Chương 86
Đêm khuya tĩnh mịch, lúc đi ngủ, ánh mắt của Thẩm Úc nhìn chằm chằm Thịnh Xuyên đã không còn quá gay gắt như trước. Người sau còn tưởng cậu cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, nhưng khi vô tình bước ngang qua cửa sổ, anh lại phát hiện bên dưới có mấy vệ sĩ đứng canh. Nói cách khác, muốn leo cửa sổ chạy trốn như lần trước gần như là chuyện không thể.
Thẩm Úc tựa vào đầu giường, dáng người gầy gò. Cậu lười biếng ngẩng mắt lên, liền thấy Thịnh Xuyên đứng bất động bên cửa sổ. Từ ngăn kéo, cậu rút ra một điếu thuốc, châm lên. Ánh lửa xanh nhạt hắt lên nửa bên mặt của cậu, tạo nên vẻ ma mị đầy bệnh hoạn. Giọng cậu mang theo chút khàn khàn sau dục vọng, đầu ngón tay khẽ bật tàn thuốc, nói với giọng đầy mỉa mai: "Có bản lĩnh thì anh nhảy từ đây xuống đi."
Dùng ga giường làm dây để trèo, đâu phải là anh hùng gì.
Hầu hết đàn ông đều không thể rời xa thuốc lá và rượu, bởi hai thứ này có thể làm tê liệt thần kinh.
Ánh mắt của Thịnh Xuyên lướt qua tủ đầu giường, thấy trên đó bày la liệt mấy lọ thuốc tây không rõ tên, bên cạnh còn có một cái gạt tàn, trong đó đã chất đầy đầu lọc thuốc.
Anh từng nghĩ rằng sau khi mình rời đi, Thẩm Úc sẽ sống tốt hơn một chút, nhưng xem ra, thực tế lại chẳng phải như vậy.
Thịnh Xuyên phớt lờ sự mỉa mai ẩn chứa trong lời nói của Thẩm Úc, bước tới cạnh giường, sau đó rút điếu thuốc còn đang cháy dở trên tay cậu, dí tắt trong gạt tàn. Tuy không nói một lời, nhưng ý cấm cản lại vô cùng rõ ràng.
Đôi mày của Thẩm Úc hơi nhướng lên, trông có vẻ không hài lòng, giọng điệu đầy vẻ khó chịu: "Anh làm gì vậy?"
Thịnh Xuyên đẩy cậu vào bên trong, sau đó lật chăn lên giường. Nụ cười của anh vừa nhạt vừa có chút tà mị, thoạt nhìn giống hệt kiểu người nho nhã nhưng đầy mưu mô. Tuy nhiên, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt anh đã dần tan đi: "Đêm rồi, tất nhiên là đi ngủ."
Thẩm Úc lặng lẽ nhìn anh, không nhúc nhích, một lát sau mới thu lại ánh mắt vô cảm rồi nằm xuống.
Bên dưới có nhiều người canh gác như thế, cậu không tin Thịnh Xuyên còn có thể chạy thoát.
Cậu nằm quay lưng lại với Thịnh Xuyên, dáng người gầy gò chìm sâu trong chiếc chăn, càng làm nổi bật sự mảnh mai của mình. Thịnh Xuyên tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh cậu. Ánh mắt anh lướt qua mấy lọ thuốc trắng trên tủ đầu giường, sau đó thu lại, trong bóng tối lặng lẽ ôm lấy Thẩm Úc vào lòng. Anh định hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Thẩm Úc nhìn xuống bàn tay đang đặt trên eo mình, sau lưng cậu là lồng ngực nóng rực của người đàn ông, bị anh ôm chặt không còn kẽ hở. Cuối cùng, cậu cũng không còn phải co rúm người ngủ như trước.
Trong bóng tối, Thịnh Xuyên bất chợt gọi khẽ: "A Úc..."
Thẩm Úc nghe thấy liền mở mắt, im lặng chờ đợi điều anh muốn nói tiếp.
Nhưng Thịnh Xuyên chẳng nói gì thêm, dường như chỉ tùy tiện gọi một tiếng. Anh cúi xuống hôn lên dái tai lạnh lẽo của cậu, dùng đầu lưỡi nóng ấm trêu đùa, cố ý kích thích điểm nhạy cảm của cậu. Đến khi người trong lòng như con nhím xù lông dần mềm nhũn, hóa thành một chú thỏ mắt đỏ, anh mới khẽ dừng lại, vuốt ve thêm một chút.
Thịnh Xuyên hôn cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Nghe vậy, Thẩm Úc ngẩng mắt, liếc nhìn một trong những lọ thuốc ngủ trên bàn. Cậu dừng lại vài giây, rồi thu ánh mắt lại, cuối cùng nhắm mắt, không nói gì thêm.
Đã rất lâu rồi Thịnh Xuyên không có một giấc ngủ trọn vẹn. Tối nay, khi thần kinh đột nhiên được thả lỏng, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không mộng mị, ngủ một mạch đến sáng.
Một tia sáng ban mai chiếu xiên qua cửa sổ, rọi thẳng vào mí mắt anh, khiến anh khó chịu mà chậm rãi mở mắt. Trời đã sáng. Anh theo phản xạ cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy Thẩm Úc vẫn chưa tỉnh, dáng vẻ khi ngủ của cậu thật gầy yếu và ngoan ngoãn, bớt đi mấy phần âm u lạnh lùng.
Không hiểu sao, Thịnh Xuyên cứ nhìn cậu như vậy rất lâu, hơi thất thần. Sau đó, anh giơ tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, kéo cậu sát vào lòng hơn, tựa đầu vào vai Thẩm Úc, nhắm mắt dưỡng thần, đợi cậu tỉnh.
Dì Lâm đã chuẩn bị xong bữa sáng dưới nhà từ sớm. Có lẽ vì những người thân quen bên cạnh đều lần lượt rời đi, Thẩm Úc không đuổi bà đi mà để bà ở lại làm việc. Dì Lâm cũng trở nên ngoan ngoãn, chuyện không nên nhìn thì giả vờ như không thấy, chỉ lo nấu ăn.
Khoảng tám giờ sáng, Thẩm Úc cuối cùng cũng thức dậy. Khi mở mắt, phát hiện mình đã ngủ một giấc từ hôm qua đến tận sáng hôm nay, cậu ngẩn ra trong chốc lát. Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, cậu mới hồi thần.
Thịnh Xuyên nói: "Tỉnh rồi thì xuống ăn sáng đi. Dì Lâm vừa lên giục vài lần."
Thẩm Úc nghe vậy liếc nhìn anh, không nói lời nào, đứng dậy mặc quần áo, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Thịnh Xuyên đi theo, khi đi ngang qua tủ quần áo đang mở một nửa, anh định đóng lại nhưng bỗng thấy bên trong treo đầy quần áo, một nửa là đồ mới tinh. Nhìn kỹ kích cỡ, quần áo này với Thẩm Úc thì rộng, nhưng với anh thì vừa khít. Anh im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, lấy một bộ thay rồi bước vào phòng tắm.
Khi anh bước vào, nhận ra trong phòng tắm từ khăn tắm đến cốc đánh răng đều là hai bộ đôi, ngầm ám chỉ sự tồn tại của cả hai người.
Thẩm Úc đang rửa mặt, bỗng có một cơ thể ấm áp dán sát phía sau lưng mình. Cậu dừng động tác, ngước mắt nhìn vào gương, thấy ai đó ngậm bàn chải đứng ngay sau mình.
Thẩm Úc khẽ nheo mắt: "Anh làm gì vậy?"
Thịnh Xuyên mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, bên ngoài là áo len gile phong cách Anh quốc, thoạt nhìn như một quý công tử du học về, khí chất thanh nhã rất hợp với vẻ ngoài của anh. Anh ôm lấy Thẩm Úc từ phía sau, không nói gì, chỉ khẽ bảo: "Quần áo đẹp đấy."
Sau đó anh buông cậu ra, đi rửa mặt.
Dường như Thịnh Xuyên đã biết hết mọi chuyện. Nghe vậy, Thẩm Úc hơi khựng lại, vô thức nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn mình, rồi rất nhanh dời ánh mắt đi.
Dì Lâm đã chuẩn bị bữa sáng từ bảy giờ, sau đó hâm nóng lại một lần nữa. Khi thấy Thịnh Xuyên và Thẩm Úc xuống, bà chỉ bày biện bát đũa rồi rời đi, ngoài lời chào hỏi, không nói thêm một câu dư thừa.
Thịnh Xuyên ngồi xuống đối diện Thẩm Úc, thấy vậy liền cười: "Em vẫn giữ dì Lâm à?"
Thẩm Úc thực ra là một người hay hoài niệm, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra điều này. Nghe anh nói, cậu cúi mắt, thờ ơ đáp: "Dùng quen rồi."
Thịnh Xuyên không vạch trần cậu, thấy Thẩm Úc chỉ uống hai thìa cháo đã không ăn nữa, bèn gắp một miếng quẩy bỏ vào bát cậu: "Ăn nhiều vào."
Thẩm Úc không thấy ngon miệng. Tinh thần và cơ thể cậu đều toát ra vẻ bệnh tật, rõ ràng thường ngày không ăn uống đàng hoàng. Cậu liếc nhìn miếng quẩy trong bát, vô cảm ăn hai miếng, rồi lại buông đũa.
Thịnh Xuyên dứt khoát kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Anh đưa tay chạm vào trán Thẩm Úc, thấy không giống như sốt, lại nghĩ đến đống thuốc trên tủ đầu giường, bèn ngầm ám chỉ: "Em bị bệnh đúng không?"
Thẩm Úc dường như rất nhạy cảm với từ này, nghe vậy liền cau chặt mày, tránh tay anh ra, ánh mắt đầy sự phản kháng, giọng nói thấp trầm mang theo vẻ âm u: "Tôi không bệnh—"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa. Dì Lâm vội chạy ra mở cửa, nhìn qua rồi quay lại nói với Thẩm Úc: "Cậu chủ, bác sĩ Tống đến rồi."
Tống Minh Tuyết có lẽ thường xuyên đến đây, dì Lâm vừa nói xong đã theo thói quen mở cửa mà không chờ Thẩm Úc lên tiếng.
Tống Minh Tuyết tay xách một chiếc hộp thuốc di động, bước vào cửa nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng ở bàn ăn. Thấy Thịnh Xuyên và Thẩm Úc đang ngồi ăn, cô khẽ mỉm cười, giọng hơi áy náy: "Thẩm tiên sinh, xin lỗi, hôm nay tôi đến sớm một chút, quấy rầy anh dùng bữa rồi."
Khi nói, ánh mắt cô dừng lại trên người Thịnh Xuyên, đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy anh không thiếu tay thiếu chân, tinh thần cũng không tệ, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Xuyên nhìn thấy Tống Minh Tuyết, khựng lại một chút, mơ hồ đoán được điều gì, theo bản năng quay sang nhìn Thẩm Úc: "Em bị bệnh."
Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Úc lập tức sa sầm, ánh mắt trở nên sắc bén đầy âm u. Đôi đũa trên tay cậu suýt bị bẻ gãy, các khớp ngón tay tái nhợt, cả người như đang trên bờ vực của sự phẫn nộ. Cậu gằn từng chữ, lạnh giọng nói: "Tôi đã bảo tôi không bệnh."
Tống Minh Tuyết nhìn thấy vậy, trong lòng giật thót, định dùng ánh mắt ra hiệu cho Thịnh Xuyên, bảo anh đừng kích thích Thẩm Úc thêm nữa. Nhưng chưa kịp hành động, cô đã thấy người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, kéo Thẩm Úc từ trên ghế lên, rồi ôm cậu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Bệnh thì chữa, không có gì to tát cả."
Thẩm Úc cố gắng đẩy anh ra, nhưng không biết là vì sức cậu quá yếu hay sức anh quá mạnh, đẩy mấy lần vẫn không được. Sắc mặt cậu tái nhợt, khó chịu đến mức không nói nổi một lời.
Việc dỗ dành Thẩm Úc vốn dĩ đã là chuyện mà kiếp trước Thịnh Xuyên rất rành rẽ. Anh nghiêng người, tránh ánh mắt của Tống Minh Tuyết, cúi đầu nhỏ giọng nói mấy câu với Thẩm Úc, sau đó hôn lên môi cậu một cái thật nhẹ, rồi khẽ bảo: "Chỗ nào không thoải mái thì nói ra, kiểm tra một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Tống Minh Tuyết quay lưng lại, trong lòng đầy khó chịu. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mình lại đắc tội với Thịnh Xuyên. Hôm qua đứng ven đường bán cam giúp anh đã đủ rồi, sáng nay còn phải ngồi ăn "cẩu lương" từ sớm. Đúng là thời buổi này, làm bác sĩ riêng cũng khó khăn đến vậy.
Sắc mặt của Thẩm Úc không còn khó coi như ban nãy, nhưng vẫn không dễ nhìn chút nào. Nhân lúc tình hình dịu xuống, Tống Minh Tuyết nhanh chóng ngồi xuống đối diện cậu, lấy ra một quyển sổ ghi bệnh án, bắt đầu hỏi: "Thẩm tiên sinh, tối qua giấc ngủ thế nào?"
Thẩm Úc không trả lời ngay, một lúc sau mới nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Không ai hiểu được chữ "Ừm" này của cậu mang ý gì, là ngủ tốt hay không tốt. Tống Minh Tuyết hơi khựng lại, định hỏi rõ hơn thì đã nghe Thịnh Xuyên giải thích: "Tối qua mười một giờ ngủ, sáng nay tám giờ dậy."
Nghe vậy, Tống Minh Tuyết liếc nhìn Thẩm Úc, vừa khéo nhìn thấy dấu vết mờ nhạt nơi cổ áo sơ mi của cậu, là một vết hôn không mấy rõ ràng. Ngay lập tức, cô hiểu ra vấn đề, chỉ "À" một tiếng rồi gật đầu, cúi xuống ghi chép.
Sau đó, cô tiếp tục hỏi: "Đêm qua trước khi ngủ có dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ không?"
Thẩm Úc ngừng lại một chút, rồi đáp: "Không."
Tống Minh Tuyết lại hỏi: "Tâm trạng vẫn dễ mất kiểm soát đúng không?"
Thẩm Úc không trả lời.
"..."
Thịnh Xuyên ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe. Đôi mắt anh cụp xuống, không biết đang nghĩ gì. Anh rời đi chưa bao lâu mà Thẩm Úc đã xảy ra biết bao chuyện mà anh không hay biết, thậm chí ngay cả việc ngủ cũng phải nhờ thuốc hỗ trợ.
Sự gầy gò và vẻ bệnh tật của cậu dường như cuối cùng đã có lời giải thích.
Có lẽ vì sự hiện diện của Thịnh Xuyên mà buổi hỏi thăm lần này không suôn sẻ, những câu trả lời chỉ điền được một khoảng trống rất nhỏ. Tống Minh Tuyết nghĩ ngợi một chút, cảm thấy chưa hẳn là điều xấu, bởi vì nút thắt thì chỉ người tạo ra mới có thể tháo gỡ.
Cuối cùng, cô hỏi thêm một câu: "Thuốc an thần còn lại bao nhiêu?"
Thẩm Úc mặc một chiếc sơ mi đen tuyền, làn da tái nhợt đến mức trông không bình thường, khiến khí chất cậu trông chẳng giống người tốt lành gì: "Ba viên."
Ba viên, tức là đủ cho một ngày. Tống Minh Tuyết ghi thêm một dòng vào bệnh án, rồi nói: "Thuốc an thần tạm thời có thể ngừng lại, thử xem tình trạng sau khi dừng thuốc như thế nào. Tôi sẽ kê thêm một số thuốc khác, mỗi ngày phải uống đúng giờ."
Trước đây cô đã kê cho Thẩm Úc rất nhiều loại thuốc, nhưng đối phương chỉ chịu uống thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ, những loại khác thì không chịu đụng đến.
Thịnh Xuyên nhận lấy đơn thuốc, đang định nói lời cảm ơn thì nghe Tống Minh Tuyết nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý, đột nhiên hỏi một câu khó hiểu: "Lúc nhìn thấy tôi, anh có cảm giác mình quên mất điều gì không?"
Thịnh Xuyên:
"..."
Một xe cam của anh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top