Chương 137

Từ Mãnh vừa hỏi vừa cảm thấy không đáng tin. Cận Hành tay chân nhỏ nhắn thế kia, làm sao đè Văn Viêm ra mà đánh được? Hơn nữa, Văn Viêm đâu phải dạng bị đánh vài lần liền sợ mà bỏ chạy?

Từ Mãnh tò mò đến ngứa ngáy, gặng hỏi: "Sao cậu ấy phải trốn cậu?"

Cận Hành vốn quen mang dáng vẻ vô hại, nghe vậy thì mím môi, lắc đầu đáp: "Tôi không biết."

Tuy cách ví von này hơi kỳ lạ, nhưng Từ Mãnh cảm thấy Cận Hành giống hệt như một "cô vợ nhỏ chịu ấm ức". Nghĩ lại cái tính nóng nảy của Văn Viêm, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Hắn nhặt bóng lên, không biết khuyên gì, tự nhiên thấy mình rất lúng túng: "Thôi thì..."

Từ Mãnh chậc lưỡi: "Cậu ấy chỉ cái tính xấu vậy thôi, tan học là hết mà."

Mắt Cận Hành sáng lên: "Thật không?"

Từ Mãnh: "...!"

Dĩ nhiên là không. Ai mà chẳng biết Văn Viêm rất hay thù dai.

Từ Mãnh nghĩ thầm, đúng là không nên xen vào chuyện này. Hắn nảy bóng hai cái, đối diện với ánh mắt ngây thơ của Cận Hành, bỗng dưng cảm thấy áy náy, không tự giác lùi lại hai bước: "Ờm... Nhan Na còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây."

Hai "ông trùm trường Sùng Minh" thế mà lại bị Cận Hành dọa cho chạy mất dạng.

Sau đó, trong một khoảng thời gian, Văn Viêm luôn cố tình tránh mặt Cận Hành. Trung học số sáu lại đang bận rộn chuẩn bị phân ban cho học sinh lớp 12, ngày nào cũng thi cử liên tục, khiến Cận Hành bận đến mức không thể rời đi. Hai người đã rất lâu không nói chuyện, cũng không gặp mặt, rơi vào một kiểu quan hệ kỳ lạ.

"Cậu với Viêm ca bị gì thế, sao lâu vậy rồi không nói chuyện?"

Đến cả Nhan Na – người vô tâm vô tư – cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước đây, ngày nào Văn Viêm cũng dẫn đám bạn bè lông bông tới cổng trung học số sáu lượn lờ, ăn trưa cùng nhau, tan học cùng về. Nhưng mấy ngày gần đây, cậu hầu như không xuất hiện, mà Cận Hành cũng im lặng đến lạ kỳ.

Tiết này là tiết thể dục, thầy giáo bảo học sinh tự do hoạt động. Cận Hành ngồi trên khán đài sân bóng, không tham gia gì cả, chỉ đặt quyển sách lên đầu gối làm bài tập. Nghe Nhan Na hỏi, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, im lặng một lúc rồi đáp: "Cậu ấy không thèm để ý đến tôi nữa."

Giọng điệu rất bình thản, như đang tường thuật một sự thật.

Nhan Na nghĩ, sao câu này nghe như "cô vợ nhỏ chịu ấm ức" vậy. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói ra được kỳ lạ chỗ nào, càng nghĩ càng không hiểu: "Tại sao cậu ấy không để ý đến cậu?"

Cận Hành cúi đầu tiếp tục làm bài, vừa làm vừa đáp lời: "Ồ, có lẽ là cậu ấy ghét tôi thôi."

Nhan Na không nghĩ vậy, Văn Viêm mà ghét ai thì đã sớm xử lý người đó đến mức mẹ ruột cũng chẳng nhận ra được, sao có thể để đối phương yên ổn học hành ở đây. Giọng cô có chút nghi hoặc: "Cậu ấy chắc không ấu trĩ đến mức đó... đúng không?"

Cận Hành dừng bút, cười khẽ, sửa lại: "Cậu ấy có đấy."

Văn Viêm chính là rất ấu trĩ.

Nhan Na cảm thấy đau đầu, vừa vì bị nắng chiếu vừa vì bị hai người họ làm phiền. Cô đứng dậy phủi váy, nói: "Không biết hai người các cậu định giở trò gì, tôi lười quản."

Nói xong liền đi xuống khán đài, kéo vài cô bạn thân đi vào lớp tránh nắng.

Bàng Nhất Phàm là cái gai trong lớp Sáu, phần lớn nam sinh đều tụ tập quanh hắn, vô hình chung khiến Cận Hành bị cô lập. Trong các hoạt động tập thể, anh hầu như chỉ ở một mình, sống khép kín, không giao tiếp với ai.

Bàng Nhất Phàm nhìn thấy Cận Hành đang làm bài trên khán đài, khịt mũi cười khẩy: "Làm bộ làm tịch."

Có người bên cạnh tiếp lời: "Cận Hành chẳng qua chỉ được vài lần đứng nhất thôi, thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm chắc. Nhưng có Văn Viêm ở Sùng Minh che chở, cũng khó mà đụng vào."

Nghe vậy, trong mắt Bàng Nhất Phàm lóe lên một tia lạnh lẽo, không biết nghĩ đến điều gì, cười nhạt: "Ai nói thế? Văn Viêm lâu như vậy không đến trung học số sáu, chắc đã mặc kệ cậu ta rồi."

Hôm nay lớp Chín cũng có tiết thể dục, Châu Khải vừa từ sân bóng đi ra, mua mấy thùng nước ngọt ướp lạnh chia cho các bạn cùng lớp. Khi vô tình liếc qua, hắn nhìn thấy bóng dáng của Cận Hành, lập tức tròn mắt: "Chết tiệt!"

Nhạc Tiếu vốn sợ hắn hay la toáng lên, bịt tai, nhăn mặt hỏi: "Làm cái gì thế Châu Khải, trời sập à?"

Châu Khải giơ tay che mắt, nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn đó là Cận Hành. Hắn hích tay Nhạc Tiếu, kích động nói: "Này này, cậu nhìn xem, có phải người lần trước cho bọn mình đáp án, đứng nhất toàn khối, tên là gì ấy nhỉ... Cận Hành phải không?"

Lớp Chín vốn có thành tích chung được giáo viên chủ nhiệm mô tả là thảm hại như phân chó, nhưng lần thi tháng vừa rồi lại hiếm hoi xuất hiện vài người làm xuất sắc các câu hỏi mang tính chọn lọc.

Ví dụ, bài thi Toán của Châu Khải, phần trắc nghiệm làm đúng hết.

Lại ví dụ, bài thi tiếng Anh của Nhạc Tiếu, phần trắc nghiệm cũng đúng hết.

Chuyện này thực sự không hợp lẽ thường. Nếu chỉ đoán đúng một hai câu thì còn được, nhưng đoán đúng toàn bộ thì thật khó tin. Đặc biệt là câu trắc nghiệm cuối cùng về Toán Olympic, vốn để phân loại trình độ, khó làm không ít người chùn bước. Giáo viên nhìn vào, chỉ cần liếc qua đã biết bọn họ chép bài, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.

Châu Khải vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị điểm kém môn Toán. Nhưng khi nhận bài thi, hắn sững sờ, vì phần trắc nghiệm của hắn không sai bất kỳ câu nào. Đáp án Cận Hành đưa cho hắn hoàn toàn đúng, chính xác đến mức giáo viên chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu hắn quay bài.

Cảm giác như gặp ma, trong đầu Châu Khải chỉ có suy nghĩ này: ngồi sau lưng hắn hóa ra là một học sinh xuất sắc.

"Bọn em thật là láu cá, lúc nào cũng nghĩ cách lách luật. Thi bình thường thì còn chép được, đến thi đại học cũng chép nổi à? Châu Khải, lần sau muốn quay cóp thì dùng cái đầu một chút, người ta viết gì em viết nấy, chép đúng hết thì ai tin được?"

Cô l Sầm tức đến mức đau cả đầu. Cô không ngờ rằng một học sinh đứng nhất toàn khối lại ngồi thi cùng với học sinh lớp cô. Càng không ngờ rằng Châu Khải và mấy đứa bạn lại chẳng thèm suy nghĩ mà quay bài một cách ngớ ngẩn như vậy. Đứng trên bục giảng, cô gõ bàn rầm rầm: "Lần sau còn để tôi phát hiện chép bài, trực tiếp ghi sổ mời phụ huynh, đừng tưởng lần nào cũng thoát được!"

Châu Khải oan uổng, Châu Khải uất ức. Hắn không ngờ ngồi sau lưng mình là một học sinh giỏi, càng không ngờ học sinh giỏi ấy lại hào phóng đến mức đưa hết đáp án đúng cho hắn. Nghĩ lại mà hối hận đến đấm ngực giậm chân, ruột gan đều xanh mét.

Cũng vì chuyện này, Cận Hành lập tức trở thành nhân vật huyền thoại trong lớp Chín. Dù sao học giỏi và học dốt vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Học sinh lớp chọn đều kiêu căng ngạo mạn, mỗi đứa đều phách lối như thể mình là số một. So với họ, Cận Hành thực sự quá khiêm tốn và dễ gần.

Dù bị phạt chép bài, điều đó cũng không ngăn Châu Khải kết bạn. Hắn cầm một chai nước ngọt lạnh đi tới, vỗ vai Cận Hành đầy thân thiết: "Ê, anh bạn!"

Cận Hành ngước mắt, nhận ra Châu Khải chính là người ngồi trước mặt mình trong kỳ thi lần trước. Anh không nhận chai nước, gấp sách bài tập lại, hỏi: "Có chuyện gì?"

Châu Khải nhét chai nước vào tay anh, ngồi xổm bên cạnh, ra dáng fanboy, chỉ vào mình nói: "Học giỏi, cậu không nhớ tôi sao? Lần trước thi tôi ngồi ngay trước cậu mà!"

Cận Hành: "Ừ, nhớ."

Châu Khải búng tay, phấn khích không nói nên lời: "Cậu đỉnh thật đấy, đứng nhất toàn khối luôn. Chậc, không ngờ cả đời tôi lại được ngồi thi cùng học giỏi. Tôi mời cậu uống nước, cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi đáp án."

Nói xong, hắn vuốt cằm, nghĩ đến bọn người lớp Sáu. Thật không biết quý trọng, nếu Cận Hành ở lớp hắn, chắc chắn sẽ được coi như báu vật mà tôn lên. Nói gì thì nói, học dốt thì vẫn có một trái tim ngưỡng mộ học giỏi mà!

Nước ngọt vừa lấy từ tủ lạnh ra không lâu, lạnh đến mức cầm không nổi. Cận Hành đặt chai nước dưới chân, cúi đầu, trông rất trầm mặc: "Không cần cảm ơn."

Giữa trưa, trời nắng chang chang, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào khán đài. Học sinh lớp Sáu trốn nắng bên sân bóng rổ, học sinh lớp Chín chiếm khu vực có cây xanh nghỉ ngơi, chỉ có mình Cận Hành ngồi đây, cô lập một góc.

Nhạc Tiếu đứng dưới bóng cây, làm hiệu với Châu Khải, ý bảo bọn họ sang bên này tránh nắng. Ghế ngồi trên khán đài bị phơi đến nóng rát cả mông rồi.

Châu Khải ra dấu OK, sau đó kéo Cận Hành đi về khu nghỉ của lớp Chín, không để anh từ chối: "Đi nào, qua kia ngồi đi. Mọi người lớp tôi ngưỡng mộ cậu lâu lắm rồi, chỉ là chưa gặp bao giờ."

Hắn mơ hồ nhìn ra tình cảnh của Cận Hành ở lớp Sáu, khả năng cao là bị cô lập hoặc bắt nạt. Lòng thương cảm trỗi dậy, hắn không nói thêm lời nào mà kéo anh đi luôn.

Phần lớn học sinh lớp Chín đều là con nhà giàu, bọn họ vừa kiêu ngạo lại vừa đơn thuần. Thấy Châu Khải kéo Cận Hành đến, tất cả đều quay sang nhìn, ánh mắt đủ loại, có tò mò, có dò xét, cũng có những ý vị khó đoán.

Lần đầu tiên trong đời, Cận Hành gặp phải chuyện như thế này, không để lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ nhíu mày. Theo bản năng, anh muốn giằng ra, nhưng lại nghĩ điều đó không phù hợp với hình tượng yếu đuối, dễ bị bắt nạt mà anh luôn duy trì. Vì thế, anh đành để mặc mình bị kéo đến địa bàn của lớp 9.

Rất đẹp trai. Đây là suy nghĩ của tất cả các nữ sinh có mặt tại đó.

Châu Khải chen vào ngồi bên cạnh Nhạc Tiếu, tiện tay dọn ra một chỗ trống cho Cận Hành. Hắn nói với mọi người trong lớp 9: "Ê, đây là Cận Hành, chính là đại thần ngồi sau tao lần trước, đưa đáp án cho tao đấy."

Hắn vừa nói xong, mọi người lập tức hiểu ra.

"Là người đứng đầu toàn khối đó à?"

"Cận Hành?"

"Chết tiệt, tao ngồi ngay sau cậu ấy, biết vậy đã xin đáp án rồi. Toàn mấy cái giấy ghi đáp án sai mà tụi mày truyền tới!"

Có lẽ vì vẻ ngoài của Cận Hành quá dễ gây hiểu lầm, dáng vẻ trầm mặc, ít nói của anh không khiến người ta cảm thấy xa cách hay kiêu ngạo. Ngược lại, mọi người chỉ thấy anh khiêm tốn, trầm tĩnh. Cái dáng vẻ vừa đẹp trai, vừa dịu dàng này khiến các nữ sinh tràn ngập cảm giác muốn bảo vệ. Đặc biệt, trong kỳ thi trước đó, đa phần mọi người đều tận mắt chứng kiến cảnh Tưởng Thiếu Long bắt nạt anh.

Đối diện ánh nhìn chăm chú của đám đông, Cận Hành chỉ có thể lịch sự chào hỏi một câu: "...Chào các cậu."

Sau đó thì không nói gì thêm.

Học sinh lớp 9 đa phần đều khá giả. Dưới chân là mấy thùng nước ngọt, đồ uống có ga, thậm chí còn có cả kem đắt tiền. Nhạc Tiếu lấy một cây kem vị sô-cô-la đưa cho anh: "Đại thần, lần trước thi tháng, phần chọn đáp án môn tiếng Anh của tôi đạt điểm tuyệt đối đều nhờ cậu đấy."

Mấy học sinh cá biệt tụ tập lại, ngoài việc bàn cách quay cóp thì cũng chẳng còn gì để nói. Chủ đề của họ nghèo nàn đến đáng thương. Thấy Nhạc Tiếu đưa kem, Cận Hành cũng không tiện từ chối, chỉ nói cảm ơn rồi tìm một chỗ trống bên cạnh để ngồi.

Trong mắt người khác, Cận Hành là kiểu học sinh vươn lên ở giai đoạn sau. Ban đầu, thành tích của anh rất bình thường, nhưng về sau đột nhiên nổi bật. Từ kỳ thi tháng đầu tiên, tất cả những kỳ thi lớn sau đó anh đều đứng đầu bảng, tên anh giống như một con rắn lớn cuộn tròn chiếm cứ vị trí đầu tiên, mãi không chịu rời đi.

Có người tò mò, thấy Cận Hành không giống những học sinh ưu tú khác, lạnh lùng không để ý tới ai, bèn không nhịn được mà hỏi: "Cận Hành, sao cậu tăng điểm nhanh như vậy? Học thêm với thầy cô nào thế? Có thể giới thiệu cho tôi được không?"

Cận Hành tất nhiên không có gia sư riêng, căn bản là không có tiền để thuê. Anh khựng lại một chút, rồi đáp: "...Tự học."

Kiếp trước của anh chẳng có gì trong tay, ngoài tự học ra, không còn lựa chọn nào khác.

Người kia bán tín bán nghi: "Thật á?"

Nhạc Tiếu liếc thấy quyển sách bài tập bên cạnh Cận Hành, nói: "Tất nhiên là thật chứ, giờ ra chơi người ta cũng ngồi làm bài, điểm không cao mới là lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top