Chương 138

Bàng Nhất Phàm những ngày gần đây luôn âm thầm để ý tình hình. Phát hiện Văn Viêm đã rất lâu rồi không đến tìm Cận Hành, hắn nghiễm nhiên cho rằng "đàn em" này đã bị bỏ rơi. Ý định ác độc vốn kìm nén bấy lâu giờ bắt đầu rục rịch, chỉ chờ cơ hội để bắt nạt Cận Hành.

Sau giờ tự học buổi tối, trời bắt đầu mưa lất phất, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức. Từng nhóm học sinh bước ra khỏi cổng trường, miệng lẩm bẩm than phiền về thời tiết tệ hại. Cận Hành cầm ô, hòa mình vào dòng người nhưng lại như tách biệt khỏi họ.

"Cận Hành!"

Nhan Na đột nhiên chạy từ phía sau tới, thở hổn hển, nói đứt quãng: "Cậu... không đi cùng bọn tôi à?"

"Bọn tôi" ở đây ám chỉ Từ Mãnh và đám học sinh cá biệt của Sùng Minh, nhưng không bao gồm Văn Viêm.

Cận Hành hơi ngẩng ô lên, để lộ đôi mắt đen nhánh như mực. Trong màn mưa tối, đôi mắt ấy dường như có chút mờ ảo, khó nhìn thấu. Anh cố ý lướt qua ánh mắt của Bàng Nhất Phàm và đám người đang lén lút theo dõi mình trong bóng tối, ngập ngừng một chút rồi mỉm cười, nụ cười mang theo chút ý vị kỳ lạ: "Không cần đâu, tôi tự về được."

Nhan Na gật đầu: "Thế cũng được."

Cận Hành quay lưng rời đi, bóng dáng nhanh chóng chìm vào dòng người, dường như lại trở về dáng vẻ độc lai độc vãng như trước đây. Nhan Na thấy Từ Mãnh đang đứng chờ mình bên đường, bèn lách qua đám đông để tiến lại gần: "Anh ngốc à? Không tìm chỗ nào có mái che mà đứng, lại đứng giữa đường làm gì?"

Từ Mãnh giương ô lên che cho cô, tiện thể nhìn về phía sau: "Cận Hành đâu rồi?"

Nhan Na: "Cậu ấy bảo hôm nay tự về, không đi cùng bọn mình."

Từ Mãnh nhớ lại lời dặn của Văn Viêm, vò đầu bứt tóc: "Chết tiệt, Văn Viêm còn bảo bọn mình đưa cậu ấy về nhà, tránh để bị bọn không có mắt ức hiếp."

Nhan Na không hiểu rõ lắm về Văn Viêm, nhưng thời gian này thấy cậu không mấy khi tiếp xúc với Cận Hành, cô cũng nghĩ giống như bao người khác, rằng Văn Viêm đã không còn quan tâm đến Cận Hành nữa: "Cậu ấy không phải không chơi với Cận Hành nữa sao? Lại còn bảo anh phải bảo vệ cậu ấy, buồn cười thật."

Diễn phim truyền hình 8 giờ tối chắc?

Từ Mãnh cũng chẳng rõ nguyên do: "Không biết nữa."

Nhan Na nghĩ hai người này rốt cuộc đang giở trò gì, lòng hiếu kỳ cào cấu như mèo. Ánh mắt cô vô tình liếc về phía Cận Hành đi khuất, liền trông thấy Bàng Nhất Phàm đang lén lút theo sau. Cô giật tay áo Từ Mãnh: "Này, anh nhìn kìa."

Từ Mãnh ngước lên: "Gì thế?"

Nhan Na chỉ tay về phía Bàng Nhất Phàm: "Cậu ta thường xuyên bắt nạt Cận Hành trong lớp. Giờ còn lén đi theo sau, có phải định úp bao tải không?"

Từ Mãnh nghĩ bụng, chỉ mấy tên tép riu đó, xử lý không mất bao lâu, liền nói với Nhan Na: "Chờ ở đây, anh quay lại ngay."

Nhan Na dường như đoán được suy nghĩ của hắn, vội túm lấy tay hắn: "Anh đi làm gì? Gọi điện cho Văn Viêm đi."

Cô không tin hai người đó định chiến tranh lạnh đến bao giờ nữa.

...

Cơn mưa ngày càng nặng hạt nhưng không mang lại chút mát mẻ nào, chỉ khiến người ta cảm thấy bức bối và ngột ngạt, thậm chí không thở nổi. Đường phố phía trước hầu như không còn bóng người, chỉ còn con đường dài trống trải, kéo dài mãi trong đêm tối, không thấy điểm dừng. Những hạt mưa xiên ngang, dưới ánh đèn đường trở nên rõ rệt, như những sợi chỉ bạc.

Hệ thống không nhịn được nhắc nhở:【Có người đi theo anh kìa.】

Cận Hành: "Tôi biết."

Anh xoay xoay cán ô, nước mưa bắn tung tóe thành những hạt nhỏ. Trong lòng anh nghĩ, cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay. Tuy không tiện như mượn tay Văn Viêm, nhưng ít nhất cũng có một lợi thế: Tự mình hành động thì thỏa mãn hơn nhiều.

Cận Hành dường như cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cuối cùng dừng bước. Anh quay đầu lại, phía sau trống trải không một bóng người. Anh lên tiếng với không khí: "Không định ra à? Tôi sắp về đến nhà rồi."

Tiếng mưa rơi rả rích.

Sau khoảng mười mấy giây, từ con hẻm bên cạnh cuối cùng cũng có một người bước ra. Người đó mặc đồng phục trường trung học số sáu, chính là Bàng Nhất Phàm. Hắn hẳn không ngờ Cận Hành sẽ đoán được mình đang bám theo, biểu cảm thoáng chút bất định, nhưng chỉ một lát sau đã trấn tĩnh lại.

Đoán được thì sao chứ, cuối cùng chẳng phải vẫn mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thích một người có lẽ cần lý do, nhưng ghét một người thì không.

Bàng Nhất Phàm đá bay một lon nước rỗng bên cạnh, thấy Cận Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản đến cực điểm, trong lòng lại càng bực bội, chán ghét đến cực độ, nhếch môi cười khẩy:

"Mày nghĩ mình giỏi lắm à?"

"Mày nghĩ đứng nhất là ghê gớm lắm sao?"

"Ngày nào cũng bày ra bộ mặt khó ưa, mày nghĩ mày đang khinh ai hả?"

Mỗi câu Bàng Nhất Phàm nói, hắn lại tiến thêm một bước, cuối cùng dồn Cận Hành vào sâu trong con hẻm. Bàng Nhất Phàm dứt khoát quăng ô, một tay túm lấy cổ áo Cận Hành, định đánh ngã anh xuống đất. Không ngờ, cánh tay lại đột ngột đau nhói, cổ họng thì bị siết chặt, cả người bị đẩy mạnh vào tường.

"Bốp!" Một tiếng động trầm đục vang lên, Bàng Nhất Phàm chỉ cảm thấy như xương bả vai sắp gãy. Còn chưa kịp kêu đau, hắn đã bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm, tối tăm như chứa đựng sóng ngầm cuồn cuộn, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp đầy lạnh lẽo, khiến người ta rợn tóc gáy.

"Suỵt..." Cận Hành siết chặt cổ hắn, mặc cho mưa như trút nước đổ xuống đầu, từng giọt lăn qua mái tóc anh, nhưng cũng không thể làm giảm đi chút nào đường cong lạnh lùng nơi khóe môi anh. Anh khẽ phủ nhận: "Tôi đâu có nói vậy."

Bàn tay với những đốt xương nổi rõ siết chặt lấy cổ Bàng Nhất Phàm, có thể thấy lực của anh lớn đến mức nào. Khuôn mặt Bàng Nhất Phàm đỏ bừng, hai tay vùng vẫy kịch liệt, muốn gỡ tay anh ra, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Cảm giác cổ họng bị bóp nghẹt khiến hắn lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự cận kề của cái chết.

Cận Hành mặt không biểu cảm nắm lấy tóc Bàng Nhất Phàm, buộc hắn phải ngẩng đầu lên, rồi anh khép hờ mắt, thở ra một hơi dài, mang theo chút khoái cảm bệnh hoạn. Không phải sự tàn nhẫn hung ác, nhưng vẫn đủ khiến người ta sợ hãi từ tận xương tủy. Anh hỏi một cách hờ hững: "Nói đi, theo dõi tôi làm gì."

Bàng Nhất Phàm bị anh bóp chặt, căn bản không thể nói nổi, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ, đến mức ngay cả giãy giụa cũng dần yếu đi.

Hắn theo dõi Cận Hành thì làm gì được, chẳng phải chỉ muốn "xử" anh sao.

Hệ thống sốt ruột đến mức xoay vòng, tiến thoái lưỡng nan: [Đừng, đừng, đừng đánh chết anh ta...]

Cận Hành ép mặt Bàng Nhất Phàm vào bức tường lạnh lẽo, thô ráp, rồi lại nắm lấy tóc hắn, liên tục đập đầu vào tường. Dù máu đã chảy ra, anh vẫn chưa chịu dừng tay. Nghe thấy hệ thống lên tiếng, anh khẽ cười, đáp một cách tùy ý: "Nhưng hiện tại cậu ta vẫn chưa chết mà."

Chết thì đã sao.

Những ký ức từ kiếp trước lại ùn ùn kéo đến trong đầu Cận Hành. Trong lòng anh tràn ngập hận thù và tuyệt vọng, để mặc cho nước mưa làm ướt đẫm toàn thân, cả người giống như một hồn ma chui lên từ đáy sông. Anh nhớ đến những kẻ từng chửi rủa người mẹ đã khuất của mình, nhớ đến những lần bị nhốt trong nhà vệ sinh, nhớ đến những trận đòn roi và những lần bị tống tiền. Cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh, rồi bất ngờ bóp nát nó.

"Các cậu có biết không? Tôi chỉ muốn yên ổn đi học mà thôi."

Cận Hành nhìn dáng vẻ thảm hại của Bàng Nhất Phàm, ánh mắt đầy chán ghét. Anh tiếp tục đập đầu hắn vào tường, máu đỏ tràn ra không ngừng. Anh nói như tự độc thoại: "Nhưng các cậu..."

Nhưng các cậu hết lần này đến lần khác, không chịu buông tha cho tôi...

Ba năm cấp ba, quãng thời gian ngắn ngủi chỉ ba năm, nhưng sự bắt nạt ấy đã hủy hoại hoàn toàn cả nửa đời còn lại của Cận Hành. Anh phải làm sao để thoát ra? Ai có thể đưa anh thoát khỏi vũng lầy này?

Dù là Bàng Nhất Phàm hay Tưởng Thiếu Long, trong mắt bọn họ, Cận Hành chỉ là một con kiến nhỏ bé, dễ dàng bị bắt nạt. Bọn họ vui thì bắt nạt anh, buồn cũng bắt nạt anh, rồi sau khi tốt nghiệp, sẽ vứt bỏ mọi chuyện xấu xa đã làm mà không vướng bận gì.

Nhưng những người bị bọn họ bắt nạt thì sao? Cả nửa đời còn lại của họ phải làm sao đây?

Ai có thể kéo họ ra khỏi bùn nhơ?

"Két——!"

Ngoài hẻm đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe máy, càng lúc càng gần. Sau đó là tiếng phanh gấp khiến lốp xe ma sát với mặt đường, chói tai đến mức khiến Cận Hành phải khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn về phía lối vào hẻm, không biết nghĩ gì, chậm rãi buông Bàng Nhất Phàm ra.

Bàng Nhất Phàm như được đại xá, dựa vào tường, ho sù sụ, tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, cổ áo hắn đã bị ai đó túm lấy, sau đó là một cú đấm thẳng vào mặt, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

"Mẹ kiếp!"

Người vừa đến lên tiếng, giọng nói trầm thấp, xen lẫn sự giận dữ. Mái tóc đỏ sẫm bị mưa làm ướt đẫm, nước không ngừng nhỏ giọt xuống. Chiếc áo đen dính sát vào người, lộ ra thân hình rắn chắc, mảnh khảnh. Không ai khác chính là Văn Viêm.

Cậu nhận được tin từ Từ Mãnh, lập tức phóng xe từ trường đến nhà Cận Hành. Trên đường, phát hiện túi sách và ô vứt trên mặt đất, liền đi vào hẻm thì thấy ngay cảnh Bàng Nhất Phàm và Cận Hành. Chẳng cần nghĩ ngợi, cậu lao vào đánh ngã Bàng Nhất Phàm.

Vì nguyên văn Từ Mãnh nói thế này:

"Có thằng Bàng Nhất Phàm lớp 6 hình như muốn xử Cận Hành, lúc tan học cứ bám theo cậu ấy. Chắc định úp bao tải. Nếu muốn đi thì đi nhanh, tôi không thoát được."

Suy nghĩ tiên quyết rất quan trọng. Trong nhận thức của Văn Viêm, chỉ có chuyện Cận Hành bị bắt nạt, không bao giờ có chuyện anh bắt nạt người khác. Vậy nên Bàng Nhất Phàm vừa bị Cận Hành đánh bầm dập, lại bị Văn Viêm đánh thêm một trận.

Hệ thống lặng lẽ thở phào. Cuối cùng thì Bàng Nhất Phàm cũng được cứu. Nếu Văn Viêm không đến, hắn có lẽ đã bị Cận Hành đánh chết rồi.

Văn Viêm dí Bàng Nhất Phàm sát vào tường, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt sắc lạnh của cậu, càng tôn thêm vẻ dữ tợn. Cậu nheo mắt, lạnh lùng nói: "Cả người của tôi mà mày cũng dám động vào?"

Nếu có thể, Bàng Nhất Phàm lúc này nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nghe giọng nói lạnh băng của Văn Viêm, hắn hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch, chỉ biết lắc đầu lia lịa: "Tôi không... tôi không bắt nạt cậu ta..."

Ít nhất hôm nay không, thật sự không.

Văn Viêm không tin lời hắn, nhưng giờ rõ ràng không phải lúc xử lý Bàng Nhất Phàm. Cậu tung một cú đấm mạnh vào bụng hắn, rồi đá văng ra xa, lạnh giọng quát: "Cút!"

Bàng Nhất Phàm chưa bao giờ thấy từ "cút" lại như thiên âm dễ nghe đến vậy. Hắn lồm cồm bò dậy, không dám ngoái đầu, chạy khỏi hẻm, như thể chỉ cần chậm một giây Văn Viêm sẽ đổi ý. Thoáng chốc, bóng dáng hắn đã biến mất.

Cơn mưa như trút nước, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên bức tường xi măng loang lổ và bẩn thỉu nơi cuối hẻm.

Cận Hành lặng lẽ đứng đó, trên vạt áo đồng phục sạch sẽ điểm vài vệt máu đỏ, tựa như vừa trải qua một trận ẩu đả, nhưng vẻ ngoài gần như không hề tổn thương, vẫn giữ được sự lạnh lùng sạch sẽ đến xa cách. Đây là lần đầu tiên Văn Viêm gặp lại Cận Hành kể từ cái nụ hôn hồ đồ hôm trước. Cậu đã cố ý tránh mặt anh rất lâu, tâm trạng rối bời, không sao định hình được cảm xúc. Việc không đối diện dường như là cách duy nhất mà cậu nghĩ có thể giải quyết mọi thứ, nhưng không ngờ lại vô tình khiến Cận Hành gặp phiền toái, để người ta nghĩ rằng anh mất đi chỗ dựa.

Văn Viêm muốn bước tới xem anh có bị thương không, nhưng vừa nhớ lại chuyện hôm trước, cậu lại bất giác lùi về sau một bước, đôi mày cau chặt: "Cậu không sao chứ?"

Nghe tiếng, Cận Hành chậm rãi ngẩng đầu lên trong màn mưa dày đặc. Đồng phục sạch sẽ của anh nổi bật trên nền tường cũ kỹ, xám xịt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top