại nhân từ đâu tới?"
Đỗ Lăng Xuân không trả lời ngay, chỉ chậm rãi thu tay vào trong tay áo, nhàn nhạt đáp: "Công Tôn đại nhân thông minh như vậy, sao không thử đoán xem?"
Dường như y không muốn nói ra rằng mình vừa giết người xong.
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, liền lặng lẽ quan sát. Anh thấy đằng sau Đỗ Lăng Xuân có một đội hộ vệ nhỏ, vài người trong số họ còn mang thương tích, rõ ràng vừa trải qua một trận ác chiến.
Họ đến từ hướng đông, mà hướng đó lại chính là nhà lao của phủ nha.
Vậy đi nhà lao làm gì?
Công Tôn Trác Ngọc khẽ ngửi, phát hiện trên người Đỗ Lăng Xuân còn vương mùi máu tanh nhàn nhạt, rất mới. Làm quan Đề Đốc, mục đích y đến Giang Châu chính là để quét sạch loạn đảng, vậy đến nhà lao dĩ nhiên không phải để vi hành dân tình.
Công Tôn Trác Ngọc mỉm cười: "Đỗ đại nhân thanh trừng loạn đảng có thuận lợi không? Đám người ấy võ công không kém, nhất định phải canh giữ cẩn thận. Ngục thất của Giang Châu hơi cũ, tốt nhất là nên gia cố sớm."
Đỗ Lăng Xuân nhướn mày, cảm thấy trước mặt Công Tôn Trác Ngọc, mình chẳng còn bí mật nào: "Sao ngươi biết được?"
Công Tôn Trác Ngọc lúc này lại tỏ vẻ khiêm tốn: "Chỉ là suy đoán bừa, đúng sai do may mắn thôi."
Đỗ Lăng Xuân khẽ động tay trong ống tay áo, nhàn nhạt cười: "Ngươi thật thông minh. Nhưng ngục thất không cần gia cố đâu."
Bọn loạn đảng đó đã chết cả rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, xua đi mùi máu tanh nhàn nhạt vương trên tay áo y.
Đỗ Lăng Xuân dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: "Công Tôn đại nhân không lo phá án, sao lại nhàn rỗi đi dạo ngoài đường?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm: "Nhất định không để cấp trên nghĩ mình đang lười biếng chơi bời!" Liền vội giơ quạt, chỉ về phía cửa tiệm thuốc: "Hạ quan đang giám sát nghi phạm."
Vừa nói xong, vừa khéo thấy Ngu đại phu kia bước ra khỏi y quán. Hắn nhìn quanh một lúc rồi đi về hướng Nam, không biết định làm gì.
Công Tôn Trác Ngọc liền nói: "Người hạ quan để mắt chính là hắn."
Đỗ Lăng Xuân tỏ vẻ hứng thú: "Đó là nghi phạm sao?"
Công Tôn Trác Ngọc cẩn thận không khẳng định: "Chỉ biết hắn có liên quan đến vụ án."
Đỗ Lăng Xuân chưa từng xem người khác phá án, cảm thấy rất mới mẻ: "Vậy thì để ta cùng ngươi xem sao."
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, mí mắt giật giật, ngập ngừng nhìn về phía đội hộ vệ sau lưng y: "Đỗ tư công, bám theo người không cần mang nhiều người như vậy..."
Đỗ Lăng Xuân phất tay áo, thản nhiên nói: "Đơn giản thôi, bảo họ không cần đi theo là được."
Một hộ vệ trong đội vội lên tiếng:
"Tư công, không thể..."
Dù loạn đảng đã bị tiêu diệt, Giang Châu vẫn không phải địa bàn của họ, nếu bị kẻ có mưu đồ để ý, chỉ e sẽ có biến lớn.
Đỗ Lăng Xuân nhàn nhạt nhìn hắn, giọng điệu thờ ơ: "Các ngươi cứ ẩn vào bóng tối. Loạn đảng đã diệt, sẽ không có chuyện gì lớn."
Hộ vệ đành nghe lệnh.
Thế là việc một người theo dõi bỗng dưng trở thành hành động tập thể một cách kỳ lạ.
Công Tôn Trác Ngọc và Đỗ Lăng Xuân giữ khoảng cách ba năm bước, lặng lẽ theo sát Ngu đại phu. Hắn đi hết ngõ này sang ngõ khác, lòng vòng không biết bao nhiêu đường, cuối cùng dừng chân trước...
... một kỹ viện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top