Chương 174

Nơi Đỗ Lăng Xuân thiết yến là một biệt viện ở ngoại ô thành. Từ bên ngoài nhìn vào, tuy không có gì đặc sắc, nhưng khi Công Tôn Trác Ngọc bước xuống xe ngựa, được nha hoàn dẫn vào trong, anh mới phát hiện ra một khung cảnh khác biệt.

Bên trong có mái cong đình đài, thủy tạ lầu các, tất cả đều ẩn hiện giữa những hàng cây hoa. Hành lang dài mấy chục mét men theo hồ sen, băng qua dòng suối giả sơn, cuối cùng dẫn thẳng tới một đình giữa hồ.

Nha hoàn dẫn đường đến đây thì dừng lại, khẽ quỳ gối hành lễ với Công Tôn Trác Ngọc: "Mong đại nhân lượng thứ, tư công không thích người khác đến gần hầu hạ, bọn nô tỳ chỉ có thể đứng đợi bên ngoài."

Công Tôn Trác Ngọc nhìn đoạn hành lang ngắn còn lại, cuối hành lang là một đình nghỉ được bao quanh bởi màn lụa trắng. Khi gió thổi qua, thấp thoáng hiện lên bóng người bên trong. Anh gật đầu tỏ ý không để tâm: "Không sao, để ta tự đi."

Anh tuấn mỹ phi phàm, khiến mấy nha hoàn đỏ mặt chỉ sau vài lần liếc trộm. Các nàng che miệng cười, rồi lui ra ngoài.

Công Tôn Trác Ngọc tiến về phía đình giữa hồ, đến gần mới thấy Đỗ Lăng Xuân đang xem sách, có vẻ rất nhập tâm. Nghĩ rằng không nên làm phiền, anh đứng cách ba bước chờ đợi.

Chính giữa đình là một chiếc bàn thấp, bày đầy những loại quả quý hiếm mà thường dân khó có dịp nếm. Dưới đất trải một tấm thảm dày, e rằng cũng là hàng vạn lượng bạc. Công Tôn Trác Ngọc nhìn chằm chằm vào một dĩa nho, không khỏi thèm thuồng.

Vì đang ở trong phủ, Đỗ Lăng Xuân ăn vận khá tùy ý. Mái tóc đen buông lơi trên vai, một thân trường bào tay rộng màu đỏ tươi, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, sự mềm mại như ngấm vào tận xương cốt.

Y cầm sách, đợi đọc xong bài thơ trên tay mới đặt sang một bên. Lúc này, y mới ngước mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc, cười nhẹ: "Công Tôn đại nhân quả là phong thái của quân tử. Đã để ngài đợi lâu, mời vào ngồi."

Thực ra Công Tôn Trác Ngọc cũng không đợi lâu, anh nghe vậy liền làm theo, quỳ ngồi đối diện: "Thấy Tư công đang chăm chú đọc sách, hạ quan không dám làm phiền."

Nói xong, anh kín đáo liếc qua tập thơ trên bàn. Đúng lúc đó, đập vào mắt là trang Khách trung tác của Lý Bạch, với câu thơ:

"Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc uyển thịnh lai hổ phách quan."

Đỗ Lăng Xuân thấy anh nhìn sách, nhướn mày, bất ngờ vung tay quét cuốn thơ sang bên: "Bản Tư công không thích đọc sách."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng: Không thích mà vẫn đọc say sưa như thế, quả là tính khí thất thường. Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Không thích cũng phải, Tư công là bậc đại nhân vật, tất nhiên không cần hao tổn thời gian vào mấy việc vặt này."

"Việc vặt?" Đỗ Lăng Xuân bất chợt bật cười, "Ngươi là người đọc sách đầu tiên dám nói vậy."

Đúng như Công Tôn Trác Ngọc đã nghĩ, những người nghèo khó thường phải vật lộn miếng ăn, làm gì có bạc để mà học hành. Đỗ Lăng Xuân vốn không thích cái sự văn vẻ dài dòng ấy, sách vở trong mắt y cũng giống như cái vẻ thanh cao giả tạo của đám văn nhân, thật đáng ghét.

Y lười biếng đứng dậy, đi về phía lan can nơi có gắn một cần câu. Đôi chân trần, không đi giày, ẩn hiện dưới vạt áo đỏ, một vẻ đẹp trắng ngần, thon gầy. Y cầm cần câu, tiện tay quăng xuống hồ, bất chợt hỏi: "Ta còn tưởng hôm nay Công Tôn đại nhân sẽ không đến dự tiệc."

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ: Sao lại không đến, nhất định phải đến chứ. Anh lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trang đáp: "Tư công sao lại nói vậy?"

Đỗ Lăng Xuân liếc anh, nụ cười bên khóe miệng như có như không: "Chẳng phải các ngươi đều chê bản tư công là một kẻ thái giám không gốc rễ sao, hửm?"

Người ta vốn khinh thường việc kết giao với quyền hoạn, tham quan. Những ai tự cho là có danh tiết đều sẽ tránh mặt y.

Đỗ Lăng Xuân nhắc: "Ví dụ như... vị tri huyện Trương Cát Cát kia?"

Nghe vậy, tim Công Tôn Trác Ngọc giật thót. Tên Trương Cát Cát lắm mồm đó, anh đã bảo bao lần đừng ăn nói linh tinh, giờ thì hay rồi, uống rượu lỡ lời để chính chủ nghe được, chẳng phải tự rước họa sao.

Dẫu vậy, tình nghĩa bạn bè vẫn còn, Công Tôn Trác Ngọc đành bất đắc dĩ giải thích: "Trương đại nhân không phải cố ý, chỉ là say rồi buột miệng. Mong tư công rộng lượng, không cần so đo với người như vậy."

Đỗ Lăng Xuân thấy phao câu cá nhấp nhô, liền nhấc cần, kéo lên một con cá chép đang giãy dụa: "Thật sao? Nhưng người ta đều bảo, lời thật lòng là lời khi say."

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu phụ họa: "Cũng có những lời chỉ là nói bừa khi say."

Đỗ Lăng Xuân vốn chỉ tiện miệng nói. Y quăng cần câu vào thùng, nhìn Công Tôn Trác Ngọc, khóe miệng nở nụ cười, dùng khăn lau tay, thong thả quay lại chỗ ngồi: "Thôi được rồi, nể mặt ngươi, bản tư công không so đo với hắn."

Nếu đổi lại là kẻ khác, không chết cũng phải tróc một tầng da, bởi vì chốn thế gian này, kẻ ngồi nơi cao vị, không mấy ai dám dễ dàng bàn luận.

Công Tôn Trác Ngọc nghe xong, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đỗ Lăng Xuân cũng không đến mức khó gần như lời đồn đại bên ngoài, bèn quay về chỗ ngồi: "Đại nhân không câu cá nữa sao?"

Đỗ Lăng Xuân đáp: "Đám cá chép trong ao này bị nuôi đến ngốc nghếch, chẳng còn cảnh giác, vừa buông cần đã có thể kéo lên cả đám, chẳng thú vị chút nào. Hơn nữa hôm nay là mời ngươi đến dự tiệc, không nên để những chuyện khác làm mất hứng."

Nói đoạn y kéo nhẹ chiếc chuông ngọc bên cạnh, lập tức có nha hoàn và gia đinh nối nhau bước vào, dọn hết khay điểm tâm, hoa quả trên bàn, bày lên những món mỹ vị trân kỳ. Công Tôn Trác Ngọc lén đẩy đĩa nho sang bên, làm như không có gì mà ăn vài quả. Nha hoàn kia cũng rất tinh ý, không hề mang đĩa nho đi.

Đỗ Lăng Xuân phát hiện, bèn hỏi một câu: "Ngươi thích ăn nho à?"

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Khiến đại nhân chê cười rồi, tại hạ áo vải sơ sài, nho lại đắt đỏ, chẳng mấy khi được ăn."

Đỗ Lăng Xuân lại cảm thấy anh thẳng thắn, bèn đẩy đĩa nho về phía anh: "Thích thì cứ ăn đi, nếu không đủ, mang thêm chút nữa về. Ăn no rồi, cùng ta đến biệt viện của tri phủ xem náo nhiệt."

Công Tôn Trác Ngọc khựng lại: "Hả?"

Đỗ Lăng Xuân chỉ cười đầy ẩn ý: "Bản quan rất muốn xem thử, bọn họ có thể tra ra được điều gì hay ho."

Nhờ Công Tôn Trác Ngọc hôm qua sớm biết điều mà chuồn trước, trọng trách điều tra án nữ thi trong giếng rơi vào tay Trương Cát Cát. Hắn thức trắng cả đêm, hỏi cung tất cả nha hoàn gia đinh trên dưới biệt viện, cuối cùng bàn bạc với tri phủ suốt đêm, miễn cưỡng tra ra "chân tướng".

"Hồi bẩm đại nhân, hạ quan tối qua đã điều tra, phát hiện trong biệt viện đãi tiệc hôm qua có một nha hoàn tên Đan Thu, ba ngày trước đã mất tích, đến nay không rõ tung tích, thi thể trong giếng có lẽ chính là Đan Thu."

Đỗ Lăng Xuân ngồi cao trên đầu, bên dưới là thi thể được phát hiện tối qua, phủ vải trắng, tuy đã được tẩy rửa, vẫn bốc mùi tử khí nồng nặc, nhưng không còn xộc thẳng lên đầu như đêm trước. Nghe Trương Cát Cát nói, y không tỏ thái độ: "Ồ? Làm sao biết được thi thể đó chính là Đan Thu?"

Trương Cát Cát đã chuẩn bị từ trước, bèn sai nha hoàn dâng lên một vật, hóa ra là bộ giá y trên thi thể nữ thi: "Tuy rằng thi thể ngâm lâu trong nước giếng, nhưng y phục trang sức vẫn còn nguyên vẹn. Hạ quan đã tìm mấy nha hoàn thân cận với Đan Thu nhận diện, họ đều nhận ra thêu thùa trên giá y này là do Đan Thu tự tay làm, trâm cài cũng là vật nàng thường dùng."

Nghe qua thì cũng hợp tình hợp lý.

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ Trương Cát Cát quả là đồ biến thái, ngay cả quần áo trên thi thể cũng lột ra.

Đỗ Lăng Xuân cầm lấy chén trà, nhấc nắp gạt bọt: "Người đó làm sao mà chết? Lúc chết vì sao mặc giá y?"

Trương Cát Cát nghe vậy, không chút dấu vết mà liếc tri phủ một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khom người đáp: "Đan Thu và phó quản gia biệt viện là Lôi Toàn đã định hôn ước, dự kiến tháng sau thành thân. Trước khi chết hẳn là thử giá y, sau đó bị người ám hại, đẩy xuống giếng, nên mới thành ra thế này."

Hắn nói xong, sai người áp giải lên một nha hoàn áo hồng phấn, cả người bị trói chặt, miệng bị nhét vải, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, nước mắt rơi đầy, làm nhòe cả phấn son.

Trương Cát Cát thao thao bất tuyệt giải thích: "Nha hoàn này tên Lăng Sương, theo lời người trong phủ, nàng vẫn luôn thầm mến phó quản gia Lôi Toàn, nhưng Lôi Toàn và Đan Thu hai lòng yêu thương, đối với nàng chưa từng để tâm. Vì vậy Lăng Sương sinh lòng ghen ghét, thường ngấm ngầm bài xích Đan Thu."

"Đêm trước khi Đan Thu mất tích, có kẻ trong phủ nhìn thấy hai người họ xảy ra xô xát, nghĩ rằng do oán hận tích tụ lâu ngày, Lăng Sương trong lúc tức giận đã đẩy Đan Thu xuống giếng."

Thật tuyệt vời, thật sự tuyệt vời. Công Tôn Trác Ngọc lén uống một ngụm trà, thầm nghĩ Trương Cát Cát không đi kể chuyện đúng là đáng tiếc, đồng thời không để lộ chút sơ hở mà nhìn thoáng qua thi thể—

Vì đã thối rữa chỉ còn nửa bộ xương trắng, vải trắng phủ lên trên, lờ mờ có thể thấy được hình dáng.

Công Tôn Trác Ngọc khẽ dừng ngón tay, nhíu mày, dường như phát hiện ra điều gì, nhưng nghĩ không liên quan đến mình, nên tạm thời đè xuống.

Đỗ Lăng Xuân vốn rảnh rỗi, nghe vậy liền nhìn về phía nha hoàn bị trói: "Nàng đã nhận tội chưa?"

Tri phủ xen lời: "Tiện tỳ này chết cũng không nhận, nhưng đại nhân không cần lo, chỉ cần nghiêm hình bức cung vài ngày, tất sẽ nhận tội."

Lời vừa dứt, Lăng Sương không biết lấy đâu ra sức lực, liều mạng nhào tới phía trước, nhổ miếng vải trong miệng ra, giọng bi thiết khóc thét: "Đại nhân! Nô tỳ chưa từng hại Đan Thu, đêm đó tuy có cãi nhau vài câu, nhưng quyết không vì thế mà giết người, xin đại nhân minh xét! Xin đại nhân minh xét!"

Hai tay nàng bị trói sau lưng, quỳ trên đất dập đầu mạnh mẽ, cộc cộc vang dội, chỉ vài giây sau đã thấy máu. Tóc tai bù xù, thật vô cùng thê thảm, nước mắt như mưa mà khóc: "Nhà nô tỳ còn có lão mẫu, chân tay không tiện, chỉ dựa vào nô tỳ nuôi sống. Nếu nô tỳ chết, bà ấy biết phải sống thế nào, xin đại nhân minh xét!"

Nha hoàn đứng bên cạnh thấy vậy cũng lộ vẻ không đành, tri phủ giận dữ nói: "Chẳng lẽ chỉ vì lão mẫu ngươi chân tay không tiện, liền có thể vì thế mà rửa sạch tội lỗi sao? Người đâu, mau giải tiện tỳ này xuống!"

Lập tức có nha dịch ép nàng kéo xuống, Lăng Sương giãy giụa không chịu rời đi, không ngừng dập đầu, không ngừng dập đầu, khóc đến nức nở không thành tiếng: "Đại nhân, mẫu thân ta thực sự chân tay không tiện, đến đi cũng không nổi, cầu xin ngài... cầu xin ngài..."

Trên phiến đá xanh máu bắn tung tóe, đầu đập xuống phát ra âm thanh trầm đục, cuối cùng bị mạnh mẽ kéo đi để lại một vệt máu dài.

Công Tôn Trác Ngọc thấy thế bèn không tự nhiên mà dời tầm mắt, lặng im không nói. Nào ngờ hệ thống không biết từ khi nào đã nhảy ra, dùng cánh ôm lấy vai anh mà khóc rưng rức:【Hu hu hu hu thật đáng thương, thật đáng thương, nàng nhất định không phải hung thủ.】

Công Tôn Trác Ngọc thầm nghĩ tri phủ rõ ràng chỉ muốn tìm cái cớ để kết thúc chuyện này, ai là hung thủ thì có ai thèm quan tâm, hơi ghét bỏ mà đẩy hệ thống ra:

"Ngươi tốt nghiệp nhà thờ Đức Bà Paris à? Suốt ngày thương người, cũng không thấy thương ta tí nào."

Hệ thống lau nước mắt:【Ta là học sinh ưu tú tốt nghiệp học viện cải tạo tra nam đại tinh tế.】

Công Tôn Trác Ngọc: "...."

Hệ thống tiếp tục lau nước mắt:【Ngươi thân là quan phụ mẫu, không rửa oan cho bách tính, chính là đại hôn quan.】

Mọi người nhìn thấy Lăng Sương bị mạnh mẽ kéo đi, nào ngờ ngay lúc này, Công Tôn Trác Ngọc – người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng – bỗng nhiên lên tiếng: "Tri phủ đại nhân, hạ quan cho rằng vụ án này không đơn giản như vậy."

Tri phủ giận tím mặt: "Công Tôn Trác Ngọc, ngươi..."

Đỗ Lăng Xuân giơ tay ngăn lại, quay đầu nhìn Công Tôn Trác Ngọc: "Công Tôn đại nhân thấy có gì khả nghi sao?"

Có vấn đề là chuyện chắc chắn. Qua một đêm mà vội vàng tìm ra chân tướng, người nào có đầu óc cũng hiểu là không thể không có oan tình. Nhưng những người có mặt tại đây đều là lão luyện trên quan trường, chẳng ai muốn mạo hiểm đứng ra bênh vực cho một nha hoàn thấp hèn, chỉ vì muốn lấy mạng nàng để dẹp yên cơn giận của Đỗ Lăng Xuân mà thôi.

Công Tôn Trác Ngọc cắn răng, đáp: "Hạ quan chỉ có một điều thắc mắc."

Đỗ Lăng Xuân vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: "Cứ nói đừng ngại."

Công Tôn Trác Ngọc nhìn tri phủ, lại nhìn sang Trương Cát Cát – kẻ nhát gan sợ hãi: "Theo lời của Trương đại nhân, Đan Thu chỉ mất tích ba ngày, nhưng thi thể được kéo lên từ giếng lại đã mục nát nặng nề, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu trắng xương. Thời gian tử vong không thể dưới mười lăm ngày."

Trương Cát Cát suy nghĩ một lát, "trí khôn lóe sáng": "Nước giếng ẩm thấp, khiến thi thể phân hủy nhanh hơn, cũng là chuyện có thể xảy ra."

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Không, dù nước giếng có ảnh hưởng đến tốc độ phân hủy, thì ba ngày cũng không thể thối rữa đến mức này. Hơn nữa..."

Anh giơ tay, ước lượng chiều cao của bộ xương so với mặt đất: "Bộ hài cốt này rất có khả năng là của một nam nhân, chứ không phải nữ nhân."

Lời này vừa dứt, toàn trường ồn ào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top