Chương 90
Một chiếc lá che mắt, không thấy được Thái Sơn.
Trước đây, Thịnh Xuyên đặt lợi ích lên hàng đầu, nên tình cảm và lương tâm đều phải nhường chỗ, không nhìn thấy những thứ khác. Giờ đây khi chiếc lá ấy đã được gỡ xuống, anh dường như cuối cùng có thể đối diện với lòng mình.
Tình cảm giữa họ kéo dài hai kiếp, sâu sắc và phức tạp hơn nhiều so với người ngoài tưởng tượng. Dù lạnh lùng như Thịnh Xuyên, anh cũng không thể hoàn toàn buông bỏ, chỉ là trước đây không muốn thừa nhận mà thôi.
Anh nghĩ, có lẽ mình thật sự thích Thẩm Úc...
Thẩm Úc là người đầu tiên mà Thịnh Xuyên có sự tiếp xúc thân mật trong cả hai kiếp này. Dù ban đầu là vì lợi ích, mọi sự nhẫn nại và bao dung của anh đều dành cho cậu, mọi sự yêu chiều cũng đều dành cho cậu. Cậu là sự tồn tại đặc biệt nhất trong đời anh.
Hầu hết những hậu quả xấu đều do một tay Thẩm Nhuận gây ra, nhưng tổn thương sâu sắc nhất chỉ có người mà ta để tâm nhất mới có thể để lại. Chính tay Thịnh Xuyên đã từng chút từng chút biến Thẩm Úc thành con người như hiện tại.
Chàng trai kiêu ngạo và ngông cuồng như ánh mặt trời ấy, bị kéo thẳng xuống vực sâu.
Thẩm Úc không hiểu tình cảm của Thịnh Xuyên, vì anh quá kín đáo, chưa bao giờ thổ lộ với cậu lấy một lời. Cậu thậm chí nghĩ rằng lý do Thịnh Xuyên ở lại bên mình, chỉ đơn giản là vì đám vệ sĩ ngăn ngoài kia, hay chỉ vì sự cưỡng ép của cậu.
Thịnh Xuyên nói sẽ chăm sóc cậu là thật. Tại mộ phần của Thẩm lão gia, anh nói như vậy, chỉ để cậu biết rằng mình không hề nói dối.
Cả đời này, Thịnh Xuyên có thể nói dối bất cứ điều gì, nhưng không thể lừa được quỷ thần, cũng không thể lừa được người đã khuất.
Cơn gió biển mằn mặn thổi đến, mang theo chút hơi ấm cuối cùng của hoàng hôn. Thịnh Xuyên cứ thế tựa người lười biếng vào thân xe, nhìn Thẩm Úc mà cười, lại hỏi lần nữa: "Sao nào, có muốn theo anh về nhà bán cam không?"
Thẩm Úc không ngờ được rằng Thịnh Xuyên về quê là để bán cam. Nghe vậy cậu nghẹn lời, một hồi lâu không nói nổi câu nào. Thịnh Xuyên kiên nhẫn nhìn cậu: "Không nói gì tức là đồng ý rồi nhé?"
Thẩm Úc lập tức ngẩng lên, giọng không vui: "Ai đồng ý chứ?"
Thịnh Xuyên nhún vai: "Vậy là không đồng ý?"
Thẩm Úc không cần nghĩ đã phản bác: "Ai nói em không đồng ý?"
Thịnh Xuyên cười cười, mở cửa xe bước lên: "Dù em có đồng ý, anh cũng không dẫn em theo."
Thẩm Úc thấy vậy liền vòng sang bên kia, ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa cái rầm, cau mày hỏi: "Dựa vào đâu mà không dẫn em theo?"
Thật ngang ngược.
Thịnh Xuyên quay xe lại, lái lên đường lớn, vừa nửa thật nửa đùa lý luận với cậu: "Nhà em là bán nhà, nhà anh là bán cam, tám đời chẳng liên quan."
Nói xong, chính anh cũng muốn bật cười.
Thẩm Úc hừ lạnh một tiếng, bề ngoài có vẻ điềm tĩnh, nhưng nếu cậu là một con vật lông lá, lúc này chắc đã dựng đứng cả lông chờ người dỗ. Quả nhiên, Thịnh Xuyên liền dỗ cậu, nửa cười nửa không: "Tám đời chẳng liên quan, giờ thì liên quan rồi, em nói có đúng không?"
Thẩm Úc cố ý quay đầu tránh ánh mắt anh, nhìn ra cửa sổ xe, nơi đường chân trời ngoài biển không ngừng thay đổi, im lặng không nói. Những cảnh vật ấy phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt cậu, dường như xua tan đi một phần bóng tối trong lòng.
Cậu khẽ nhắm mắt lại, không hiểu vì sao vẫn không trả lời. Mãi đến khi vùng biển ấy đã bị xe bỏ lại phía sau, chỉ còn mờ dần ở phía xa, cậu mới đột nhiên nói một câu: "Đừng lừa em..."
Câu này cậu đã nói rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân cũng không đếm được, nhưng Thịnh Xuyên vẫn không làm được, lừa cậu hết lần này đến lần khác.
Nghe vậy, Thịnh Xuyên theo bản năng liếc nhìn cậu, vô thức giảm tốc độ xe. Một số chuyện cũ chợt hiện lên trong đầu anh, khiến anh ngẩn người. Phải đến khi định thần lại, anh mới xoa xoa đầu Thẩm Úc: "Lừa em anh là chó con."
Thẩm Úc liếc xéo anh, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
Thịnh Xuyên cười nói: "Nếu sau này anh còn lừa em, thì phạt anh bị em nhốt cả đời, thế nào?"
Nghe vậy, Thẩm Úc mới chịu thu lại ánh mắt, dường như cuối cùng cũng có chút vừa lòng, rồi không tình nguyện thốt lên một chữ: "Bán."
Hàng mi Thịnh Xuyên khẽ giật: "Bán gì?"
Thẩm Úc cau mày: "Bán cam!"
Phiền thật.
.
Người làm kinh doanh, ai mà chẳng muốn kiếm được nhiều tiền. Trước đây, chú Thành tuy chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng sau khi được Thịnh Xuyên gợi ý, trong lòng cũng nảy ra chút ý tưởng. Chú liền cùng Thịnh Giang Hà bàn bạc suốt một đêm, gom toàn bộ số tiền có thể xoay sở để làm vốn đầu tư ban đầu.
Thịnh Xuyên hẹn thời gian với đội thiết kế của công ty quảng cáo, vừa kịp trở về quê khi cam vào vụ thu hoạch. À, lần này còn có cả Thẩm Úc – vị chủ tịch tập đoàn Thẩm thị danh tiếng, đột nhiên lại quyết tâm về vùng quê nghèo khó để xem cam. Chuyện này quả thực khiến người ta không khỏi thắc mắc.
Nhóm thiết kế đang bận rộn quay video quảng cáo và tư liệu tuyên truyền trong vườn cam. Thịnh Xuyên phụ trách trao đổi về hiệu quả với họ. Sau khi thấy không có vấn đề gì, anh đứng sang một bên. Thẩm Úc mặc bộ đồ đen giản dị, đội mũ lưỡi trai, lười nhác tựa dưới một gốc cây cam. Cậu nhìn quanh vài vòng, có vẻ như chưa từng đến nơi thế này, đến mức nhìn thấy một con châu chấu cũng phải ngạc nhiên cả nửa ngày.
Dù nói vậy có vẻ không được hay lắm, nhưng Thịnh Xuyên bỗng thấy cậu như một kẻ ngốc. Anh bước đến bên cạnh Thẩm Úc, tiện tay hái một quả cam từ trên cây, bóc vỏ đưa cho cậu, nửa cười nửa không: "Nếm thử xem."
Thẩm Úc vốn đã muốn ăn từ trước, nhưng lại không dám tự hái. Thấy vậy liền nhận lấy, ăn một múi. Vị chua ngọt xen lẫn, nước lại nhiều. Thịnh Xuyên lại hái thêm vài quả từ nhánh cao hơn: "Cây này hướng nắng, quả trên cao ngọt hơn."
Lần này, anh hiếm hoi không mặc áo sơ mi hay vest. Dù vẫn mang nét trí thức, nhưng so với thường ngày, anh trông giống một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống hơn, cả vạt áo cũng như thấm đẫm ánh nắng rực rỡ.
Thẩm Úc liếc nhìn anh một cái, nhướn mày: "Anh hái thêm thì không còn gì để bán nữa đâu."
Thịnh Xuyên dùng tay chống lên thân cây. Ánh nắng lọt qua kẽ lá rơi xuống lưng anh, tạo thành những đốm sáng lớn nhỏ. Từ góc độ này nhìn lại, dường như anh đang bao bọc lấy Thẩm Úc trong vòng tay. Đôi mắt sáng màu của anh chứa đựng nụ cười dịu dàng: "Trước tiên để em ăn đã. Ăn không hết thì bán."
Thẩm Úc hơi bối rối quay mặt đi, khẽ "xì" một tiếng: "Ai thèm chứ."
Ánh mắt Thịnh Xuyên dừng lại ở quả cam trong tay cậu: "Không thèm thì trả anh."
Thẩm Úc ăn xong quả cam trong vài ba miếng, sau đó nhét đống vỏ cam vào lòng bàn tay Thịnh Xuyên, thờ ơ nói: "Trả lại cho anh, cầm lấy đi."
Hành động khiến người ta tức đến nghiến răng.
Thịnh Xuyên nhìn đống vỏ cam trong tay, mãi mới nghĩ ra là thứ này có thể làm trần bì. Tất nhiên, đó không phải trọng điểm.
Thẩm Úc đứng ở một góc khá hẻo lánh, chỉ cần nhìn vẻ mặt "cười mà như không cười" của Thịnh Xuyên, cậu liền đoán được đối phương định làm gì mình. Cậu quay người định chuồn, nhưng bị anh nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Thịnh Xuyên đẩy cậu tựa vào thân cây, tán lá rậm rạp trở thành chiếc ô che chắn tốt nhất cho cả hai. Không khí phảng phất mùi đất, ánh nắng hơi gay gắt, ý cười nơi khóe miệng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có chút run rẩy: "Em trốn cái gì?"
Thẩm Úc liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến đây, nhướng mày nhắc nhở: "Đây là vườn cam."
Thịnh Xuyên: "Không sao, là của nhà anh."
Thẩm Úc: "..."
Cậu vừa định nói gì, thì đột nhiên bị anh áp lên thân cây hôn, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng mãnh liệt. Khi cậu chưa kịp đẩy ra, đối phương đã lập tức rời đi, lại còn nhét đống vỏ cam kia vào tay cậu.
Thẩm Úc tức chết.
Việc quay quảng cáo mất hai, ba ngày mới xong. Trong thời gian này, đội ngũ làm việc đều ở lại trấn trên. Thẩm Úc và Thịnh Xuyên, sợ ba mẹ của anh phát hiện ra điều gì, cũng chọn ở lại trấn trên, chỉ trở về nhà ăn một bữa cơm vào ngày cuối cùng trước khi rời đi.
Thịnh Giang Hà có ấn tượng khá tốt về Thẩm Úc, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng cậu là đối tác làm ăn của Thịnh Xuyên. Ông luôn tươi cười, liên tục mời cậu ăn nhiều một chút. Vì sợ hai người lớn nhận ra điều gì, lúc ăn cơm, Thẩm Úc luôn giữ khoảng cách một cánh tay với Thịnh Xuyên, trông rất yên tĩnh.
Thịnh Giang Hà biết Thịnh Xuyên đã đổ rất nhiều tiền vào giai đoạn đầu, nên khi ăn cơm, ông vừa hút điếu thuốc lào vừa muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, trước khi Thịnh Xuyên rời đi, ông mới lôi từ trong tủ quần áo ra một chiếc thẻ ngân hàng, lén lút nhét vào tay anh mà không nói gì, chỉ bảo: "Cầm lấy mà dùng."
Rồi ông khoác áo, quay người vào phòng.
Thịnh Xuyên khựng lại một chút, nhưng không từ chối. Giai đoạn đầu khởi nghiệp đúng là cần nhiều vốn. Đợi sau này kiếm được tiền, anh sẽ trả lại cho họ. Sau đó, anh nghe mẹ mình lải nhải dặn dò thêm vài câu, rồi mới rời đi.
Thẩm Úc ngồi trong xe, thấy anh bước lên thì hỏi: "Sao vậy?"
Thịnh Xuyên đưa chiếc thẻ ngân hàng ra cho cậu xem: "Không sao, người lớn trong nhà đưa một ít tiền thôi."
Thẩm Úc biết anh gần đây đang làm ăn buôn bán, nghe vậy, vừa định nói gì thì đã bị anh chặn lời: "Không cần, lần này để anh tự thử sức."
Dường như anh đã đoán được cậu định làm gì. Mặc dù việc kinh doanh của tập đoàn Thẩm thị không liên quan đến lĩnh vực này, nhưng chỉ cần nhờ vả vài mối quan hệ trong giới, mở lời một chút, con đường này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ấy vậy mà, Thịnh Xuyên từ chối.
Thẩm Úc cố ý hỏi: "Nhỡ lỗ vốn thì sao?"
Thịnh Xuyên khởi động xe: "Em không thể mong anh may mắn một chút à? Lỗ thì em nuôi anh."
Thẩm Úc chống tay dưới cằm, nghe vậy liếc nhìn anh: "Thế nếu kiếm được tiền thì sao?"
Thịnh Xuyên nói: "Kiếm được thì anh nuôi em."
Đơn giản vậy thôi.
Cảm xúc của Thẩm Úc luôn dễ dàng bị anh điều khiển. Nghe xong, dù không nói gì, nhưng rõ ràng tâm trạng cậu vui lên thấy rõ. Cậu đưa tay chọc vào chân Thịnh Xuyên, nhưng bị anh nắm lại: "Đừng nghịch, anh đang lái xe."
Thẩm Úc khẽ hừ một tiếng, định rút tay về, nhưng rút hai lần vẫn không được. Cậu nhướng mày nhìn Thịnh Xuyên, mà anh lại không nhìn cậu, chỉ khẽ gãi lòng bàn tay cậu một cái rồi mới chịu buông ra.
Thẩm Úc bĩu môi: "Đồ kín đáo mà dâm."
Hiệu suất của công ty quảng cáo rất cao. Không lâu sau, video quảng bá đã được chỉnh sửa xong, hiệu quả thành phẩm khá tốt. Tiếp theo là bước thu hút lưu lượng truy cập để bán hàng, cũng là bước tiêu tốn nhiều tiền nhất.
Thịnh Xuyên âm thầm liên hệ với một số blogger nổi tiếng trong lĩnh vực bán hàng trực tuyến, mời họ làm đánh giá sản phẩm. Đa phần các blogger này đều rất coi trọng danh tiếng của mình, không vì kiếm tiền mà dễ dàng giới thiệu những thứ lung tung, cũng không dễ dàng nhận quảng cáo. Họ chỉ đơn thuần làm đánh giá rồi đưa ra nhận xét về sản phẩm, thu hút người hâm mộ đến mua hàng.
Thịnh Xuyên không chỉ tìm blogger trong lĩnh vực bán hàng, mà còn cả những blogger chuyên về ẩm thực. Nước cam, bánh cam, kẹo cam, chỉ cần liên quan là anh đều liên hệ hết. Trong khoảng thời gian sau đó, anh liên tục chạy qua chạy lại giữa các nơi, vừa đàm phán hợp đồng với công ty vận chuyển, vừa hướng dẫn chú Thành và mọi người cách đóng gói và gửi hàng. Dù sao thì trái cây không giống những thứ khác, để lâu hoặc bị va chạm dễ hỏng, nên việc đóng gói phải đặc biệt cẩn thận. Không lâu sau, công việc kinh doanh cuối cùng cũng đi vào guồng quay. Giống như ví tiền bị hao hụt nghiêm trọng, cân nặng của Thịnh Xuyên cũng giảm đáng kể.
Anh thực sự gầy đi rất nhiều, thân hình cũng săn chắc hơn, nhưng mặc quần áo vào lại không mấy rõ. Anh vẫn giữ dáng vẻ nho nhã thư sinh, chẳng nói chẳng rằng cũng đủ khiến người ta mắc bẫy, đầu óc toàn mưu mẹo.
Thẩm Úc bước ra khỏi phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh đặt một chiếc máy tính. Cậu đứng trên lầu nhìn anh một lúc, sau đó đi xuống, bước thẳng đến chỗ anh.
Cậu chiếm luôn chỗ của anh, đặt máy tính sang bàn trà, rồi tự động ngồi vào lòng anh, ngón tay chọc vào bờ vai ngày càng rắn chắc của Thịnh Xuyên. Sau đó, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt trắng trẻo chẳng bao giờ rám nắng của anh: "Làm ăn thế nào rồi?"
Thịnh Xuyên đưa máy tính cho cậu xem. Số tiền quảng bá đổ vào giai đoạn đầu không uổng phí, thu hút được rất nhiều khách hàng. Cộng thêm chất lượng quả cam đảm bảo, khách hàng quay lại rất nhiều, doanh số bán hàng mỗi ngày đều tăng lên, hiện tại đã bắt đầu có lãi.
Thịnh Xuyên nói: "Nhân lực trong vườn cam không đủ, chú Thành định thuê thêm vài công nhân. Nếu năm sau mọi thứ phát triển ổn định, có lẽ sẽ mở rộng thêm diện tích trồng..."
Nói xong, anh đột nhiên rơi vào một khoảng trầm lặng kỳ lạ. Dù sao thì trước khi hệ thống xuất hiện, mục tiêu của Thịnh Xuyên là giành được tài sản nhà họ Thẩm, trở thành tổng tài, chủ tịch hội đồng quản trị. Nhưng giờ đây, anh lại đang làm nghề bán cam. Tâm trạng anh lúc này thật khó diễn tả.
Thẩm Úc ngồi trong lòng anh, đung đưa đôi chân, nghiêng đầu nhìn anh, nhướng mày cười hỏi: "Vậy rốt cuộc là anh kiếm được hay không?"
Thịnh Xuyên móc ngón út của mình vào ngón tay cậu, nhẹ nhàng kéo một chút. Cái cúi đầu của anh khiến hai từ "tuấn tú" và "ôn hòa" đạt đến cực hạn. Giọng nói trầm ấm của anh cất lên: "Dù kiếm được hay không, anh vẫn sẽ nuôi em, được không?"
Nghe vậy, Thẩm Úc vui trong lòng nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Trong mắt cậu, dù anh kiếm được bao nhiêu thì cũng chỉ là số tiền nhỏ, điều cậu quan tâm chỉ là thái độ của anh: "Anh định nuôi em thế nào đây?"
Thịnh Xuyên ngừng lại một chút, ánh mắt trong khoảnh khắc lóe lên sự ranh mãnh như một con cáo, rồi nghiêm túc nói:"Nếu đói, anh sẽ cho em ăn cam. Ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, ăn đến no mới thôi."
Thẩm Úc: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top