Thế Giới 5 - Chương 124

Thế giới 5: Học bá công Cận Hành x học tra thụ Văn Viêm (Hiện đại, vườn trường)

Edit: Kally | Do not reup!!!

𓍯𓂃𓏧♡

Có người mười tám tuổi rực rỡ sáng ngời, có người mười tám tuổi u ám tối tăm, có người còn chưa kịp trải qua mười tám tuổi, đã bị quá khứ chôn vùi, mục nát giữa bùn lầy.

Cận Hành và Văn Viêm, điểm giao nhau duy nhất trong nửa đời đầu của họ, dừng lại ở năm mười tám tuổi, như hai sợi dây vô tình bị vặn vào nhau, ngắn ngủi thắt thành một nút chết, rồi lại bị mạnh mẽ kéo đứt ra, một đầu về trái, một đầu về phải, từ đó chia xa mỗi người một ngả.

Là do chính tay Cận Hành kéo đứt.

Năm tốt nghiệp cấp ba, Cận Hành đỗ vào trường đại học tốt nhất trong tỉnh, còn Văn Viêm, một thiếu niên bất hảo, vì tội ngộ thương người khác mà vào tù. Một người ở trung tâm thành phố phồn hoa, một người trong song sắt lạnh lẽo, quả thực không còn lý do gì để liên lạc.

Quả thực là không có...

Sau khi rời khỏi cái nơi nhỏ bé tên Lâm Thành ấy, Cận Hành không bao giờ quay lại nữa. Nhiều năm sau, anh trở thành một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Z, quần áo chỉnh tề, hào nhoáng rực rỡ. Vẻ vang trước mắt người đời đủ để che lấp đi những ký ức dơ bẩn, hèn mọn trong tuổi trẻ của anh.

Dù sao, ai mà tưởng tượng được rằng, người đứng trên đỉnh kim tự tháp như bây giờ, thời cấp ba lại từng là một kẻ đáng thương bị đám thiếu niên bất hảo bắt nạt đến mức không dám hé răng.

Người cha trốn nợ bỏ trốn, người mẹ bệnh nặng qua đời sớm, một căn phòng trọ trống trải đơn sơ, nghèo đói và bất hạnh lấp đầy không gian. Đó là tất cả những gì Cận Hành có trong những năm tháng đi học. Đã có lúc anh thậm chí không đủ tiền đóng học phí, cuối cùng trở thành đối tượng bị bạn học bắt nạt.

Nếu bây giờ hỏi lại bạn học năm đó, nhắc đến cái tên Cận Hành, họ chắc sẽ mơ hồ nhớ ra mà nói: "Ồ, là cái đứa được Văn Viêm che chở ấy à."

Hiển nhiên, cái tên thiếu niên bất hảo ấy nổi tiếng hơn Cận Hành rất nhiều.

Cùng tuổi đi học, người ta lắm nhất cũng chỉ là trốn học hút thuốc, cậu thì đã vì tụ tập đánh nhau mà vào trại giáo dưỡng vài lần, lần nào cũng phải đổ máu. Tuy rằng thời niên thiếu là thời điểm ngông cuồng, phóng túng nhất, nhưng cậu hiển nhiên "ngông cuồng" quá mức. Nhắc đến tên cậu, ai nấy đều phải rùng mình vài cái.

Cận Hành và Văn Viêm không học cùng một trường, nói đúng ra thì chẳng có liên quan gì. Nhưng thiếu niên bất hảo này lại cố tình che chở Cận Hành.

Ai cũng biết rằng, những người từng bắt nạt Cận Hành không ai là không bị Văn Viêm xử lý đến thảm—

Đó là những chuyện xảy ra trước mặt mọi người.

Còn rất nhiều chuyện trong bóng tối không ai biết, ví dụ như tiền học phí cấp ba và đại học của Cận Hành đều do Văn Viêm, cái tên lưu manh nhỏ bé kia, chi trả. Ví dụ như Cận Hành và Văn Viêm từng ở bên nhau. Ví dụ như việc ngộ thương người khác của Văn Viêm là vì Cận Hành. Và ví dụ như, một người ngồi tù, người còn lại rời khỏi cái nơi nhỏ bé này mà không ngoảnh đầu.

Hai sợi dây vặn vào nhau, thắt thành nút chết, cuối cùng bị mạnh mẽ kéo đứt.

Năm ba mươi lăm tuổi, Cận Hành qua đời trong bệnh viện. Anh ôm quá nhiều tâm sự, gánh quá nhiều gánh nặng, lại thêm khát khao muốn nổi danh, trong những năm tháng trẻ tuổi, anh liều mạng chè chén làm việc, khiến cơ thể bị bào mòn nghiêm trọng.

Khi ấy, Cận Hành đã sở hữu rất nhiều tài sản, nhưng khi chết, anh vẫn cảm thấy hai tay trống rỗng, chẳng nắm giữ được thứ gì, cũng chẳng thể nắm giữ được thứ gì.

Không vì lý do gì cả, người lạnh lùng thường như vậy.

Hệ thống xem qua cuộc đời ngắn ngủi của vị ký chủ này qua màn hình sáng, đôi cánh nhẹ đập, sau đó bay vào đường hầm thời gian, tìm một khe hở trong đường đời của Cận Hành, xuyên qua đó mà tiến vào.

Bánh răng thời gian chầm chậm quay ngược, tất cả khởi động lại.

Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, những tia sáng xiên qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lớn nhỏ đan xen, mang theo sự oi ả đặc trưng của mùa hè, khiến người ta không khỏi uể oải, buồn ngủ. Thầy giáo đứng trên bục giảng, thao thao bất tuyệt giảng về dạng đề trọng tâm năm nay, giọng khàn khàn hòa cùng tiếng ve kêu không dứt ngoài cửa sổ, như một mớ bòng bong. Cây thước chỉ bảng bất ngờ gõ xuống bàn học, phát ra tiếng vang trầm đục, làm không ít học sinh giật mình tỉnh giấc.

Tiếng chuông hết tiết đúng lúc vang lên, đinh tai nhức óc, những học sinh vẫn chưa tỉnh cũng lần lượt bừng tỉnh. Thầy giáo kẹp giáo án dưới cánh tay, nhàn nhã dặn dò đủ thứ, tiêu tốn thời gian nghỉ giữa giờ ít ỏi còn lại, rồi mới chậm rãi rời đi.

"Đ* mẹ nó, lề mề rách việc."

Không biết ai bỗng thốt ra một câu chửi, như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi. Căn phòng vốn yên tĩnh lập tức bùng lên náo nhiệt, sách vở bay loạn xạ, kèm theo những lời chửi rủa khó nghe.

Ở hàng cuối cùng của lớp học, gần chỗ thùng rác, có một thiếu niên mặc đồng phục đang ngồi. Cậu nằm úp mặt trên bàn, bất động như đang ngủ. Chỉ đến khi âm thanh huyên náo vọng đến bên tai, cậu mới khó nhọc cử động đầu ngón tay, chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu.

Cận Hành chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung. Anh nhíu mày, nhắm chặt mắt, năm ngón tay luồn qua tóc rồi nắm chặt lấy, cơn đau gần như lột cả da thịt khiến tâm trí mơ hồ của anh trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.

Lớp học... bàn học... bảng đen...

Khung cảnh xung quanh hiện lên trước mắt, như mở ra chiếc hộp ký ức đã phủ bụi từ lâu. Với Cận Hành, nó quen thuộc đến tận xương tủy. Anh từ từ mở cuốn sách bên cạnh, khi nhìn thấy tên và lớp trên trang đầu, đồng tử bỗng co rút, biểu cảm kinh ngạc đến mức kỳ lạ.

Lớp 11? Làm sao có thể?

Làm sao có thể...

Cận Hành đột nhiên run lên như một kẻ điên. Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm quét qua những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ xung quanh, cả người như đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, bị chia cắt thành hai nửa.

Căm hận, sợ hãi.

Lạnh lùng, nhút nhát.

Những cảm xúc mâu thuẫn và cực đoan ấy cùng xuất hiện trên một con người, cho đến khi một nam sinh tóc đỏ cao lớn bước đến, túm lấy cổ áo Cận Hành, lôi anh khỏi chỗ ngồi, dòng suy nghĩ của anh mới bị cắt ngang.

Tưởng Thiếu Long là nam sinh cao lớn nhất lớp, vì đang tuổi dậy thì, mặt gã có vài nốt mụn. Ở ngôi trường nhỏ bé này, gã cũng coi như một nhân vật có máu mặt. Gã nắm lấy cổ áo Cận Hành, hất ngã ghế với một tiếng vang, như lôi một con gà con, kéo anh ra khỏi lớp. Mấy đứa đàn em phía sau cười hì hì đi theo, cái ghế ngã xuống đất phát ra tiếng động chói tai.

Cả lớp vẫn ồn ào như thường, náo nhiệt và hỗn loạn, như thể không ai thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, dù tiếng ghế ngã nghe chói tai đến thế.

Từ khi vào lớp 10, Cận Hành đã bị Tưởng Thiếu Long bắt nạt. Ba năm ác mộng ấy đều không thoát khỏi bàn tay của kẻ đứng trước mặt này. Đến nỗi sau khi tốt nghiệp, rời khỏi nơi đây ở kiếp trước, anh vẫn không quên được những ký ức dơ bẩn đó.

Nỗi sợ ấy thấm vào tận xương tủy, ẩn sâu trong linh hồn, chỉ cần khơi gợi một chút sẽ như thú dữ lao ra khỏi tổ.

Cận Hành thở dốc, tâm trí mơ hồ, như chìm vào một cơn ác mộng không thể thoát ra. Anh dường như muốn vùng vẫy để thoát thân, nhưng lại bị một nỗi kinh hoàng vô hình đè xuống, khiến tay chân cứng đờ, lạnh đến mức máu cũng bắt đầu đông lại.

Tưởng Thiếu Long kéo anh vào nhà vệ sinh nam, rồi đẩy mạnh vào cửa, tạo nên một tiếng "rầm" nặng nề: "Đ* mẹ mày, còn dám mách thầy cô? Tao nể mặt mày lắm rồi đúng không?"

Gã tát Cận Hành một cái "bốp", cảm thấy chưa hả giận, lại đá một cú vào bụng anh. Dáng người cao to vượt trội của gã giữa đám bạn đồng trang lứa có áp lực cực lớn, mỗi cú đánh đều dùng sức mạnh không nương tay.

Mấy đứa đàn em đứng ở cửa canh chừng, đề phòng giáo viên bất ngờ đi qua.

Cận Hành ôm bụng, cơn đau liên tiếp ập đến khiến anh không nói nên lời, tai ù ù, bên má đau như bị kim châm dày đặc. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, anh lại bị đè lên cửa: "M* kiếp, trông cái mặt như con gái, nghe nói mẹ mày làm gái, có thật không?"

Gã cố ý sỉ nhục, cả lớp đều biết mẹ Cận Hành đã qua đời vì ung thư dạ dày.

Tình yêu của thiếu niên không cần lý do, sự căm ghét cũng không cần, mà việc bắt nạt càng chẳng cần lý do. Yếu là tội lỗi lớn nhất.

Nhưng lần bắt nạt này của Tưởng Thiếu Long lại hiếm hoi có một lý do: "Còn dám lượn lờ quanh Đường Quả, ông đây sẽ giết chết mày!"

Cận Hành chắc chắn là đẹp trai, nếu không hoa khôi của trường cũng chẳng hay nói chuyện với anh.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tưởng Thiếu Long cuối cùng cũng dừng tay, lục soát lấy đi hơn hai mươi đồng còn lại trên người Cận Hành rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Hành lang lớp học vốn đông đúc nay trở nên vắng vẻ và yên tĩnh lạ thường.

Vòi nước không đóng chặt, từng giọt nước nhỏ xuống, "tách", "tách"...

Đến giọt thứ ba, Cận Hành loạng choạng đứng lên. Anh rất gầy, dáng người lại cao, nhưng đứng trước thân hình quá mức cường tráng của Tưởng Thiếu Long, trông vẫn thua kém rất nhiều.

Cận Hành dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra. Cơn đau trên cơ thể nhắc nhở anh rằng, đây không phải là một giấc mơ.

Anh dùng nước lạnh rửa mặt, rất lâu không ngẩng đầu lên. Mãi sau, anh mới thẳng người, tựa vào bồn rửa tay. Nhà vệ sinh tối mờ, bóng tối bao phủ gần hết thân thể anh, ánh mắt trầm lặng, khó lường.

Anh đã trở lại nơi này...

Lại trở lại nơi này...

Cận Hành cầm trong tay một chiếc bút mực đen, anh ấn đầu bút, từng cái từng cái gõ lên mép bồn rửa. Trong nhà vệ sinh trống rỗng, tiếng động ấy quái dị và khiến người ta sởn gai ốc.

Anh ngửa đầu, biểu cảm bệnh hoạn, nhắm mắt thở dài, dường như còn nghe được chút tiếc nuối.

Bởi vì Cận Hành cảm thấy trong tay anh lẽ ra phải cầm một con dao, chứ không phải một cây bút.

Hệ thống ẩn trong bóng tối quan sát, cầm sổ nhỏ ghi chép, thấy vậy liền trịnh trọng viết mấy chữ: [Ký chủ này bị điên.]

Cận Hành không phải vô hại, ít nhất không phải là kiểu thỏ trắng nhỏ mặc người bắt nạt như vẻ ngoài. Dù anh nhìn không có chút gì giống người có khả năng tấn công, nhưng tâm cơ lại quá sâu. Nếu không, kiếp trước đã chẳng lợi dụng Văn Viêm để lần lượt xử lý sạch đám người đó, cuối cùng còn có thể toàn thân rút lui.

Trở lại một đời, liệu có đi lại con đường cũ?

Dĩ nhiên là phải đi, bởi vì Cận Hành phát hiện, khi quay lại một đời, thì ra anh vẫn rất, rất, rất, rất căm hận những người đó...

"Rắc."

Tiếng gõ trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng ngừng lại, cây bút mực đen đâm thẳng vào viên gạch men, ngòi bút lập tức gãy, bị ném vào một góc.

Trước cổng trường cấp 3 số 6 thường xuyên có đám lưu manh tụ tập, có kẻ tán gái, có kẻ đòi tiền bảo kê. Không có ai che chở thì sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt, tựa như một xã hội thu nhỏ.

Sau tiếng chuông tan học buổi tối, không ít học sinh lục tục đi ra, định mua gì đó lót dạ.

Mùa hè oi bức, phố xá tấp nập, tiếng rao bán không dứt. Trong hẻm tối có người đánh nhau, dưới ánh đèn đường côn trùng bay vo ve, ồn ào náo nhiệt, bẩn thỉu mà phóng túng.

Trước cổng trường cấp ba số 6 hôm nay xuất hiện một nhóm người, đứng đầu là một nam sinh đứng bên lề đường, dáng người mảnh khảnh, mang sự góc cạnh đặc trưng của tuổi thiếu niên. Bàn tay gầy gò, khớp xương rõ ràng, kẹp một điếu thuốc. Áo khoác đồng phục xanh trắng của trường nghề vắt trên vai, tai đeo khuyên, mu bàn tay có hình xăm. Cậu ta nhìn qua chẳng phải dạng vừa.

Khói thuốc tan ra, đường nét gương mặt cậu thiếu niên cũng dần trở nên rõ ràng: sắc bén, tuyệt nhiên không thể gọi là ôn hòa. Thế nhưng, điều đó không ngăn cản vài nữ sinh xung quanh lén liếc nhìn và thì thầm bàn tán.

"Nhìn kìa, là Văn Viêm đó."

"Cậu ta đến làm gì? Chẳng lẽ đến đánh nhau?"

"Chắc chắn là đánh nhau rồi. Bọn họ ngày nào chẳng đánh nhau. Lát nữa nhớ tránh xa ra."

Mấy hôm trước, Lạc Minh ở trường số 6 đã xảy ra xích mích với nhóm của Văn Viêm. Nguyên nhân không rõ, nhưng ở nơi này, bọn học sinh cá biệt đánh nhau không cần lý do. Không vừa mắt ai thì cứ thế đè ra đánh.

Văn Viêm đến để đòi lại thể diện. Sự kiên nhẫn của cậu chỉ đủ cho một điếu thuốc. Khi điếu thuốc cháy hết, vẫn chưa thấy người cần tìm, cậu tiện tay búng điếu thuốc, tàn lửa bắn tung tóe, rơi ngay bên chân một nam sinh trường số 6.

Đôi mắt của Văn Viêm, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, thoạt nhìn đã không giống người tốt. Cậu ngẩng đầu lên, hỏi một câu không chút cảm xúc, nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng: "Biết Lạc Minh không?"

Cận Hành cúi mắt, nhìn điếu thuốc gần như tắt lịm dưới chân mình, rồi lại liếc sang đám côn đồ tụ tập trước mặt, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Văn Viêm. Một inch, rồi một inch, như muốn nhìn thấu cõi lòng đối phương.

Đám côn đồ thấy anh không đáp lời, không biết ai lại búng thêm một điếu thuốc, lần này rơi thẳng lên vai anh: "Mẹ mày, hỏi mày không nghe thấy à?"

Cận Hành không động đậy, mặc kệ điếu thuốc rơi xuống chân mình. Anh ngẩng đầu, ngũ quan phơi dưới ánh đèn đường, trông rất sạch sẽ. Trong bóng tối, nét mặt anh càng thêm thanh thoát, nhưng ánh mắt lại mang theo một chút yêu mị, không chút cảm xúc thốt ra một chữ: "Biết."

Văn Viêm nhìn chằm chằm vào anh. Đường nét gương mặt sắc lạnh, giọng nói lười nhác: "Ra gọi cậu ta ra đây."

Cận Hành: "Không thân."

Vì nét mặt không biểu lộ gì, nhìn qua có phần kiêu ngạo.

Văn Viêm nheo mắt. Vì tâm trạng không tốt, cậu trực tiếp nắm lấy cổ áo Cận Hành, kéo anh đến gần, mùi khói thuốc nồng nặc phả vào áo anh. Cậu cười nhạt, hỏi: "Mày muốn ăn đòn à?"

Ánh mắt cậu đầy vẻ hung ác, khiến người ta khiếp sợ.

Chẳng ai biết rằng, Văn Viêm thích đàn ông, hơn nữa là một kẻ thuần bị động. Vẻ ngoài cậu kiêu căng ngạo mạn bao nhiêu, thì trên giường lại đỏ mắt bị làm đến khóc bấy nhiêu.

Cận Hành trước đây cũng không biết, nhưng về sau thì biết rất rõ.

Cận Hành nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm cổ áo mình. Khớp xương tay rõ ràng, vì góc độ nên không nhìn rõ hình xăm trên mu bàn tay. Sau vài giây, anh đột nhiên cười khẽ: "Tôi nói rồi, không thân."

Văn Viêm nhướng mày: "Không thân cái gì?"

Cảnh Hành: "Không thân với cậu ta."

Nhưng với cậu thì rất thân đấy...

Kally: Đây là thế giới tui thích nhất trong bộ này á 😭 đọc xúc động lắm lắm luôn 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top