Chương 132

Một nhóm thanh niên cưỡi mô tô phóng như bay trong màn đêm, rít gào lao đi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà dang dở đã bị giải tỏa một nửa. Tiếng gầm rú của động cơ làm vang động cả một khoảng không gian.

Văn Viêm bẻ lái, dừng xe một cách gọn gàng. Lốp xe cọ sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Cậu tháo mũ bảo hiểm, mái tóc bị gió đêm thổi rối tung. Cậu quay đầu nhìn Cận Hành: "Đến nơi rồi."

Cận Hành không có vẻ gì hoảng sợ sau màn lái xe tốc độ cao. Anh buông vòng tay khỏi eo thon của Văn Viêm, nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này có chút quen thuộc. Hình như đây chính là chỗ lần trước Văn Viêm bị vài tên côn đồ vây đánh.

"...Cứu... cứu tôi với..."

Trên khoảng đất trống không xa, mấy người đàn ông nằm vạ vật, tay ôm bụng, cuộn tròn lại như con tôm, dáng vẻ đau đớn, trên mặt đầy vết bầm tím. Tiếng kêu cứu của họ vang lên rõ ràng trong khu vực tĩnh mịch này, nhưng tiếc là chẳng có ai qua lại.

Cận Hành trí nhớ rất tốt. Anh nhận ra mặt mấy người này khá quen, hình như chính là bọn đã đánh nhau với Văn Viêm lần trước. Nghĩ đến tính cách có thù tất báo của Văn Viêm, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

"Yo hô——!"

Đám thiếu niên bất lương nhìn thấy trò vui, liếc mắt nhìn nhau, sau đó phóng xe tăng tốc, lượn thành vòng tròn, dần thu hẹp phạm vi. Lốp xe lướt sát qua mép áo và đỉnh đầu những kẻ nằm trên đất, như tiếng bước chân của thần chết đang đến gần.

Thêm chút nữa, rất có thể sẽ cán nát tay chân hoặc đầu của bọn chúng.

Đám người nằm trên đất chẳng còn để ý đến cơn đau, luống cuống bò dậy nhưng lại không có đường thoát, chỉ biết run rẩy như những con gà con đáng thương giữa vòng tròn gió xoáy của mô tô.

Văn Viêm không tham gia, cậu ngồi trên xe xem kịch. Cậu rút bật lửa, châm một điếu thuốc, đôi mắt trong màn đêm toát lên một vẻ sắc lạnh, tàn nhẫn không hợp với tuổi.

Văn Viêm cắn găng tay xe máy, quay đầu hỏi Cận Hành: "Nhớ không, bọn chúng đấy."

Cận Hành ngập ngừng, sau đó gật đầu: "Nhớ."

"Tôi thù dai," Văn Viêm khẽ cười, liếc nhìn đám người đang co rúm giữa vòng tròn, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy, "Kẻ nào nợ tôi, đều không có kết cục tốt đẹp."

Kẻ nào nợ cậu, đều không có kết cục tốt đẹp...

Cận Hành ngừng lại, chậm một nhịp nhìn sang Văn Viêm, nhưng chỉ thấy được đường nét mờ mịt của cậu trong bóng tối. Sợi dây chuyền bạc trên cổ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cận Hành không biết mình vừa nghĩ gì. Anh khép mắt lại, và khi Văn Viêm tưởng anh sẽ không đáp lời, Cận Hành bỗng thốt ra một tiếng: "Tôi tin."

Anh tin.

Đôi tay thon dài của Văn Viêm đặt trên tay lái, hình xăm đầu lâu cười trên mu bàn tay trông vừa quái dị vừa kỳ bí. Cậu gõ nhẹ hai cái, rồi hỏi Cận Hành: "Cậu có sợ không?"

Đám thanh niên bất lương và học sinh bình thường luôn có sự khác biệt. Khi những kẻ kia đã bắt đầu đánh nhau, đua xe, uống rượu, thì những người này vẫn còn lo ngay ngáy về việc trốn học hay đi học muộn. Hai thế giới cách biệt một trời một vực, vốn dĩ không nên có giao điểm.

Cận Hành đáp: "Tôi sợ."

Giọng điệu quá đỗi bình thản, nghe đã biết là nói dối.

Văn Viêm thật ra không nên đưa Cận Hành đến xem những chuyện này. Xét cho cùng, cậu nhóc mới thu nhận làm đàn em này trông vừa gầy vừa yếu. Nhưng trong thâm tâm, cậu vẫn cảm thấy lần trước mình bị đánh cho nằm sấp quá mất mặt. Lúc rửa nhục phải để Cận Hành đứng đó chứng kiến mới được.

Ý nghĩ này thật ra có hơi trẻ con.

Văn Viêm xem chán rồi, đeo lại găng tay xe máy, nói với Từ Mãnh bên cạnh: "Tao đi trước."

Từ Mãnh có lẽ định lát nữa sẽ dạo chơi một vòng. Thấy Văn Viêm rời đi sớm như vậy, hắn hơi bất ngờ: "Đi sớm thế, mẹ mày gọi về ăn cơm à?"

Văn Viêm cau mày: "Cút!"

Người phụ nữ kia thường xuyên qua lại giữa đám đàn ông, hễ thấy người nào vừa mắt là lập tức bỏ đi theo, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng. Hầu hết thời gian, Văn Viêm đều sống một mình.

Từ Mãnh biết mình lỡ lời, không nói thêm gì, chỉ phất tay: "Đi đi."

Văn Viêm khởi động xe nhưng không tăng tốc ngay. Cậu đợi đến khi Cận Hành ôm chặt eo mình mới phóng vụt đi, hòa vào màn đêm.

Văn Viêm hỏi Cận Hành: "Nhà cậu ở đâu?"

Cận Hành nói địa chỉ, Văn Viêm lập tức quay xe chạy về hướng đó, tốc độ vừa phải, tiện miệng hỏi: "Nhà cậu có mấy người?"

Cận Hành bị gió thổi đến lạnh run, nhưng cơ thể Văn Viêm lại như một lò sưởi ấm áp. Anh vòng tay ra sau ôm lấy eo cậu, ngón tay yên lặng đặt lên, ngoan ngoãn đáp: "Một mình. Muốn vào ngồi một lát không?"

Văn Viêm đại khái có thể đoán được tình trạng ở nhà Cận Hành. Nếu cha mẹ anh có quản lý chút đỉnh, anh cũng không đến mức bị bắt nạt thảm hại như vậy, huống chi còn nửa đêm chạy ra ngoài đua xe với đám thanh niên bất lương. Nghe xong câu cuối, mí mắt cậu giật giật: "Không ngờ cậu cũng biết mời khách cơ đấy?"

"Không phải mời khách."

Cận Hành bật cười, tiếng cười yêu mị từ sau lưng truyền tới, tiếc là Văn Viêm không nhìn thấy. Anh nghiêm túc nói: "Nếu cậu đồng ý, cậu sẽ là người đầu tiên."

Lá gan lớn thật, ai cũng dám dẫn về nhà.

Văn Viêm bất giác nhớ lại lần trước Cận Hành cầm gạch đập người, sau đó kéo cậu chạy trốn trên đường phố. Một hồi lâu, cậu không trả lời, hiếm thấy có vẻ lưỡng lự, như thể ngôi nhà của Cận Hành là hang hùm ổ sói, chỉ cần gật đầu bước vào sẽ không ra được nữa.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa chung cư kiểu cũ. Đêm khuya tĩnh lặng, hầu hết mọi người đã ngủ, tiếng động cơ dù nhỏ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng. Văn Viêm dứt khoát tắt máy, không gian xung quanh lập tức trở nên yên ắng.

Cận Hành không thích ở trường, cũng không thích về nhà. Nói tóm lại, chẳng có nơi nào khiến anh thoải mái. Anh xuống xe máy nhưng không đi ngay, mà quay lại nhìn Văn Viêm. Một bên vai anh dựa vào tường, mời mọc một cách thân thiện: "Thật sự không lên ngồi chơi một chút à?"

Cảm giác như bên trong vỏ bọc cừu non kia, có một con sói đang âm thầm mài giũa móng vuốt.

Văn Viêm nghĩ bụng nửa đêm nửa hôm thì có gì mà ngồi chơi: "Không đi."

Nói xong, cậu định khởi động xe rời đi, nhưng khóe mắt lại lướt qua mu bàn tay đầy vết bầm tím của Cận Hành, động tác bất giác ngừng lại. Cậu nhíu mày hỏi: "Bị người ta đánh à?"

Cận Hành liếc nhìn tay mình, do dự một lát rồi gật đầu, rất thành thật: "Ừ."

"Chết tiệt."

Văn Viêm thấp giọng chửi một câu, muốn hỏi có phải đầu óc Cận Hành bị kẹp cửa không, bị đánh mà không đánh trả? Nhưng nghĩ đến dáng người gầy gò của anh, cậu không nói gì thêm, chỉ giữ nguyên vẻ mặt cau có.

Cận Hành nói: "Tôi lên đây."

Văn Viêm: "Ừ."

Cận Hành kéo lại quai ba lô sắp tuột, xoay người bước vào con hẻm. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên những vũng nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Anh chưa đi được mấy bước thì nghe giọng nói lười biếng kéo dài của Văn Viêm vang lên từ phía sau: "Này——"

Cận Hành quay đầu, tưởng cậu đổi ý muốn lên nhà ngồi: "Sao vậy?"

Xe của Văn Viêm đỗ ở đầu hẻm, cách anh một đoạn. Bên cạnh cậu là chiếc đèn đường hỏng, khiến Cận Hành không nhìn rõ biểu cảm của cậu. Một lúc sau, anh nghe cậu cất tiếng: "Từ nay về sau, tôi sẽ che chở cho cậu."

Câu nói này nếu dịch ra có nghĩa là: Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cậu.

Câu này thường là đàn anh nói với đàn em, hoặc cấp trên nói với cấp dưới. Nhưng từ miệng Văn Viêm thốt ra, dường như lại nặng nề hơn hẳn, bởi vì những lời cậu nói nhất định sẽ làm được, giống như kiếp trước vậy.

Cận Hành ngẩn ra, khóe môi khẽ nhếch lên không tự giác hạ xuống, cuối cùng trở nên bình thản. Ngón tay anh nhẹ nhàng siết lại, không biết đang nghĩ gì.

Nói xong, Văn Viêm liếc nhìn Cận Hành một cái, không nói thêm gì, khởi động xe, như một cơn gió biến mất trong màn đêm. Tiếng động cơ dần tan đi, xung quanh yên ắng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"..."

Cận Hành xoay người bước lên lầu, dáng điềm nhiên, ngay cả khi nhìn thấy vũng nước cũng không tránh. Hệ thống xuất hiện lặng lẽ, thân hình màu xanh lam như một chiếc đèn đường trong đêm, soi rõ lan can sắt và lối đi hẹp nơi cầu thang.

Hệ thống nói: [Học hành chăm chỉ, thi thật tốt, qua một năm nữa là có thể rời khỏi nơi này rồi.]

Đó là kết cục tốt nhất mà nó có thể tưởng tượng dành cho Cận Hành.

Cận Hành mỉm cười, lắc đầu đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang vẻ bệnh hoạn: "Chẳng có gì thú vị."

Những điều hệ thống nói, kiếp trước anh đều đã làm, lặp lại một lần nữa, thật sự rất nhàm chán.

Hệ thống cảm thấy tư tưởng của Cận Hành là sai, nhưng lại nghĩ lỗi lầm này không nên đổ lên đầu anh. Vậy rốt cuộc là lỗi của xã hội hay lỗi của ai khác? Ba năm trung học bị bắt nạt, giống như dây cáp của cây cầu treo bị chặt đứt giữa chừng, khiến cuộc đời sau này của anh rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Hệ thống nhớ đến môi trường xung quanh Cận Hành, nghĩ đến những bạn học bên cạnh anh, đưa ra đề nghị: [Anh... có muốn thử đi con đường khác không?]

...

Chẳng bao lâu sau, điểm thi tháng vừa được công bố. Mọi người đều nghĩ rằng vị trí top 3 toàn khối hẳn vẫn thuộc về những học sinh giỏi của lớp Một và lớp Hai. Nhưng không ngờ, người luôn đứng đầu là Sầm Thanh Hoa lại bị đẩy xuống hạng hai, vị trí đầu tiên thuộc về một cái tên vô cùng xa lạ——

Lớp Sáu khối 11, Cận Hành.

Đây không phải là trò đùa đấy chứ?

Nhìn bảng điểm, ai nấy trong đầu đều nghĩ thế. Lớp Sáu nổi tiếng có thành tích kém, học sinh của lớp này mà vào được top 50 đã là kỳ tích, vị trí đầu tiên ư? Thật không khác gì truyện cổ tích.

Bảng thông báo của trường nhanh chóng chật kín người. Ai cũng đổ dồn ánh mắt vào điểm số của Cận Hành, rồi kinh ngạc nhận ra: ngoài môn Ngữ văn bị trừ vài điểm lẻ tẻ, các môn Toán, Anh và Tổ hợp tự nhiên của anh gần như đều đạt điểm tuyệt đối.

Cả trường lập tức bàn tán xôn xao: "Trời đụ mẹ, người lớp Sáu? Thật hay giả đây?"

"Giả thế nào được, nghe nói đề thi lần này còn do trường trung học số ba soạn, bên đó cũng không ai đạt điểm cao thế đâu."

"Quá đỉnh, gần như điểm tuyệt đối, trường mình có nhân vật lợi hại vậy sao?"

Người ngoài lớp đã bất ngờ, lớp Sáu càng như nổ tung. Không ai tin nổi chuyện này là thật. Đám học sinh hay gây rối như Bàng Nhất Phàm thì cười khẩy: "Chắc giáo viên chấm nhầm bài thôi."

"Đúng đấy, trước đây không phải chưa từng có chuyện như vậy."

Đường Quả, lớp trưởng, thường xuyên ra vào văn phòng giáo viên nên biết rõ nhất. Cô giải thích:

"Giáo viên tổ bộ môn đã kiểm tra bài thi của Cận Hành mấy lần, không có chuyện chấm sai đâu."

Bàng Nhất Phàm vẫn không tin, giọng nói lớn đến mức cả lớp đều có thể nghe rõ: "Thế thì là gian lận chứ gì."

Đường Quả nhíu mày: "Kỳ thi lần này là đề kín do hai trường cùng ra, không thể có chuyện lộ đề được. Giáo viên cũng không thể cầm đề trước, Cận Hành làm sao gian lận? Bàng Nhất Phàm, nói những lời như vậy thì phải có bằng chứng."

Đường Quả có mối quan hệ tốt với mọi người trong lớp, dù có kẻ ghen tỵ với thành tích của Cận Hành, nhưng cũng không ai dám công khai nói ra. Huống hồ, Bàng Nhất Phàm vốn là kẻ hay bắt nạt người khác, lần này trở thành đối tượng bị cả lớp công kích.

"Đúng vậy, ghen tị thì nói thẳng ra đi, bịa lý do làm gì."

"Chắc là không muốn thừa nhận người khác giỏi hơn mình thôi."

"Lần trước bài thi tiếng Anh của Cận Hành cũng rất cao, chắc cậu ấy tiến bộ thật rồi. Giờ nhìn xem, lớp 2 có Sầm Thanh Hoa thì còn gì để vênh váo nữa đâu."

Sắc mặt của Bàng Nhất Phàm trở nên khó coi thấy rõ.

Cận Hành vừa bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, khi quay lại lớp thì thấy một đám người đang cãi nhau ầm ĩ. Tiếng ồn ào đến mức bên ngoài hành lang cũng nghe được, nhưng khi anh xuất hiện, đám đông lập tức im bặt, như thể bị ai bóp nghẹt cổ họng.

Tuần trước họp phụ huynh, Tưởng Thiếu Long bị cha mình đánh ngay trước mặt cả lớp. Nghe nói gã không chỉ giao du với đám du côn mà còn ăn trộm tiền ở nhà. Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn, mấy thầy cô lao vào can ngăn cũng không được. Cuối cùng, sau một hồi khuyên nhủ, cha gã mới chịu rời đi. Chẳng bao lâu sau, Tưởng Thiếu Long bỏ học, không bao giờ trở lại nữa.

Còn có tin đồn rằng Cận Hành có mối quan hệ khá thân thiết với đám thanh niên bất hảo ở Sùng Minh. Dù thật giả thế nào, vẫn khiến người khác phải kiêng dè, chỉ có kẻ như Bàng Nhất Phàm là không sợ gì cả.

Cận Hành phớt lờ những ánh mắt nhìn mình, xem đồng hồ rồi quay về chỗ ngồi thu dọn sách vở. Hôm nay là kỷ niệm mười năm thành lập trường trung học số sáu, sáng tổ chức lễ kỷ niệm, đến mười giờ là kết thúc, sau đó nếu không có việc gì thì có thể về thẳng.

Những người khác không ai động đậy, chỉ đứng ngoài hóng chuyện. Đường Quả lại bước đến, chân thành nói: "Cận Hành, chúc mừng cậu đạt hạng nhất toàn khối nhé. Lúc tớ lên văn phòng nộp bài tập, còn nghe cô giáo Ngữ văn khen bài viết của cậu đấy."

Cận Hành mỉm cười, nhưng nụ cười ấy giống như chiếc mặt nạ, không chân thật: "Cảm ơn."

Đường Quả tò mò hỏi: "Vậy cô Dương vừa gọi cậu lên văn phòng làm gì thế?"

Cận Hành đeo cặp lên vai, tay cầm một bài thi đã được chấm điểm, góc trên bên phải chói mắt với con số tuyệt đối. Cậu nói qua loa: "Làm vài bài tập thôi."

Đám bạn trong lớp không tin vào thành tích của cậu, giáo viên khối cũng vậy. Cô Dương khá khéo léo, lấy một bài kiểm tra ngẫu nhiên, bảo anh làm ngay trước mặt. Kết quả, Cận Hành làm đúng toàn bộ, khiến cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tươi cười động viên anh giữ vững phong độ, rồi mới để anh rời đi.

Đường Quả gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Buổi trưa, Cận Hành cùng Nhan Na đi tìm Văn Viêm và nhóm bạn của cậu ta. Trên đường đến cổng trường nghề Sùng Minh, Nhan Na không ngừng than vãn, tay ôm mặt với vẻ ủ rũ, như thể trời sắp sập: "Sao cậu lại đạt hạng nhất toàn khối chứ?"

Cô đã lường trước được cảnh tượng khi thành tích hai người bị đem ra so sánh, và Từ Mãnh sẽ chế giễu cô như thế nào.

Cận Hành nghĩ, bài thi đó anh đã làm cách đây mười mấy năm rồi, giờ mà còn làm không tốt thì thật mất mặt. Nhìn thấy Văn Viêm và đám bạn của cậu vẫn chưa tan học, Cận Hành hỏi: "Chúng ta đợi bên ngoài sao?"

Nhan Na bước thẳng vào cổng trường mà không dừng lại, bảo vệ cũng không ngăn: "Đợi gì mà đợi, còn cả tiếng đồng hồ nữa. Từ Mãnh thì có tư cách gì để tôi đợi lâu như vậy chứ?"

Lớp của Văn Viêm và Từ Mãnh nằm ở khúc cua đầu tiên trên hành lang tầng ba. Đúng giờ giải lao, bên trong náo loạn như chợ vỡ, còn ồn ào hơn cả trung học số sáu. Ở góc hành lang, đâu đâu cũng thấy học sinh đứng hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên Cận Hành bước vào bên trong Sùng Minh. Anh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng đứng cạnh cửa sổ lớp học, cách một lớp kính mỏng, anh quan sát tình hình bên trong. Nói sao nhỉ, không đến nỗi quá tệ, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Có lẽ do giờ giải lao không có giáo viên trông coi, học sinh tha hồ làm bậy. Có nhóm tụ tập đánh bài, có cặp đôi ôm ấp nhau, đủ loại hoạt động, hoàn toàn không có chút không khí học tập nào.

Cận Hành tìm từng hàng ghế một, cuối cùng phát hiện ra Văn Viêm đang ngồi gần cửa sổ. Trông cậu có vẻ rất mệt, nằm gục trên bàn ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu qua làm mái tóc cậu ánh lên màu đỏ rượu vang nhạt.

Ừm... nhuộm tóc rồi à?

Nhan Na nói: "Hôm qua bọn họ nhuộm đấy."

Từ Mãnh thì nhuộm vài lọn tím, từ một anh chàng lạnh lùng ngầu lòi biến thành một kẻ sến súa. Nói thế nào nhỉ, tuổi trẻ luôn là khoảng thời gian của những lần thử nghiệm và trải nghiệm.

Nhan Na dường như rất quen thuộc với nơi này, khom người đẩy nhẹ cửa sau của lớp, đi vào một cách lặng lẽ. Có cậu con trai nhìn thấy cô, liền trêu đùa gọi "chị dâu." Từ Mãnh đang chơi game, nghe thấy động liền ngẩng đầu, bật ra một tiếng "ôi chao," rồi đuổi thẳng bạn cùng bàn, ngoắc tay kéo Nhan Na vào lòng: "Sao em đến đây?"

Cận Hành là gương mặt lạ. Khi anh theo Nhan Na vào lớp, không ít nữ sinh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không rời. Trường Sùng Minh có nhiều trai đẹp, nhưng phần lớn đều theo kiểu lưu manh phong trần. Còn vẻ sạch sẽ, rạng rỡ như Cận Hành thì hiếm lắm.

Văn Viêm không ngủ say, cậu luôn trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê. Xung quanh ồn ào như vậy, nếu muốn ngủ sâu, cậu phải uống thuốc ngủ mới được. Cảm giác được xung quanh bỗng yên ắng lạ thường, nhận ra có điều gì không đúng, cậu từ từ ngẩng đầu lên. Kết quả, cậu phát hiện Cận Hành không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay trước mặt mình.

"..."

Văn Viêm có lẽ nghi ngờ mình bị ảo giác. Cậu dụi mặt một cái, lề mề nhìn anh, giọng nói còn chút ngái ngủ: "Cận Hành?"

Bàn bên cạnh của Văn Viêm trống vì bạn cùng bàn bị ốm xin nghỉ. Cận Hành nhìn thấy, liền đặt cặp xuống, ngồi xuống bên cạnh cậu. Nụ cười trên môi anh vừa ngây thơ vừa đáng yêu, đôi mắt trong trẻo: "Chiều nay tôi không có tiết học, nên đến tìm cậu. Nhan Na dẫn đường."

Nhan Na ngồi phía trước, quay lưng về phía Văn Viêm, giơ tay làm biểu tượng chiến thắng: "Không cần cảm ơn."

Thông thường, đều là Văn Viêm đến cổng trung học số sáu đợi Cận Hành. Lần Cận Hành đến Sùng Minh, quả thật ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Văn Viêm chậm rãi ngồi thẳng dậy, xoa nhẹ sau gáy. Cậu không ngờ Cận Hành lại đến đây: "...Đã đến rồi thì cứ ngồi chơi đi."

Dù sao thì lớp của cậu trốn học nhiều, thầy giáo lại lớn tuổi, chắc cũng không nhớ rõ ai là ai trong lớp. Đến lúc đó cúi đầu lặng lẽ dự giờ một tiết chắc cũng chẳng thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top