Chương 89
Thịnh Xuyên cúi mắt, thấy Thẩm Úc đang ngẩn ngơ cắn tay áo mình, nghĩ cậu chắc giả ngốc đến mức thành thói quen rồi. Anh thấy buồn cười, nhưng không biểu lộ ra mặt, kéo tay cậu xuống, chỉ nói một chữ: "Bẩn."
Thẩm Úc: "..."
Cậu liếc nhìn tay áo mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngớ ngẩn, lập tức buông tay, cười lạnh nói: "Anh quản được sao?"
Cậu cứ muốn cắn đấy, cứ muốn cắn đấy!
Thịnh Xuyên thầm mắng cái tính khí ngang ngược của cậu, vẻ mặt vừa như trêu đùa vừa như nghiêm túc hỏi: "Tôi không quản em, thì ai quản em?"
Bên cạnh Thẩm Úc, giờ chỉ còn mỗi anh.
Chỉ còn lại anh.
Ý thức được điều đó, ánh mắt Thịnh Xuyên bỗng chốc trầm xuống. Thẩm Úc lại không hề hay biết, chỉ nghe anh nói sẽ quản mình, liền quay đầu sang hướng khác, lẩm bẩm một câu gì đó. Chẳng rõ là chửi thề hay nói điều gì khác.
Thịnh Xuyên coi như không nghe thấy, bế cậu từ sofa lên đi thẳng vào phòng tắm, bỏ lại một đống tài liệu bừa bộn trên sàn, lặng lẽ nhắc nhở những gì vừa xảy ra ở đây.
Thời gian sau đó, Thịnh Xuyên bận xử lý việc đăng ký cửa hàng trực tuyến. Chú Thành gửi đầy đủ giấy tờ cần thiết đến, anh dùng danh nghĩa của chú Thành và ba mình để đăng ký một cửa hàng trên mạng. Sau khi hoàn tất các thủ tục liên quan, anh bắt đầu liên hệ với công ty quảng cáo để chuẩn bị bước tiếp theo.
Bên phía công ty thiết kế liên lạc rất nhanh: "Chào anh Thịnh, bên chúng tôi đã chuẩn bị xong hết thiết bị, có thể đến vườn quay video quảng cáo bất cứ lúc nào. Xin hỏi khi nào anh có thời gian?"
Thịnh Xuyên điều hành mọi việc từ xa, đã bỏ ra không ít tiền. Dù việc quay video quảng cáo thực địa có thể giao cho chú Thành xử lý, nhưng anh sợ họ không hiểu rõ, liền cân nhắc một lát rồi nói: "Không vội, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với các anh."
Nói xong, anh cúp máy.
Bên ngoài, nhóm vệ sĩ vẫn chưa rút đi. Chỉ cần Thịnh Xuyên đi hơi xa là lập tức bị cản lại. Hiển nhiên, Thẩm Úc vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về anh. Sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của cậu, anh cũng chưa từng đề cập đến chuyện ra ngoài. Nhưng tình hình này không thể kéo dài mãi.
Trong bếp, dì Lâm đang nấu cơm, tiếng thái rau vọng ra, thêm chút hơi thở đời thường vào căn nhà rộng lớn và lạnh lẽo này. Thẩm Úc không biết là vì dưỡng bệnh hay để canh chừng Thịnh Xuyên mà rất ít đến công ty, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng họp trực tuyến.
Thịnh Xuyên ngồi trên sofa một lát, ước chừng thời gian đã hợp lý liền lên lầu tìm cậu. Thẩm Úc vừa họp xong, thấy anh đến thì tắt màn hình máy tính: "Có chuyện gì?"
Tình trạng tinh thần của cậu dạo này khá hơn trước, nhưng vẫn gầy gò, mang nét u ám.
Thịnh Xuyên đi đến, tựa người vào cạnh bàn làm việc, không nói gì, chỉ giơ tay ra, khẽ cong ngón tay ra hiệu. Thẩm Úc thấy thế liền nheo đôi mắt dài hẹp, đặt tay mình lên tay anh, nhưng không lao vào lòng anh mà dùng sức kéo anh qua.
Thịnh Xuyên dường như đã đề phòng từ trước, không hề nhúc nhích, ngược lại nắm lấy cổ tay cậu, đấu sức ngầm. Cuối cùng, anh vẫn nhỉnh hơn, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng.
Thẩm Úc giãy giụa hai cái, rõ ràng là không phục.
Thịnh Xuyên giữ chặt tay cậu đang quơ loạn, cảm thấy cậu luôn tràn đầy sức lực trong những chuyện thế này. Anh siết chặt vòng tay, không lâu sau cậu đã ngoan ngoãn nằm im, ngoan đến bất ngờ.
Thịnh Xuyên hỏi: "Họp xong rồi à?"
Thẩm Úc cựa quậy trong lòng anh, tóc cọ qua cằm anh, mang đến cảm giác ngưa ngứa: "Xong rồi. Anh định làm gì?"
Thịnh Xuyên thấy tò mò, tại sao lần nào cậu cũng hỏi câu này. Ngón tay anh vẽ một vòng tròn trên eo cậu qua lớp áo mỏng, cố ý trêu: "Em nghĩ tôi muốn làm gì?"
Thẩm Úc rõ ràng nghĩ đến chuyện điên rồ lần trước trong thư phòng, khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào.
Thịnh Xuyên xoa đầu cậu, giống như đang vuốt lông cho một con mèo, từng chút từng chút. Thẩm Úc híp mắt, lười biếng, trông như đang hưởng thụ. Đột nhiên, anh lên tiếng: "Tôi có việc, phải ra ngoài một chuyến."
Thẩm Úc nghe vậy, cơ thể khựng lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn anh: "Tôi nói rồi, có giỏi thì nhảy từ lầu hai đi."
Thịnh Xuyên không giận cũng không cáu, ngược lại còn muốn bật cười: "Tại sao không cho tôi ra ngoài?"
Thẩm Úc nhíu mày, tâm trạng vì một câu nói của anh mà lập tức trở nên bực bội: "Không tại sao cả."
Thịnh Xuyên hỏi: "Em sợ tôi bỏ chạy sao?"
Thẩm Úc không đáp, mặc anh nghĩ thế nào thì nghĩ: "Dù sao anh cũng không được ra ngoài."
Trong lòng cậu dường như vẫn còn một nút thắt không thể tháo gỡ, tâm lý vẫn luôn vặn vẹo và cố chấp. Nói xong, cậu không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa, liền thoát khỏi vòng tay anh, sắc mặt u ám rời khỏi thư phòng.
Thịnh Xuyên đứng tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, một lúc lâu mới từ từ buông xuống. Anh nhìn về hướng Thẩm Úc rời đi, bước chân theo sau, thấy cậu vào phòng ngủ.
Thẩm Úc gần đây đã kiểm soát được bệnh tình, gần như không còn sử dụng thuốc. Nhưng câu nói nhẹ tênh của Thịnh Xuyên lại như một hòn đá nặng nề, bất chợt phá vỡ sự bình yên trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.
Thẩm Úc mặt không cảm xúc giật tung cà vạt, hơi thở gấp gáp, đầu ngón tay không kiềm được mà run rẩy. Cậu lục tung mọi ngăn kéo tìm thuốc an thần nhưng không thấy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả áo. Cậu không chịu nổi, quét sạch đồ trên bàn xuống đất, một tràng âm thanh vỡ vụn vang lên.
Một món đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh vỡ văng gần chân Thịnh Xuyên. Anh vừa vào cửa đã chứng kiến cảnh này, hơi khựng lại. Thẩm Úc cũng nhận ra sự hiện diện của anh, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Khuôn mặt cậu tái nhợt, ánh mắt đen sâu thẳm nổi lên những đợt sóng ngầm.
Thịnh Xuyên ngừng lại giây lát, bước vào phòng, thản nhiên vượt qua những mảnh vỡ trên sàn, ngồi xổm trước mặt cậu, giọng điềm tĩnh: "Thuốc của em, tôi đã vứt hết rồi."
Anh nhấn mạnh thêm: "Tất cả đều đã vứt."
Thẩm Úc nhìn thẳng vào anh, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Nghe xong, cậu siết chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, như thể đang gắng sức kiềm chế điều gì đó.
Thịnh Xuyên thấy vậy, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt cậu, hôn lên đôi môi khô khốc, khẽ hỏi: "Em đang sợ điều gì?"
Em rốt cuộc đang sợ điều gì, Thẩm Úc...
Thẩm Úc không trả lời, có lẽ chính cậu cũng không biết đáp án cho câu hỏi này. Giống như Tống Minh Tuyết từng nói, người mắc bệnh tâm thần thường có sự chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt. Nếu cậu chịu chia sẻ một thứ gì đó với một người nào đó, điều đó chứng minh rằng cậu thực sự thích người ấy.
Nhưng ai có thể nói rõ được, sự chiếm hữu ấy là dành cho thứ đó, hay là dành cho người kia?
Thịnh Xuyên cứ thế ôm chặt lấy cậu, không liên quan đến dục vọng, không liên quan đến gió trăng, mãi đến khi cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Úc cuối cùng được anh ủ ấm thêm một chút, anh mới kéo cậu từ mặt đất đứng dậy: "Tôi dẫn em đến một nơi, được không?"
Thẩm Úc ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch vẫn còn vương mồ hôi mỏng, cả người giống như một bức tranh đen trắng tuyệt đối, không còn thấy bất kỳ sắc màu nào khác. Đầu óc cậu vẫn trong trạng thái mơ hồ, nghe vậy liền hỏi ngược lại, giọng không mang theo cảm xúc: "Anh định chạy?"
Thịnh Xuyên sửa lời: "Tôi không chạy, em đi cùng tôi."
Anh nói, giơ bàn tay đang nắm tay cả hai lên, khẽ lắc lư vài cái, thậm chí còn siết chặt thêm một chút, không để lộ một kẽ hở nào.
Thẩm Úc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, không biết là đồng ý hay không.
Thịnh Xuyên nhìn cậu như vậy liền xem như là đồng ý, nắm tay cậu kéo xuống lầu. Thẩm Úc chỉ giãy nhẹ một chút rồi ngừng lại, dường như muốn xem thử Thịnh Xuyên định làm gì. Đám vệ sĩ ngoài cửa thấy Thịnh Xuyên bước ra, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy Thẩm Úc cũng ở bên cạnh, do dự rồi lại lùi về.
Thịnh Xuyên để Thẩm Úc ngồi vào ghế phụ, còn mình ngồi vào ghế lái chính, lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm. Hôm nay trời nắng đẹp, Thịnh Xuyên hạ cửa sổ xe xuống một chút, có thể lờ mờ ngửi thấy mùi khô ráo của ánh nắng, ven đường lá vàng rơi đầy, bị bánh xe lăn qua cuốn bay tứ tán.
Thịnh Xuyên nhìn về phía Thẩm Úc: "Hôm nay trời đẹp quá."
Thẩm Úc không nói gì, khoảng thời gian này cậu hiếm khi bước ra ngoài, dường như chỉ muốn ở trong căn nhà quen thuộc và kín đáo ấy, giữ lấy những thứ cậu muốn là đủ rồi. Nghe vậy, cậu nhìn thoáng qua phong cảnh ngoài cửa sổ đang lướt qua nhanh chóng, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Thịnh Xuyên lái xe lên một con đường ven biển. Thẩm Úc mơ hồ cảm thấy nơi này hơi quen thuộc, vô thức ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu chăm chú nhìn Thịnh Xuyên, giọng trầm thấp: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu?"
Hơi thở của cậu rối loạn, cơ thể căng cứng, rất lâu vẫn không thả lỏng.
Thịnh Xuyên giảm tốc độ, thả một tay ra, bàn tay ấy dừng lại trên đầu cậu thoáng chốc như để trấn an, rồi lại nắm chặt vô lăng, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."
Đây là một ngọn núi gần biển, phong cảnh tuyệt đẹp, thuộc tài sản tư nhân của nhà họ Thẩm. Chỉ là nơi này chưa từng được khai thác, vì trước đây Thẩm lão gia từng đích danh nói rằng, sau khi mất, ông muốn được chôn cất ở đây. Về sau, ông thực sự an nghỉ tại đây.
Thịnh Xuyên tìm một chỗ đỗ xe, vòng qua bên kia, kéo Thẩm Úc xuống xe. Thẩm Úc hơi kháng cự nhưng không thể chống lại anh, cuối cùng loạng choạng bị dẫn đến một nghĩa trang.
Thẩm lão gia an nghỉ ở đây, bên cạnh là vợ đã qua đời từ lâu. Bức ảnh đen trắng trên bia mộ hiện lên sự trầm ổn và hiền từ, không còn vẻ nghiêm khắc sắc bén thường ngày. Một tấm bia đá lạnh lẽo ghi lại toàn bộ câu chuyện của cuộc đời ông.
Nơi này có người quét dọn chuyên trách, mỗi ngày đều đặt một bó hoa nhạt màu, nhưng vẫn không ngăn được cỏ dại mọc lan tràn. Thịnh Xuyên cúi xuống nhổ bớt một số, quay đầu lại thì thấy Thẩm Úc đứng im tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm bia mộ kia. Gió biển thổi tung vạt áo cậu, phần phật vang lên.
Có đôi khi, người ta chỉ biết rằng nhà họ Thẩm đổi chủ, nhưng không biết điều đó đồng nghĩa với việc Thẩm Úc mất đi ba mình.
Trong một đêm, dường như cậu có được mọi thứ, nhưng lại mất đi tất cả.
Ông trời chính là thích trêu đùa con người như vậy.
Thẩm lão gia không thích Thịnh Xuyên, thậm chí có thể nói là chán ghét. Ông có đôi mắt đã nhìn thấu mọi sự đời, biết rằng Thịnh Xuyên tiếp cận Thẩm Úc chỉ vì tiền. Vì vậy, những lần gặp nhau ít ỏi giữa họ đều vô cùng không vui, Thịnh Xuyên không ít lần phải chịu khuôn mặt lạnh lùng của ông.
Tuy nhiên, giờ người cũng đã khuất, tính toán chuyện cũ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thịnh Xuyên dọn sạch cỏ dại xung quanh bia mộ, thấy trên đó đặt một bó hoa màu nhạt, còn đọng sương sớm. Anh chỉnh lại những cành hoa lộn xộn, sau đó từ từ đứng dậy, cúi người ba lần giữa làn gió biển thổi qua.
Thịnh Xuyên nhìn bức ảnh trên bia mộ, một lúc sau bỗng nói một câu: "Sau này, tôi sẽ chăm sóc tốt cho A Úc..."
Anh sẽ chăm sóc tốt cho Thẩm Úc.
Thịnh Xuyên có thể nói dối một cách hoa mỹ, nhưng những lời thật lòng ít ỏi lại chẳng nghĩ ra được bất kỳ từ ngữ đẹp đẽ nào. Bình thản nhưng nghiêm túc, đó là điều anh đã giấu kín nơi sâu thẳm trong lòng, phải trải qua hai kiếp mới có thể thốt ra được.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Úc đã ngồi xổm xuống. Đôi mắt cậu đỏ hoe, khuôn mặt vùi vào đầu gối, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Nhưng bờ vai không ngừng run rẩy, hai tay dần siết chặt đầu gối, tấm lưng cô độc như một đứa trẻ mất cha, không còn gì cả.
Cậu không thể buông bỏ Thịnh Xuyên, vì sau khi ba qua đời, anh là người duy nhất trên thế gian mà cậu để tâm.
Là thứ duy nhất có thể nắm giữ trong lòng bàn tay trống rỗng.
Thịnh Xuyên không nói gì, anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Úc. Trước mắt là biển xanh bao la không thấy bờ, cùng với chất lỏng nóng hổi rơi trên mu bàn tay anh, cũng mặn chát như nước biển: "A Úc..."
Thịnh Xuyên nói: "Anh sẽ không rời đi đâu, sau này anh còn phải chăm sóc tốt cho em."
Nói xong, anh hôn lên một bên mặt của Thẩm Úc, từng chút một hôn đi những giọt nước mắt mặn chát ấy, nuốt trọn tiếng nức nở của đối phương vào trong cổ họng. Quấn quýt rất lâu sau, họ mới từ từ tách ra.
Thẩm Úc không biết vì sao, không nói lời nào. Thịnh Xuyên cho cậu thời gian để bình tâm lại, cùng cậu lặng lẽ ở lại khu mộ một lúc. Thấy trời đã không còn sớm, anh mới nắm tay cậu bước về phía xe.
Mặt trời không biết từ lúc nào đã lặn, chậm rãi chìm xuống đường chân trời. Mặt nước lấp lánh ánh sáng, phản chiếu bầu trời cam rực rỡ, tựa như một bức tranh đầy màu sắc.
Thẩm Úc cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, đột nhiên cất giọng khàn khàn hỏi: "Anh định đi đâu?"
Bước chân của Thịnh Xuyên khựng lại khi nghe vậy. Một lúc sau, anh mới nhận ra Thẩm Úc đang hỏi gì: "Anh về quê một chuyến."
Thẩm Úc ngẩng lên nhìn anh, giọng không rõ cảm xúc: "Về quê làm gì?"
Thịnh Xuyên nghe vậy cười cười, lại thở dài, lặng lẽ quan sát cậu, một lúc sau mới trêu chọc: "Bán cam, đi không?"
Thẩm Úc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top