Chương 136
Văn Viêm ngẩn ra một giây mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì, ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt, rồi cho tay vào túi, dựa vào tường nói: "Còn nhớ hôm tôi đưa cậu về nhà, nói gì không?"
Cận Hành khẽ "ừm" một tiếng: "Nhớ."
Văn Viêm đã nói, sau này cậu sẽ bảo vệ mình...
Đó chính là câu trả lời, nếu không coi Cận Hành là đàn em, Văn Viêm việc gì phải bảo vệ cậu ta, dáng vẻ lười biếng dựa vào tường, ánh mắt kiêu ngạo: "Biểu hiện của cậu? Miễn cưỡng coi là đạt yêu cầu."
Cận Hành khẽ cười: "Nhưng tôi thấy cậu không thiếu đàn em."
"Đúng là không thiếu," Văn Viêm bấy giờ mới nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn anh, nhướn mày, khó đoán được cảm xúc, "Sao nào, không muốn làm đàn em của tôi nữa à?"
Văn Viêm nghĩ đến thành tích của Cận Hành, lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ. Dù sao học sinh xuất sắc hiếm khi chơi chung với những kẻ phá phách, giáo viên đã không ưa gì đám thiếu niên bất lương chuyên đánh nhau, trốn học như bọn họ. Cận Hành dù bề ngoài không thể hiện gì, nhưng biết đâu trong lòng cũng xem thường bọn họ.
Nhận thức này khiến Văn Viêm vô thức nhíu mày, cậu đứng thẳng người, muốn đẩy Cận Hành ra. Nhưng đối phương lại nắm lấy tay cậu, chính xác hơn là không phải nắm, mà là đan chặt tay vào nhau.
Mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay áp vào nhau, một bên lạnh, một bên nóng rực.
Cận Hành xác nhận một sự thật, giọng nghiêm túc: "Tôi đã nói rồi, tôi theo cậu."
Văn Viêm rất ít khi khoác vai bá cổ với bạn nam, càng không nói đến cái việc chết tiệt này – đan tay. Trong lòng cậu bất giác hoảng loạn, cảm thấy hôm nay Cận Hành có gì đó không đúng, liền ra sức muốn thoát ra. Nhưng chưa kịp hành động, vai cậu đã bất ngờ bị giữ chặt, cả người bị ép vào bức tường xi măng thô ráp lạnh lẽo.
Cận Hành ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nhưng không phải loại 'theo' mà cậu nghĩ."
Văn Viêm trong lòng thầm chửi thề. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị người ta kabedon: "Vậy là loại theo nào..."
Câu nói còn chưa dứt, một cảm giác ấm áp đã phủ lên môi cậu. Trước mắt xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Cận Hành. Đồng tử cậu co lại, sững người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, như bị sét đánh, cả người đờ đẫn.
Đó là một nụ hôn dịu dàng, không mang bất kỳ sự chiếm đoạt nào. Nó giống hệt vẻ ngoài của Cận Hành, sạch sẽ và vô hại. Chỉ là đôi môi chạm vào nhau, ngoài ra không có động tác thừa thãi nào. Trong thoáng chốc, Cận Hành từ từ rời đi. Gió lạnh ùa vào đầu con ngõ nhỏ, thổi tung gấu áo họ, vang lên những âm thanh phần phật.
Cận Hành cúi thấp ánh mắt, đồng tử đen láy sáng ngời, làn da trắng trẻo như một khối ngọc mực thượng hạng, nhưng đôi môi lại phơn phớt sắc đỏ. Anh chống tay bên người Văn Viêm, thân hình cao lớn chặn hết mọi con đường thoát ra, mang theo vài phần ý tứ bắt buộc. Giọng nói trầm thấp: "Cậu... có thiếu bạn trai không?"
Không phải đàn em, mà là bạn trai.
Chú cừu non vô hại đó dường như cuối cùng đã gỡ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ móng vuốt sắc bén bên trong, khao khát chờ thời cơ hành động.
Văn Viêm chưa từng nói với ai về xu hướng tính dục của mình. Nghe thấy lời của Cận Hành, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy kinh hoàng. Trên môi cậu vẫn còn lưu lại sự ấm áp nhẹ nhàng từ nụ hôn vừa rồi của Cận Hành, cảm giác lạ lẫm khiến cậu sợ hãi. Đầu óc vì nụ hôn bất ngờ đó mà vang lên những tiếng ù ù như dây đàn bị đứt, chẳng thể gom lại chút lý trí nào, cả người cứng đờ.
Cận Hành...
Cận Hành vừa rồi đã hôn cậu?
Cậu ta dám sao?!
Văn Viêm đến cả hơi thở cũng không thể kiểm soát nổi, bỗng dưng thấy con ngõ này trở nên chật hẹp đến mức không khí cũng loãng đi. Tay cậu run rẩy, chẳng thể gom lại chút sức lực nào, rõ ràng hoảng loạn đến mất phương hướng. Chỉ có Cận Hành vẫn đứng im trước mặt cậu, chặn hết ngọn gió từ đầu ngõ ùa vào, chặn luôn chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đường chiếu xuống.
Họ dường như đã phạm phải một điều cấm kỵ mà cái tuổi này không nên phạm phải.
Chỉ nghe "bịch" một tiếng nặng nề, Cận Hành bị đẩy ngược ra bức tường đối diện. Anh lùi mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng ngay sau đó đã thấy Văn Viêm chẳng thèm quay đầu lại mà chạy ra khỏi con ngõ, bước chân hoảng loạn, bóng lưng đầy chật vật.
Cận Hành đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu. Một lúc lâu sau, anh mới bước ra khỏi con ngõ, từ trong bóng tối dần hiện ra. Hệ thống từ màn đêm bay ra, dừng lại trên vai Cận Hành:【Anh vẫn chọn con đường giống như kiếp trước...】
Nhưng rất đáng tiếc, xem ra lần này Cận Hành đã làm hỏng chuyện.
Có thể dọa tên đầu sỏ nhóm thiếu niên bất lương của trường Sùng Minh chạy trối chết, không thể không nói đó cũng là một loại bản lĩnh.
Giọng của hệ thống vẫn mang theo cảm giác máy móc cứng nhắc. Dù cho có vẻ ôn hòa, dễ gần, nhưng cũng là cài đặt từ chương trình, giống như giọng nói của nhân viên tổng đài tự động, lịch sự một cách không thật.
Cận Hành không cảm xúc quay đầu lại, một lúc sau, anh lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc: "Cậu đang hả hê."
Là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Hệ thống đang vỗ cánh đột nhiên khựng lại một chút, rồi tiếp tục động đậy: 【Một chút xíu.】
Nó thật thà và thẳng thắn.
"Nhưng cậu vui mừng quá sớm rồi." Cận Hành bước qua vũng nước trên đất, dáng vẻ cúi đầu rất yên tĩnh, che giấu hết những sóng ngầm trong mắt, từng chữ một, giọng khẽ khàng: "Cậu ấy sẽ quay lại thôi."
Cậu ấy sẽ quay lại thôi, Cận Hành chắc chắn như thế...
Giống như mặt trời mọc ở đằng Đông, lặn ở đằng Tây, giống như con người ngày ngày già đi, từng bước một đi đến cái chết, như con thiêu thân lao mình vào ánh lửa. Và cuối cùng, Văn Viêm cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, âm thầm tuân theo sự sắp đặt của số phận.
Kiếp trước là như vậy, kiếp này cũng không thay đổi. Hoặc có lẽ, điều đó có thể gọi là định mệnh.
Cận Hành từng bước đi về nhà, dùng đầu ngón tay chạm vào môi mình. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi thu tay lại. Cảm giác ấm áp đó so với nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn một chút, giống như người đi trong gió tuyết gặp được một đống lửa trại, đứng bên cạnh thật lâu, mới dần nhận ra được sự ấm áp.
Hiện giờ đã rất khuya, trong những khu chung cư xung quanh, chỉ còn lại lác đác vài ngôi nhà còn sáng đèn. Cận Hành bước lên lầu, giống như mọi ngày dùng chìa khóa mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy đống hộp trong hành lang bị ai đó đá văng ra, nằm lộn xộn khắp nơi, động tác mở cửa của anh vô thức dừng lại.
Bản năng nhạy bén khiến anh ngửi được mùi nguy hiểm.
Hệ thống lên tiếng: 【Bên trong không có ai.】
Cận Hành nhìn nó một cái, sau đó mới dùng chìa khóa mở cửa.
Căn nhà này tuy không có nhiều đồ đạc, nhưng thường ngày đều được sắp xếp gọn gàng. Thế mà hôm nay lại có vẻ hơi bừa bộn, dép lê nằm lăn lóc, ngăn kéo bị kéo hờ, ga giường nhăn nhúm, trông giống hệt vừa bị trộm ghé thăm.
Hệ thống ngạc nhiên kêu lên:【Nhà anh bị trộm rồi kìa!】
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên gặp chuyện như thế, nó trông chẳng khác nào một tên nhà quê chưa từng thấy sự đời.
Cận Hành kiểm tra một lượt ngăn kéo, sau đó cúi người nhìn dưới gầm giường, rồi liếc mắt đến chiếc tủ quần áo bị lục tung. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở dấu chân nhạt màu trên sàn, anh im lặng rất lâu, đáy mắt tối tăm, cuối cùng khẽ bật ra một tiếng cười lạnh, ý vị không rõ: "Nhà tôi chẳng có gì đáng để trộm cả."
Anh không tiếp tục tìm kiếm, chỉ lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một ổ khóa cũ kỹ, khóa chặt cửa từ bên trong, như thể giữa đêm khuya sẽ có vị khách không mời nào đó xông vào. Mu bàn tay của anh ẩn ẩn nổi lên đường gân xanh.
Hệ thống có thể cảm nhận được rằng, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Cận Hành đang có thứ gì đó bị anh cố sức kiềm nén. Như là sự giận dữ, cũng như là căm ghét, trộn lẫn với sự chán ghét khắc sâu trong xương tủy, cuối cùng hóa thành một loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Đêm nay định sẵn không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, khi Từ Mãnh đang trên đường đến trường thì gặp Văn Viêm. Một tay hắn cầm bóng, một tay vỗ vai Từ Mãnh, tỏ vẻ thắc mắc: "Ê, hôm nay sao mày đến sớm thế?"
Văn Viêm quay đầu lại, làm Từ Mãnh giật nảy mình. Chỉ thấy đôi mắt cậu đỏ ngầu, hai quầng thâm rõ mồn một, vừa nhìn là biết tối qua không ngủ được bao nhiêu. Từ Mãnh xuýt xoa: "Đêm qua mày đi ăn trộm à?"
Văn Viêm vò vò mái tóc rối bù, trông có vẻ bực bội, thấp giọng buột miệng chửi thề: "Mẹ kiếp."
Từ Mãnh tung quả bóng trong tay vài lần, bật cười: "Mẹ kiếp thật đấy, tao thấy mày y như pháo ấy, châm vào là nổ liền. Tao trêu gì chọc gì mày, sáng sớm đã chửi mẹ tao."
Văn Viêm nhíu mày: "Không chửi mày."
Cậu kéo quai cặp sách sắp tuột xuống, tiếp tục bước về phía trước, nhưng bị Từ Mãnh kéo lại: "Ê ê ê, mày định đi đâu thế? Trường trung học số sáu bên kia cơ mà."
Sáng nào Từ Mãnh cũng đến cổng trung học số sáu để gặp Nhan Na, tiện thể cùng ăn sáng. Xem như là thú vui nhỏ giữa các cặp đôi, tuy nhìn thì có vẻ dở hơi, nhưng bản thân Từ Mãnh không thấy phiền, người khác cũng chẳng buồn nói gì. Nhưng từ khi Văn Viêm nhận Cận Hành làm đàn em, cái hành vi dở hơi ấy biến thành hai người cùng nhau làm.
Những lúc rảnh rỗi, Văn Viêm thường đi cùng Từ Mãnh đến trung học số sáu.
Văn Viêm nói: "Tao đâu phải học sinh trung học số sáu, mày muốn thì tự đi đi."
Từ Mãnh thấy cậu có vẻ bệnh nặng lắm, khó hiểu hỏi: "Chậc, lời này mày nói nghe buồn cười vãi, ai mấy hôm trước còn nhiệt tình chạy tới trung học số sáu iên tục cơ chứ? Sao rồi, không quản thằng em mày nữa à?"
Hắn vừa tung bóng vừa cười, rõ ràng mang ý trêu chọc. Nhưng vừa nhắc đến Cận Hành, Văn Viêm liền nhớ đến chuyện tối qua, dù có muốn không chửi thề cũng không nhịn được, lạnh giọng đáp: "Con bà mày thì biết cái quái gì!"
Từ Mãnh thắc mắc: "Rốt cuộc mày làm sao thế?"
Hết chửi mẹ lại chửi bà.
Văn Viêm có thể kể cho Từ Mãnh nghe rằng tối qua mình bị thằng em đàn áp lên tường hôn sao? Đương nhiên là không thể. Cậu bực bội vò đầu hai cái, chẳng biết nói gì, đành bịa đại: "Tao đau bụng, mày tự đi đi."
Từ Mãnh chưa kịp nói gì, thì phát hiện bên đường không xa có người quen, liền chỉ tay cho Văn Viêm xem:
"Ê, đúng lúc quá, đàn em mày đến tìm kìa."
Văn Viêm bỗng khựng lại, mãi sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên thấy dưới tán cây có một dáng người cao ráo, áo khoác đồng phục xanh trắng đính phù hiệu trung học số sáu, vẻ ngoài tuấn tú sạch sẽ, không phải Cận Hành thì là ai?
Xong đời.
Trong đầu Văn Viêm chỉ hiện lên hai chữ đó, người như hóa đá.
Cận Hành rõ ràng đứng đây đã lâu, vừa thấy bọn họ liền bước tới. Từ Mãnh cười như có ý gì đó, cảm thấy tình huống này khá thú vị: "Sô-cô-la mở cửa cho sô-cô-la, đúng là trùng hợp ghê. Sáng sớm, cậu chạy tới đây làm gì?"
Từ trung học số sáu tới Sùng Minh hoàn toàn ngược hướng.
Cận Hành gật đầu một cái, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào: Tôi tìm Văn Viêm."
Từ Mãnh chỉ tay ra phía sau: "Nó ở ngay sau lưng... Ủa, đâu rồi?!"
Hắn quay đầu lại thì chỉ thấy chỗ lúc nãy trống không, Văn Viêm đã sớm biến mất không dấu vết, chạy nhanh như thể có sói đuổi sau lưng.
"Bốp" một tiếng, quả bóng trong tay Từ Mãnh rơi xuống đất. Từ trước tới nay, chỉ có người khác sợ bọn họ, chưa từng thấy bọn họ sợ ai. Văn Viêm từng một chọi năm còn chẳng biết sợ là gì, giờ lại bị Cận Hành dọa chạy mất dạng. Nếu để đám du côn khác biết, chắc sẽ rớt cả cằm, chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì ai tin nổi chứ.
Từ Mãnh chậm rãi quay đầu nhìn Cận Hành, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đây là một cao thủ giấu nghề? Do dự hỏi: "Cậu... đánh Văn Viêm à?"
Đánh cho cậu ta sợ luôn?
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Hành: Tôi chỉ hôn một cái thôi mà?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top