Ngoại truyện - Kết Thúc Thế Giới 4
Sau khi Hồng Quan Vi hóa tiên, không rõ thi thể của ông bị Chiêu Ninh Đế xử trí ra sao, nhưng cuối cùng, không ai có thể thoát khỏi số phận trở về với nắm đất vàng. Khúc Thuần Phong dựng một ngôi mộ áo tại một ngọn núi gần biển, trên bia đá không ghi danh tính, cũng chẳng khắc năm sinh năm mất.
Cái tên Hồng Quan Vi, có quá nhiều người biết đến. Hai trăm năm tuổi thọ, nói ra thật sự quá mức kinh thế hãi tục. Thay vì gây họa không đáng có, chi bằng để mọi thứ được sạch sẽ, bình yên.
Khúc Thuần Phong vén tà áo quỳ xuống trước mộ. Phía sau anh là toàn bộ đệ tử Thiên Nhất Môn, họ kính cẩn cúi lạy ba cái. Trong rừng, tiếng chim hót xa xăm, đối với Hồng Quan Vi mà nói, nơi đây quả thật là một chốn thanh tịnh.
Dập đầu xong, Khúc Thuần Phong đứng dậy, nhìn bia đá trước mắt, chậm rãi nói:
"Ta từng hứa với sư phụ, phải trung quân ái quốc, lo liệu chu toàn cho cả môn phái. Nhưng Chiêu Ninh Đế hôn quân vô đạo, hai chữ trung quân quả thực khó làm. May mắn thay, độc cổ trên người các ngươi đã được hóa giải, cũng xem như ta đã hoàn thành một tâm nguyện."
Mọi người đều im lặng, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy những lời này như đang muốn nói lời từ biệt. Đột nhiên, họ thấy Khúc Thuần Phong gỡ lệnh bài "Ngự tứ Ngư Long" đeo bên hông xuống:
"Sau khi sư phụ hóa tiên, theo quy củ môn phái, ta trở thành chưởng môn đời kế tiếp. Nhưng nay ta không muốn can dự triều đình, cũng không mong các ngươi dính líu đến nơi đó. Nhưng chung quy mỗi người một số mệnh, từ nay về sau, các ngươi cứ theo nghiệp sĩ, nông, công, thương mà tự an định số phận của mình."
Nói xong, anh nhẹ buông tay, một lớp bụi phấn trắng rơi xuống từ lòng bàn tay, hóa ra là anh đã nghiền nát lệnh bài "Ngự tứ Ngư Long" thành bột mịn. Giọng anh rõ ràng, dứt khoát: "Từ nay về sau, đệ tử Thiên Nhất Môn chúng ta vĩnh viễn đoạn tuyệt với hoàng tộc nhà Sở. Không được tham luyến vinh hoa, không được trái với bản tâm. Môn hạ đệ tử đều phải ghi nhớ lời này."
Mọi người đồng loạt ôm kiếm, không một ai dị nghị: "Tuân lệnh, đại sư huynh!"
Tiếng hô vang rền, làm chim chóc trên cành giật mình bay tán loạn. Khúc Thuần Phong đứng dậy, quay đầu nhìn Minh Tuyên và những người khác. Sự lạnh lùng, nghiêm nghị trong giọng điệu của anh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút: "Ta sẽ định cư ở ngôi làng chài này. Các ngươi nếu muốn chu du, hoặc vào triều làm quan, cứ tự mình quyết định, ta không ngăn cản. Chỉ có điều, không được tiết lộ nửa lời về tung tích của giao nhân. Nếu không, ta sẽ thay mặt sư phụ thanh lý môn hộ."
Đây là lần đầu tiên anh nói những lời nghiêm khắc như vậy với các sư đệ, đủ để thấy anh không hề đùa giỡn. Minh Nghĩa ôm kiếm, trịnh trọng nói: "Đại sư huynh, những giao nhân ấy đã nhiều lần cứu mạng chúng ta. Bí mật này, đệ sẽ mang theo xuống mồ, tuyệt đối không tiết lộ. Nếu ai dám phản bội, đệ sẽ là người đầu tiên không tha!"
Họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính tình ai cũng trung thực ngay thẳng. Nếu có người nào tâm địa bất chính, Khúc Thuần Phong đã không đưa họ lên đảo. Nghe vậy, anh gật đầu, không nói thêm gì. Một lúc sau, anh mới hỏi: "Sau này các ngươi có dự định gì không?"
Minh Tuyên ấp úng đáp: "Đại sư huynh, huynh có thể bán cá, dù sao cũng có người giúp huynh bắt cá. Nhưng chúng đệ không được, đều là dân cạn, xuống nước là chết đuối. Đệ và các sư đệ đã bàn bạc, sau này sẽ đi xem bói cho người ta, như thế cũng nhàn hạ."
Ý tứ là sẽ không ở lại cùng anh.
Khúc Thuần Phong trong lòng đã đoán trước được, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát. Bọn họ làm nghề bói toán, chu du tứ phương, lấy trời đất làm nhà. Lần chia tay hôm nay, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Anh gật đầu: "Cũng tốt."
Ngoài hai chữ ấy, dường như anh không biết phải nói gì thêm.
Sau cùng, Khúc Thuần Phong vẫn bổ sung một câu: "...Nếu không có gì bất ngờ, ta sẽ sống cố định ở đây. Các ngươi sau này nếu muốn tìm ta, cứ đến đây, huynh đệ chúng ta cùng tụ họp."
Minh Tuyên thầm nghĩ quán bói của bọn họ đặt ngay tại chợ, chỉ cách bờ biển một con dốc lên xuống núi. Sao mà nghe giọng điệu của đại sư huynh lại giống như bọn họ sắp đi tới chân trời góc bể không về nữa vậy? Hắn gãi đầu đáp: "Đại sư huynh, huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thường xuyên gặp lại."
Họ vẫn chưa tìm được nhà, dự định sẽ xây vài căn ngay bên cạnh nhà của Khúc Thuần Phong, để sau này ra cửa ngẩng đầu là gặp, cúi đầu cũng gặp, một ngày ít nhất tụ họp vài chục lần. Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là xuống núi tìm vài sạp hàng tốt, rồi thuê vài thợ mộc để xây nhà.
Minh Tuyên nghĩ đến đây, liền ôm quyền nói với Khúc Thuần Phong: "Đại sư huynh, trời không còn sớm, bọn đệ xin phép xuống núi trước."
Khúc Thuần Phong...
Khúc Thuần Phong vốn định giữ bọn họ ở lại ăn cơm, tiễn chân, nhưng thấy Minh Tuyên và các sư đệ dường như không có ý đó, cũng không tỏ vẻ luyến tiếc chút nào, liền ngập ngừng, chỉ có thể gật đầu đáp: "Vậy thì đi đi, giang hồ hiểm ác, nhớ bảo trọng bản thân."
Minh Tuyên nghĩ bụng sao đại sư huynh lại trở nên lắm lời thế, nhưng không dám nói ra, dẫn theo một nhóm sư đệ tung tăng nhảy nhót xuống núi, rõ ràng là đã ở trên hải đảo quá lâu, bị kìm nén đến mức không chịu nổi nữa.
Nhìn đám sư đệ từ nhỏ chơi chung lớn lên, cứ thế mà chẳng chút lưu luyến vỗ tay phủi mông rời đi, nói không mất mát là giả.
Nhưng Khúc Thuần Phong tự thấy bọn họ vốn là người trong giang hồ, hà tất phải vướng bận những tình cảm con trẻ sướt mướt, vì vậy cũng đành thôi, đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Minh Tuyên và các sư đệ nữa mới xoay người rời đi, trở về căn nhà nhỏ của mình bên bờ biển.
Trên giường trong căn nhà, một thanh niên tuấn tú mày mắt thanh tú đang nằm, chỉ là tóc của cậu gần như đen ánh lam, nhìn có phần yêu dị. Lúc này, cậu đang mặc một bộ quần áo trắng của nhân loại, buông lỏng, không ra dáng chút nào.
Khúc Thuần Phong hơi nheo mắt, có phần kinh ngạc khi thấy Lâm Uyên biến đuôi cá thành hai chân. Anh định bước tới, nhưng không hiểu vì sao lại dừng bước bên cạnh bàn. Anh thấy Lâm Uyên đang cúi đầu chăm chú nghiên cứu bộ y phục đó, liền nhẹ nhàng gõ vào mép bàn để thu hút sự chú ý của cậu.
Lâm Uyên nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn lại. Khúc Thuần Phong thấy cậu nghiên cứu bộ y phục một cách loay hoay, liền cất tiếng hỏi:
"Đuôi đâu?"
Lâm Uyên lười nhác chống cằm: "Không còn nữa."
Cậu muốn tập đi, dù sao ở dưới biển cũng không thể lúc nào cũng bám theo Khúc Thuần Phong, nhưng hai chân không duy trì được lâu.
Khúc Thuần Phong thấy cậu nằm trên giường không động đậy, cách vài bước chân, nói với Lâm Uyên: "Lại đây."
Lâm Uyên ngẩng đầu, nghĩ bụng cậu không biết đi, bèn ngồi dậy, cau mày nghiên cứu rất lâu vẫn không biết nên bước chân như thế nào, cuối cùng vịn mép giường, đứng dậy một cách vụng về, lưỡng lự bước đi, chỉ nghe một tiếng "phịch", không ngoài dự đoán, ngã sấp mặt xuống đất.
"..."
Khúc Thuần Phong cũng không bước tới đỡ, chỉ ôn tồn nói với Lâm Uyên: "Đi qua đây."
Lâm Uyên bị va đến bầm tím cả đầu gối. Tất nhiên, bầm tím không phải là chuyện lớn nhất, quan trọng là mất mặt. Cậu ngồi dưới đất, bực bội định cởi bỏ y phục để đổi lại đuôi cá, nhưng lại nghe Khúc Thuần Phong nói: "Đi qua đây, chỉ ba bước thôi."
Lâm Uyên không vui: "Ngươi đỡ ta."
Khúc Thuần Phong vẫn kiên nhẫn: "Đi qua đây."
Anh đưa tay ra, những ngón tay thon dài mạnh mẽ, lại thu ngắn khoảng cách, trông như chỉ cần chút cố gắng là có thể chạm tới. Lâm Uyên lưỡng lự một chút, rồi lại vụng về đứng dậy, mất hai ba giây sau mới bước thêm bước thứ hai.
Cậu đã quen dùng đuôi cá, phát lực từ phần eo, nên khi bước đi bằng hai chân như nhân loại, lúc nào cũng cảm thấy loạng choạng, lảo đảo. Dù muốn tập đi, nhất thời cũng không học được, không ngoài dự đoán, thân hình lại nghiêng ngả và lần nữa ngã xuống. Nhưng lần này không phải ngã xuống đất, mà được Khúc Thuần Phong đỡ lấy trong vòng tay.
Khúc Thuần Phong cúi mắt nhìn cậu, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên một tia cười: "Còn đi nữa không?"
Lâm Uyên nghĩ, đi chứ, nhưng không phải hôm nay. Cậu đá văng đôi giày phiền phức kia ra, lắc nhẹ eo, đôi chân thon dài liền biến trở lại thành đuôi cá, nhưng vì không có điểm tựa để đứng, cả người trượt khỏi vòng tay Khúc Thuần Phong một cách vụng về.
Lâm Uyên ngẩn ra một lúc.
Sau khi nhận thức được tình hình, thấy trên mặt đất có bụi bẩn, không muốn ngồi bừa xuống làm bẩn đuôi mình, cậu ngẩng đầu nhìn Khúc Thuần Phong: "Bế ta lên giường có được không?"
Khúc Thuần Phong lần này không còn nói mấy câu như "tự mình bò lên" nữa, cúi người ôm ngang Lâm Uyên từ dưới đất lên, đặt cậu lại trên giường. Đang định đứng dậy thì bị giao nhân ấy siết chặt lấy không cho đi.
Khúc Thuần Phong hỏi: "Làm gì vậy?"
Giao nhân vốn là loài suy nghĩ đơn thuần, đuôi cá khẽ động, nghĩ gì nói đó: "Hôn ngươi."
Cậu nói xong liền hôn vào yết hầu của Khúc Thuần Phong, rồi từ từ hôn lên môi anh. Cả người cuộn lại, lăn thẳng vào phía trong giường. Tấm rèm trắng vốn không buộc chặt, qua một cú va chạm, không một tiếng động rơi xuống.
Khúc Thuần Phong không biết tự lúc nào đã từ người chính trực biến thành kẻ giả chính trực, bật ra một tiếng rên trầm, muốn nói với giao nhân này: "Ban ngày không được phóng túng."
Lâm Uyên cáu kỉnh vẫy đuôi: "Không hiểu."
Chính là! Không! Hiểu!
Khúc Thuần Phong...
Khúc Thuần Phong còn biết làm sao nữa đây?
Sáng hôm sau, một vầng thái dương từ đường chân trời nhô lên, ánh sáng chiếu rọi mái nhà sáng rực. Khúc Thuần Phong còn chưa ngủ đủ, bên ngoài chợt vang lên tiếng đục đục gõ gõ, lạch cạch loảng xoảng. Anh mở mắt, cau mày kéo chăn đứng dậy xem thử, ai ngờ vừa đẩy cửa sổ ra đã thấy Minh Tuyên và đám sư đệ đang chen chúc nhau ở ngoài, trên người còn dính đầy dăm gỗ.
Minh Tuyên cười hì hì không biết ngượng: "Đại sư huynh, bọn đệ đang xây nhà gần nhà huynh đây, sau này làm hàng xóm, sư huynh đệ thường xuyên tụ họp, huynh có vui không?"
Khúc Thuần Phong: "..."
Con người đúng là một loài sinh vật kỳ quái, xa cách thì nhung nhớ, đến gần lại cảm thấy phiền hà. Khúc Thuần Phong không biểu cảm gì, đang định đóng cửa sổ lại, thì một quả cầu ánh sáng màu lam lơ lửng bay ra: [Chờ đã, đừng đóng, để lại một khe hở cho ta đi~]
Khúc Thuần Phong khựng lại:
"Các hạ có chuyện gì?"
Người học hành chữ nghĩa thời xưa chính là khác biệt, mở miệng câu nào cũng "các hạ", nghe vào thật khiến lòng người dễ chịu.
Hệ thống dùng đôi cánh vỗ nhẹ vai anh: [Ta sắp đi rồi~]
Thực ra hôm qua đáng lẽ đã phải đi, nhưng không dám hiện thân, sợ quấy rầy đời sống phu phu của họ, thật là một quả cầu biết điều.
Khúc Thuần Phong nghi hoặc: "Các hạ muốn đi? Bao giờ trở lại?"
Hệ thống rặn ra hai chữ văn vẻ: [Không về.]
Mỗi thế giới ở đây đều tồn tại độc lập, sau khi đóng lại sẽ không thể mở ra nữa. Nói cách khác, đây là lần gặp gỡ cuối cùng của họ, sau này sẽ không còn cơ hội tái ngộ.
Không về... Khúc Thuần Phong chậm rãi nhấm nháp hai chữ ấy, liền cho rằng hệ thống sắp đi xa, từ từ giơ tay ôm quyền, thực hiện một lễ của người trong giang hồ, nghiêm túc nói: "Đa tạ các hạ chỉ điểm mê lộ, Thuần Phong cảm kích không nguôi. Ta cư ngụ nơi đây lâu dài, ngày sau nếu có điều gì cần giúp đỡ, cứ đến đây tìm ta."
Hệ thống nghĩ bụng khách sáo rồi khách sáo rồi, lại dùng đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ lên vai Khúc Thuần Phong: [Trên đời này không có chuyện gì quá mức nghịch thiên, dù là trường sinh hay thành tiên, sau này phải giữ vững bản tâm, chớ coi thường mạng người.]
Hãy cải tạo thật tốt, làm người lại từ đầu.
Khúc Thuần Phong gật đầu: "Các hạ nói chí lý."
Hệ thống khẽ nói: [Vậy ta đi đây~]
Nó nói xong, đôi cánh nhỏ khẽ vỗ, thân thể màu xanh nhạt dưới ánh nắng gần như trong suốt, đồng thời bên tai Khúc Thuần Phong cũng vang lên âm thanh tháo gỡ liên kết của hệ thống. Anh dõi mắt nhìn theo hệ thống rời đi, chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của hệ thống:
"Dám hỏi tôn danh các hạ?"
Hệ thống vui vẻ trả lời: [Ta là 009 nha.]
Khúc Thuần Phong mỉm cười: "Vậy chúc các hạ lên đường thuận buồm xuôi gió, núi xanh không đổi, lục thuỷ trường lưu, chúng ta hậu hội hữu kỳ."
Hệ thống nghĩ rằng sau này có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa, nhưng vẫn đáp: [Hậu hội hữu kỳ nha~]
Khúc Thuần Phong ngẩng lên, thấy quả cầu ánh sáng màu xanh ấy dần nhạt đi dưới ánh nắng, trôi ra khỏi cửa sổ, cuối cùng hóa thành những đốm sáng li ti, dần dần tan biến, như thể chưa từng xuất hiện trên đời này.
Bên ngoài, sóng biển không ngừng cuộn trào, từng đợt vỗ vào vách đá. Nhân gian sinh lão bệnh tử, triều đại tranh giành, tất cả đều không thoát khỏi số mệnh. Chỉ có núi sông bất biến, linh hồn bất diệt, nhật nguyệt treo cao, giang hà kéo dài mãi.
Hồng Quan Vi sống thọ hai trăm năm, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một nắm đất vàng trước mộ. Những bậc đế vương muốn trường sinh, nghĩ kỹ ra chỉ có cách yêu dân như con, để lại công tích hiển hách, lưu danh muôn đời, ghi vào sử sách, mới được xem như một cách trường sinh khác.
Khúc Thuần Phong đứng bên cửa sổ, nhớ lại những chuyện đời trước, chỉ cảm thấy như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng lớn. Phải mất rất lâu mới hoàn hồn, lại thấy Minh Tuyên và các sư đệ đang thò đầu thụt cổ nhìn vào trong, liền "rầm" một tiếng đóng sập cửa sổ lại.
Phi lễ chớ nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top