Chương 175

Nữ tử thời cổ đại thường nhỏ nhắn, chiều cao trung bình chỉ khoảng một mét năm sáu. Nha hoàn trong biệt viện tri phủ tuy được tuyển chọn kỹ lưỡng, đều xinh đẹp thanh tú, nhưng chiều cao trung bình cũng chỉ khoảng một mét sáu hai, vóc dáng cân đối hài hòa.

Mà thi thể kia, Công Tôn Trác Ngọc ước lượng sơ qua, ít nhất cũng cao một mét tám, rõ ràng quá cao lớn so với một nữ nhân.

Để chứng minh cho suy đoán của mình, anh tiện tay rút một nhánh hoa dài từ trong bình hoa gần đó, sau đó bước lên phía trước, từng chút một vén tấm vải trắng phủ trên thi thể.

Bộ hài cốt này đã thối rữa đến mức chỉ còn lại xương trắng, không thể nhận biết được những đặc điểm giới tính bên ngoài. Nhưng Công Tôn Trác Ngọc quan sát kỹ lưỡng, nhận ra xương hàm thô to, hình dạng xương chậu hẹp cao, khung chậu vừa sâu vừa hẹp, cửa dưới của khung chậu cũng nhỏ – tất cả đều là đặc trưng của nam giới.

Một người có chút kinh nghiệm khám nghiệm tử thi đều có thể nhận ra điều này.

Công Tôn Trác Ngọc đứng dậy, dùng nhánh hoa chỉ về phía tri phủ, bật ra một tiếng "chậc": "Nhìn là biết ngài chưa từng cho người khám nghiệm tử thi."

Thi thể này không hiểu vì sao lại có mùi rất khó ngửi, tri phủ bịt mũi, ghét bỏ lùi lại, giận dữ nói: "Càn rỡ, đã mục nát đến mức này thì còn khám nghiệm cái gì!"

Người xưa tin vào quỷ thần. Thi thể mặc giá y đỏ, chết trong giếng cổ, lại chết thê thảm như vậy, đương nhiên ai nấy đều muốn tránh xa, tìm một kẻ chịu tội thay là xong chuyện. Nhưng không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Công Tôn Trác Ngọc. Tri phủ tức giận đến mức muốn siết cổ anh.

Công Tôn Trác Ngọc ném nhánh hoa đi, phủi bụi trên tay, nói: "Bẩm Đỗ tư công, bộ hài cốt này khung chậu hẹp, chiều cao tám thước, rõ ràng là một nam nhân, tuyệt đối không thể là nha hoàn mất tích Đan Thu. Nếu không tin, cứ gọi người khám nghiệm là biết ngay."

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, ước lượng chiều cao của thi thể một lần nữa, phát hiện quả đúng như lời Công Tôn Trác Ngọc, nhíu mày, hỏi với giọng không rõ cảm xúc: "Tri phủ, ngươi giải thích sao đây?"

Đỗ Lăng Xuân không quan tâm người chết là ai, cũng không để ý họ chết như thế nào. Nhưng đám người của tri phủ lại dám qua mặt y, rõ ràng xem y như một kẻ ngốc.

Tri phủ mồ hôi lạnh ròng ròng, lắp bắp mãi không thốt nổi thành lời: "Hạ quan... hạ quan..."

Ông ta liếc mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc đang đứng nhìn trò hay, căm hận trong lòng, cắn răng dứt khoát quỳ xuống: "Đại nhân, là hạ quan bất tài, không thể điều tra rõ sự thật. Không bằng giao vụ án này cho Công Tôn Trác Ngọc thẩm tra, hắn thông minh tài giỏi, chắc chắn sẽ tra ra ngọn ngành!"

Lời khen "thông minh tài giỏi" này, ông ta nói mà nghiến răng nghiến lợi.

Đỗ Lăng Xuân cảm thấy nực cười, đặt chén trà xuống, dùng khăn lau lòng bàn tay, giọng nhàn nhạt hỏi: "Đã như vậy, mọi chuyện đều giao cho Công Tôn Trác Ngọc tra xét, vậy cần ngươi – tri phủ – làm gì nữa, hửm?"

Tri phủ dập đầu không dám đáp.

Công Tôn Trác Ngọc chẳng mấy bận tâm, dù sao đầu đã thò ra, thêm vài sợi tóc cũng chẳng khác biệt. Anh khom người trước Đỗ Lăng Xuân, nói: "Hạ quan dù bất tài, nhưng là phụ mẫu chi dân của một huyện, không muốn thấy người vô tội chịu oan, xin mạn phép thử một lần. Mong đại nhân cho phép."

Khắp đại sảnh, chỉ có anh đứng thẳng lưng nơi dưới đường, không chút kiêu căng, cũng chẳng hề sợ hãi. Hai chữ "chính khí" như bừng sáng trong mắt mọi người.

Đỗ Lăng Xuân chưa từng gặp người như anh, ánh mắt sâu thêm một phần. Nếu nói Công Tôn Trác Ngọc chính trực cương trực, thì anh so với những văn thần tự xưng thanh liêm lại càng biết tiến biết lùi; nếu nói anh biết lấy lòng, thì lại khác xa với những kẻ xu nịnh ô hợp xung quanh.

Đỗ Lăng Xuân nghiêm túc hỏi: "Ngươi thực sự muốn tra?"

Công Tôn Trác Ngọc cúi đầu: "Tất nhiên phải tra."

Đỗ Lăng Xuân giọng trầm xuống, hỏi một câu: "Chỉ vì một nô tài thôi sao?"

Công Tôn Trác Ngọc: "Nô tài cũng là mạng người, cũng là bách tính của Giang Châu."

Một lời này, khiến cả những kẻ đứng hầu bên cạnh cũng phải động lòng.

Đây là một triều đại xem mạng người như cỏ rác. Mỗi ngày đều có vô số người chết đi, mà nô tài lại là tầng lớp thấp hèn nhất, toàn bộ tính mạng đều nằm trên một tờ khế bán thân, sinh tử tùy ý chủ nhân.

Tri phủ vì sao lại đưa Lăng Sương ra làm kẻ chịu tội? Chẳng qua vì nàng là một nô tài, là một sinh mệnh nhỏ bé không chút sức phản kháng, là một người chết đi cũng chẳng ai quan tâm.

Kiếp này làm nô, chết cũng chẳng giữ nổi thanh danh trong sạch, há chẳng phải bi ai?

Đỗ Lăng Xuân nhìn Công Tôn Trác Ngọc thật sâu, hồi lâu mới lên tiếng: "Đã vậy, bổn chức cho ngươi tra."

Y đứng lên khỏi ghế, ống tay áo lướt qua ghế ngồi, phát ra âm thanh đặc trưng của tơ lụa, chậm rãi bước tới trước mặt Công Tôn Trác Ngọc: "Chỉ là, sau khi bổn chức tiêu diệt tàn đảng triều trước, không lâu nữa sẽ phải về kinh phục mệnh. Thời gian không nhiều, trong vòng ba ngày nếu không tìm được manh mối, nha hoàn Lăng Sương chính là hung thủ."

Đỗ Lăng Xuân sẽ không lãng phí thời gian vào một vụ án không quan trọng, hung thủ thật sự là ai cũng chẳng phải điều y bận tâm, điều y cần là một lời giải thích thỏa đáng. Nhưng y bỗng muốn thử xem Công Tôn Trác Ngọc sâu cạn thế nào, liệu anh có thể tra ra chân tướng hay không.

Đỗ Lăng Xuân tiến sát đến bên cạnh anh, hạ giọng nói: "Nhưng nếu ngươi thực sự có thể tra ra chân tướng, bổn chức tất sẽ tấu trình lên thánh thượng, khen ngợi ngươi tài năng xuất chúng, tiến kinh làm quan, ngày vinh hiển chẳng xa."

Khoảng cách gần như vậy khiến Công Tôn Trác Ngọc thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương trầm thủy đắt tiền trên người y, thoang thoảng dễ chịu, ngấm sâu vào lòng người. Nghe lời này, ánh mắt anh sáng bừng, tinh thần phấn chấn như vừa được tiếp thêm sinh khí. Quan chức trong kinh thành đương nhiên hơn hẳn cái chốn nhỏ bé như Giang Châu này!

Trong lòng Công Tôn Trác Ngọc đầy niềm hân hoan, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn đáp: "Hạ quan chỉ muốn tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho người đã khuất."

Đỗ Lăng Xuân lại nhìn sang phía tri phủ và các quan lại khác, lạnh nhạt nói: "Vậy vụ án này giao cho Công Tôn Trác Ngọc tra xét, các ngươi phải nghe lệnh điều phối của hắn, không được phép sai sót."

Đây rõ ràng là tạo điều kiện thuận lợi nhất cho Công Tôn Trác Ngọc.

Tri phủ nhăn nhó mặt mày, trong lòng thầm nghĩ, việc này là thế nào đây? Đường đường là tri phủ mà lại phải bị một vị huyện lệnh như Công Tôn Trác Ngọc dẫm dưới chân, thật sự nghẹn khuất không chịu nổi. Nhưng vì lời của Đỗ Lăng Xuân, ông ta chỉ có thể cúi đầu cam chịu, buồn bã đáp: "Hạ quan tuân mệnh."

Muốn tra rõ chân tướng một vụ án, bước đầu tiên chính là khám nghiệm tử thi. Thi thể vô danh này rõ ràng là một nam tử, nhưng khi chết lại mặc nữ phục, hơn nữa lại là y phục của Đan Thu – người mất tích ba ngày. Chuyện này hẳn có ẩn tình.

Là do người chết có sở thích kỳ quái, hay có kẻ cố ý gây ra?

Công Tôn Trác Ngọc mượn một đôi găng tay vải từ tay ngỗ tác của nha môn, cẩn thận kiểm tra thi thể. Cuối cùng, thông qua vị trí đường cốt hóa ở hai đầu xương dài và hình thái tổng thể của khớp xương mu, anh sơ bộ đoán rằng đây là thi thể của một nam nhân trưởng thành, khoảng ba mươi hai tuổi.

Phía sau hộp sọ có một vết nứt nhẹ, giống như bị vật nặng đánh trúng. Xương mặt có nhiều vết xước sắc bén, xương cổ gãy nát, nguyên nhân tử vong khó xác định.

Có khả năng người này bị đánh chết rồi ném xuống giếng, cũng có thể bị ngã xuống giếng, đập đầu mà chết, hoặc đơn giản hơn là chết đuối.

Do thi thể khi được kéo lên có trạng thái chết rất thê thảm, không ai dám chạm vào. Trương Cát Cát chỉ lệnh người tháo y phục và trang sức ra, còn lại giữ nguyên hiện trạng. Công Tôn Trác Ngọc quan sát tóc của thi thể, phát hiện tuy có phần rối loạn nhưng vẫn nhận ra từng được chải búi cẩn thận, hơn nữa lại là kiểu búi tóc của nữ tử.

Chuyện này thật kỳ lạ...

Công Tôn Trác Ngọc chưa từng gặp vụ án nào ly kỳ đến vậy, chỉ đành loại trừ từng khả năng trong đầu.

Thứ nhất, người chết rất có khả năng không phải kẻ có sở thích kỳ quái, vì y phục của Đan Thu rõ ràng quá nhỏ so với người này. Lấy ví dụ, chiếc váy cưới này chỉ dài tới đầu gối của người chết, nếu mặc thực sự sẽ rất ngắn.

Thứ hai, hung thủ cố ý mặc y phục của Đan Thu lên người chết, vậy là để làm gì? Là để người khác tưởng rằng thi thể này là của Đan Thu sao?

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn không tránh được việc phải nhắm vào một người.

Công Tôn Trác Ngọc tháo găng tay, rửa tay sạch sẽ, rồi sai người triệu tập tất cả nha hoàn từng quen biết và sống cùng phòng với Đan Thu lại, lần lượt tra hỏi, cố tìm ra chút manh mối.

Nha hoàn A: "Đan Thu tỷ tỷ là người nhà sinh ra tại đây, bình thường tay chân nhanh nhẹn, đối xử tốt với những nha hoàn mới nhập phủ chúng ta, dù có lỗi lầm gì tỷ ấy cũng nhẹ nhàng chỉ bảo, chưa từng nổi nóng."

Nha hoàn B: "Đan Thu tỷ tỷ ở cùng phòng với ta, nhưng sau khi đính hôn với Lôi phó quản gia, tỷ ấy đã dọn ra ở riêng. Một hôm sáng sớm ta tìm không thấy tỷ, mới biết tỷ mất tích."

Công Tôn Trác Ngọc nhận ra có một người còn chưa được nhắc tới: "Lôi Toàn đâu?"

Lập tức có gia đinh trả lời: "Lôi phó quản gia về quê thăm thân rồi."

Công Tôn Trác Ngọc giật mình: "Hắn đi khi nào? Hắn bao nhiêu tuổi?"

Gia đinh suy nghĩ một lúc, đáp: "Khoảng ba, bốn ngày trước, phó quản gia bằng tuổi tiểu nhân, ba mươi tuổi tròn."

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ, vậy người chết không phải Lôi phó quản gia, vì dựa trên mức độ phân hủy của thi thể, người này đã chết ít nhất mười lăm ngày trước: "Hắn có nói khi nào quay lại không?"

Gia đinh lắc đầu: "Không rõ, chỉ biết hắn xin phép quản gia nghỉ sáu, bảy ngày, chắc khoảng ngày kia sẽ trở về."

Công Tôn Trác Ngọc bảo: "Khi nào hắn về, dẫn đến gặp ta. Đúng rồi, phòng của Đan Thu ở đâu, ta muốn xem qua."

Đan Thu đã mất tích, cần phải tìm ra tung tích của nàng trước.

Một nha hoàn mặc áo hồng liền lên tiếng: "Phòng của Đan Thu tỷ ở viện phía nam, đại nhân xin đi theo nô tỳ."

Nàng vừa dứt lời, đã dẫn đường đi trước. Qua hành lang, họ đến một cánh cửa viện yên tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Nàng giơ tay áo che bụi bay vào mặt, vừa giải thích: "Đan Thu tỷ tỷ tuy tính tình hiền lành nhưng không thích ai động vào đồ của mình, là người có chủ ý lớn. Vì vậy, dù tỷ ấy mất tích, chúng ta cũng không dám tùy tiện quét dọn phòng của tỷ."

Công Tôn Trác Ngọc đáp: "Không sao, làm phiền cô nương rồi."

Đây là một căn phòng nữ tử bình thường, giường chiếu ngay ngắn, phảng phất mùi hương nồng đậm. Trên bàn trang điểm bày mấy lọ son phấn, trâm cài và trang sức chất trong một chiếc hộp, mọi thứ đều bình thường, không có gì lạ.

Công Tôn Trác Ngọc mở ngăn kéo, thấy bên trong có vài chiếc túi thơm tinh xảo, ngoài ra còn có một chiếc khăn tay của nam tử, thoang thoảng mùi thuốc nhè nhẹ. Anh không khỏi lên tiếng hỏi: "Sức khỏe của Đan Thu thế nào? Có phải bệnh lâu năm không?"

Nha hoàn áo hồng đáp: "Đan Thu tỷ tỷ đúng là mắc bệnh đau tim, từ lúc sinh ra đã vậy. Đại phu nói không thể chữa khỏi, chỉ có thể dùng thuốc dưỡng."

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy khẽ đáp "Ồ", như thể chỉ thuận miệng hỏi, không nói thêm gì. Anh tỉ mỉ kiểm tra giường, cuối cùng tìm thấy dưới gối một chiếc khăn tay thêu uyên ương song điệp, mép khăn hơi sờn, có vài chỗ phai màu, dường như đã cũ. Quan sát kỹ, có thể thấy vài vệt nước mắt mờ nhạt ở rìa.

Uyên ương và bướm luôn là biểu tượng của đôi lứa yêu nhau, tình cảm mặn nồng. Nhưng tại sao trên khăn lại có những dấu vết đẫm lệ? Lẽ nào nàng đau khổ vì tình?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top