Chương 129
Người bình thường thấy đám du côn Sùng Minh, trốn còn không kịp, làm gì có chuyện tự đến gần, họ nhìn Cận Hành một lượt, bước lên vài bước vây lấy anh ở giữa, bộ dạng côn đồ, cười cợt, áp lực rất lớn: "Văn Viêm? Cậu tìm cậu ta làm gì?"
Đổi lại nếu là một cô gái nhỏ, bọn họ nhất định sẽ hùa nhau trêu chọc đến mức người ta phải khóc thét lên, nhưng đáng tiếc, lần này lại là một nam sinh mảnh khảnh, gầy yếu.
Cận Hành cúi đầu, giọng tuy nhỏ nhưng nghe vẫn khá bình tĩnh: "Chỉ là muốn cảm ơn cậu ấy thôi..."
Mấy nam sinh kia lập tức ồ lên một tiếng: "Cảm ơn? Cảm ơn cái gì cơ?"
"Viêm ca mà cũng có ngày được người khác cảm ơn á? Ha ha ha, buồn cười chết mất!"
"Cậu ấy không có ở đây."
Người cuối cùng lên tiếng là Từ Mãnh. Không rõ Văn Viêm đã dặn dò gì với hắn, nhưng hôm nay hắn không gây rắc rối cho Cận Hành. Dựa lưng vào một chiếc xe máy, có vẻ như hắn nghĩ Cận Hành bị bắt nạt nên đến đây tìm sự bảo vệ. Từ Mãnh nhíu mày:
"Văn Viêm không quan tâm chuyện bao đồng."
Nói xong, hắn gọi Nhan Na đến bên mình rồi leo lên xe máy. Nhan Na lập tức ngồi ra sau. Đám thanh niên vây quanh Cận Hành thấy vậy cũng nhanh chóng tản ra, ai nấy leo lên xe máy, gầm rú phóng đi như cơn gió, chỉ còn lại một làn khói đen đặc quánh phía sau. Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, át cả tiếng ve râm ran trên những ngọn cây.
Cận Hành đứng yên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, bóng dáng anh rơi vào mảng tối lốm đốm dưới tán cây, cơ thể bị chia cắt thành những khối bóng lớn nhỏ không đều. Tiếng rao hàng ồn ào của những quầy hàng xung quanh như chẳng liên quan gì đến anh, cả người chìm trong sự im lặng tách biệt với thế gian.
Hệ thống bay lơ lửng bên cạnh anh:【Sao nhất định phải tìm Văn Viêm?】
Sao nhất định phải tìm Văn Viêm...
Cận Hành liếc nhìn nó, chậm rãi vuốt ve con dao giấu trong tay áo, nụ cười có phần kỳ lạ: "Cậu không đoán thử xem à?"
Cận Hành quen làm người đứng sau màn điều khiển mọi việc. Có những chuyện anh muốn làm nhưng không muốn tự mình ra tay, giống như kiếp trước, anh lạnh lùng đứng bên lề, thúc đẩy Văn Viêm thực hiện những việc bẩn thỉu. Vừa đỡ mất công, lại đỡ phiền phức.
Bọn họ chẳng ai là sạch sẽ, nhưng Cận Hành lại nhất quyết muốn làm người đứng ngoài cuộc.
Hôm nay không thể động đến Bàng Nhất Phàm được. Hắn ta đang đi cùng mấy người bạn, khó mà ra tay. Cận Hành đeo ba lô lên, từng bước từng bước rời khỏi trường, tránh xa khỏi những con phố ồn ào, đông đúc trước cổng trường, càng đi càng thấy xung quanh trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo.
Văn Viêm không đến, nghĩa là cậu ấy chỉ có thể đang đi đánh nhau.
Khi đến ngã tư, lẽ ra Cận Hành phải rẽ trái, nhưng không biết vì sao, anh lại vô thức rẽ phải, như muốn thử vận may. Không ngờ anh thật sự gặp được Văn Viêm.
Một khu nhà hoang dở dang, bỏ hoang từ lâu là nơi lý tưởng để đám thanh niên tụ tập. Những con đường uốn lượn quanh co rất thích hợp cho việc đua xe máy. Đôi khi náo nhiệt, đôi khi vắng vẻ. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có bốn, năm người đang đánh nhau.
Nói là đánh nhau, nhưng không chính xác lắm, vì một bên chỉ có duy nhất một người. Bên còn lại có vẻ áp đảo hơn.
Văn Viêm đánh nhau vừa ác vừa dứt khoát, chưa bao giờ nương tay. Một chọi bốn nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm. Dù vậy, cậu vẫn ở thế yếu, nhận vài cú đấm mạnh, cuối cùng bị ghì chặt xuống đất, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngang tàng, sắc sảo ban ngày.
Chẳng có gì lạ.
Giới xã hội đen là như vậy. Hôm nay cậu đánh tôi, ngày mai tôi đánh cậu. Muốn không bị thương thì chỉ có cách đừng bao giờ để bị bắt gặp khi ở một mình. Hiển nhiên, Văn Viêm hôm nay đã lẻ loi.
Gã cao lớn cầm đầu căm tức đá một cú vào người Văn Viêm, vừa ôm bụng đau do bị đánh bầm dập, vừa chửi rủa đầy hằn học:
"Mẹ kiếp! Mày còn dám hung hăng nữa không? Mày không phải rất ngông sao? Hả?"
Hắn túm tóc Văn Viêm, vừa kéo vừa đấm đá liên tục, rõ ràng trước đó đã bị cậu đè nén không ít.
Cận Hành đứng trong bóng tối, đếm số người của bọn họ. Tổng cộng có bốn người, cả bọn đều đang bị thương. Anh kéo tay áo lên một chút, để lộ con dao giấu bên trong, mặt không cảm xúc, đẩy lưỡi dao ra vài phân, dường như muốn thử xem nó sắc bén đến mức nào.
Hệ thống lắp bắp lên tiếng:【Đừng... đừng dùng dao...】
Cận Hành chậm rãi nhìn về phía nó, ánh mắt sâu thẳm.
Hệ thống đề xuất một ý kiến:【Dùng gạch?】
Tên cao lớn dường như không định tha cho Văn Viêm dễ dàng. Hắn rút từ trong túi ra một chiếc tay đấm bằng kim loại, góc cạnh sắc bén, chỉ cần một cú đấm là có thể khiến người ta phun máu.
Văn Viêm không hề giãy giụa, tóc mái lòa xòa che mắt, ánh nhìn lạnh lẽo và đầy nguy hiểm.
Gã cao lớn thử sức nắm đấm của mình, cánh tay phải đầy hình xăm, cơ bắp săn chắc. Hắn từ trên cao nhìn xuống Văn Viêm, ánh mắt đầy khinh miệt: "Nếu hôm nay mày chui qua háng tao mà xin tha, có khi tao sẽ—"
"Bốp!"
Chưa kịp dứt lời, gã cao lớn đột nhiên ngây người, ngay sau đó lảo đảo ngã nhào xuống đất, để lộ ra Cận Hành đang đứng phía sau. Trong tay anh là một nửa viên gạch, nửa còn lại đã vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Ba tên đồng bọn còn lại ngây ra như phỗng, chưa kịp phản ứng, bụng đã bị đạp mạnh, từng tên ôm bụng lùi ra sau, buộc phải thả Văn Viêm ra.
"Đi thôi!"
Giọng Cận Hành trầm thấp, bình tĩnh. Anh nắm chặt cổ tay Văn Viêm, nhanh chóng kéo cậu chạy về phía trước trước khi bọn kia kịp hoàn hồn. Khung cảnh hai bên lướt qua như gió, cơn gió lạnh rít qua tai, cuốn theo tà áo bay ngược ra sau. Cơn đau xé toạc từ lồng ngực, từng hơi thở rút kiệt sức lực.
Phía sau vang lên tiếng chửi rủa đầy tức tối:
"Chết tiệt! Chúng nó chạy mất rồi!"
"Mau đuổi theo!"
Cận Hành cắm đầu chạy giữa màn đêm, tà áo bị gió kéo căng thẳng tắp. Anh chạy nhanh đến mức chiếc ba lô tuột khỏi vai cũng không kịp nhặt lại. Thứ duy nhất anh nắm chặt trong tay là Văn Viêm.
Mục tiêu rõ ràng, anh kéo cậu chạy băng qua đường lớn, vượt qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước cửa đồn cảnh sát gần đó. Đến lúc này, như bị rút cạn sức lực, anh khuỵu xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Cận Hành đã tiêu hao quá nhiều thể lực. Anh chống tay xuống, ngực phập phồng không ngừng. Mỗi lần hít thở đều như thể bị đau nhói ở khí quản. Tóc tai rối bời, mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng sau lưng, lộ rõ khi không còn chiếc ba lô che chắn.
Dưới ánh đèn đường trước cửa đồn cảnh sát, những vết bầm tím trên mặt Văn Viêm hiện lên rõ ràng. Hơi thở của cậu nặng nề, chiếc áo phông trắng lấm lem vết bẩn và máu. Trên tay và cánh tay còn có những vết trầy xước.
Văn Viêm rõ ràng không ngờ Cận Hành lại xuất hiện ở đây, vì vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhau. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, đứng dậy từ dưới đất. Dù toàn thân lấm lem, cậu vẫn thích đứng trên cao nhìn xuống người khác.
Văn Viêm tiện tay lau máu ở khóe miệng, đầu lưỡi khẽ liếm vết thương rách, nheo mắt đánh giá Cận Hành:
"Là cậu."
Cận Hành ngồi trên mặt đất, trông có vẻ rất ngoan, hoàn toàn không liên quan đến chuyện cầm gạch đánh người. Anh cũng không nói gì, chỉ mím môi, theo thói quen cúi đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi che đi ánh mắt:
"..."
Mẹ kiếp.
Văn Viêm thầm buông một câu chửi, vẻ mặt hiện rõ sự bực bội. Cậu ghét nhất kiểu người như thế này, đánh không được, mắng cũng chẳng xong. Đôi lông mày nhíu chặt mãi không giãn ra, nheo mắt hỏi: "Ai bảo cậu giúp tôi?"
Câu hỏi đó nghe như thể giúp cậu là một việc sai lầm.
Cuối cùng Cận Hành cũng có phản ứng, anh từ dưới đất đứng lên, phủi bụi bẩn trên quần áo. Lúc phát hiện vai trống trơn một cách kỳ lạ, theo phản xạ sờ vào, lúc này mới nhớ ra chiếc ba lô đã rơi mất khi chạy trốn.
Rơi thì rơi thôi.
Cận Hành hơi ngừng lại, không mấy để tâm. Anh nhìn Văn Viêm, rồi nghiêm túc nói:
"Tôi muốn đi theo cậu."
Câu này anh đã nói vào buổi sáng, nhưng Văn Viêm không để ý. Giờ đây, anh lại nói một lần nữa, trông có vẻ đáng tin hơn lúc sáng.
Văn Viêm cười nhạt, trong lòng nghĩ chỉ vì điều này thôi sao. Cậu không thể hiểu nổi, một chân đạp lên băng ghế bên đường, chẳng màng đến chuyện giữ gìn vệ sinh công cộng: "Theo tôi? Theo tôi làm gì?"
Một học sinh trường trọng điểm như Cận Hành, tại sao lại muốn đi theo những kẻ cặn bã của trường nghề như bọn họ? Học đến mức lú lẫn rồi sao?
Cận Hành không giải thích: "Không có lý do."
Văn Viêm móc từ túi ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm trên môi, bật lửa châm, đồng tử đen láy trong làn khói mờ ảo trở nên khó đoán. Cậu ném bao thuốc và bật lửa về phía Cận Hành: "Hút thuốc đi."
Cận Hành giơ tay đón lấy: "Tôi không hút."
Văn Viêm rít một hơi thuốc, trong lòng nghĩ đúng là nhóc con mới ra khỏi nhà trẻ, đến thuốc cũng không biết hút. Cậu nhả ra một vòng khói, nhướn mày hỏi: "Thuốc còn không hút, mà muốn theo tôi?"
Cận Hành liếc nhìn điếu thuốc trong tay, vì để lâu trong túi nên vẫn còn chút hơi ấm. Cậu thản nhiên phản bác: "Hút rồi là có thể theo cậu sao?"
Văn Viêm: "Tôi chưa từng nói vậy."
Cậu cảm thấy Cận Hành gan to thật, nhưng theo lời Nhan Na, Cận Hành lại là một trong những học sinh bị bắt nạt nhiều nhất lớp. Vậy mà người như thế lại dám kéo cậu ra khỏi đám hỗn độn kia.
Văn Viêm đứng bên đường, rít hết điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì. Thấy đám người kia không đuổi theo, cậu đá một viên đá dưới chân, nó lăn đúng đến trước mặt Cận Hành.
Cận Hành ngẩng lên nhìn cậu.
Văn Viêm đứng đó, không nhìn cậu, chỉ nói:
"Đánh nhau không biết, thì sớm về nhà tìm mẹ cậu đi."
Thiên địa chứng giám, đây là câu nói lịch sự nhất trong kho từ điển chửi thề của Văn Viêm. Nói xong, cậu sờ vào vết bầm tím ở khóe miệng, ánh mắt thoáng qua vẻ hung dữ, liếc nhìn dòng xe cộ qua lại, rồi băng qua đường, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đúng là lưu manh, ngay cả một câu cảm ơn cũng chẳng buồn nói.
Cận Hành biết Văn Viêm không dễ tiếp cận. Anh chậm rãi thu ánh mắt lại, rồi từng bước một quay về nhà, ngón tay thon dài khẽ gõ lên góc bao thuốc, rút ra một điếu, bật lửa châm thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng, ánh lửa lập lòe trong bóng tối.
Không hút thuốc, nhưng không có nghĩa là không biết hút.
Có lẽ Cận Hành đã không còn là một học sinh ngoan từ lâu rồi. Từ rất sớm, ác niệm trong anh đã chất chồng cao hơn cả núi.
Sáng hôm sau là kỳ thi tháng. Cận Hành mất ba lô, nhưng cũng chẳng có tài liệu quan trọng gì. Anh nhét một cây bút chì và một cây bút nước vào túi, rồi hai tay trống trơn đến trường.
Trước cổng trường có rất nhiều quầy bán đồ ăn sáng. Thông thường, Cận Hành không ăn sáng, nhưng hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, cộng thêm hôm nay phải thi cả ngày, anh mua một cốc sữa đậu nành rẻ nhất.
Chủ quán nhanh nhẹn rót đầy cốc, đưa cho anh: "Hai đồng."
Cận Hành sờ vào túi, vừa định lấy tiền thì một quả bóng rổ bất ngờ lăn đến chân cậu rồi bật xa ra. Cậu nhìn theo, thấy một nhóm thanh niên ngổ ngáo đứng dưới tán cây cách đó không xa. Áo đồng phục xanh trắng của bọn họ hoặc buộc ngang hông, hoặc vắt trên vai, chẳng ai mặc chỉnh tề.
Kẻ vừa ném bóng là Văn Viêm. Cậu dường như đã chờ ở đây từ lâu. Sau khi nói gì đó với đám người bên cạnh, Văn Viêm tiến lại gần, trên tay cầm một chiếc ba lô màu đen, ném thẳng cho Cận Hành: "Ba lô của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top