Chương 96

Khi ở dưới nước, mọi âm thanh dường như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó, mơ hồ không rõ ràng. Khúc Thuần Phong lờ mờ nghe thấy tiếng Lâm bá gọi anh, nhưng không thể cất tiếng đáp lại, cũng chẳng tìm được phương hướng, đôi mắt bị nước biển làm cay xè, chỉ có thể cố gắng bơi về phía bờ.

Nước biển trong vắt, nhưng khi nhìn xuống dưới lại là một màu tối tăm sâu thẳm không thấy đáy. Đúng lúc Khúc Thuần Phong sắp nổi lên khỏi mặt nước, cổ chân anh bỗng như bị một thứ gì đó mềm mại, không xương nắm lấy, lặng lẽ kéo anh chìm xuống.

Có lẽ là tảo biển, cũng có thể là hải yêu, hoặc giả là giao nhân.

Khi nghĩ đến khả năng cuối cùng, Khúc Thuần Phong bỗng dưng buông bỏ mọi giãy giụa, lặng lẽ phong bế khí mạch của mình, để mặc cho lực kéo ấy lôi anh chìm xuống nước, định bụng tìm hiểu cho rõ ràng.

Người luyện võ thông thường phong bế khí mạch nhiều nhất chỉ duy trì được nửa nén nhang, nhưng Khúc Thuần Phong từng tu tập huyền thuật, có thể kéo dài tới một nén nhang. Tuy vậy, nếu để quá lâu không giải khai huyệt đạo, e rằng tính mạng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Anh nhắm mắt, không vùng vẫy nữa, như thể đã ngất đi vì ngạt nước, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng mình đang chìm sâu xuống đáy. Lồng ngực bị áp lực nước ép chặt, đau đớn tựa như xoắn lại thành một khối.

Khúc Thuần Phong khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nếu còn chìm sâu hơn nữa, chỉ sợ khó lòng thoát chết. Đang chuẩn bị lấy thanh trường kiếm từ trong túi Càn Khôn để phá vòng vây, thì một cơ thể lạnh lẽo, trơn trượt bất ngờ dán chặt vào lưng anh, khiến động tác lập tức khựng lại.

Nước biển vốn đã lạnh giá, nhưng giờ đây lại có một bàn tay còn lạnh hơn quấn chặt lấy eo anh, móng tay sắc nhọn khẽ lướt qua bên má, mang theo một cảm giác nhồn nhột rợn người, tựa như cái vuốt ve trêu chọc của tình nhân nhưng lại lạnh lẽo như ma quỷ.

Khúc Thuần Phong khẽ động đầu ngón tay, cảm giác mình vừa chạm phải một lọn tóc. Tâm thần anh chấn động, lập tức mở bừng mắt ra——

Là giao nhân!

"Ào——!"

Mặt nước vốn tĩnh lặng bất chợt vang lên một tiếng động lớn, như thể bị một lực mạnh đánh vào, khiến ngay cả bầy cá xung quanh cũng hoảng sợ mà tản ra. Khúc Thuần Phong âm thầm vận khí huyền môn, tung một chưởng về phía sau, đồng thời dùng tay phải chuẩn bị bấm niệm chú thuật trói buộc đối phương.

Nhưng còn chưa kịp hoàn thành, bên tai anh đột ngột vang lên một âm thanh lạnh lùng, đều đều như máy móc:

【Đinh! Phát hiện ký chủ có hành vi vi phạm, lập tức tiến hành trừng phạt bằng điện giật!】

【Ta giật, giật, giật, giật, giật!】

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "Xẹt!" chói tai. Mặt biển tối đen bỗng lóe lên một tia sáng, như thể có sấm sét giáng xuống. Khúc Thuần Phong chỉ cảm thấy toàn thân bị cơn đau nhói như điện giật xuyên thấu, tứ chi lập tức mất hết tri giác, đầu óc trở nên trống rỗng. Khí mạch vốn đã bị phong bế giờ đây tan vỡ, huyền khí phản phệ, anh lập tức mất đi ý thức.

Thân hình của hệ thống dần hiện ra trong làn nước, đôi cánh nhỏ vỗ liên tục. Nó nhìn Khúc Thuần Phong đang chìm sâu xuống đáy, bất động như đã chết, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, vội vàng bay tới túm lấy cổ áo anh.

Hỏng rồi, hỏng thật rồi! Nó suýt quên mất, nước dẫn điện!

Hệ thống vỗ cánh hết sức, kéo Khúc Thuần Phong lên khỏi mặt nước, rồi thả anh xuống một bãi đá ngầm gần đó. Nó bay vòng quanh anh, cố gắng đánh thức:【Ký chủ? Ký chủ?】

009 đã thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên suýt giật chết ký chủ. Nó dùng cánh vỗ vào mặt Khúc Thuần Phong, rồi lại ấn ngực anh, thực hiện hồi sức tim phổi:【Này này, đừng chết nha, cuối năm ta còn phải tranh thành tích nữa, không muốn đứng bét đâu, hu hu hu...】

Nó sốt ruột đến mức bay loạn khắp nơi, lòng vòng không thôi. May thay, không biết là nhờ mạng Khúc Thuần Phong lớn hay do hồi sức tim phổi có tác dụng, khoảng nửa tuần trà sau, anh bất ngờ ho sặc sụa, nôn ra một ngụm nước, rồi ho khan dữ dội, cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn mê vì điện giật.

Khúc Thuần Phong chậm rãi mở mắt, đập vào tầm nhìn là bầu trời âm u, tựa hồ sắp mưa. Anh chỉ cảm thấy khắp người đau đớn, cố gắng chống người ngồi dậy, vẫn còn đôi chút mơ hồ.

Chuyện gì đã xảy ra...?

Anh cùng Lâm bá ra khơi đánh cá, gặp phải sóng dữ lật thuyền, rồi rơi xuống biển, bị một giao nhân quấn lấy...

Giao nhân...?

Khúc Thuần Phong cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, nhưng trong đầu chỉ hiện lên đôi mắt yêu mị đầy tà khí. Còn về việc làm thế nào anh bị mất đi hành động, và bằng cách nào đến được bờ, thì hoàn toàn mù mịt.

Tất cả là tại hệ thống ra tay quá nhanh, khiến anh trở tay không kịp.

Khúc Thuần Phong loạng choạng đứng dậy, lúc này mới phát hiện một quả cầu ánh sáng màu lam không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt. Anh nheo mắt nhìn nó, sắc mặt tái nhợt, giọng khàn khàn hỏi: "Chuyện vừa xảy ra dưới nước, có phải là do các hạ ra tay?"

Hệ thống vỗ cánh, giọng có chút chột dạ:【Này, ý ngươi là chuyện nào?】

Ý là chuyện điện giật ngài, hay chuyện cứu ngươi lên khỏi mặt nước?

Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn nó: "Dĩ nhiên là chuyện đánh lén ta."

Hệ thống lập tức trả lời:【Thân ái, gây thương tích cho người khác là vi phạm điều lệ cải tạo tinh giới. Nếu ngươi vi phạm, sẽ lập tức bị trừng phạt bằng điện giật, xin đừng thử thách giới hạn sinh tử một cách liều lĩnh~】

Khúc Thuần Phong chỉ cảm thấy nó nói năng mơ hồ, khó hiểu, nhưng đại khái ý tứ cũng nắm được. Đôi mắt đen của anh trầm tĩnh như nước, không vui không buồn: "Ta chỉ phụng mệnh quốc quân hành sự, cớ sao các hạ cứ phải gây khó dễ?"

Hệ thống thầm nghĩ ký chủ này thật là cứng đầu:【Ngươi phụng mệnh quốc quân, ta tuân theo quy tắc cải tạo, đâu có mâu thuẫn~】

Khúc Thuần Phong vẫn không hiểu rõ lời của nó, nên không để tâm nữa. Anh tĩnh tọa điều hòa khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể. Vô tình cúi đầu, ánh mắt liền rơi vào cổ tay mình, nơi có một sợi chỉ mỏng manh kết từ huyền khí, yếu ớt như tơ nhện, chỉ cần một cơn gió nhẹ là đứt.

Khúc Thuần Phong chợt nhớ ra, lúc nãy khi thi triển chú thuật trói buộc giao nhân, giữa chừng thì bị hệ thống cắt ngang. Anh men theo sợi huyền khí, nhìn về phía những tảng đá ngầm phía xa, liền thấy một sinh vật hình người đang nằm trên đó.

Khúc Thuần Phong bất giác dừng bước, thầm nghĩ chẳng lẽ đó chính là giao nhân vừa rồi giao đấu với mình dưới biển?

Phản ứng của hệ thống đã xác nhận suy đoán của anh, giọng điệu như nhắc nhở, lại như cảnh báo:

【Này, giết giao nhân mà không lý do là vi phạm điều lệ, sẽ bị sét đánh đấy.】

Khúc Thuần Phong liếc nhìn nó: "Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng hắn."

Trước khi tìm ra chân tướng lời nguyền, anh sẽ không dễ dàng làm tổn thương giao nhân. Lúc ở dưới nước ra tay, anh chỉ muốn khiến đối phương mất khả năng di chuyển, chưởng đó cũng chỉ dùng năm phần lực.

Khúc Thuần Phong chỉnh lại vạt áo xanh lam, nhét vào ngang thắt lưng, rồi bước đến gần đám đá ngầm. Đập vào mắt anh là một đoạn đuôi cá màu xanh thẫm lộ ra từ phía sau tảng đá lớn. Đuôi dài chừng một thước, càng về cuối càng chuyển dần sang trong suốt, nằm yên lặng trên phiến đá, dưới làn sóng biển vỗ vào, nhẹ nhàng tựa tơ lụa mềm mại.

Quả nhiên là giao nhân.

Kiếp trước, khi dẫn đệ tử Thiên Nhất Môn săn bắt giao nhân, Khúc Thuần Phong từng khắc sâu ấn tượng với những chiếc đuôi cá của họ. Thoạt nhìn mảnh mai yếu đuối, lại tuyệt đẹp, nhưng chỉ cần vung mạnh một cái là có thể tạo ra sóng lớn dữ dội, đủ sức đánh gãy toàn bộ xương cốt của một người.

Anh tiến đến gần hơn, không một tiếng động, thấy sau tảng đá là một giao nhân đang nằm yên bất động. Từ eo trở xuống là một chiếc đuôi cá màu xanh thẫm, lớp vảy xếp chặt chẽ, toàn thân trong suốt lấp lánh, ánh lên vẻ đẹp như bảo ngọc dưới ánh sáng mặt trời.

Tóc dài đồng màu xõa xuống bờ vai, che khuất đi vóc dáng và dung mạo của người đó.

Khúc Thuần Phong trầm ngâm quan sát. Từ trong túi Càn Khôn, anh rút ra một thanh trường kiếm, không rút kiếm ra khỏi vỏ mà dùng đầu mũi kiếm nhẹ nhàng lật người giao nhân lại.

Trước mắt anh là một giao nhân với đôi mắt khép chặt, lông mi dài cong vút, dung mạo yêu kiều tuyệt sắc, đôi môi đỏ như máu, đẹp đẽ đến mức không phân biệt được nam hay nữ.

Ánh mắt anh hạ xuống dưới, bỗng nhiên nhận ra—giao nhân này hoàn toàn không mặc gì.

Đồng tử Khúc Thuần Phong co lại. Anh vội vàng quay mặt đi, bước chân chao đảo, vì cơ thể vẫn còn yếu nên suýt làm rơi cả thanh kiếm trên tay. Đầu gối anh khụy xuống, thanh kiếm rơi xuống nền cát phát ra một tiếng "choang" vang dội.

Khúc Thuần Phong từ nhỏ đã trưởng thành trong đạo quán, bản tính cô độc, phần lớn thời gian đều dành cho việc tu luyện. Bên cạnh anh chưa từng có bóng dáng nữ nhân. Huống hồ, sư phụ Hồng Quan Vi rất nghiêm khắc với đệ tử, luôn nhắc nhở họ không được để dục vọng che mờ tâm trí, làm lỡ dở đạo hạnh. Dưới sự giáo dục nghiêm ngặt đó, tất cả đệ tử đều giữ mình trong sạch, mà Khúc Thuần Phong, đại đệ tử, là người tuân thủ nghiêm khắc nhất.

Phụ nữ ở kinh thành thường lập gia đình sớm, từ mười bốn, mười lăm tuổi đã có thể xuất giá, vì vậy thân hình của họ cũng chưa thực sự phát triển rõ rệt. Trong nhận thức của Khúc Thuần Phong, sự khác biệt rõ ràng nhất giữa nam và nữ chỉ nằm ở phần thân dưới.

Kiếp trước, dù từng dùng giao nhân để luyện dược, nhưng những giao nhân anh thấy đều là những thi thể đã tan nát, máu thịt lẫn lộn, dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn. Vì thế, anh chưa từng sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Lần này, đối diện với một giao nhân hoàn mỹ như vậy, anh bỗng nhận ra giao nhân trước mắt có thể là một nữ tử.

Thiên Nhất Môn có giáo điều rất nghiêm khắc. Khúc Thuần Phong, với tư cách là đại sư huynh, càng không thể làm trái quy tắc.

Anh nhớ lại hình ảnh thoáng qua lúc nãy, làn da trắng như tuyết, rõ ràng là không một mảnh vải che thân. Khúc Thuần Phong cau mày, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.

Hệ thống vốn nghĩ rằng vị ký chủ này sẽ làm điều gì đó, nhưng Khúc Thuần Phong chỉ khẽ nhắm mắt, niệm một câu "Phi lễ chớ nhìn", rồi cởi chiếc áo khoác ngoài, quăng lên người giao nhân, che kín toàn bộ thân thể của y.

Giờ đây, Khúc Thuần Phong có thể chắc chắn rằng giao nhân này đã mất khả năng phản kháng. Anh im lặng một lúc, sau đó mới đứng dậy, bước đến gần giao nhân, nhíu mày rồi cẩn thận bế người ấy lên trong tư thế ngang.

Giao nhân sống trong biển sâu, thân nhiệt thường rất thấp. Khi Khúc Thuần Phong chạm vào, cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp lan ra, giống hệt như những gì anh đã cảm nhận dưới lòng biển.

Ánh mắt anh vô thức hạ xuống phần đuôi cá màu xanh thẫm, nơi có một vết thương dài khoảng một tấc. Máu thịt lộ ra, nhiều vảy cá đã bị đánh rơi. Đây chính là dấu vết mà anh đã để lại khi tung chưởng bằng huyền khí.

Nơi này chính là bờ biển dưới vách đá nơi có căn nhà nhỏ của dân chài. Khúc Thuần Phong nhìn quanh, nhận ra con đường nhỏ quen thuộc dẫn lên vách đá, bèn men theo con đường dốc, trở về căn nhà trên đỉnh vách đá.

Chuyện này vô cùng quan trọng. Khúc Thuần Phong không muốn bất kỳ ai phát hiện ra. Sau khi vào trong nhà, anh đặt giao nhân lên giường, rồi cẩn thận đóng chặt tất cả cửa sổ và cửa ra vào, đảm bảo không ai từ bên ngoài có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn, anh mới dần thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Liếc nhìn giao nhân vẫn còn hôn mê trên giường, Khúc Thuần Phong nghĩ rằng đối phương sẽ chưa tỉnh lại ngay được. Anh tìm một chỗ trong nhà, ngồi xuống và bắt đầu điều tức, bình ổn lại luồng huyền khí đang cuộn trào trong cơ thể.

Đòn điện giật của hệ thống rốt cuộc vẫn khiến anh bị thương. Khúc Thuần Phong kiểm tra nội lực, nhận ra huyền khí còn lại rất ít. Có lẽ phải mất nửa tháng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục hoàn toàn. Trong thời gian này, anh gần như không thể vận dụng huyền thuật.

Trong căn phòng tối, không có ánh nến, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Khúc Thuần Phong ngồi khoanh chân, khuôn mặt như ngọc, ngay cả khi chìm trong bóng tối cũng không giảm bớt phần nào tiên khí, tựa như không nhiễm chút bụi trần.

Không biết đã trôi qua bao lâu, giao nhân nằm trên giường bỗng từ từ tỉnh lại, lặng lẽ mở mắt ra.

Môi đỏ, răng trắng, yêu khí bừng bừng...

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Ba la la năng lượng, tiểu hệ thống, điện điện điện!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top