Chương 91

Từ lần cuối cùng Tống Minh Tuyết đến nhà họ Thẩm, đã qua một khoảng thời gian khá dài. Cô mang theo hộp thuốc đứng ở cửa, trong đầu nhớ lại lời Thịnh Xuyên nói trong cuộc gọi, rằng muốn cô kiểm tra tình trạng của Thẩm Úc. Thực ra, cô hơi do dự.

Trên thế giới này, bệnh khó chữa nhất không phải là bệnh lý trên cơ thể, mà là bệnh tâm lý. Tính cách của Thẩm Úc vốn dĩ đã có phần cực đoan, Tống Minh Tuyết rất khó dự đoán được tình trạng hiện tại của cậu là tốt hay xấu. Chắc chắn rằng, Thịnh Xuyên sẽ không vô cớ liên lạc với cô. Một khi đã gọi điện, chắc chắn là có vấn đề xảy ra.

Tuy nhiên, suy đoán này lập tức bị phá vỡ khi cô đẩy cửa bước vào.

Lúc ấy, Thịnh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa làm việc trên máy tính vừa chờ Tống Minh Tuyết đến. Nghe thấy tiếng động khi dì Lâm mở cửa, anh theo phản xạ nhìn qua, rồi đứng dậy khỏi sofa.

Thịnh Xuyên mỉm cười: "Mời ngồi."

Gần đây anh bận rộn công việc, mắt có chút mỏi, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng bạc. Ánh sáng lóe lên trên tròng kính tạo cho anh vẻ trầm ổn nghiêm túc, vừa trong trẻo lạnh lùng, giống như một người tinh anh đang ngồi trong tòa cao ốc văn phòng.

Dường như chưa quen lắm, khi không làm việc, anh tháo kính ra ngay. Điều này khiến khí chất anh trở nên dịu dàng như gió xuân. Tống Minh Tuyết nhạy bén nhận ra anh dường như đã khác trước, nhưng lại không nói rõ được là khác ở điểm nào. Cô ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Úc đâu: "Có phải bệnh tình của cậu Thẩm có dấu hiệu tái phát không?"

Nghe vậy, Thịnh Xuyên định trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, anh thấy Thẩm Úc từ trên lầu đi xuống, liền ngừng nói, chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu với Tống Minh Tuyết.

Thẩm Úc hiển nhiên không ngờ Tống Minh Tuyết sẽ đến, bước chân trên cầu thang khựng lại một chút, sau đó liền khôi phục dáng vẻ bình thường. Cậu kín đáo liếc mắt nhìn Thịnh Xuyên một cái, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, gật đầu chào hỏi Tống Minh Tuyết.

Tinh thần ổn định, cảm xúc bình thường, thái độ lịch sự.

Tống Minh Tuyết lặng lẽ quan sát Thẩm Úc, không thấy cậu có điểm nào bất thường, liền nghi hoặc nhìn sang Thịnh Xuyên, nhưng anh không bắt được ánh mắt cô, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Úc.

Thịnh Xuyên không nói rằng Tống Minh Tuyết là do anh mời đến, chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Bác sĩ Tống hôm nay đến để tái khám cho em."

Thẩm Úc trước đây rất kháng cự việc này, nghe vậy vẫn có chút không thoải mái. Dù sao thì không ai muốn thừa nhận mình có bệnh. Nhưng có lẽ do tâm trạng gần đây đã bình lặng hơn, cậu không biểu hiện quá lo âu, chỉ hơi miễn cưỡng: "Tùy."

Tống Minh Tuyết hiểu ý trong lời nói của cậu, mở sổ ghi chép, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện cùng bạn bè: "Dạo này giấc ngủ của cậu thế nào?"

Thẩm Úc bắt chéo chân, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cũng tạm."

Tống Minh Tuyết đánh một dấu tích vào mục giấc ngủ: "Chế độ ăn uống có đều đặn không?"

Có Thịnh Xuyên quản thúc, muốn không đều cũng khó. Thẩm Úc nói: "Đều đặn."

Vẻ mặt Tống Minh Tuyết dường như thoải mái hơn một chút: "Vậy... dạo gần đây còn gặp ác mộng không?"

Lần này, Thẩm Úc ngừng lại một chút mới trả lời: "Có, nhưng rất ít."

Thịnh Xuyên ngồi bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe. Anh biết Thẩm Úc có bệnh, vì thế hơn ai hết, anh mong cậu khỏi bệnh. Nhưng vì không phải bác sĩ, anh vẫn muốn tìm Tống Minh Tuyết xác nhận mới yên tâm.

Buổi kiểm tra lần này rất kỹ lưỡng. Tống Minh Tuyết không hay biết mình đã viết kín cả một trang giấy, từng câu hỏi đôi khi khá sắc bén, nhưng Thẩm Úc đều nhẫn nại trả lời. Có thể nhận ra rằng cậu đã khá hơn trước rất nhiều.

Cuối cùng, cô đặt bút xuống, cẩn thận xem lại ghi chép của mình, rồi so sánh với những lần khám trước, sau đó khép sổ lại một cách nhẹ nhàng, nở nụ cười dịu dàng: "Cậu Thẩm hồi phục rất tốt, cơ bản đã không còn vấn đề gì lớn. Thi thoảng có thể ra ngoài đi dạo, giữ tâm trạng vui vẻ là được."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Úc bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cậu cúi đầu, xòe đôi tay thon dài ra nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ nắm lại. Trên lòng bàn tay không biết từ khi nào đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cậu cũng sợ mình có bệnh...

Tâm trạng của Thịnh Xuyên cũng không khác cậu là bao. Nghe vậy, nét mặt anh cũng giãn ra. Thấy Tống Minh Tuyết dường như chuẩn bị rời đi, anh đứng dậy khỏi sofa, nói: "Tôi tiễn cô ra ngoài."

Tống Minh Tuyết không từ chối. Cô xách hộp thuốc đi ra cửa, nhớ lại lần trước đến, lá cây rụng đầy mặt đất, giờ đây lại sạch sẽ, cành cây đã nhú những chiếc lá non xanh biếc, tràn đầy sức sống.

Thịnh Xuyên ngoái đầu nhìn lại, thấy Thẩm Úc vẫn ngồi trong phòng khách, khép hờ cánh cửa, khẽ hỏi: "Bệnh của em ấy thực sự đã khỏi chưa?"

Tống Minh Tuyết đút tay vào túi áo, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đùa: "Thịnh tiên sinh, xin hãy tin vào chẩn đoán của bác sĩ."

Vậy tức là không còn vấn đề gì nữa.

Thịnh Xuyên đứng trên bậc thềm, dáng người càng thêm cao ráo, khẽ nói: "Tôi biết em ấy đã khá lên nhiều, nhưng vẫn muốn xác nhận thêm."

Từ không bận tâm trở nên quan tâm, có lẽ là như vậy. Thịnh Xuyên nhớ lại khoảng thời gian Thẩm Úc tinh thần hỗn loạn, vẫn cảm thấy như mới hôm qua.

Tống Minh Tuyết hiểu sự lo lắng của anh: "Cậu Thẩm về cơ bản không còn vấn đề gì lớn, giống như một món đồ sứ từng bị vỡ, đã được người ta tỉ mỉ ghép lại. Nhưng nếu bị vỡ thêm lần nữa, sẽ không thể ghép lại được."

Câu nói này mang ý tứ sâu xa.

Nghe vậy, Thịnh Xuyên ngẩn người, sau đó lắc đầu, đáp: "Sẽ không có chuyện đó."

Anh nói rất nghiêm túc, khiến Tống Minh Tuyết cũng tin tưởng. Cô là bác sĩ, chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân luôn là niềm vui, liền cười: "Được thôi, hy vọng sau này hai người không cần tìm đến tôi nữa."

Nói xong, cô rời đi.

Thịnh Xuyên dõi theo bóng cô khuất xa, rồi xoay người chuẩn bị vào nhà. Nhưng lại thấy Thẩm Úc đang tựa vào cửa sổ, không biết đã đứng nhìn từ lúc nào. Anh bước đến, mở cửa sổ ra, chống tay lên bệ cửa, hỏi: "Đứng nhìn lén gì thế?"

Nghe vậy, Thẩm Úc gõ nhẹ ngón tay lên lớp kính trong suốt, mặt mày khó chịu: "Nhìn lén cái gì? Em nhìn đường đường chính chính mà."

Dứt lời, cậu nắm lấy cà vạt của Thịnh Xuyên, kéo mạnh khiến anh phải tiến sát lại gần, đầy vẻ như đang chất vấn, ghé vào tai anh hỏi: "Bác sĩ là anh mời tới?"

Thẩm Úc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ khiến Thịnh Xuyên có chút ngứa, anh hơi nghiêng đầu, nhịn cười đáp: "Ừ, là anh mời tới."

Lời vừa dứt, bờ môi liền bị phủ lên bởi một cảm giác ấm áp, Thẩm Úc nhẹ nhàng cắn một cái, giọng nói nửa thật nửa đùa vang lên bên tai anh: "Dù có bệnh hay không, em cũng sẽ không buông tha cho anh."

Thịnh Xuyên từng nghĩ rằng Thẩm Úc chỉ coi anh như một món đồ chơi để tiêu khiển, nên anh luôn tự nhắc nhở mình đừng quan tâm đến bất cứ điều gì về cậu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu anh đã có suy nghĩ sai lầm.

Thẩm Úc đã đường đường chính chính đưa Thịnh Xuyên vào nhà họ Thẩm, không ngại đối đầu với ông cụ để ở bên anh, chính là không muốn người khác coi anh như một thứ vô dụng, có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ tiếc rằng lúc đó Thịnh Xuyên đã không nhận ra.

Thịnh Xuyên nâng mặt Thẩm Úc lên, không nói lời nào, cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn sâu và dịu dàng, Thẩm Úc không khỏi thở dồn dập, đẩy anh ra. Hai người cuối cùng tách nhau ra, nhưng trán vẫn tựa vào nhau, đầu mũi chạm vào đầu mũi.

Thịnh Xuyên thuật lại lời của Tống Minh Tuyết: "Bác sĩ Tống nói bệnh của em đã khỏi rồi."

Thẩm Úc vẫn cố chấp, dáng vẻ ngạo nghễ như mình là lớn thứ hai sau trời đất: "Em vốn không có bệnh."

Thịnh Xuyên không ghét tính cách này của Thẩm Úc, ngược lại, anh hy vọng cậu mãi mãi kiêu ngạo, mãi mãi phóng túng, muốn chiều chuộng cậu trở lại dáng vẻ ngang ngạnh như trước kia.

"Được, em nói sao cũng đúng."

"Thật không?"

"Thật."

Thịnh Xuyên đứng thẳng người, chuẩn bị vào nhà, nhưng đột nhiên thấy một ánh sáng màu xanh lam từ người mình bay ra. Một thân hình tròn trĩnh, phía sau có đôi cánh nhỏ đang vỗ phành phạch, chính là hệ thống đã lâu không xuất hiện.

Thịnh Xuyên khựng lại, theo anh biết, hệ thống thường sẽ không xuất hiện nếu không có chuyện gì quan trọng. Anh liền hỏi:

"Sao vậy?"

Hệ thống 009 bay quanh anh một vòng, sau đó chầm chậm hạ xuống, ngang tầm mắt của anh:

【Ký chủ, tôi phải đi rồi~】

Thịnh Xuyên: "Ý là gì?"

Hệ thống giải thích:【Anh đã thành công vượt qua bài kiểm tra của Quản lý Hành tinh rồi, chúng ta có thể gỡ bỏ liên kết!】

Nghe vậy, Thịnh Xuyên hiểu ra, nhưng vẫn còn một điều thắc mắc: "Tại sao tôi lại được tái sinh?"

Hệ thống lắc đầu:【Do Quản lý Hành tinh ngẫu nhiên chọn, nhưng không phải ai cũng có cơ hội này đâu, anh phải biết trân trọng nhé.】

Thịnh Xuyên hơi nhướng mày: "Không có lần sau nữa sao?"

Hệ thống lại lắc đầu, dùng đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ lên đầu anh:【Không có lần sau đâu.】

Thịnh Xuyên là người thông minh, nhưng khi người thông minh làm chuyện ngu ngốc, thì còn tệ hơn cả kẻ ngốc. Giống như đời trước của anh, vì bạc tình bạc nghĩa, đến cuối cùng chẳng được gì.

Nếu anh chịu quay đầu lại, sẽ thấy ba mẹ luôn chờ mình trở về. Nếu anh chịu gạt bỏ lợi ích cá nhân, nhìn nhận một cách chân thành, sẽ nhận ra Thẩm Úc thực sự đã yêu mình. Là chính anh bị lòng tham che mắt.

Không có lần sau nữa...

Nghe vậy, Thịnh Xuyên nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, tim hơi thắt lại, nhưng sau đó lại hóa thành sự thanh thản. Anh thở dài, mỉm cười: "Tôi hiểu rồi."

So với người khác, anh đã sống thêm một đời, thế đã là may mắn lắm rồi, không nên tham lam thêm nữa.

Hệ thống lại vỗ nhẹ lên đầu anh:【Hãy làm lại cuộc đời, sống thật tốt nhé.】

Thịnh Xuyên: "...Được."

Anh ngẩng đầu, nhìn ánh sáng xanh lam trước mặt dần nhạt nhòa dưới ánh mặt trời, cuối cùng tan thành những đốm sáng nhỏ rồi biến mất vào không khí. Cùng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nói máy móc lạnh lẽo:【Ting! Bắt đầu quy trình tách rời. Xin mời ký chủ chuẩn bị.

Kích hoạt chương trình tự kiểm tra.

Tự kiểm tra hoàn tất.

Đang gỡ bỏ liên kết:

20%

50%

100%

Gỡ bỏ thành công.】

Hệ thống thật sự đã rời đi. Thịnh Xuyên có thể cảm nhận được một thứ gì đó bên trong cơ thể mình đang lặng lẽ tách ra. Không hiểu sao, anh cảm thấy có chút trống trải.

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng đập cửa kính. Anh quay đầu lại, liền thấy Thẩm Úc đang đứng sau cửa sổ, nheo mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Anh đứng ngoài đó làm gì? Vào đi."

Nhìn bộ dáng cậu thò đầu ra ngoài, Thịnh Xuyên bất giác bật cười, dựa vào tường nói: "Anh không vào. Em ra đây đi."

Nghe vậy, Thẩm Úc lập tức đẩy cửa sổ ra, động tác gọn gàng trèo ra ngoài, dáng vẻ kiêu ngạo, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ. Cậu nhếch môi, cười như không cười: "Em ra đây rồi, anh định làm gì?"

Thịnh Xuyên nhìn cậu, khẽ nhướng mày, mỉm cười giơ tay ra, ngón tay khẽ ngoắc: "Lại đây."

Thẩm Úc híp mắt, cảm thấy hôm nay Thịnh Xuyên có chút kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích. Nhưng chỉ sau một lát, cậu vẫn ngoan ngoãn bước tới, không ngoài dự đoán bị anh kéo vào lòng.

Thịnh Xuyên thấy cậu thật ngốc, bật cười: "Anh bảo em lại đây thì em lại đây thật à?"

Thẩm Úc liếc anh một cái, nghĩ bụng còn cách nào khác đâu: "Em bảo anh vào nhà mà anh không chịu vào."

Thế nên cậu đành tự mình ra ngoài thôi.

Trời đã sang xuân, lá cây trong vườn bắt đầu đâm chồi, trong ánh mặt trời ấm áp tràn ngập hạnh phúc.

Sống lại một lần nữa, Thịnh Xuyên từng nghĩ mình có thể tránh được mọi chuyện, âm mưu hay cạm bẫy. Nhưng hóa ra, có những thứ vốn đã được định sẵn, muốn tránh cũng không tránh được.

Thẩm Úc, lần này em lại đâm vào lòng anh rồi...

Như thiêu thân lao vào lửa, hết lần này đến lần khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top