Chương 88

Thực ra, Thịnh Xuyên hoàn toàn không thể làm chuyện như vậy. Từ trong cốt cách, anh vốn dĩ có vài phần kiêu ngạo, không bao giờ ngang nhiên làm những việc khiến người khác đỏ mặt tía tai. Phần lớn thời gian anh đều mải mê tìm tòi cách kiếm tiền, thuộc mẫu đàn ông say mê sự nghiệp.

Đương nhiên, đó là nếu bỏ qua việc anh từng vứt nguyên một xe cam bên lề đường.

Thẩm Úc nhét tay vào túi quần, đứng từ trên cao nhìn xuống anh. Dáng người gầy mỏng nhưng lại tạo thành một bóng râm lớn: "Anh đang xem gì đó?"

Vừa rồi, Thịnh Xuyên đang trao đổi với công ty quảng cáo về thiết kế hình ảnh tuyên truyền. Thấy Thẩm Úc bước đến, anh lập tức đóng máy tính lại, hành động này không giống phong cách của anh. Bởi nếu có Thẩm Úc hỗ trợ, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Không có gì, đang giúp mấy người chú bác ở quê bàn chút chuyện làm ăn."

Thẩm Úc nhướn mày phải: "Chuyện làm ăn gì?"

Thịnh Xuyên: "Việc làm ăn hợp pháp."

Thẩm Úc: "..."

Trước khi phát bệnh, tính tình Thẩm Úc vốn đã khó chịu, sau khi phát bệnh lại càng không tốt hơn. Thấy Thịnh Xuyên không nói thật, cậu đưa tay định mở máy tính, nhưng bị anh nắm lấy tay ngăn lại.

Thịnh Xuyên tựa lưng vào ghế sofa, ngước mắt nhìn cậu, cố ý hỏi: "Sao, em định cho tôi tiền làm ăn à?"

Nghe thế, ánh mắt Thẩm Úc tối đi, không rõ là ý gì, cậu hỏi ngược lại: "Thế anh có muốn không?"

Thịnh Xuyên: "Em sẽ cho à?"

Thẩm Úc: "Anh nghĩ tôi sẽ cho sao?"

Thịnh Xuyên: "Em sẽ cho."

Thẩm Úc sẽ cho, anh dường như rất chắc chắn điều đó.

Nói xong, Thịnh Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh một cái, khiến Thẩm Úc ngã thẳng vào lòng mình. Khoảnh khắc cậu nhào tới, dường như Thịnh Xuyên có thể nhìn xuyên qua lớp da thịt, thấy được trái tim đỏ rực đang đập thình thịch trong lồng ngực cậu.

Trái tim ấy chi chít vết thương. Một vết do Thẩm lão gia để lại, một vết khác là của Thẩm Nhuận, còn vết sâu nhất, chính anh đã để lại.

Thịnh Xuyên giữ chặt lấy tay cậu, không cho cậu giãy giụa, áp sát bên tai cậu, thấp giọng nói: "Nhưng giờ tôi không muốn nữa."

Anh bỗng dưng không muốn nữa.

Thẩm Úc nghe vậy, cơ thể cứng lại, không quay đầu lại, giọng nói chợt trầm xuống: "Thế anh muốn gì?"

Thịnh Xuyên không đáp. Anh chăm chú nhìn vào góc nghiêng của cậu, ngón tay luồn qua mái tóc đen nhánh, từng chút một phác họa lại đường nét xương gò má và đôi mắt của cậu: "Đợi em khỏi bệnh rồi, tôi sẽ nói cho em biết."

Cậu bị bệnh.

Không ít người đã từng nói với Thẩm Úc như vậy. Đầu ngón tay cậu khẽ run lên, nắm chặt viên thuốc an thần trong túi áo, lực mạnh đến mức gần như nghiền nát viên thuốc. Nhịp thở cậu bất chợt dồn dập, ánh mắt cũng trở nên u tối trong khoảnh khắc.

Thịnh Xuyên lặng lẽ quan sát cảm xúc của cậu. Đợi đến khi nhận ra điều gì đó không ổn, anh liền nắm lấy vai cậu, vỗ nhẹ lên: "Em có biết tôi từng sống ở đâu khi còn nhỏ không?"

Thẩm Úc không trả lời, sắc mặt tái nhợt, nhưng cơn đau nhói trong cơ thể không dữ dội như trước. Cậu nhìn thấy Thịnh Xuyên mở máy tính, thoát khỏi giao diện ban đầu, chuyển sang một bản đồ, khoanh tròn một vùng đất xa xôi và nghèo nàn nhất: "Nhà tôi ở đây."

Không biết tại sao, Thịnh Xuyên bỗng muốn kể cho cậu nghe chuyện thời thơ ấu của mình. Giọng nói của anh trở nên xa xăm, tựa như chiếc chìa khóa vừa mở ra chiếc rương ký ức: "Nơi đó rất nghèo, quanh năm suốt tháng, gió cát mịt mù. Mùa hè đầy rẫy muỗi mòng, mùa đông thì lạnh đến mức không chịu nổi. Hồi ấy, nếu muốn đi học, tôi phải dậy từ khi trời còn chưa sáng, rồi đi bộ hai tiếng đồng hồ đường núi mới đến được trường..."

Thịnh Xuyên chưa từng kể những chuyện này với ai, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không muốn nhớ lại những ký ức ấy. Quá khổ, cũng quá mệt. Anh từng coi nơi ấy như một vũng lầy, liều mạng muốn thoát ra.

"Sau này, tôi trốn khỏi nhà, vừa đặt chân đến thành phố lớn, chẳng quen biết ai, chỉ làm việc bốc xếp trong nhà máy. Một tháng được hai nghìn tệ, bao ăn ở. Nói thật, trong lòng rất không cam tâm. Rồi sau đó..."

Nghèo khó chính là tội lỗi lớn nhất.

Nói đến đây, ánh mắt Thịnh Xuyên cụp xuống nhìn Thẩm Úc, thấy cậu vẫn lặng lẽ lắng nghe. Anh khẽ cười, tiếp tục nói: "Sau đó, tôi gặp Thẩm Nhuận, rồi gặp em..."

Nói xong, anh nheo mắt lại, dường như nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu. Đầu ngón tay vô thức vẽ một vòng tròn nhỏ trên áo cậu, giống hình dáng một mặt trời bé xíu, rực rỡ và chói lọi.

Thịnh Xuyên nói: "Trước đây tôi cũng bị bệnh, nhưng sau này tôi phát hiện, trốn tránh chẳng có tác dụng gì, không thừa nhận cũng chẳng ích gì. Thay vì thế, chi bằng chữa khỏi sớm, để khỏi phải khổ suốt cả đời."

Nói xong, anh móc ngón út vào ngón út của Thẩm Úc, khẽ kéo một cái, nghiêm túc nói: "Sau này tôi sẽ không lừa em nữa."

Nghe vậy, Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn anh. Đôi mắt cậu đen trắng rõ ràng, đầy tính công kích: "Anh nói không lừa là không lừa? Tôi dựa vào gì để tin anh?"

Mùi khó chịu của cái tính xấu.

Thịnh Xuyên ồ một tiếng, vẻ mặt như cười như không: "Em tin hay không tùy."

Thẩm Úc cười lạnh một tiếng, không đáp, đứng dậy đi về phía bàn làm việc, định xử lý nốt công việc còn dang dở. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, cậu bất ngờ bị người phía sau đẩy mạnh áp vào mép bàn, mất thăng bằng, cả người đổ xuống bàn, tài liệu trên bàn cũng rơi lả tả xuống đất.

Căn phòng này ngoài cậu ra thì chỉ còn Thịnh Xuyên, người gây chuyện không ai khác.

Thẩm Úc bị giữ chặt eo, không cách nào đứng thẳng dậy được, tức tối chống tay lên bàn, thấp giọng quát: "Thịnh Xuyên!"

Không có ai đáp lại. Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cậu, nhanh chóng tháo dây thắt lưng của cậu ra. Thẩm Úc lập tức hiểu anh định làm gì, giãy giụa: "Đây là thư phòng!"

Thịnh Xuyên kéo áo sơ mi đen của cậu ra khỏi quần, để lộ vòng eo mềm mại, thon gọn, nước da trắng mịn đối lập rõ rệt với màu đen của chiếc áo. Anh cất giọng trầm ổn, nghiêm túc, chỉ là đôi mắt phảng phất ý cười gian xảo: "Ồ? Vậy thì thử xem sao."

Thẩm Úc rên lên một tiếng, không rõ cậu chửi thề điều gì, nhưng chắc chắn là loại văng tục có thể lôi tổ tiên mười tám đời ra mắng.

Mặt bàn lạnh ngắt, Thẩm Úc đành phải nằm úp sấp trên đó, khó chịu đến mức đưa tay cào Thịnh Xuyên hai cái. Tính khí của cậu nổi lên, lúc này trời có sập cậu cũng chẳng buồn để ý: "Tôi không muốn!"

Thịnh Xuyên xoay người cậu lại, một tay giữ lấy sau gáy cậu, cố ý hỏi: "Không muốn? Không muốn cái gì?"

Mắt Thẩm Úc đỏ lên, cả người mềm nhũn, không nói được lời nào. Thịnh Xuyên đưa đầu lưỡi nóng ấm nhẹ lướt qua chân mày, sống mũi và bờ môi của cậu, khắp nơi như có ngọn lửa bùng cháy. Nhưng những tập tài liệu chất đống trên bàn chắn đường làm anh không thoải mái, anh nhìn Thẩm Úc, hỏi ý kiến: "Tôi dọn hết chúng đi nhé?"

Đôi mắt Thẩm Úc đỏ hoe, như một con cá bị vớt khỏi nước, chỉ còn lại chút giãy giụa yếu ớt. Cậu nghe vậy cố tập trung một chút ý thức còn sót lại, phất tay quét hết đống tài liệu xuống đất, rồi nắm chặt vai Thịnh Xuyên, nhỏ giọng mắng: "Mẹ kiếp, có giỏi thì đừng làm trong thư phòng!"

Thịnh Xuyên mút mạnh môi mỏng của cậu, cố ý cắn nhẹ một cái, như để trừng phạt cái tính nóng nảy của cậu. Anh tháo cà vạt ra, quấn quanh chiếc cổ trắng mảnh mai của Thẩm Úc, giọng trầm khàn: "Dù sao cũng chưa thử bao giờ, thử một lần xem sao."

Tất nhiên, nếu cảm thấy ổn, có lẽ sẽ còn lần thứ hai, lần thứ ba.

Thịnh Xuyên dùng đủ mọi cách để cố ý trêu chọc cậu, đến mức cổ họng Thẩm Úc khóc khàn cả tiếng. Cậu run rẩy ôm chặt lấy cổ anh, đầu ngón tay siết lại, để lại những vệt đỏ trên da anh, rõ ràng là kiểu bản thân khó chịu thì cũng không cho đối phương dễ dàng.

Thịnh Xuyên cảm nhận được sau gáy đau rát, anh hít mạnh một hơi, rồi bật cười: "Ở bên em một lần, tôi như mất nửa cái mạng. Sao em không học lần trước ở khách sạn, ngoan hơn một chút."

Chiếc bàn lạnh lẽo bị hơi ấm cơ thể làm nóng lên. Thẩm Úc vô lực nằm trên đó, lồng ngực không ngừng phập phồng, tóc đen thấm đẫm mồ hôi, che khuất ánh mắt. Cậu nghe anh nói, dùng tay chống dậy, lười biếng liếc nhìn anh, cười lạnh chế nhạo: "Ngoan? Ngoan thế nào cơ?"

Chiếc áo sơ mi đen vẫn khoác lỏng lẻo trên người cậu. Thẩm Úc đưa tay nắm lấy cà vạt của Thịnh Xuyên, ép anh cúi xuống, lặng lẽ nhìn anh một lúc, đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ vào ống tay áo của mình, ánh mắt vô tội, dáng vẻ ngoan ngoãn như dễ bắt nạt: "A Xuyên..."

Thịnh Xuyên: "..."

Chết tiệt.

Sắc mặt Thịnh Xuyên không cảm xúc, yết hầu khẽ động, anh ôm chặt lấy cậu, bế thẳng ra sofa. Nhưng Thẩm Úc vẫn chưa chịu dừng lại, cắn lấy tay áo, ánh mắt tội nghiệp ngốc nghếch, gọi anh một tiếng: "A Xuyên..."

Thịnh Xuyên như quay trở lại đêm ở khách sạn. Dù anh có trêu chọc cậu thế nào, người dưới thân cũng chỉ biết khóc đến đỏ cả mắt, nghẹn ngào thở dốc, rồi gọi tên anh bằng giọng điệu ngây thơ đơn thuần.

Dục vọng bị đè nén bấy lâu đột nhiên bộc phát, trong phút chốc lấn át mọi lý trí.

Đôi mắt Thịnh Xuyên ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt, trông như muốn nuốt chửng người trước mặt. Thẩm Úc cũng không đóng kịch được nữa, giọng nói vỡ vụn, ý thức mơ hồ nghe được bên tai giọng anh gọi tên mình.

"A Úc..."

Hết lần này đến lần khác.

"A Úc..."

Trong giọng nói dường như ẩn chứa muôn vàn tình cảm, nhưng không cách nào nói ra được, đành gửi gắm hết vào hai tiếng ấy.

"A Úc..."

Cuối cùng, Thịnh Xuyên dồn toàn bộ sức nặng lên người cậu, như trong một giây bốc đồng mà khẽ cắn vào vành tai trắng trẻo của Thẩm Úc, giọng nói mơ hồ: "Em thế nào tôi cũng thích..."

Câu nói vừa thốt ra, không chỉ Thẩm Úc ngẩn người, ngay cả Thịnh Xuyên cũng sửng sốt. Anh khựng lại, cứng đờ người không dám động, một lúc lâu mới cúi đầu nhìn Thẩm Úc, lồng ngực phập phồng dữ dội: "..."

Thẩm Úc cũng nhìn anh, nét u ám trên mặt biến mất, dáng vẻ ngây ngô cũng không còn, biểu cảm khó đoán. Thịnh Xuyên nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt cậu, hồi lâu không nhúc nhích, thậm chí anh có chút căng thẳng, ngay cả Thẩm Úc cũng nín thở.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn vào phòng, chiếu sáng khắp nơi hỗn loạn vừa rồi. Tài liệu rải rác trên mặt đất, quần áo vương vãi khắp nơi, bụi trong không khí lơ lửng rồi từ từ rơi xuống, cuối cùng trở về sự tĩnh lặng.

Thịnh Xuyên hạ xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ đơn thuần dán lên mà không có hành động nào khác. Sự dịu dàng len lỏi vào tận xương tủy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như vậy còn thân mật hơn những gì vừa xảy ra.

Một lúc sau, Thịnh Xuyên khẽ động, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã đỏ ửng của Thẩm Úc, tăng thêm một sắc thái mềm mại, ướt át và quyến rũ. Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng lên cả hai, trong đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Úc phản chiếu những tia sáng vàng nhạt, giống như lần đầu anh nhìn thấy cậu, giống như những gì anh từng nghĩ, rằng người này chính là mặt trời của anh: rực rỡ và ấm áp.

Thẩm Úc không hiểu sao lại cúi đầu, rụt rè đáp lại nụ hôn của anh, hành động nhỏ bé, mang theo chút dò xét, chút đề phòng, kết quả chỉ khiến người kia ôm chặt hơn.

Giọng nói của Thịnh Xuyên khàn khàn, tăng thêm một phần mê hoặc khiến người ta đỏ mặt tim đập: "A Úc..."

Thẩm Úc bỗng nhiên căng thẳng, vô thức cắn vào tay áo mình.

Tác giả có lời muốn nói:

#Di chứng giả ngốc#

Người khác giả ngốc: A ba A ba A ba!

Tổng giám đốc Thẩm giả ngốc: Cắn tay áo, cắn tay áo, vẫn là cắn tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top