Chương 169
Ngẩng đầu ba thước, trên có thần minh, nhìn khắp bốn phương, lại không biết gió từ đâu đến. Chỉ thấy tấm vải trắng che thi thể nửa rơi nửa phủ trên người dư phụ, trắng đến chói mắt.
Sắc mặt của Lưu Nhị Hổ lập tức trở nên khó coi rõ rệt. Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể của dư phụ, sau đó hoảng hốt thu lại ánh mắt, thân hình loạng choạng, ngã phịch xuống đất, lắp bắp nói: "Đại... đại nhân, vì sao trên công đường lại có thi thể nữ tử?!"
Hắn không biết vừa rồi trên công đường đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ bản thân bị bắt đến đây như thế nào. Nhưng đám dân chúng vây quanh thì đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Công Tôn Trác Ngọc nghiệm thi và suy luận, hàng chục cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lưu Nhị Hổ, chờ xem hắn sẽ phản ứng ra sao.
"Công đường có thi thể nữ tử ư? Hừm, chuyện này thì nói ra cũng dài lắm."
Công Tôn Trác Ngọc đổi tư thế ngồi, cuối cùng cảm thấy tựa vào chiếc ghế cứng nhắc thật không thoải mái, liền đứng dậy, hai tay giấu trong tay áo, từng bước đi xuống bậc thang, chậm rãi bước qua lại bên cạnh thi thể của dư phụ: "Đây là một nữ tử đáng thương."
Lưu Nhị Hổ nuốt một ngụm nước bọt, mặt cứng đờ, không dám lên tiếng.
Công Tôn Trác Ngọc cúi người, hỏi: "Nàng họ Dư, khuê danh Tố Vân. Lưu Nhị Hổ, ngươi nhìn đi, nàng có phải rất xinh đẹp không?"
Cơ mặt trên má Lưu Nhị Hổ không kiểm soát được, khẽ co giật, mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên trán.
Công Tôn Trác Ngọc rất thích kiểu trò mèo vờn chuột này. Anh giống như đang kể một câu chuyện, từng chút một tái hiện lại tình cảnh đêm hôm đó: "Hôm đó, Dư Tố Vân ra chợ mua vải, bị một tên ác thiếu vừa mắt, liền bắt cóc về phủ. Dù may mắn trốn thoát, nhưng vẫn kinh hãi chưa nguôi."
Bên cạnh, Lưu Diệu Tổ vì nghe thấy mình được nhắc tới, khẽ ưỡn thẳng người, nhưng không ngờ bị Công Tôn Trác Ngọc đá cho một cú: "Quỳ xa ra!"
Cướp đoạt dân nữ thì có gì đáng tự hào?
Lưu Diệu Tổ vội vàng quỳ lùi lại, mặt đầy vẻ lấy lòng.
Công Tôn Trác Ngọc phủi nhẹ ống tay áo, tiếp tục nói: "Trời tối đường trơn, Dư Tố Vân vội vàng về nhà, không ngờ lại bị kẻ xấu theo dõi. Tên đó không vợ không con, sống một mình nhiều năm, thèm khát vô cùng, thấy nàng xinh đẹp, liền định giở trò bỉ ổi..."
Anh làm một động tác, mô phỏng lại cảnh tượng phạm tội: "Tên đó bịt miệng nàng từ phía sau, kéo một mạch tới con đường đất đỏ, sau khi cưỡng hiếp xong, liền dùng cung mang theo trên người siết cổ nàng đến chết. Dư Tố Vân ra sức vùng vẫy, cào rách cả cổ hắn..."
Lưu Nhị Hổ cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy máu toàn thân đảo ngược, cổ cũng bắt đầu cảm thấy khác thường, bất giác đưa tay lên che lại, nhận ra mình đang hành động lộ liễu, liền buông tay xuống như chạm phải lửa.
Công Tôn Trác Ngọc vén mái tóc rối loạn của Dư Tố Vân, bên trong có một hạt ngọc nhỏ, rõ ràng từng đeo trâm hay đồ trang sức gì đó. Vì bị giật mạnh nên mắc lại trong tóc: "Không chỉ vậy, sau khi giết người, hung thủ còn lấy hết trang sức của nàng. Ngươi nói xem, đúng không, Lưu Nhị Hổ?"
Câu cuối cùng đánh thẳng vào tim gan.
Lưu Nhị Hổ ngẩng phắt đầu lên: "Đại nhân, tiểu nhân không hiểu ngài đang nói gì!"
Công Tôn Trác Ngọc ghét nhất loại phạm nhân này. Bằng chứng rành rành mà còn chối quanh co, vừa chịu khổ vừa tốn thời gian của anh. Đứng lâu cũng hơi mệt, anh bèn ngồi luôn xuống bậc thềm. Dù sao nơi nhỏ bé này anh cũng là người quyết định tất cả, gần đây không nghe tin có quan lớn nào xuống kiểm tra cả.
Công Tôn Trác Ngọc chỉ tay về phía cổ của hắn: "Trên cổ ngươi có vết cào, là từ đâu mà có?"
Lưu Nhị Hổ sống chết không nhận: "Đây là do tiểu nhân tối ngủ đập muỗi, không cẩn thận tự cào mà thành."
Công Tôn Trác Ngọc gật đầu: "Cũng được, nghe cũng hợp lý, dù móng tay ngươi ngắn tới mức không cào rách được da thịt, bổn quan cứ coi như ngươi mới cắt đi."
Bên ngoài, dân chúng nôn nóng hô lớn: "Đại nhân, ngàn vạn lần không thể thả tên hung đồ này!"
Ở đây nhà sát nhà, người liền người, nhà ai mà chẳng có một hai người phụ nữ, mà lại thường xuyên phải lên núi hái nấm, nhặt quả dại. Nếu chuyện này không được giải quyết, Lưu Nhị Hổ mà không bị bắt, sau này ai còn dám lên núi nữa?
Sắc mặt Lưu Nhị Hổ tái xanh: "Ta không giết người! Ta không giết người!"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, ngươi nói không giết thì là không giết sao? Ngươi nói cũng chẳng có giá trị gì. Ánh mắt anh từ trên xuống dưới quan sát Lưu Nhị Hổ, chỉ thấy hắn bẩn thỉu lôi thôi: "Bổn quan nhìn ngươi to lớn thô kệch, không giống người tỉ mỉ. Hơn nữa cung tên gặp nước sẽ giảm độ bền, dây cung sau khi siết cổ người xong, ngươi chắc hẳn còn chưa kịp lau chùi nhỉ? Ừm... bây giờ tới nhà ngươi, có khi còn tìm thấy sợi dây cung dính máu."
Đầu lĩnh bộ khoái lập tức nhận lệnh: "Đại nhân, ta sẽ dẫn người đi khám xét ngay!"
Công Tôn Trác Ngọc đan hai tay vào nhau, ngón cái khẽ gẩy: "Không vội. Nhớ tìm xem trong nhà hắn có đồ trang sức nữ không. Nếu không có, thì tới tiệm cầm đồ lân cận hỏi thử, ba ngày nay có gã nào ăn mặc như thợ săn tới cầm cố trâm vàng, trâm bạc hay không."
Hung thủ lấy đi trang sức của nạn nhân, hoặc là vì tham của, hoặc là để làm kỷ niệm, thỏa mãn sở thích sưu tầm. Nếu không tìm thấy trâm của Dư Tố Vân ở nhà Lưu Nhị Hổ, thì chỉ có thể là ở tiệm cầm đồ.
Lưu Nhị Hổ sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ gặp phải người như vậy. Khi hắn cưỡng hiếp rồi giết chết Dư Tố Vân, rõ ràng xung quanh không một bóng người, vậy mà vị huyện lệnh này lại giống như tận mắt chứng kiến, kể lại toàn bộ quá trình không sai một chi tiết nào. Bộ dạng tươi cười, nhưng lại khiến người ta sợ hãi đến cực điểm.
"Đại nhân! Đại nhân!" Lưu Nhị Hổ bỗng hoảng loạn, dập đầu thình thịch trên đất, khóc lóc cầu xin: "Tiểu nhân là nhất thời ma quỷ ám ảnh mới hại chết nàng ấy, không phải cố ý, không phải cố ý mà!"
Vụ án đến đây đã sáng tỏ. Bên ngoài dân chúng xôn xao, vốn tưởng rằng vụ này do thương gia cấu kết quan huyện, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Công Tôn Trác Ngọc đã lật ngược tình thế, hung thủ thực sự lộ diện.
Trừ thời gian bắt người và lục soát, anh chỉ mất chưa tới nửa canh giờ để suy luận ra hung thủ, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Lão thương gia đứng ngoài trầm ngâm, phe phẩy quạt, thấy người bán mì cũng chen vào xem náo nhiệt, bèn hỏi: "Ngươi không phải nói huyện lệnh các ngươi hồ đồ vô dụng sao? Sao hôm nay lại thấy hắn cũng có chút tài trí?"
Người bán mì gãi đầu, cũng không hiểu nổi: "Cái này ta không biết. Ai mà biết hôm nay hắn không ngủ trong nha môn mà lại ra xét xử án chứ."
Đỗ Lăng Xuân mỉm cười, hiếm khi lên tiếng: "Người này đại trí nhược ngu."
[1] Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp" ý chỉ những người tài năng, thông minh nhưng lại thường không bộc lộ sự sắc sảo tinh khôn ra bên ngoài. Người khác nhìn vào tưởng khờ khạo nhưng thực tế họ là người có cái nhìn sâu sắc, hiểu rõ bản chất sự việc.
Lúc này, bên trong đường đường là một cảnh náo loạn. Công Tôn Trác Ngọc xách vạt áo quan, một cước đạp Lưu Nhị Hổ ngã chổng vó: "Người chết rồi mà ngươi còn nói là vô ý? Sớm nhận tội có phải đỡ tốn thời gian của bổn quan không?"
Nói xong, anh bước lên ghế cao, vỗ mạnh vào kinh đường mộc, tiếng vang chấn động công đường:
"Tội phạm Lưu Nhị Hổ, đêm hai mươi sáu cưỡng hiếp rồi sát hại lương gia nữ tử Dư Tố Vân, cướp đoạt tài sản, chứng cứ xác thực, tội không thể tha, giam vào đại lao, chờ ngày xét xử! Lui đường!"
Lưu Nhị Hổ hoảng sợ đứng lên, còn muốn nói thêm, nhưng bị hai nha dịch dùng côn nước lửa đánh ngã, rồi lôi mạnh ra khỏi công đường.
Lưu Diệu Tổ quỳ dưới đường, thấy vậy trước là thở phào nhẹ nhõm, sau lại nịnh nọt hỏi: "Đại nhân, còn dân đen thì sao?"
"Ngươi?" Công Tôn Trác Ngọc suýt nữa quên mất hắn, liền tháo mũ quan, tiện tay ném cho sư gia, bước đến bên cạnh Lưu Diệu Tổ, cúi xuống, giơ ra một con số, lạnh lùng đe dọa: "Về bảo cha ngươi mang ba ngàn lượng ngân phiếu tới, coi như bồi thường tổn thất tinh thần và giấc ngủ của bổn quan. Bằng không, ngươi cũng sẽ cùng Lưu Nhị Hổ ngồi trong đại lao!"
Lưu Diệu Tổ người đều ngây dại, kinh ngạc thốt lên: "A?! Đại nhân, cái cái cái... cái phí tổn thất tinh thần và phí bồi thường giấc ngủ là vật gì vậy?"
Lưu gia dù có giàu, ngân phiếu cũng không phải gió thổi đến, Công Tôn Trác Ngọc thuộc giống tỳ hưu sao?!
Công Tôn Trác Ngọc: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là ba ngàn lượng ngân phiếu!"
Anh nói xong từ dưới đất đứng dậy, được gia nhân hầu hạ rửa tay, chợt thấy bụng đói cồn cào, lúc này mới phát hiện mình cả ngày chưa ăn gì, nói với sư gia: "Bổn quan ra ngoài ăn bát mì, việc còn lại nhờ tiên sinh thu xếp."
Vạn Trọng Sơn đã quen, lần nào không phải là ông thu xếp, sờ sờ bộ râu dê của mình: "Đại nhân cứ đi, nhớ trả tiền, một bát mì thì đừng ghi nợ nữa."
Một tri huyện thất phẩm có bao nhiêu bổng lộc, thêm vào Công Tôn Trác Ngọc thích xa hoa, gia nhân vô số, lại thích đến chốn tiêu tiền uống rượu hoa, nhiều tiền cũng không đủ bù đắp, ghi nợ là chuyện thường tình.
Công Tôn Trác Ngọc phẩy tay ra cửa, không biết có nghe thấy hay không.
Hệ thống đi theo anh: 【Thân ái, vừa rồi có tính là... nhận hối lộ không?】
Công Tôn Trác Ngọc liếc nó một cái, giả ngốc: "Nhận hối lộ? Nhận hối lộ gì? Ta nhận tiền của ai sao?"
Hiện tại thì chưa, nhưng đợi Lưu gia mang tiền đến thì không chắc.
Hệ thống không lên tiếng, chờ lần sau điện anh tiếp.
Công Tôn Trác Ngọc đi ra khỏi cửa phủ nha, đúng lúc thấy Tiền thị đứng bên đường, trong tay cầm vài đồng tiền, cầu xin xa phu qua đường kéo thi thể Dư Tố Vân về quê. Khổ nỗi người ta chê tiền ít xui xẻo, không chịu nhận việc này.
Lão gia nhà giàu chưa đi, thấy vậy lắc đầu thở dài, ra hiệu cho Đỗ Lăng Xuân. Y lập tức hiểu ý, không để lộ dấu vết nhíu mày, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc bước tới, nhưng còn chưa mở miệng, đã thấy một bóng hình màu xanh xuất hiện trước mắt.
"Lão nhân gia, có khó khăn gì sao?"
Công Tôn Trác Ngọc bước xuống bậc đá, đi đến bên cạnh Tiền thị, giọng trong trẻo, trông có vẻ dễ gần hơn so với trên công đường.
Tiền thị thấy vậy chống gậy, run rẩy quỳ xuống, nghẹn ngào rơi lệ: "Đa tạ đại nhân đòi lại công bằng cho Tố Vân, lão thân dự định mang thi thể nó về quê, sau đó an táng tử tế."
Thi thể Dư Tố Vân ngay bên cạnh, án kết thúc, thì trả lại cho gia đình. Tiền thị cũng không ngại gì, dùng bàn tay già nua sửa lại tóc mai rối bời của nàng: "Đứa trẻ này cha mẹ mất sớm, nhà mẹ đẻ cũng không còn thân nhân gì, người đã chết rồi, hồn tổng phải có chỗ để về."
Công Tôn Trác Ngọc liếc nhìn: "Thì ra là vậy."
Anh nói xong, tiện tay gọi lại nha dịch đang trực ở cửa, giúp người thì giúp đến cùng: "Ngươi gọi hai huynh đệ, giúp vị lão nhân này đưa thi thể con dâu về quê, chăm sóc cẩn thận."
Nha dịch chắp tay nhận lệnh: "Vâng, đại nhân!"
Tiền thị thấy vậy cảm kích không biết làm sao cho phải, cúi đầu rơi lệ: "Đại nhân là thanh thiên đại lão gia, thanh thiên đại lão gia, lão thân về nhà nhất định khắc trường sinh bài vị, thay đại nhân hương hỏa cầu phúc."
Công Tôn Trác Ngọc án đã phá, không kiếm chút danh tiếng thật quá phí, anh đỡ bà Tiền dậy: "Lão nhân gia trung liệt hậu duệ, bổn quan trong lòng khâm phục, huống chi thân là phụ mẫu chi dân, vốn nên bảo hộ bách tính bình an, chẳng qua là việc trong bổn phận, không cần cảm tạ."
Nói xong sai người đưa Tiền thị đi, lúc này mới thẳng người lên, nhưng ánh mắt vô tình thoáng qua, lại phát hiện không xa đứng một nam tử mặc áo tím, âm nhu, không khỏi ngây người tại chỗ.
Không nói rõ tại sao, Công Tôn Trác Ngọc luôn cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.
Đang định nhớ lại, đối phương đã đi tới, thân hình khoan thai, nói không hết vẻ nhàn nhã thong dong. Giọng nói mềm mại âm lạnh, khiến người ta nhớ đến rắn độc máu lạnh, trên mặt mang cười: "Công Tôn đại nhân, chủ nhân nhà ta muốn mời ngài đi uống chén rượu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top