Chương 173
Tri phủ vừa nghe, trong lòng lập tức biết không ổn, liền "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, mồ hôi như mưa, toàn thân run lẩy bẩy: "Đỗ đại nhân minh giám! Hạ quan dẫu có gan trời cũng không dám để ngài trú tại nơi có người chết! Nhất định là có kẻ từ trong phá rối, giếng nước sao tự nhiên lại có xác chết chứ!"
Nói đoạn, ông ta quay đầu trừng mắt nhìn đám nha hoàn gia đinh, tức đến mức toàn thân run lên: "Mau khai thật, rốt cuộc là kẻ nào giở trò quỷ?!"
Đám hạ nhân không ai dám hé răng, chỉ biết dập đầu cầu xin.
Tri phủ còn muốn hỏi tiếp, nhưng Đỗ Lăng Xuân đã chẳng còn muốn ở lại nơi này nữa. Y phất tay áo rời khỏi tiểu viện, lạnh lùng để lại một câu: "Ngày mai, tốt nhất ngươi nên cho bản quan một lời giải thích hợp lý!"
Khi đại nhân vật tức giận, không ai quan tâm tri phủ có nỗi khổ gì hay không. Lỡ làm Đỗ Lăng Xuân không vui, người đầu tiên chịu tội chính là ông ta.
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm bữa tiệc hôm nay đúng là rối rắm, nhưng không thể phủ nhận, anh đứng bên cạnh quả thật có chút khoái trá khi thấy tri phủ bị làm khó.
Nhìn Đỗ Lăng Xuân phất tay áo bỏ đi, anh lại nhấp nhổm muốn chạy theo lấy lòng, nhưng thấy không ai dám nhúc nhích, đành phải ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
Tri phủ như con kiến trên chảo nóng, xoay quanh không ngừng: "Chuyện này... chuyện này! Phải làm sao đây!"
Trương Cát Cát đứng một bên không sợ đau lưng, liền bày ra ý kiến dở: "Đại nhân, nếu Đỗ đại nhân muốn một lời giải thích, chi bằng ngài điều tra xem nữ tử này chết thế nào. Là vô tình ngã xuống giếng hay bị người hại chết, chỉ cần tra rõ, việc sẽ dễ xử hơn."
Thậm chí, hắn nghĩ đơn giản hơn, cứ bịa ra một lý do gì đó cho qua chuyện, Đỗ Lăng Xuân cũng chưa chắc sẽ truy cứu đến cùng.
Ai ngờ tri phủ vừa nghe liền tức giận hơn, bước nhanh tới trước mặt hắn, quát lớn: "Tra? Ngươi nói bản quan phải tra thế nào đây?! Thi thể đã thối rữa thế này rồi!"
Kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Đại Nghiệp hiện tại còn rất sơ khai, chưa đủ hoàn thiện. Những thi thể như Dư Tố Vân còn có thể miễn cưỡng tìm ra chút đầu mối, nhưng đối diện với thi thể trước mắt, vốn chỉ còn lại hai lạng thịt, tra thế nào cũng như mò kim đáy biển.
Trương Cát Cát ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, không nói gì nữa.
Tri phủ không còn cách nào khác, đành chuyển ánh mắt về phía Công Tôn Trác Ngọc, nắm chặt tay anh, tha thiết nói: "Công Tôn đại nhân!"
Công Tôn Trác Ngọc bất ngờ bị gọi tên, luống cuống hỏi lại: "Hả?!"
Tri phủ nói: "Bản quan thường ngày đã cảm thấy ngài thông minh nhanh nhạy, lúc nãy trên bàn tiệc, Đỗ đại nhân cũng không tiếc lời khen ngợi ngài là nhân trung hào kiệt. Giờ chuyện này xảy ra, bản quan chỉ có thể dựa vào ngài thôi!"
Trương Cát Cát ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng đúng, Công Tôn huynh là trụ cột của triều đình ta, việc này giao cho huynh xử lý thì không còn gì hợp lý hơn nữa."
Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, sao ta lại thấy Trương huynh đi tra án thì thích hợp hơn? Dù sao huynh vốn là người yêu thích mỹ nhân, vụ án này giao cho huynh xử lý đúng là không còn gì hợp lý hơn."
Thi thể kia bốc mùi hôi thối nồng nặc, đầu óc Công Tôn Trác Ngọc có bị lừa đá mới đưa về điều tra, huống hồ chuyện này cũng chẳng có lợi lộc gì.
Trương Cát Cát nghe thế thì cuống lên, hắn dù yêu thích mỹ nhân đến đâu cũng đâu đến mức để ý cả thi thể đang phân hủy chứ: "Cái này, cái này... tra án thì có liên quan gì đến việc ta thích mỹ nhân chứ?!"
Tri phủ không quan tâm ai thích hợp, ông chỉ cần một người chịu nhận trách nhiệm. Ánh mắt ông đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ: "Vậy... hai vị ai đi điều tra đây?"
Công Tôn Trác Ngọc nhanh chóng chiếm thế thượng phong: "Tự nhiên là Trương đại nhân rồi. Huynh ấy mới thực sự là thần thám trứ danh, tại hạ mỗi lần chứng kiến đều cảm thấy bản thân kém xa."
Nói xong, anh còn nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, liền hướng tri phủ khom người hành lễ: "Trời đã tối, lão mẫu tại hạ còn đang đợi ở nhà, tại hạ xin phép cáo từ trước, cáo từ, chư vị miễn tiễn."
Dứt lời liền chuồn nhanh như bôi mỡ vào chân, vừa dứt tiếng đã mất dạng.
Ở bên ngoài sân, Thạch Thiên Thu đứng canh, thấy vậy liền khẽ nhón chân, vận khí đuổi theo, thân hình hòa vào bóng đêm.
Công Tôn Trác Ngọc chạy như bay, không cần quản gia tiễn, trực tiếp leo lên xe ngựa trước cửa phủ, liên tục thúc giục phu xe rời đi. Thạch Thiên Thu ngồi khoanh chân trên càng xe, cách tấm rèm xe cất tiếng hỏi: "Đại nhân, là về phủ phải không?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, đương nhiên là về phủ, giờ này chỉ có thanh lâu còn mở cửa. Anh vén rèm thò đầu ra, định dặn dò vài câu, nhưng lại nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đường từ bên cạnh vọng tới. Theo phản xạ, anh ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy chẳng biết đã đỗ cạnh đó từ khi nào.
"Công Tôn đại nhân."
Màn xe bị một bàn tay trắng nõn thon dài từ từ vén lên, lộ ra gương mặt nửa nam nửa nữ của Đỗ Lăng Xuân, nụ cười của y luôn khiến người ta cảm thấy khó đoán.
Công Tôn Trác Ngọc ngẩn người, sau đó nhảy xuống xe ngựa, hành lễ: "Hạ quan bái kiến Đỗ tư công."
"Công Tôn đại nhân không cần đa lễ." Đỗ Lăng Xuân thấy chỉ mình anh bước ra, bèn hỏi, "Sao không thấy những người khác?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm không thể để y biết mình đang lười biếng: "Gia mẫu sức khỏe không tốt, hạ quan lòng đầy lo lắng nên phải vội vàng rời tiệc trước. Tri phủ đại nhân và các vị khác hẳn là vẫn đang điều tra vụ án xác chết dưới giếng."
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy cười nhạt: "Vậy sao, bản tư công sẽ chờ xem ngày mai họ điều tra ra được điều gì."
Công Tôn Trác Ngọc nghe ngữ khí của y, trong lòng bất giác hồi hộp: "Hôm nay một buổi yến tiệc tốt lành lại khiến tư công bị kinh động, thật đáng trách. Mong tư công giữ gìn sức khỏe."
Kinh động thì không đến mức. Đỗ Lăng Xuân lớn lên trong cung cấm, thủ đoạn ghê rợn thế nào y chưa từng chứng kiến chứ. Đôi tay này trông trắng trẻo, nhưng nhìn kỹ lại thấm đẫm máu tươi. Y mỉm cười, ý tứ sâu xa: "Nếu quan viên triều đình ai cũng như Công Tôn đại nhân, bản tư công hẳn là không phải ngày ngày phiền lòng."
Những người có năng lực luôn nhận được vô số lời mời gọi, chỉ tiếc phần lớn họ kiêu ngạo, không dễ dàng chịu khuất phục. Người thức thời như Công Tôn Trác Ngọc lại chẳng nhiều.
Hôm nay liên tục được Đỗ Lăng Xuân khen ngợi, Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy tiền đồ mình sáng lạn, trong lòng vui sướng đến mức như muốn nhảy múa, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Tư công quá khen rồi."
Đỗ Lăng Xuân thấy anh điềm đạm không kiêu ngạo, lại càng muốn lôi kéo, nhưng không muốn vội vàng, bèn mỉm cười: "Công Tôn đại nhân không cần khiêm tốn. Ta vẫn chưa cảm tạ lần trước được đại nhân chiêu đãi, hôm nào nhất định phải thiết yến mời ngài, mong rằng đừng từ chối."
Nói xong, buông màn xe xuống, dặn: "Đi thôi."
Thị vệ đánh xe nghe vậy liền vung roi, trong đêm tối phát ra tiếng "vút" chói tai, điều khiển xe ngựa rời khỏi. Theo sau là một đội vệ binh áo giáp sáng loáng, thắt đai lưng kiếm, khí thế lạnh lùng.
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm đúng là oai phong, vừa lên xe ngựa vừa nói với Thạch Thiên Thu: "Đại sư phụ, hoàng đế ra ngoài cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ?"
Thạch Thiên Thu liếc nhìn Đỗ Lăng Xuân và đoàn người dần khuất bóng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên các hộ vệ, rồi kết luận: "Đều là cao thủ hàng đầu."
Công Tôn Trác Ngọc ghen tị kiểu ra ngoài phô trương như vậy, bèn nói với vẻ hàm súc: "Đời người được vậy, còn cầu gì hơn."
Thạch Thiên Thu lại khẽ cười: "Đại nhân, đây không phải chuyện tốt gì."
Người muốn giết Đỗ Lăng Xuân nhiều hơn cả kẻ muốn giết hoàng đế.
Đáng tiếc Công Tôn Trác Ngọc vẫn chưa hiểu đạo lý này: "Nắm quyền lớn, được người hầu kẻ hạ, danh chấn thiên hạ, rõ ràng là phúc lớn trên đời."
Thạch Thiên Thu biết rõ tính cách anh, nói thêm cũng vô ích, chỉ lắc đầu, im lặng đánh xe rời khỏi phủ tri phủ.
Đỗ Lăng Xuân tuy quyền nghiêng triều dã, nhưng cũng không thể thu phục hết thảy thiên hạ. Quan ngôn chỉ trích y là kẻ gian nịnh, không ai chịu trung thành, tính khí thất thường, mất đạo ít người giúp. Nếu có trăm người, trăm người đều muốn lấy mạng y, vì vậy vệ sĩ luôn phải canh phòng cẩn mật.
Chỉ là, trên đầu ngày ngày treo gươm sắc, e rằng khó mà ngon giấc. Kẻ hiệp nghĩa dùng võ để phạm cấm, người nho sĩ dùng văn để loạn pháp. Quan tham mà dân không thể trừng trị, thường sẽ có người mang danh nghĩa hiệp khách xuất thủ, giết đi mới hả. Thạch Thiên Thu ở bên cạnh bảo vệ Công Tôn Trác Ngọc, cũng chính vì lý do này.
Trước khi rời đi, Đỗ Lăng Xuân từng nói sẽ thiết yến khoản đãi, Công Tôn Trác Ngọc chỉ nghĩ đó là lời khách sáo, không mấy để tâm. Nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau, đã có người đến phủ gửi thiệp mời.
"Tư công nhà ta đã chuẩn bị rượu yến, muốn mời Công Tôn đại nhân đến gặp gỡ trò chuyện."
Người đến là một hộ vệ áo đen, tuổi chỉ ngoài đôi mươi. Dung mạo bình thường, hai tay ôm kiếm, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, rõ ràng cũng là cao thủ kiếm thuật.
Công Tôn Trác Ngọc sáng sớm vừa ra khỏi cửa, định đến hàng quán đầu ngõ ăn một bát mì, kết quả liền bị chặn lại ngay tại chỗ. Anh còn ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn, trong lòng đầy cơn bực bội vì bị dựng dậy sớm. Nhưng vừa thấy tên Đỗ Lăng Xuân ký trên thiệp mời, anh lập tức tỉnh táo.
Hửm? Đỗ tư công cớ gì lại mời anh đi ăn uống?
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ mãi không ra, nhưng suy tính một hồi, anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ôm chặt bắp đùi này: "Đã là tư công mời, hạ quan đương nhiên sẽ tới. Phiền chờ tại hạ một lát, để bổn quan chuẩn bị xe ngựa rồi sẽ đi ngay."
Hộ vệ áo đen thần sắc bình thản, nghiêng người nhường một lối: "Không cần. Tư công đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Công Tôn đại nhân chỉ cần theo ta đi là được."
Quả không hổ là Tư công đương triều, quả nhiên chu đáo mọi bề.
Công Tôn Trác Ngọc đành ngồi lên xe ngựa. Thạch Thiên Thu muốn theo sau, nhưng vừa bước một bước đã bị hộ vệ áo đen đưa tay ngăn lại. Giọng điệu đối phương nghe có vẻ cung kính, nhưng lại thiếu phần thân thiện: "Đỗ tư công đã nói, chỉ mời Công Tôn đại nhân một mình đến, kẻ nhàn rỗi không cần theo."
Thạch Thiên Thu hành tẩu giang hồ bao năm, sao có thể để một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ cản lại. Nghe vậy, ánh mắt hắn lóe lên, chuôi kiếm nhanh như chớp điểm vào khuỷu tay gã. Gã liền bị buộc phải lùi lại hai bước.
Hộ vệ áo đen hiển nhiên không ngờ rằng trong phủ của một tri huyện nhỏ lại có cao thủ như vậy, sắc mặt hơi biến đổi, lập tức định rút kiếm ra khỏi vỏ. Nhưng vừa lúc đó, Công Tôn Trác Ngọc vội vàng hét lớn: "Dừng tay, cả hai dừng tay cho ta!"
Công Tôn Trác Ngọc vừa mới leo lên xe, ngoảnh lại liền thấy hai người bọn họ như sắp động thủ đến nơi. Anh cuống quýt nhảy xuống, chạy tới đứng giữa hai người, vội vàng giảng hòa: "Có gì từ từ nói, tuyệt đối không được động thủ."
Thạch Thiên Thu trầm giọng nói: "Đại nhân, hắn không cho ta theo ngài!"
Hộ vệ áo đen đáp: "Ta đưa Công Tôn đại nhân đi thế nào, sẽ đưa về thế ấy, một sợi tóc cũng không thiếu. Tư công đã có lệnh, kẻ nhàn rỗi không cần đi theo."
Công Tôn Trác Ngọc đứng giữa, trái phải đều khó xử. Thấy Thạch Thiên Thu như sắp nổi giận, anh vội đè lại, hạ giọng trấn an:
"Đại sư phụ, đã là Đỗ tư công mời, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu. Ngài hôm nay tạm ở lại trong phủ vậy."
Nói rồi, anh lục lọi trong tay áo hồi lâu, lật tung cả túi tiền trên người, cuối cùng moi được một mẩu bạc vụn đưa cho hắn: "Này, sư phụ cầm lấy, đi mua bánh bao ăn. Muốn ăn bao nhiêu thì ăn."
Thạch Thiên Thu thấy vậy, bị nghẹn một phen, một hơi nín trong ngực lên chẳng được, xuống cũng không xong. Hắn trừng mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thốt nên lời. Cuối cùng, hắn giật phắt miếng bạc, hừ lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo đi vào trong phủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Thiên Thu: Hừ, đi mua bánh bao!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top