Chương 130

Cận Hành theo phản xạ đón lấy. Quả nhiên là chiếc ba lô anh đã làm rơi hôm qua. Anh ngẩng đầu nhìn Văn Viêm, phát hiện trên người cậu lại có thêm vài vết thương mới, chắc là do tối qua đi trả thù.

Điều này rất giống phong cách của Văn Viêm, nhưng việc trả lại ba lô thì hoàn toàn không giống.

Cận Hành định phủi bụi trên ba lô nhưng nhận ra nó đã sạch sẽ, đành rút tay lại, khoác lên vai, nghiêm túc nói hai chữ: "Cảm ơn."

"Xì..."

Văn Viêm bật cười giễu cợt, khuôn mặt bầm tím vẫn không làm mất đi vẻ ngông cuồng. Cậu hất cằm, cảm thấy hai từ "cảm ơn" này thật nực cười:

"Cậu ngoài nói cái này, còn biết nói gì khác không?"

Phần lớn thời gian, Cận Hành đều cúi đầu, nhưng khi đứng thẳng lưng, anh thực ra cao hơn Văn Viêm. Những ngón tay thon dài cầm cốc sữa đậu nành, bên trong đồng phục là chiếc áo sơ mi trắng, viền xanh nhạt, sạch sẽ, gọn gàng. Ánh nắng chiếu lên vai anh, khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

Cận Hành nhìn thẳng vào Văn Viêm, hàng mi dày rợp bóng, đôi mắt đen trắng phân minh, sạch sẽ đến mức khó tin. Anh dường như cười mà không phải cười, hỏi lại Văn Viêm với vẻ nghiêm túc:

"Ừm... vậy tôi nên nói gì?"

"..."

Lần nữa, Văn Viêm nhận ra Cận Hành cao hơn mình. Cậu nhét tay vào túi, thầm buông một câu chửi trong lòng, rồi đá quả bóng rổ dưới chân về phía đám bạn.

Hắn nhận bóng, giơ tay chửi: "Mày điên à! Đây là bóng rổ, không phải bóng đá!"

Văn Viêm liếc mắt lạnh lùng, người kia lập tức im bặt.

Văn Viêm mua một phần bữa sáng, ném tờ một trăm nguyên cho chủ quán. Cậu vừa chờ nhận tiền thối vừa cắn ống hút ly sữa đậu nành, giọng điệu không rõ cảm xúc, uy hiếp: "Chuyện hôm qua, nếu cậu dám kể ra ngoài thì tự chịu hậu quả."

Hiểu rồi.

Dù sao thì việc đại ca trường Sùng Minh bị người ta đè ra đánh mà truyền ra ngoài cũng thật mất mặt.

Cận Hành nắm chặt quai ba lô bằng cả hai tay, gật đầu: "Ừ, tôi biết."

Mái tóc đen mượt như tơ, làn da trắng trẻo, đúng kiểu đứa trẻ ngoan mà người lớn thích nhất. Động tác này khiến anh trông chẳng khác gì học sinh tiểu học, ngoan ngoãn, dễ thương, khiến người ta muốn bắt nạt.

Văn Viêm vô thức nhìn anh thêm vài lần, thầm nghĩ với cái dáng vẻ mềm yếu này, chẳng trách luôn bị người khác bắt nạt. Cậu không nói gì thêm, nhận tiền thối từ chủ quán, chỉnh lại chiếc áo khoác suýt rơi khỏi vai, quay người dẫn đám bạn học Sùng Minh rời đi.

Chủ quán phát hiện cậu quên cầm bữa sáng, liền gọi với theo mấy lần: "Ê, em này! Em để quên đồ ăn rồi!"

Hai quả trứng trà, một phần há cảo chiên, một phần xôi cuộn quẩy nằm trơ trọi bên cạnh. Văn Viêm chỉ cầm ly sữa đậu nành rồi đi mất. Chủ quán gọi không được, đành dúi phần ăn vào tay Cận Hành: "Bạn em đi rồi, hay là em cầm giúp cậu ấy nhé."

Vừa rồi hai người đứng nói chuyện với nhau ở đây, chủ quán có lẽ đã hiểu nhầm gì đó.

Người đã đi xa, Cận Hành cũng không thể đuổi theo, anh đành nhận lấy, xoay người bước vào cổng trường. Trên đường, anh gặp bạn cùng bàn là Uông Hải. Uông Hải đeo ba lô, lưỡng lự đi tới:

"Này, Cận Hành."

Cận Hành không cần bạn bè, cũng chẳng thích giao du. Thấy là Uông Hải, anh vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, chỉ "ừ" một tiếng.

Uông Hải dường như vừa nhìn thấy gì đó: "Ê, cậu bị bọn du côn trường Sùng Minh nhắm vào à? Tôi thấy Văn Viêm vừa tìm cậu nói chuyện. Cậu ta nói gì thế?"

Nghe vậy, Cận Hành dừng bước, mỉm cười: "Cậu chắc là muốn biết à?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, luôn khiến người ta cảm giác anh che giấu những điều không nên biết, nếu không sẽ chuốc họa vào thân. Uông Hải bị ánh nhìn ấy làm cho lạnh sống lưng, theo phản xạ lắc đầu:

"Tôi... tôi chỉ hỏi thế thôi."

Hỏi chẳng phải vì muốn biết sao? Chẳng khác gì nhau.

Cận Hành đáp: "Cậu có thể tự hỏi Văn Viêm."

Lúc anh nói câu này, nhìn qua có vẻ ôn hòa, vô hại, chẳng có chút sắc bén nào, trông vẫn như bình thường. Nhưng Uông Hải lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Hắn định nói gì đó, nhưng thấy Cận Hành đã quay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Ở trường trung học số sáu, thứ hạng trong kỳ thi tháng luôn được sắp xếp theo kết quả kỳ thi lần trước: học sinh giỏi ngồi chung phòng thi với học sinh giỏi, học sinh kém ngồi với học sinh kém. Một cách nào đó, điều này khiến việc "vật họp theo loài, người tụ theo nhóm" trở nên hiển nhiên.

Lần trước, Cận Hành bị bệnh trong kỳ thi, thành ra xếp hạng không cao. Ban đầu, anh luôn ở giữa bảng xếp hạng, nhưng giờ lại rơi xuống phòng thi áp chót, ngồi chung với những học sinh yếu kém lớp 9.

Ở trường, lớp 1, 2, 3 là những lớp trọng điểm được nhà trường ưu tiên bồi dưỡng. Từ lớp 4 đến lớp 6, càng xuống dưới, thành tích càng kém. Lớp 9 thì khỏi phải nói, hầu hết đều là con ông cháu cha, còn tệ hơn cả lớp 6.

Chỗ ngồi của Cận Hành gần cửa sổ. Anh kiểm tra số báo danh rồi ngồi xuống, uống nốt nửa ly sữa đậu nành. Trong khi đó, mấy nam sinh lớp 9 đến sớm đang lật sách Anh văn và Ngữ văn loạt soạt—

Đừng hiểu lầm, bọn họ không phải ôn tập mà đang chép phao thi.

Chủ nhiệm lớp 9 là tổ trưởng tổ Anh văn của khối, nổi tiếng nóng tính nhất. Không có tính cách đó thì chẳng thể trị nổi đám học sinh này. Điểm không đạt, phạt chép; sai những câu cơ bản, phạt chép. Suốt năm học, lớp 9 chép không ngơi tay. Dù thành tích vẫn kém, nhưng ít nhất có chút chí tiến thủ, biết chép phao để cứu vãn điểm số thảm hại.

Họ không yêu cầu nhiều, chỉ cần đủ điểm qua là được. Chủ nhiệm lớp đã nói, chỉ cần qua điểm sàn, mọi hình phạt đều miễn.

Khoảng cách giữa các bàn trong phòng thi khá xa, gần như toàn bộ học sinh trong phòng đều là người lớp 9, chứng tỏ thành tích của cả lớp rất đồng đều, hầu hết đều ở mức thấp như nhau.

Cận Hành ngồi im lặng tại chỗ, ăn hai quả trứng trà, uống một ly sữa đậu nành, trông hoàn toàn lạc lõng giữa đám bạn đang tất bật chép phao, tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Phía trước anh là một nam sinh đeo băng đô thể thao, ăn mặc sành điệu, toàn hàng hiệu. Hắn là người đầu tiên chép xong phao thi, sau đó ngả người dựa lưng ghế, duỗi người một cái: "Xong! Cuối cùng cũng chép xong rồi!"

Bên cạnh, một nữ sinh lườm hắn: "Châu Khải, chép xong rồi thì im lặng được không? Sợ giáo viên đi ngang qua hành lang không nghe thấy hả?"

Châu Khải đắc ý: "Tôi chép nhanh đấy, cậu quản được à? Mấy con rùa các cậu, tay chậm thì đáng lẽ hôm qua phải chép sẵn rồi. Chậc, thật không biết nói gì với các cậu nữa."

Nữ sinh đập mạnh cây bút xuống bàn: "Cậu không cần đáp án Anh văn nữa đúng không?"

Châu Khải lập tức cười hì hì, xán lại gần nịnh nọt:

"Đừng mà, chị gái. Tôi sai rồi, được chưa? Anh văn tôi chỉ trông chờ vào cậu thôi. Lần trước không qua, tôi chép từ vựng đến phát ngốc luôn rồi."

Nữ sinh ghét bỏ đẩy hắn ra, nhưng giọng điệu khá thân thiết. Có vẻ giữa hai người lóe lên chút tia lửa tình yêu: "Đừng làm phiền tớ. Nghe nói lần này trường ra đề chung với trung học số ba, toàn đề nâng cao, tớ còn không biết mình có qua nổi không nữa."

Châu Khải chỉ có thể quay về chỗ ngồi. Hắn ngồi gác chân, đảo mắt quanh phòng một vòng, phát hiện ra Cận Hành – một gương mặt lạ hoắc, thấy anh ngồi yên lặng, liền tò mò hỏi: "Này, sao cậu không chép phao?"

"..."

Cận Hành định nói rằng chép phao chẳng có tác dụng gì. Đề lần này rất ít câu thuộc dạng học thuộc lòng, điểm số cũng không cao, đa phần là bài tập vận dụng linh hoạt. Anh ngừng một chút, rồi bịa đại một lý do: "... Tôi lười."

Châu Khải liếc nhìn thông tin số báo danh trên bàn anh: "Cậu lớp 6 à? Thành tích thế nào?"

Cận Hành: "Nhìn bảng xếp hạng là biết rồi, cũng thường thôi."

Châu Khải "ồ" một tiếng, nghĩ thầm hóa ra cũng là một học sinh kém. Hắn khá nhiệt tình, nhìn vào góc bàn thấy có tên "Cận Hành", liền nói: "Vậy lát nữa tôi chép xong sẽ ném cho cậu một bản đáp án. Đừng mách lẻo nhé."

Toàn bộ khối 11 có hơn ba trăm người, thứ hạng của Châu Khải là 205, Cận Hành là 251. Từ bề ngoài mà nói, thành tích của hắn dường như hơi nhỉnh hơn một chút so với Cận Hành, nên câu này được nói ra với vẻ rất tự tin.

Cận Hành lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, hiếm khi dừng lại một chút, định nói không cần, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì chuông báo thi đã vang lên. Giáo viên coi thi ôm một chồng bài thi đã niêm phong bước vào lớp, bụng phệ, cặp kính dày cộp, trông khá hiền lành.

Châu Khải thấy vậy liền quay lại ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ ra vẻ một học sinh ngoan ngoãn.

Giáo viên coi thi viết thời gian làm bài lên bảng, sau đó như thường lệ nhắc nhở các em trung thực khi thi cử, rồi yêu cầu tất cả học sinh đặt cặp sách lên bậu cửa sổ bên ngoài lớp, sau đó mới bắt đầu phát đề thi, từng người một truyền xuống.

Hỏng rồi!

Đám học sinh kém của lớp 9 vừa nhìn thấy đề thì ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Trước đây, đề Toán dù có khó cũng còn hiểu được, lần này bọn họ đến cả đề bài cũng không hiểu, làm sao mà thi nổi đây!

Châu Khải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:"Đề này là người ra đấy à..."

Giáo viên coi thi vỗ nhẹ lên bàn: "Bắt đầu làm bài, không được thì thầm nói chuyện."

Nói xong, thầy kéo ghế ngồi xuống bục giảng, vừa đọc báo vừa uống trà.

Có lẽ vì nguyên nhân sống lại một lần, Cận Hành nhìn qua đề bài một lượt, cảm thấy cũng tạm ổn, chỉ là những câu nâng cao ở cuối hơi quá sức. Anh đại khái nhớ được một vài công thức giải, liền lần lượt làm từng câu trắc nghiệm, so với dáng vẻ khổ sở đau đầu của những học sinh xung quanh thì khác biệt rõ rệt.

Trong phòng thi im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng bút viết sột soạt trên giấy. Khi những người khác vẫn còn đang vò đầu bứt tai với các câu trắc nghiệm đơn giản, thì Cận Hành đã lật sang mặt sau làm các câu tự luận. Tiếng giấy lật "soạt" một cái vang lên, đặc biệt nổi bật giữa không gian yên tĩnh.

Trong phòng có bốn, năm người quay đầu nhìn về phía anh, người nào ngồi gần còn liếc trộm một cái, phát hiện đề thi của Cận Hành đã được điền đầy đủ các bước giải. Dù không biết có đúng không, nhưng trông có vẻ rất lợi hại...

Một câu hỏi nâng cao ở cuối đề nhìn thoáng qua thì có vẻ dễ, nhưng thực tế lại rất khó, cần phải liệt kê rất nhiều điều kiện để chứng minh, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi vào bẫy. Cận Hành dùng bút chì ghi nháp đầy trên đề thi, sau đó mới điền đáp án vào phiếu trả lời.

Châu Khải mới làm được một nửa, bứt rứt đến mức gãi đầu gãi tai, nhân lúc giáo viên không chú ý liền ném một mẩu giấy vo tròn về phía cô bạn lúc trước. Những học sinh còn lại trong phòng cũng tương tự, âm thầm trao đổi không ngừng.

Dù lớp 9 học kém nhưng được cái đoàn kết, không có ai giấu giếm. Mẩu giấy của Châu Khải truyền qua hết một vòng trong phòng thi, miễn cưỡng thu thập được một số đáp án, nhưng tất nhiên độ chính xác thì không đảm bảo.

Châu Khải lấp đầy gần hết bài thi Toán, bỗng nhớ đến cậu học sinh lớp 6 ngồi phía sau. Hắn lặng lẽ nghiêng người ra sau, vứt một mẩu giấy nhàu nát lên bàn của Cận Hành.

Cận Hành đã làm xong bài thi từ lâu, đang ngồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn. Khóe mắt anh liếc thấy mẩu giấy vo tròn trên bàn, liếc nhìn giáo viên coi thi một chút rồi mở giấy ra mà không để lại dấu vết.

"..."

Có thể nhận ra đây là đáp án "tổng hợp" từ trí tuệ của cả lớp 9. Trong mười một câu trắc nghiệm, tám câu sai, còn chưa kể đến phần sau.

Cận Hành nhấn bút chì tự động vài cái, gạch bỏ vài chỗ trên mẩu giấy, rồi ném trả lại cho Châu Khải, sau đó gục xuống bàn tiếp tục ngủ.

Châu Khải vừa mới làm xong bài Toán, đang trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn. Đột nhiên thấy một mẩu giấy xuất hiện trên bàn, hắn giật mình, nhanh tay che bằng tay áo, lén lút mở ra xem, phát hiện những đáp án trắc nghiệm bị gạch chéo, bên cạnh có viết đáp án đúng.

"Hả..."

Gửi một mẩu giấy mà còn "mua một tặng một"? Châu Khải quay lại nhìn Cận Hành, thấy anh đang ngủ, hắn cầm mẩu giấy trong tay, do dự mãi không dám quyết định.

Thứ hạng của Cận Hành thấp hơn hắn, thành tích có lẽ cũng chẳng khá khẩm gì. Theo logic, độ tin cậy của đáp án này không cao, nhưng Châu Khải sờ cằm, vẫn cảm thấy Cận Hành có phong thái của một cao nhân. Do dự mãi, cuối cùng hắn vẫn sửa lại một vài đáp án theo hướng dẫn của anh.

Không lâu sau, tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, giáo viên thu bài rồi rời khỏi lớp học. Đám học sinh ngoan ngoãn ngồi im lúc nãy lập tức như bầy ngựa hoang, tụm năm tụm ba thảo luận đáp án.

"Ê, ê, ê! Cậu chọn đáp án gì cho câu đầu tiên? Là C đúng không?"

"Ừ, đúng rồi, C!"

Châu Khải liếc nhìn mẩu giấy, thấy Cận Hành viết đáp án là A.

"Câu thứ hai thì sao? Tớ chọn B."

"Tuyệt quá, tớ cũng chọn B!"

Châu Khải lại nhìn, đáp án là D.

"Còn câu thứ ba thì sao?"

...

Châu Khải nghe không nổi nữa, ôm tim ngã ngồi xuống ghế, cảm giác mình vừa mất trắng cả tỷ đồng. Là học sinh kém, không thể làm nổi phần tự luận, hắn chỉ trông cậy vào trắc nghiệm để kéo điểm. Nhưng bây giờ coi như xong rồi, chắc chắn không qua nổi.

Châu Khải đã hối hận vì sửa đáp án theo Cận Hành. Hắn vẫn không cam tâm, nuốt xuống một ngụm máu hỏi anh: "Cậu nói thật đi, thành tích của cậu rốt cuộc thế nào?"

Cận Hành vẫn trả lời như cũ: "Nhìn thứ hạng là biết, bình thường thôi."

Anh cầm cốc nước uống một ngụm, nhìn những người đang tụm lại kiểm tra đáp án, nghĩ bụng: Có cần thiết không? Đều chép chung một mẩu giấy, đáp án có thể khác được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top