Chương 122
Anh không nói với bọn họ rằng máu giao nhân có thể giải bách độc. Có những chuyện không nên để quá nhiều người biết, nếu không sẽ giống như lời đồn bất tử viển vông kia, dẫn tới sát phạt và tranh đoạt. Anh chỉ nói Lâm Uyên từ phía bên kia đại dương tìm được một cây thuốc, có thể giải được độc cổ trên người họ.
Minh Tuyên nghe vậy vừa mừng rỡ vừa lo lắng: "Đại sư huynh, thuốc này thật sự giải được độc sao?"
Khúc Thuần Phong vốc một nắm thuốc ném vào nồi, rồi vỗ tay phủi sạch bột thuốc: "Ngựa chết chữa thành ngựa sống, đã đến nước này, còn có thể tệ hơn được nữa sao?"
Khi anh sắc thuốc, không cho bọn họ nhìn thấy. Đám sư đệ bị anh đuổi đi, một nửa thì bắt cá, một nửa chèo thuyền ra biển xem tình hình nước Sở giờ ra sao.
Lâm Uyên nhìn Khúc Thuần Phong sắc xong thuốc, liền muốn dùng móng tay sắc nhọn rạch một đường trên cổ tay mình, nhưng vừa giơ tay lên giữa không trung đã bị anh ngăn lại. Cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt muốn nói lại thôi của Khúc Thuần Phong, khẽ nghiêng đầu hôn một cái, rồi lắc lắc đuôi cá.
Khúc Thuần Phong thấy vậy, vô thức buông tay cậu ra. Có vẻ cảm thấy móng tay cậu quá sắc nhọn và dễ cắt vào da thịt, anh rút thanh trường kiếm bên người ra, đặt lưỡi kiếm lạnh buốt lên cổ tay tái nhợt của cậu, rồi từ từ dịch lên, cuối cùng dừng lại trên ngón trỏ của cậu.
Lưỡi kiếm dài ba thước lướt qua máu thịt mà chẳng phát ra tiếng động, chỉ để lại một vết xước nhỏ, vừa nhỏ vừa cạn, chỉ chảy ra một giọt máu đỏ tươi rồi tự khép lại.
Lâm Uyên nhìn mà lần đầu tiên cảm thấy Khúc Thuần Phong đầu óc không bình thường. Với vết thương cạn như thế, máu chảy ra chỉ đủ cho kiến uống. Cậu bèn giữ lấy thân kiếm, hạ xuống một chút, rồi bất ngờ rạch một đường trên cổ tay mình. Máu đỏ sẫm đặc sệt từng giọt, từng giọt nhỏ vào nồi thuốc, dòng chảy chậm rãi.
Khúc Thuần Phong thấy vậy, đồng tử co rút, tim nhói lên một cái. Anh theo phản xạ nắm lấy cổ tay Lâm Uyên, nhíu mày nói: "Sâu quá rồi."
Lâm Uyên đáp: "Không sâu."
Thể chất giao nhân rất đặc biệt, vết thương quá nông sẽ không chảy được bao nhiêu máu. Lâm Uyên dường như cảm thấy máu chảy quá chậm, không để ý tới sự ngăn cản của Khúc Thuần Phong, lại rạch thêm một đường trên cổ tay mình, lần này mới miễn cưỡng đủ dùng.
Cậu thu tay lại, như một con vật nhỏ, cúi đầu liếm vết thương của mình. Màu môi xinh đẹp ngày thường nay nhợt nhạt hơn đôi chút, cái đuôi cá cũng chẳng còn sức sống. Cậu tựa vào lòng Khúc Thuần Phong, nhắm mắt cọ cọ vào vai anh: "Đưa họ uống đi."
Cậu dường như đã kiệt sức, nói xong câu ấy liền không động đậy nữa.
Khúc Thuần Phong lần đầu tiên cảm thấy bản thân hèn mọn. Anh đặt thanh kiếm dính máu sang một bên, sau đó xé phần vạt áo dài của mình, lặng lẽ rắc kim sang dược lên vết thương đã bắt đầu đông máu trên cổ tay Lâm Uyên, rồi dùng dải vải cẩn thận băng bó lại. Làm xong mọi việc, anh mới đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên má Lâm Uyên, cảm nhận nhiệt độ so với thường ngày đã lạnh hơn.
Khúc Thuần Phong không rõ thân thể giao nhân mạnh mẽ đến đâu, nhưng cũng có thể nhận ra mất máu quá nhiều chắc chắn gây tổn hại. Anh cởi ngoại bào của mình phủ lên người Lâm Uyên, vô thức ôm cậu vào lòng, trầm giọng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Cả đời này, lần đầu tiên anh dùng giọng điệu ôn hòa đến vậy.
Lâm Uyên nghe vậy, cố gắng hé mắt nhìn anh, rồi lại nhắm lại, suy nghĩ một lúc, sau đó đặt chiếc đuôi cá của mình lên đùi anh, giọng nói khẽ khàng mà đáng thương: "Khó chịu."
Muốn được vuốt ve.
Khúc Thuần Phong đưa tay vuốt mái tóc dài màu xanh đậm của cậu, thật sự không biết phải làm thế nào để giảm bớt nỗi đau của cậu. Anh tránh ánh mặt trời gay gắt, bế cậu từ bờ biển vào bóng cây râm mát.
Lâm Uyên nắm chặt lấy tay áo anh không chịu buông, đôi mắt dài khép hờ, trông có vẻ mỏi mệt: "Không được đi."
Khúc Thuần Phong để mặc cậu níu lấy, giọng nói trầm thấp: "Ta không đi."
Nghe vậy, Lâm Uyên dường như mới yên tâm, gối đầu lên đùi anh rồi thiếp đi. Cậu vẫn giữ thói quen cũ, co người lại, ngoan ngoãn ôm lấy chiếc đuôi cá của mình.
Khúc Thuần Phong đã từng nhiều lần nghĩ, từng trăn trở, tại sao trên đời này lại xuất hiện một giao nhân như thế này, mỗi cử chỉ, hành động của cậu đều có thể khiến tâm trí anh xao động. Điều này, đối với nửa đời trước phẳng lặng như mặt nước chết của anh, là một cảm giác chưa từng trải qua.
Lâm Uyên...
Khúc Thuần Phong lặp đi lặp lại hai chữ ấy trong tâm trí, đầu lưỡi anh trăn trở, không biết đã niệm bao nhiêu lần. Cuối cùng, anh hạ mi mắt, ôm chặt lấy giao nhân trong lòng, không rõ đang nghĩ gì.
Minh Tuyên cùng các sư đệ chèo thuyền trở về, liền thấy cảnh này. Khúc Thuần Phong vốn luôn giữ lễ nghi, dù có thân thiết với Lâm Uyên cũng chưa bao giờ quá mức công khai, thế mà giờ đây lại ôm cậu ngay giữa ban ngày ban mặt, thật sự không giống phong thái ngày thường.
Minh Tuyên chần chừ bước tới: "Đại sư huynh..."
Khúc Thuần Phong khẽ liếc mắt ra hiệu cho hắn im lặng, liếc nhìn chiếc vạc thuốc bên cạnh, rồi bảo họ tự mang xuống chia nhau uống. Minh Tuyên thấy Lâm Uyên dường như đang ngủ say, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu rồi nhẹ nhàng mang thuốc đi.
Mãi đến tối, Lâm Uyên mới tỉnh lại. Cậu trông vẫn không có sức lực, khẽ động chiếc đuôi cá, định ngồi dậy, nhưng bị Khúc Thuần Phong ấn nhẹ vào vai: "Thương thế của ngươi còn chưa lành, đừng động đậy."
Lâm Uyên lười biếng nằm phục trên đùi anh, khẽ cọ cọ. Một lọn tóc rủ xuống bờ vai, tương phản với làn da tái nhợt, vô cớ mang theo vài phần quyến rũ. Cậu yếu ớt nói: "Đói..."
Vết thương chưa lành, làm sao có thể xuống biển được.
Khúc Thuần Phong nghe vậy liền để cậu nằm yên một bên, nhìn qua mặt biển yên ả dưới ánh trăng, rồi cầm lấy thanh kiếm bên mình, nói: "Chờ ta trở lại."
Khúc Thuần Phong không biết bơi, nhưng khu vực nước cạn thì không thành vấn đề. Anh xắn tay áo, lại vén vạt áo dưới lên cột quanh hông, bước vào làn nước biển. Lúc này là ban đêm, thủy triều lên, rất nhiều cá tôm và cua sẽ bơi ra. Thính lực của anh rất tốt, dù không nhìn rõ trên mặt biển đen kịt, chỉ cần nghe động tĩnh cũng đủ nhận ra.
"Vút!"
Nghe tiếng động bên cạnh, Khúc Thuần Phong nhanh chóng vung kiếm, mũi kiếm nhanh như chớp đâm xuống nước. Khi nhấc lên, trên kiếm đã xiên một con cá còn đang giãy giụa. Thấy con cá đủ lớn, anh liền ném nó lên bờ, rồi tiếp tục bắt con khác.
Minh Tuyên lần đầu tiên thấy đại sư huynh bắt cá, liền bước xuống nước theo: "Đại sư huynh, để ta giúp huynh."
Khúc Thuần Phong không nhìn hắn, chỉ tập trung quan sát mặt biển: "Có gì muốn nói thì nói đi."
Minh Tuyên nghe vậy mới nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, hôm nay ta và Minh Nghĩa cải trang thành dân thường ra ngoài thăm dò tin tức. Sở quốc..."
Hắn ngập ngừng một lát rồi mới tiếp: "Sở quốc đã diệt vong rồi..."
Tuy Hoàng đế Chiêu Ninh hôn quân vô đạo, nhưng dù sao bọn họ cũng là người nước Sở. Nay quốc gia rơi vào cảnh diệt vong, khó tránh khỏi cảm giác đau lòng.
Minh Tuyên nói: "Chúng ta mới vào đảo không lâu, quân đội phương Bắc đã đánh thẳng vào kinh thành, lập ra triều đại mới lấy quốc hiệu là Chu. Quan viên ở Tuyền Châu cũng đã thay đổi người. Vị tân quân này xem ra là minh quân, miễn thuế ba năm cho những vùng nghèo khổ, để dân chúng an cư lạc nghiệp. Giờ dân chúng đều rất yên ổn."
Rất yên ổn...
Ba chữ này, đối với một thế giới loạn lạc không ngừng, đã là một điều xa xỉ.
Khúc Thuần Phong lại bắt được một con cá, dùng vạt áo bọc lại. Nhớ đến lời tiên đoán của Hồng Quan Vi, anh bất giác thở dài: "Sở quốc đã hết vận số, phương Bắc có minh quân thay thế, tất cả đều là mệnh trời."
Minh Tuyên nhìn anh: "Đại sư huynh, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Cứ ở mãi trên đảo cũng không phải là cách.
Khúc Thuần Phong trong lòng đã có tính toán, quay người đi về phía bờ: "Bây giờ chưa phải lúc. Chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ trở về đất liền. Đến khi đó ta sẽ nói rõ với các ngươi."
Minh Tuyên nhìn bóng lưng của anh, chần chừ hỏi: "Đại sư huynh, huynh còn muốn làm quan không?"
Hiện nay tân quân vừa lên ngôi, đúng lúc cần nhân tài. Người Thiên Nhất Môn tinh thông thuật số, nếu muốn làm quan cũng không khó.
Khúc Thuần Phong nghe vậy khựng lại, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi muốn ta làm quan?"
Ai ngờ Minh Tuyên lắc đầu: "Đại sư huynh, đệ sợ huynh làm quan."
Hoàng gia là nơi vô tình nhất, dù là minh quân cũng khó tránh khỏi nghi kỵ thần tử. Làm quan có thể được một thời vinh quang, nhưng những ngày sống trong cảnh như đi trên băng mỏng, ai trải qua mới hiểu. Giờ họ đã thoát khỏi vũng lửa, hà tất phải nhảy vào lại, huống hồ còn mang thân phận cựu thần tiền triều.
Minh Tuyên thà sống yên ổn ở một nơi nhỏ bé, làm một đạo sĩ đoán mệnh bình thường cả đời cũng chẳng quay lại, nhưng hắn không biết Khúc Thuần Phong nghĩ thế nào.
Hồng Quan Vi đã mất, chức chưởng môn Thiên Nhất Môn thuộc về Khúc Thuần Phong. Theo lý, mọi người đều phải nghe lời anh. Hơn nữa, tình cảm huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đâu dễ nói bỏ là bỏ. Cùng chí hướng thì không sao, nếu khác biệt, quả thật khó xử.
Khúc Thuần Phong im lặng, hồi lâu sau mới khẽ cười: "Ta biết."
Anh nói xong câu này, vỗ nhẹ lên vai Minh Tuyên, sau đó quay người đi về phía bờ biển, từng bước một, phương hướng rõ ràng và kiên định.
Khúc Thuần Phong xử lý sạch sẽ số cá bắt được, rồi cho vào nồi nấu. Không bao lâu sau, nước trong nồi chuyển sang màu trắng đục như sữa. Anh múc ra một bát, đợi nguội bớt rồi mới hơi vụng về, lúng túng đút cho Lâm Uyên ăn.
Dù đang ở trên đảo, không có sơn hào hải vị gì, nhưng món canh cá này lại đủ tươi ngon. Hơn nữa, cho dù có không ngon, Lâm Uyên cũng sẽ không chê thứ mà Khúc Thuần Phong nấu, cậu ăn sạch sẽ từng chút một.
Lâm Uyên liếm khóe môi, ánh mắt nhìn anh không nói một lời. Ngón tay cậu quấn quanh một lọn tóc, hồi lâu sau mới đột nhiên lên tiếng:
"Đây là lần đầu tiên ngươi bắt cá cho ta ăn."
Khúc Thuần Phong không nhớ rõ lắm, nhưng nếu Lâm Uyên đã nói vậy, chắc hẳn là đúng. Anh ngẫm nghĩ rồi có chút chần chừ đáp: "Vậy... sau này ta sẽ bắt thêm cho ngươi."
Ban đầu, Lâm Uyên cảm thấy việc mất nhiều máu như vậy quả là không đáng. Nếu không phải vì Khúc Thuần Phong, cậu chắc chắn sẽ không xen vào chuyện bao đồng. Nhưng lúc này, cậu bỗng nghĩ rằng bị thương cũng chẳng phải chuyện gì tệ, vui vẻ quẫy nhẹ đuôi: "Chờ ta khỏe lại, ta sẽ hái quả cho ngươi ăn."
Cậu rất biết cách đáp lễ.
Khúc Thuần Phong mỉm cười, ngước mắt nhìn màn đêm u tĩnh, giơ tay chỉ cho Lâm Uyên: "Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ quay về đất liền."
Nghe vậy, chiếc đuôi của Lâm Uyên khựng lại. Cậu thầm nghĩ, họ là con người, đương nhiên không thể sống mãi trên đảo, cũng giống như giao nhân không thể sống trên đất liền. Đôi mắt cậu thoáng hiện vẻ thất vọng, giọng nói nhỏ hẳn đi: "Vậy ngươi đừng đi xa quá..."
Đi xa rồi, cậu sẽ không tìm được anh nữa.
"Không xa đâu," Khúc Thuần Phong chỉ về phía căn nhà chài anh từng ở, từ xa nói: "Sau khi trở về, ta sẽ xây vài căn nhà ở đó, rồi sống tại đó luôn."
Đôi mắt Lâm Uyên sáng lên: "Ngươi định làm ngư dân à?"
Khúc Thuần Phong nghe câu hỏi ấy, hơi nhướng mày, rồi dựa lưng vào thân cây, kéo Lâm Uyên vào trong vòng tay mình. Nhìn bầu trời đầy sao, anh khép mắt, che đi ý cười trong đáy mắt, chỉ cảm thấy lòng mình khoáng đạt:"Ừm, ngươi bắt cá, ta bán cá."
Lâm Uyên ngẩn người nhìn anh: "Vậy các sư đệ của ngươi thì sao?"
"Họ à?" Khúc Thuần Phong suy nghĩ một lát: "Có lẽ họ sẽ ra chợ xem bói cho người ta thôi."
Lần trước anh ra chợ, cả bốn con đường Đông, Tây, Nam, Bắc đều bị bọn họ chiếm hết để lập quầy xem bói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top