Thế Giới 4 - Chương 93

Thế giới 4: Quốc sư công Khúc Thuần Phong x Người cá thụ Lâm Uyên ( Cổ đại, giao nhân)

Edit: Kally | Do not reup!!!

𓍯𓂃𓏧♡

《Sưu Thần Ký》 có chép: "Ngoài Nam Hải có giao nhân, sống trong nước như cá, không bỏ nghề dệt. Nước mắt rơi thì hóa thành trân châu."

Tần Thủy Hoàng năm xưa bình định lục quốc, thống nhất thiên hạ, sau đó sai phương sĩ Từ Phúc vượt biển sang Phù Tang, mang theo ba nghìn đồng nam đồng nữ tìm tiên sơn ngoài biển, mục đích chính là cầu trường sinh bất lão. Sau này, đó dường như cũng trở thành ước vọng cuối cùng của các đế vương qua các triều đại.

Khi đã đem cả giang sơn gấm vóc thu vào lòng, nỗi băn khoăn duy nhất của họ chính là làm thế nào để lâu dài hưởng thụ phú quý nhân gian.

Tuy nằm gần biển, Tuyền Châu lại là vùng đất hoang vắng, bởi đường giao thương chưa thông, bách tính nơi đây phần lớn nghèo khổ, sống nhờ nghề đánh cá, chỉ có những phạm nhân mang trọng tội mới bị lưu đày đến đây.

Truyền thuyết kể rằng nhiều năm trước, nơi này từng có tung tích của tộc giao nhân. Thân trên là người, từ thắt lưng trở xuống lại mọc đuôi cá. Họ giỏi dệt giao sa quý giá, vạn vàng khó cầu, nước mắt hóa thành châu, máu thịt của họ ăn vào có thể trường sinh bất lão, dầu mỡ đốt lên có thể làm đèn trường minh, đặt trong nội thất, hương thơm lan tỏa, gió mưa không xâm, vạn năm không tắt.

Nhưng đó rốt cuộc chỉ là truyền thuyết nhiều năm trước, ai cũng không rõ thực hư ra sao, song điều đó không ngăn được Hoàng đế Đại Sở đương triều huy động lượng lớn nhân lực vật lực để tìm kiếm khả năng một phần vạn này.

Bên vách đá gần biển ở Tuyền Châu, chẳng rõ từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm người. Tóc búi cao, đội mũ thái cực ngọc, áo dài trắng phủ sa đen, thắt lưng buộc dây tơ đen trắng, đeo lệnh bài hình ngư long, ai nấy mang trường kiếm, cách ăn vận đồng nhất như nhau.

Nếu có người nào từng trải ở đây, ắt sẽ nhận ra đây chính là người của Thiên Nhất Môn. Họ vốn thuộc một mạch đạo giáo, môn hạ nhiều kỳ nhân dị sĩ, sau không rõ vì sao lại quy thuận triều đình, phục vụ hoàng thất họ Sở. Chưởng môn đương nhiệm là Hồng Quan Vi đảm nhiệm chức Quốc sư, chuyên luyện đan chế dược cho hoàng đế, cầu trường sinh.

Tuy nhiên, vài tháng trước, Hồng Quan Vi đột nhiên lâm trọng bệnh. Chiêu Ninh Đế bèn lệnh đại đệ tử của ông, Khúc Thuần Phong, tạm quyền thay chức Quốc sư, dẫn người Thiên Nhất Môn đến bờ biển Tuyền Châu tìm tung tích giao nhân, quan viên địa phương đều phải nghe lệnh điều phối.

Người của Thiên Nhất Môn nếu có thiên phú dị bẩm có thể thông thạo huyền thuật, Minh Tuyên chính là một trong số đó. Hắn dùng mảnh vảy giao nhân từng được cất giữ nhiều năm trong quốc khố Sở cung làm dẫn, kết hợp với tinh bàn truy tìm, nhưng không có kết quả gì, không khỏi nhìn về phía nam tử đã đứng rất lâu bên bờ vách đá, ngập ngừng nói:

"... Đại sư huynh, nơi này thực sự có giao nhân sao?"

Nam tử một thân bạch bào, phong cốt kỳ tuyệt, vạt áo bị gió cuốn tung không ngừng. Anh không dùng huyền thuật để truy tìm, cũng không lùng bắt giao nhân, chỉ nhíu mày nhìn mặt biển cuộn trào phía xa, tựa hồ nhớ lại chuyện xưa nào đó. Ánh mắt anh lộ ra vài phần nghi hoặc, mãi đến khi nghe câu nói của Minh Tuyên, anh mới hoàn hồn.

Khúc Thuần Phong bước xuống từ vách đá, giọng nói nhạt nhòa, không nghe ra cảm xúc: "Sư phụ bảo có thì ắt có, chúng ta chỉ cần nghe lệnh, những chuyện khác không cần nói nhiều."

Khúc Thuần Phong là đại đệ tử thân truyền của Hồng Quan Vi, thiên phú cực cao. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, sau được sư phụ đưa về nuôi dưỡng, tình như phụ tử. Trong Thiên Nhất Môn từng có lời đồn rằng huyền thuật của anh đã sánh ngang với Hồng Quan Vi, thực lực hiển nhiên không tầm thường.

Nếu nói giao nhân chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của thế nhân, vậy thì chưởng môn Thiên Nhất Môn Hồng Quan Vi đã phá vỡ lời đồn ấy. Đại Sở lập quốc đến nay chưa đầy một trăm năm mươi năm, đế vị thay đổi, lần lượt trải qua bốn đời vua, thế nhưng ông ta đã sống hơn hai trăm tuổi.

Hai trăm năm là khái niệm gì trong thế giới liên miên đói kém, chiến loạn phân tranh, bách tính sống đến sáu mươi đã xem là thọ này?

Chiêu Ninh Đế từng triệu Hồng Quan Vi vào cung trò chuyện thâu đêm, thảo luận về thuật trường sinh. Nội dung không rõ, nhưng khi ấy liền xuất hiện lời đồn rằng, hồi niên thiếu ông ta từng rơi xuống nước, được một giao nhân tặng thuốc, thay đổi thể chất, từ đó sống lâu hơn người thường vài chục năm.

Thứ sử Tuyền Châu vốn muốn lập công, chưa kịp bẩm báo đã âm thầm chuẩn bị sẵn binh thuyền. Thấy Khúc Thuần Phong và những người khác từ vách đá đi xuống, ông ta vội vã xốc áo quan chạy tới, mặt đầy vẻ nịnh bợ: "Quốc sư đại nhân, hạ quan đã chuẩn bị xong thuyền ra khơi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, xin hỏi chúng ta..."

Lời chưa dứt, đã bị người ngắt lời.

"Không cần." Khúc Thuần Phong nói: "Lệnh cho họ lập tức rời khỏi nơi này, không có lệnh của ta, tuyệt đối không được hành động tùy tiện. Nếu kinh động đến giao nhân, các ngươi vạn lần không thể chuộc tội."

Thứ sử Tuyền Châu nghĩ thầm, ông làm quan nửa đời người ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, trước nay chưa từng thấy giao nhân nào, huống chi là kinh động đến chúng. Vị thiếu niên Quốc sư này chỉ e là tay trắng ra về rồi, nghĩ vậy, ông ta đành xấu hổ lui xuống, ra lệnh rút lui.

Khúc Thuần Phong không đến dịch quán nghỉ ngơi, anh bảo người Thiên Nhất Môn ở gần đó canh giữ, còn mình thì đi xuống bãi biển dưới vách đá, cuối cùng tháo trường kiếm sau lưng, ngồi xếp bằng trên một tảng đá.

Các sư đệ thấy vậy, chỉ nghĩ rằng anh đang tu luyện. Dù sao vị đại sư huynh này tính tình cô độc, ít lời, luôn thích một mình.

Sóng biển liên tục đập vào vách đá, âm vang cuồn cuộn, núi rừng cũng lay động theo. Khúc Thuần Phong nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, tâm trạng mãi chẳng thể bình ổn. Dù anh tu luyện huyền thuật, lại tin trên đời không có quỷ thần, nhưng bản thân rõ ràng đã chết trong lời nguyền kia, vậy cớ sao lại có thể chết đi sống lại?

Khúc Thuần Phong đời trước đã từng đến đây...

Không xa nơi này, có một thôn chài cách biệt thế tục, chỉ hơn trăm hộ dân. Người dân trong thôn sống nhờ nghề chài lưới, thỉnh thoảng ra chợ đổi vải vóc gạo thóc, rất hiếm khi tiếp xúc với người ngoài.

Khi ấy, Khúc Thuần Phong phụng mệnh hoàng đế đến đây tìm kiếm tung tích giao nhân, qua nhiều lần dò hỏi, cuối cùng phát hiện dân trong thôn này có mối quan hệ mật thiết với giao nhân. Tuy nhiên, khi bắt người trong thôn về, họ dù chịu đủ mọi cực hình, vẫn không chịu hé nửa lời.

Sau này, Chiêu Ninh Đế lâm bệnh nặng...

Khúc Thuần Phong đặt ngang trường kiếm trên đầu gối, khép mắt không nói, tựa như đang nhớ lại đêm hôm ấy, lửa cháy ngút trời, cảnh tượng thôn làng bị tàn sát khiến máu chảy thành sông, đến mức đất dưới chân cũng nhuốm đỏ, mùi máu tanh lan tỏa rất xa, cuối cùng dẫn dụ giao nhân xuất hiện từ mặt biển.

Quan binh từ lâu đã phục kích trong bóng tối, còn có hàng trăm cao thủ tinh thông thủy tính giăng thiên la địa võng, cộng thêm trận pháp huyền thuật của Thiên Nhất Môn, cuối cùng bắt được mấy chục giao nhân.

Nhưng thật thê thảm.

Những giao nhân ấy tựa hồ biết rõ kết cục thê thảm khi bị con người bắt giữ, nên liều chết giãy giụa phản kháng, thà tự cắt da róc thịt để thoát khỏi lưỡi câu và lưới cá. Đúng nghĩa "cá chết lưới rách."

Tương truyền rằng giao nhân dung mạo tuyệt trần, là mỹ sắc hiếm có trên đời, nhưng Khúc Thuần Phong không thấy. Anh chỉ nhìn thấy những thi thể đầy máu me, hoặc mất mát hoặc tàn khuyết, xương trắng lộ ra, không thể nhìn ra dung mạo khi còn sống.

Nhưng Chiêu Ninh Đế lâm trọng bệnh, không thể không làm, Khúc Thuần Phong đành mang những thi thể đó hồi kinh lĩnh mệnh, lật giở các loại thư tịch cổ, dùng máu thịt giao nhân luyện thành trường sinh dược, cuối cùng luyện ra được ba viên đan dược.

Chiêu Ninh Đế uống vào, bệnh tật tiêu tan, trong một đêm trở nên trẻ hơn cả chục tuổi, ông vui mừng quá đỗi, trọng thưởng cho các đại thần lập công, lại mở tiệc chúc mừng. Nhưng đến sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện ông bạo tử trên giường của sủng phi, xương cốt sụp đổ, da mọc vảy mịn, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng kinh hãi.

Tin tức lan truyền, triều đình lẫn dân gian đều khiếp sợ. Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu. Tiếp theo, những ai dính líu đến chuyện sát hại giao nhân đều lần lượt gặp chuyện chẳng lành. Cách chết giống hệt Chiêu Ninh Đế, thậm chí có người mọc ra đuôi cá, trở thành nửa người nửa yêu, không ra hình dạng gì.

Khúc Thuần Phong cũng không ngoại lệ. Anh dùng tu vi cả đời áp chế dị biến cơ thể, không mọc vảy như người khác, nhưng tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, thân xác già nua, sống một ngày như mười năm, chỉ bảy ngày sau đã kiệt quệ mà chết.

Bên ngoài có lời đồn rằng họ vì mưu cầu trường sinh, bất chấp tàn hại sinh linh, bị tộc giao nhân hạ lời nguyền. Nếu không, vì sao người khác không sao mà họ lại lần lượt bạo tử?

Mùi máu tanh tựa hồ vẫn chưa tan hết trong không khí. Khúc Thuần Phong chậm rãi vuốt qua vỏ kiếm. Đôi tay anh xương khớp rõ ràng, thon dài hữu lực, không hề có chút dấu hiệu tàn phế, chứng minh sự tái sinh của anh không phải là mộng tưởng.

Nhưng tại sao chứ...

Khi Khúc Thuần Phong còn đang trăm mối tơ vò, sau lưng anh lặng lẽ hiện lên một quả cầu ánh sáng trong suốt màu xanh lam, phía sau mọc một đôi cánh nhỏ béo tròn, không ngừng vỗ phành phạch. Đó chính là hệ thống.

Vị ký chủ trước mặt này không thiếu nợ nhân tình, cũng chẳng phụ lòng ai, nhưng lại là người sát nghiệt nặng nề nhất trong tất cả ký chủ. Cái chết ở kiếp trước của anh là thiên lý báo ứng, cũng là tự làm tự chịu.

Hệ thống đã hình thành thói quen ghi chép, vừa quan sát Khúc Thuần Phong vừa lập kế hoạch cải tạo. Đầu tiên phải ngăn anh vì mưu cầu trường sinh cho hoàng đế mà tùy ý tàn sát dân làng. Sau đó sẽ kiểm tra xem còn vết đen nào không để từ từ uốn nắn.

Khúc Thuần Phong dường như không phát hiện sự tồn tại của hệ thống. Anh lấy từ trong tay áo ra một tấm gấm vàng sáng ngắm nhìn hồi lâu. Đó chính là thánh chỉ của Chiêu Ninh Đế. Hoàng mệnh khó trái, giao nhân là bắt cũng phải bắt, không bắt cũng phải bắt. Nhưng lời nguyền ở kiếp trước khiến anh có chút do dự.

Đến khi trời tối dần, Khúc Thuần Phong mới đứng dậy rời khỏi tảng đá, trở về doanh trại. Thứ sử Tuyền Châu thấy anh không chịu đến dịch quán nghỉ ngơi thì sai người mang rượu ngon thức quý đến, còn có vàng bạc châu báu, tâng bốc nịnh bợ hết mức.

"Ti chức tự biết mình tài hèn chức thấp, chưa có chiến tích gì. Nhưng quốc sư từ kinh thành xa xôi đến, cũng phải để ti chức tận chút lễ mọn. Mấy thứ này chẳng đáng là bao, chỉ là chút lòng thành, mong quốc sư vui lòng nhận cho."

Người hầu phía sau bưng khay chất đầy vàng bạc châu báu, dưới ánh lửa bập bùng sáng lấp lánh. Khúc Thuần Phong thoáng nhìn, thầm nghĩ: Người ta bảo Tuyền Châu là nơi heo hút, đời sống dân khổ, nhưng xem ra khổ chỉ khổ bá tánh, chẳng khổ đến đầu quan lại.

Minh Tuyên khinh thường hành vi hối lộ này, cảm thấy bị xúc phạm, bèn cau mày lạnh giọng nói: "Đại sư huynh của ta thân phận thế nào? Báu vật hiếm có bệ hạ ban thưởng còn nhiều không đếm xuể, làm sao nhìn trúng mấy thứ tầm thường của ngươi..."

Lời chưa dứt, đã nghe Khúc Thuần Phong nói: "Vậy thì đa tạ đại nhân, tại hạ xin cung kính không bằng tuân mệnh."

"Bốp!"

Minh Tuyên có cảm giác như mình vừa bị tát vào mặt. Hắn trợn mắt há mồm nhìn Khúc Thuần Phong, nhưng anh không hề để ý, chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi càn khôn rồi đem toàn bộ số vàng bạc châu báu cho vào đó.

Giao nhân thích sưu tầm những thứ sáng lấp lánh. Chuẩn bị nhiều một chút cũng không phải việc thừa.

Khúc Thuần Phong hoàn toàn không có khái niệm "ăn của người thì ngắn tay." Anh ngồi xuống bên ánh lửa, gương mặt nghiêng nghiêng ánh lên sắc ấm nhạt nhòa, rồi căn dặn thứ sử Tuyền Châu: "Ngày mai mang đến một bộ thường phục của bách tính, ta có việc cần dùng."

Thứ sử Tuyền Châu nghe vậy liền vô thức nhìn sang chúng nhân Thiên Nhất Môn: "Quốc sư, chỉ một bộ thôi sao?"

Khúc Thuần Phong: "Đủ rồi."

Đêm nay họ nghỉ lại ngoài trời. Một số đệ tử canh gác tuần tra, số khác thì ngồi thiền tu luyện. Khi trời khuya, Khúc Thuần Phong hoàn toàn không buồn ngủ, vẫn không sao hiểu được vì sao mình lại tái sinh.

Đúng lúc ấy, một quả cầu ánh sáng màu lam bất ngờ xuất hiện trong bóng đêm, hiện ra trước mắt anh: 【Thân ái, là ta cho ngươi trọng sinh đấy ~】

Ngữ khí có phần tự đắc.

Khúc Thuần Phong rõ ràng không ngờ chốn hoang vu lại xuất hiện một vật kỳ dị như vậy. Thấy thế, mắt anh nheo lại, tay nắm ngay chuôi kiếm đặt trên đầu gối. Nhưng khi nghe rõ lời hệ thống, động tác của anh chợt khựng lại.

Khúc Thuần Phong ngẩn người một thoáng: "...Ngươi là thần sao?"

Hệ thống cũng ngẩn ra, lần đầu tiên có ký chủ tôn vinh nó như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Ta thật cảm động

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top