Chương 24
Tịch Niên thực ra cũng không rõ tại sao mình cứ mãi đưa ra những giả thiết rắc rối như vậy. Rốt cuộc là muốn tìm kiếm điều gì từ câu trả lời của cậu. Anh hơi dùng sức nâng đầu Lục Tinh Triết lên, rồi giữ lấy sau gáy cậu, hôn một nụ hôn mang theo ý an ủi.
Đến khi đôi môi hai người ấm nóng lên, không còn lạnh lẽo nữa, anh mới buông ra.
Tịch Niên vốn dĩ là người ít nói, trong lòng có rất nhiều điều không thể thốt thành lời. Đa phần chỉ có thể bày tỏ qua hành động.
Trước đây, mỗi khi Tịch Niên hôn cậu, Lục Tinh Triết đều cười đến mức nheo cả mắt lại. Nhưng lần này, cậu ủ rũ chẳng có chút phản ứng nào. Bàn tay xương xẩu nhưng thon dài của Tịch Niên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, ánh mắt trầm lắng hỏi: "Sao vậy?"
Giọng anh lạnh nhạt, cố ý hạ thấp, luôn khiến người ta cảm giác dịu dàng đến tận xương tủy.
Lục Tinh Triết lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào ngực không lên tiếng.
Bộ dạng này thật hiếm thấy, xem ra lần này cậu thực sự không vui.
Tịch Niên cứ giữ nguyên tư thế đó bế cậu lên. Khi đi ngang qua công tắc đèn, anh thuận tay tắt đi. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, cơ thể Lục Tinh Triết căng lên trong chốc lát, nhưng rồi lại cảm nhận được người nào đó đặt cậu xuống giường. Ngay sau đó, cơ thể rắn chắc của người đàn ông phủ lên.
Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra, tự giác vòng tay ôm lấy Tịch Niên.
Lần này người đàn ông dịu dàng đến mức thái quá, những nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên cảm giác nhột nhạt như từng vòng gợn sóng. Lục Tinh Triết vô thức siết chặt ga giường bên dưới, chỉ cảm thấy có một đôi tay thon dài giữ lấy mặt mình. Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Tịch Niên: "Sao em không vui?"
Lục Tinh Triết trừng mắt nhìn anh.
Mẹ kiếp, anh thích người phụ nữ khác, làm sao em vui được?
Lúc này cậu đã hoàn toàn chọn cách bỏ qua từ "nếu" mang ý nghĩa giả định kia, trong lòng chua chát đến mức sắp bùng nổ, nhưng lại không chịu mở miệng nói. Nhân lúc bóng tối che giấu, cậu lặng lẽ mím môi.
Trước khi quen Tịch Niên, Lục Tinh Triết luôn nghĩ rằng bất cứ thứ gì mình đều có thể cướp về, có thể phá hủy, giống như đồ chơi và kẹo được chia ở trại mồ côi hồi nhỏ, nếu cậu không có, người khác cũng không được phép có.
Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, cậu chợt nhận ra rằng, có những người không thể cướp được, cũng không thể phá hủy được.
Dù không nói ra, Tịch Niên cũng biết cậu đang nghĩ gì, giống như mọi đêm trước đây, khi Lục Tinh Triết bị anh làm đến mức khóe mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy, cuối cùng khàn cả cổ, nhưng vẫn thích rúc vào lòng anh.
Tịch Niên kéo chăn, quấn lấy cơ thể Lục Tinh Triết, rồi nhè nhẹ vuốt lưng cậu. Trong phút chốc, dường như anh khẽ nói một câu, giọng điệu bình thường:
"Anh không thích."
Lục Tinh Triết luôn đặc biệt để tâm đến từng lời nói, hành động của anh, nghe vậy liền hỏi: "Cái gì?"
Tịch Niên nói: "Anh không thích cô ta."
Ý anh tất nhiên là chỉ Kiều Chỉ.
Anh hiếm khi chủ động giải thích điều gì, nhất là trước mặt Lục Tinh Triết, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nói xong câu này, anh không nói gì thêm nữa, nhưng người trong lòng anh, ánh mắt lại bừng sáng ngay lập tức.
"Chậc, em biết mà, sao anh thích cô ta được."
Sự đắc ý trong giọng cậu như đã quay trở lại, cậu ôm lấy eo Tịch Niên, ánh mắt mang ý cười, dùng răng cắn vào vành tai anh, cắn mạnh một cái, vừa đau vừa nhột: "Cho dù anh thích, cũng phải thích em mới đúng."
Da mặt cậu dày cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Tịch Niên bóp lấy eo cậu, lực tay bỗng nhiên siết chặt: "Em tự tin đến thế cơ à?"
Lục Tinh Triết cười đến mức cả người rung lên, tựa như không biết sợ đau, ghé sát bên tai Tịch Niên, khẽ cười nói: "Dùng thêm sức nữa đi, có giỏi thì siết chết em đi..."
Cậu dường như thật sự muốn chết trong lòng anh.
Tịch Niên luôn nghĩ rằng bản thân đã đủ ngông cuồng, nhưng không ngờ Lục Tinh Triết còn điên hơn. Anh bế cậu vào phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, rồi trở về giường, chỉ mong "tổ tông" này yên ổn mà ngủ một giấc tử tế.
Tịch Niên đã tập luyện trong phòng gym cả ngày, không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Lục Tinh Triết thì vì câu "không thích" ban nãy mà vui đến mức không ngủ nổi, cứ lăn qua lăn lại trên giường, không biết nghĩ gì, nửa đêm mặc đồ ngủ, lén lút xuống giường.
Tịch Niên mơ màng nghe thấy trong phòng có tiếng động nhẹ, suýt chút nữa tưởng trộm vào nhà. Kết quả mở mắt ra, lại thấy Lục Tinh Triết đang thu dọn hành lý giúp mình.
Chuyến bay là hai giờ chiều hôm sau, để đến sát giờ mới thu dọn hành lý chắc chắn sẽ rất gấp. Lục Tinh Triết tự thấy làm việc gì cũng phải có trách nhiệm, trước đây làm paparazzi thì cần mẫn, giờ làm trợ lý của Tịch Niên càng phải cẩn thận, chu đáo.
Dù gì anh cũng chẳng nổi, cậu không giúp, thì ai giúp?
Chuyến đi tới C thị quay chương trình tối đa là ba ngày. Lục Tinh Triết xem dự báo thời tiết, thấy trời sẽ lạnh hơn, bèn dùng điện thoại soi sáng, mở tủ quần áo của Tịch Niên tìm áo khoác, lại chuẩn bị một số vật dụng cá nhân, cảm thấy lần này chắc không thiếu thứ gì nữa.
Cậu ngồi xổm cạnh vali, lần lượt kiểm tra đồ bên trong, quá tập trung đến mức không biết Tịch Niên đã xuống giường từ lúc nào. Chỉ đến khi một thân thể săn chắc bất ngờ áp sát từ phía sau, eo bị người ta ôm lấy, cậu mới giật mình, như làm chuyện mờ ám bị phát hiện, sợ đến mức run cả người.
"!!!"
Lục Tinh Triết thề rằng, ngay cả lúc làm paparazzi bị bắt tại trận, cậu cũng chưa từng hoảng hốt như thế này.
Tịch Niên buồn ngủ, giọng nói vẫn mang chút khàn khàn mơ màng, cằm tựa lên vai Lục Tinh Triết, nhắm mắt hỏi: "Em thu dọn hành lý à?"
Giờ là nửa đêm, hầu hết mọi người đều đã ngủ, chỉ có khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn sáng đèn, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Lục Tinh Triết nghe vậy, tay khựng lại: "Em làm anh thức giấc sao?"
Chết tiệt, sớm biết thế thì sáng mai thu dọn.
Cậu nói xong, vội vàng kéo khóa vali lại, chẳng màng còn đồ chưa nhét vào, thoạt nhìn có vẻ luống cuống tay chân, cho đến khi một nụ hôn khẽ khàng bất chợt rơi xuống má. Động tác của cậu lập tức dừng lại.
Cậu và Tịch Niên, những điều nên làm hay không nên làm đều đã làm cả, những nụ hôn mãnh liệt nồng nhiệt cũng từng thử qua. Nhưng nụ hôn vừa rồi rơi trên má, thậm chí còn có thể gọi là thuần khiết, thế mà lại khiến nhịp tim Lục Tinh Triết lỡ mất một nhịp.
Cậu lắp bắp, muốn anh quay lại giường ngủ: "Sáng... sáng mai dọn cũng được, anh ngủ đi."
Một người từng thông minh láu lỉnh, giờ đây lại trở nên vụng về đến lạ thường.
Tịch Niên không nói gì. Anh chỉ cảm thấy rằng dường như bất kể lúc nào, mỗi lần quay đầu lại, anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Tinh Triết. Anh đưa tay ôm lấy thân hình hơi lạnh của cậu, rồi kéo cậu đứng lên khỏi mặt đất.
"Ngủ cùng đi."
Tịch Niên bế cậu lên giường, dùng chăn mỏng đắp lên cả hai cơ thể đã mất đi nhiệt độ, trái tim vốn quen với sự cô độc bỗng cảm thấy, vào những lúc thế này, có người ở bên cạnh cũng không tệ chút nào.
"..."
Lục Tinh Triết vốn đã không ngủ được, giờ Tịch Niên lại hôn cậu, thì càng chẳng thể nào chợp mắt.
#Khổ sở#
Cũng may giờ giấc sinh hoạt trước đây của cậu vốn không ổn định. Ngày hôm sau, khi hai người ngồi máy bay đến C thị, tinh thần cậu vẫn ổn. Công ty quản lý đã công khai lịch trình của nghệ sĩ, khi xuống máy bay, hóa ra có không ít fan chờ ở ngoài đón, nhìn thoáng qua thấy đông nghịt, chia thành ba nhóm mơ hồ, bảo vệ đang cố gắng duy trì trật tự.
Nghe nói Bạch Dịch Thành và Kiều Chỉ cũng đi chuyến hôm nay, nhưng muộn hơn Tịch Niên nửa tiếng, hơn một nửa số fan ở đây đều là của họ.
Nghệ sĩ trong giới giải trí dù thế nào cũng sẽ không đến mức xấu xí, nhưng để tìm được phong cách phù hợp cho mình phải mất vài năm thử nghiệm. Phần lớn trang phục thường ngày của Tịch Niên là hai màu đen trắng, vừa khéo tôn lên khí chất lạnh lùng của anh. Đeo kính râm, vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon, là thân hình tiêu chuẩn của người mẫu nam, không giống những nam thần tượng bây giờ gầy trơ xương.
Anh vừa xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tạo cảm giác như đây không phải sân bay, mà là sàn diễn thời trang cao cấp nào đó.
Không vì gì khác, chỉ bởi phong cách cá nhân của Tịch Niên quá mạnh mẽ. Trong giới giải trí hiện nay, hiếm có ai hội tụ được cả thần thái và hình thể như anh. Chỉ cần nhìn một lần, cơ bản không thể nào quên.
Tại sân bay, đám fan gọi là "Bánh Mật" lập tức bùng nổ: "Trời ơi, sao cậu nhóc đẹp trai thế này lại là của nhà chúng ta chứ?! Huhuhu muốn chảy máu mũi thì phải làm sao đây!"
"Á á á á, Tiểu Niên, nhìn sang đây!!! Anh đẹp trai quá, huhuhu!!"
"Tiểu Niên, lại đây nhanh nào! Để mẹ nhìn con một chút nào!!"
"Tiểu Niên, ở C thành lạnh lắm, anh cẩn thận kẻo bị cảm đó!"
Lục Tinh Triết đeo khẩu trang, nhìn cảnh tượng này thì khẽ chọc chọc Tịch Niên, ra hiệu cho cậu nhìn sang. Thế là Tịch Niên vừa quay đầu lại, đã thấy một nhóm cô gái chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi mà đang kích động gọi mình là "Tiểu Niên", tranh nhau làm "mẹ" của anh, ánh mắt hiền từ như thể sắp phát tiền lì xì cho con cháu nhân dịp Tết vậy.
Thấy họ vẫy tay gọi mình, Tịch Niên liền tháo kính râm bước qua. Khuôn mặt điển trai, lạnh lùng của anh lập tức lộ ra trước mắt, sức hút ấy so với trên màn hình còn gây ấn tượng mạnh mẽ hơn nhiều.
Fan của Bạch Dịch Thành đứng kế bên bị vẻ đẹp của Tịch Niên làm cho cứng họng, không nói nên lời.
"..."
Thề có trời đất, Tịch Niên ở ngoài đời có phải đẹp quá đáng rồi không?!
Nhóm fan "Bánh Mật" vẫn không ngừng vẫy tay, tám chuyện huyên náo, trông chẳng khác nào những bà mẹ phiền lòng lo lắng cho con trai.
"Tiểu Niên, trò chơi mật thất khó lắm, nếu không biết chơi thì cứ bám theo thầy Mẫn. Thầy ấy hiền lành, không dắt anh vào bẫy đâu, biết đâu lại vượt qua được thì sao."
"Tiểu Niên, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé. Lên chương trình thì đừng cố giành lấy spotlight, mắc lỗi sẽ bị cư dân mạng mắng đấy. Tụi em không mắng lại họ thì thấy có lỗi với anh, mà mắng lại thì lại không cãi thắng họ, khó xử lắm."
"Tiểu Niên, dù sao tụi mình cũng ít người, khiêm tốn một chút cũng không sao đâu. Không biết chơi cũng chẳng mất mặt, dù gì đâu phải chỉ mỗi anh không biết. Yêu anh, huhuhu, đi đường bình an nhé!"
Tịch Niên không ngờ họ gọi mình qua đây chỉ để nói những lời này. Trước ánh mắt tràn ngập hy vọng của fan, anh im lặng vài giây, rồi đeo lại kính râm, xoay người rời đi.
Phía bên kia, fan của Bạch Dịch Thành cùng Kiều Chỉ đang đứng nghe toàn bộ câu chuyện, cố nhịn cười nhưng không nổi. Cuối cùng, cả nhóm ôm bụng cười như điên, đến mức suýt làm rơi bảng cổ vũ.
"Trời đất, Tịch Niên mà lại gặp phải kiểu fan thế này thì đúng là quá xui xẻo rồi!"
#Sao tự dưng lại thấy tội nghiệp anh ấy thế này#
Rời khỏi sân bay, nhân viên chương trình "Giải Mã Mật Thất" đã sắp xếp xe đưa các nghệ sĩ về khách sạn. Lục Tinh Triết từ đầu đến cuối vẫn đóng vai một trợ lý ít nói, trầm lặng, đến khi lên xe mới tháo khẩu trang, dùng mũ che mặt, cười đến nỗi người run rẩy.
Tịch Niên liếc nhìn tài xế phía trước, không nói một lời rút chiếc mũ trong tay Lục Tinh Triết, ấn vào sau gáy cậu, ép người cậu nằm trên đùi mình.
Lục Tinh Triết không dám phát ra tiếng, giãy giụa vài lần nhưng không thể ngồi dậy, cuối cùng đành từ bỏ. Cậu cố quay đầu nhìn Tịch Niên, trong ánh mắt hiện lên vẻ đáng thương nhưng vẫn mỉm cười, như đang xin tha.
Thấy vậy, Tịch Niên hơi nới tay, định thả cậu ra. Nhưng ai ngờ lại thấy Lục Tinh Triết mấp máy môi không phát ra tiếng: "Tiểu Niên, em sai rồi."
Nói xong, cậu úp mặt vào đùi anh, cười đến mức cả người co rúm.
Tịch Niên: "..."
Khi đến khách sạn, tổ chương trình đã đặt một phòng riêng để các khách mời ăn tối và làm quen. Tịch Niên vừa thu dọn xong hành lý thì Kiều Chỉ và Bạch Dịch Thành cũng đến. Nhân viên đặc biệt qua gõ cửa nhắc nhở, tiện thể đưa kịch bản ngày mai. Tịch Niên nhận xong, cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Lúc này, Lục Tinh Triết đang nằm trên giường, nghe vậy liền tặc lưỡi một tiếng, nhướn mày hỏi: "Vui rồi nhỉ, được ăn cơm chung với mỹ nữ."
Tịch Niên vẫn nhớ chuyện cậu cười nhạo mình lúc nãy, dựa vào thành giường, vừa xem kịch bản vừa đáp: "Ừ, vui."
Lục Tinh Triết nghe xong, cắn đầu ngón tay, khẽ liếc nhìn anh rồi cười. Sau đó, cậu bò qua như một con thú nhỏ, giật kịch bản khỏi tay Tịch Niên, mặt đối mặt ngồi trên người anh: "Giận rồi à?"
Tịch Niên không giận, anh chỉ thấy khó hiểu. Rõ ràng kiếp trước fan của mình đều rất bình thường, tại sao kiếp này lại không giống vậy?
Thế nên anh lắc đầu: "Không."
Lục Tinh Triết cọ nhẹ vào cằm anh, dịu giọng gọi: "Tiểu Niên..."
Còn chưa kịp nói hết, đã bị Tịch Niên một phát hất xuống giường.
Lục Tinh Triết: "..."
Quả nhiên, tất cả đều là giả cả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top