Chương 119

Giao nhân vẫn đơn thuần như thế, suy nghĩ cũng rất đơn giản. Cậu chỉ cho rằng Khúc Thuần Phong buồn vì mất đi sư phụ, bèn giơ tay đếm từng ngón, nghiêm túc giảng giải những lợi ích khi bái sư: "Nếu ta làm sư phụ ngươi, ta có thể dạy ngươi bắt cá, dạy ngươi bơi lội."

Còn có thể dạy ngươi thổi bong bóng nữa, nhưng Lâm Uyên nghĩ chuyện này chắc chắn Khúc Thuần Phong không học đâu, nên không nói.

Khúc Thuần Phong: "..."

Trong lòng anh vốn dĩ rất nặng nề, nhưng nghe cậu nói thế, lại cảm thấy như bị kẹt giữa không trung, khóc thì khóc không ra, mà cười cũng không cười nổi. Trăm mối cảm xúc đan xen, thực chẳng biết phải nói sao cho phải.

May mắn là anh chưa nói thêm rằng cha mẹ mình cũng đã qua đời, nếu không, chỉ sợ giao nhân này còn muốn làm cả cha mẹ của anh nữa...

Khúc Thuần Phong cụp mắt, nhìn bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình của giao nhân. Những đầu ngón tay sắc nhọn của cậu đều ngoan ngoãn thu lại. Rốt cuộc anh cũng không đẩy cậu ra, chỉ khẽ nói hai chữ: "Không cần."

Lâm Uyên: "Không cần gì?"

Khúc Thuần Phong: "Không cần ngươi dạy."

Lâm Uyên hiếu kỳ: "Sao lại không cần ta dạy?"

Khúc Thuần Phong mím môi: "Không cần là không cần."

Lâm Uyên hỏi anh: "Thế ngươi biết bắt cá không?"

Khúc Thuần Phong tất nhiên là không: "..."

Lâm Uyên lại hỏi: "Vậy ngươi biết bơi không?"

Khúc Thuần Phong vẫn không biết: "..."

Lâm Uyên siết chặt cánh tay, cố gắng muốn ôm cả người anh vào lòng, nhưng khổ nỗi bản thân cậu quá gầy yếu, chỉ có thể ôm được một nửa. Cậu vỗ vỗ lưng Khúc Thuần Phong, giống như đang an ủi: "Ngươi xem, ngươi chẳng biết gì cả, lại còn không chịu học."

Khúc Thuần Phong nghe vậy, muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không đáng phải so đo với một con cá, nên đành nuốt hết lời định nói trở lại. Anh hơi cựa mình, định đẩy Lâm Uyên ra, nào ngờ đối phương lại càng ôm chặt hơn, anh chỉ có thể bỏ cuộc.

Giao nhân là loài máu lạnh, cơ thể của Lâm Uyên lúc nào cũng mát lạnh, nhưng cậu chẳng hề để ý. Cậu chỉ nghĩ rằng Khúc Thuần Phong không vui, nên phải làm gì đó để anh vui lên: "Hay ta hái quả cho ngươi ăn có được không?"

Khúc Thuần Phong lắc đầu.

Lâm Uyên lại hỏi: "Vậy ta tìm ngọc trai cho ngươi được không?"

Cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khúc Thuần Phong, mái tóc dài màu xanh thẫm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm. Dáng vẻ yêu mị như thế, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này, ánh mắt lại trong trẻo tựa tờ giấy trắng.

Khúc Thuần Phong nghe cậu hỏi hết câu này đến câu khác, mím môi không đáp. Anh nghĩ bụng, giao nhân này chắc là muốn dỗ mình vui, ý nghĩ ấy vừa nảy ra thì không cách nào nén xuống được nữa.

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc ngọc bội cổ mà Lâm Uyên đeo trên cổ. Anh đưa tay vuốt ve nó một lát, im lặng giây lâu, rồi bất chợt cất giọng trầm thấp: "Đây là di vật của mẹ ta."

Anh chưa từng kể với ai về thân thế của mình. Những sư đệ kia thấy anh luôn mang theo miếng ngọc này, lại không để ai động vào, liền nghĩ rằng đó là vật sư phụ ban cho, nên mới trân quý đến vậy.

Lâm Uyên không hiểu vì sao tự dưng anh lại nói điều này, cậu khẽ quẫy đuôi, có chút căng thẳng hỏi: "Vậy cha ngươi đâu?"

Khúc Thuần Phong lắc đầu, giọng nói bình thản đến bất ngờ: "Mất rồi."

Anh chỉ nhớ rằng khi còn nhỏ, thiên hạ chiến loạn, khắp nơi đều là cảnh đao binh. Sau đó, gia đình thu dọn tài sản, chạy nạn về phương Nam, nào ngờ gặp phải sơn tặc, cả nhà đều mất mạng, chỉ mình anh may mắn sống sót. Cuối cùng, anh được Hồng Quan Vi khi ấy đang chu du đưa về kinh thành.

Có lẽ vì khi đó còn quá nhỏ, nên anh chẳng có ký ức gì về cha mẹ. Giờ nghĩ lại cũng không đến mức quá đau buồn. Thiên hạ này vốn dĩ như vậy, phân tranh tan hợp, sinh vào thời loạn, có quá nhiều người vô tội phải mất mạng. Chỉ mong, như lời quẻ bói của Hồng Quan Vi, Đại Sở khí số đã tận, phương Bắc sẽ có minh quân đứng lên.

Ánh mắt Khúc Thuần Phong bất giác rơi xuống thanh kiếm trong tay mình. Trên thân kiếm khắc rõ hai chữ "Thượng Thiện", nhưng đời trước nó đã nhuốm quá nhiều máu. Giờ đây nhớ lại, chỉ thấy thật châm biếm.

Ngoài khơi xa, sóng biển cuồn cuộn nối nhau, từng lớp từng lớp như sự thay đổi của các triều đại. Khúc Thuần Phong từ từ tra kiếm vào vỏ, như thể đã buông bỏ điều gì đó, rồi nói với Lâm Uyên: "Sau này, ta sẽ không săn giao nhân nữa..."

Làm đấng nam nhi sinh vào thời loạn, nên cầm thanh kiếm ba thước, bước lên triều đình thiên tử, lập công bất thế. Nhưng Khúc Thuần Phong không màng đến vinh hoa, chỉ mong giữ được trong lòng mình một chữ thị phi, không còn mù quáng ngu muội như trước.

Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng anh dường như có một tảng đá lớn lặng lẽ rơi xuống, gánh nặng ngàn cân được trút bỏ. Bức tường mà anh vướng mắc bấy lâu nay bỗng chốc có dấu hiệu nứt ra, chỉ cần thêm thời gian, tu vi sẽ tiến thêm một tầng.

Lâm Uyên nghe thấy lời anh, lập tức xoay người đè anh xuống đất. Sau lưng cậu là ánh chiều tà rực rỡ, vì ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt xanh thẫm trong suốt và xinh đẹp vô cùng. Vì quá vui mừng, chiếc đuôi của cậu không ngừng vẫy: "Thật không? Thật không?"

Khúc Thuần Phong bị cậu bất ngờ đè xuống, giật mình hoảng hốt, theo bản năng đỡ lấy Lâm Uyên. Nghe thấy câu hỏi của cậu, anh ngẩn người một chút, rồi gật đầu nghiêm túc: "Đương nhiên là thật."

Khúc Thuần Phong sẽ không bao giờ hiểu được Lâm Uyên vui mừng đến nhường nào.

Giữa tộc nhân và bạn đời, lựa chọn bên nào cũng là một việc khó khăn. Lâm Uyên thoạt nhìn có vẻ hờ hững, nhưng thực ra trong lòng cậu do dự và băn khoăn không kém gì Khúc Thuần Phong. Giờ được nghe anh nói câu này, cậu còn vui hơn cả khi nhận được một đống châu báu lấp lánh.

Lâm Uyên nằm trên người Khúc Thuần Phong, hôn nhẹ lên má anh. Đôi môi mềm mại tinh tế mang theo cảm giác mát lạnh, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua. Khúc Thuần Phong không tự nhiên quay đầu né tránh, vành tai trắng nõn lập tức đỏ bừng. Nhìn thấy, Lâm Uyên không nhịn được mà khẽ liếm nhẹ vành tai anh, giọng điệu đơn thuần nói: "Ta tin ngươi sẽ không làm hại ai."

Khúc Thuần Phong tốt như vậy, sao có thể làm hại người khác được chứ?

Khúc Thuần Phong nghe vậy, bất giác nhớ lại những chuyện của kiếp trước. Lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh dâng lên một chút hối hận. Anh do dự, đưa tay vuốt mái tóc xanh lam đậm của Lâm Uyên ra sau tai, lại khẽ chạm vào đôi tai nhọn của cậu, sau đó gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Lâm Uyên liếm nhẹ dái tai anh, rồi từ khóe mặt Khúc Thuần Phong hôn dọc lên đến môi. Cuối cùng, cậu ôm lấy cổ anh, thuần thục tách môi anh ra. Khúc Thuần Phong theo thói quen chống cự thoáng chốc, nhưng rồi lại thích nghi, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo thon gọn của Lâm Uyên, rồi đè cậu xuống dưới thân mình.

Giống như Minh Nghĩa đã nói, đại sư huynh của bọn họ quả thực thích giả vờ đứng đắn.

Lâm Uyên khẽ thở dốc, giọng nói mang theo sự ngọt ngào, mê hoặc đặc trưng của giao nhân. Đôi mắt nơi đuôi khóe đã bị Khúc Thuần Phong hôn đến đỏ ửng, cái đuôi dài uyển chuyển nhẹ nhàng quẫy, có chút khó nhịn mà cọ sát lên người anh.

Bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, hơn nữa nơi này lại là bãi đá lộn xộn, Khúc Thuần Phong dĩ nhiên không thể làm gì thêm. Đúng lúc anh gần như không kiềm chế nổi, liền lập tức dừng lại. Nhìn thấy Lâm Uyên trong lòng mình đã ý loạn tình mê, anh đưa tay giữ lấy cái đuôi đang không ngừng quẫy động của cậu, do dự nói:

"... Hay là ngươi về biển trước đi."

Lâm Uyên ngửi thấy hương trầm trên áo anh, hỏi: "Thế còn ngươi?"

Khúc Thuần Phong tránh ánh mắt cậu, đáp: "Ta sẽ về nha môn trước."

Lâm Uyên: "..."

Đời này làm giao nhân, quả thực cậu chưa từng gặp chuyện như thế này. Đang hôn đến lúc căng dây, mũi tên đã đặt lên cung không thể không bắn, thế mà Khúc Thuần Phong lại bảo ai về nhà nấy?

Cái đuôi của Lâm Uyên quẫy mạnh, lần này không còn nhẹ nhàng nữa, mà là một cú quẫy mạnh đến mức khiến đá vụn bắn tung tóe. Cậu giận dỗi:

"Tại sao?"

Khúc Thuần Phong đáp: "Ta xử lý một số việc xong, sẽ đến tìm ngươi."

Lâm Uyên không còn tin anh nữa, vừa giận vừa tủi thân: "Lần nào ngươi cũng nói vậy, nhưng lần nào cũng không đến tìm ta!"

Khúc Thuần Phong không hề tức giận, chỉ vén tay áo lên chắn những mẩu đá vụn đang bắn về phía mình, rồi hạ giọng hứa hẹn: "Lần này là thật."

Hiện tại, các thành trì phía Bắc liên tiếp thất thủ, quân địch chẳng bao lâu nữa sẽ tiến vào nước Sở. Đến lúc đó chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến lớn. Khúc Thuần Phong dự định tích trữ lương thực, thảo dược, cùng các đệ tử Thiên Nhất Môn đến trú tạm ở một hòn đảo hoang xa xôi, đợi đến khi chiến loạn qua đi mới trở ra.

Sau đó...

Sau đó, đợi minh quân lên ngôi, thiên hạ thái bình, anh sẽ xây một căn nhà gỗ bên bờ biển, sống cùng giao nhân này mà thôi...

Chỉ mong cậu sớm hóa giải được độc cổ, để các sư đệ không còn phải chịu khổ nữa.

Khúc Thuần Phong trước đây là một khối băng lạnh lẽo, nay những góc cạnh băng giá đã tan chảy. Tiên phong đạo cốt của anh giờ đây nhìn qua lại có thêm vài phần ôn hòa. Anh đã nghĩ xong đường lui, lòng cũng không còn mờ mịt, liền bế ngang Lâm Uyên từ mặt đất lên, rồi đi sâu vào làn nước biển, sóng lớn xô đến, dần dần ngập đến ngang eo anh.

Khúc Thuần Phong thả Lâm Uyên xuống nước: "Mười ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi."

Lâm Uyên vừa vào nước liền trở nên linh hoạt. Cậu bơi một vòng quanh Khúc Thuần Phong, sau đó mới nổi lên mặt nước. Mái tóc dài màu xanh lam đậm ướt sũng, nhỏ từng giọt nước, làn da trắng mịn như một khối ngọc không chút nhiệt độ, không chút tỳ vết, chỉ duy nhất nốt lệ chí đỏ tươi kia là nổi bật: "Ngươi nhất định phải đến tìm ta."

Khúc Thuần Phong gật đầu:

"Đương nhiên."

Anh vốn định nhìn Lâm Uyên rời đi, nhưng đối phương lại không hề động đậy, buộc anh phải xoay người rời khỏi. Từng bước lội nước trở về bờ, anh đi chưa được nửa đường, đã nghe thấy Lâm Uyên từ xa xa gọi vọng lại: "Ngươi nhất định phải quay lại, nếu không ta sẽ đi tìm giao nhân khác!"

Khúc Thuần Phong nghe vậy không kịp đề phòng mà vấp một cái. Anh có chút chật vật quay đầu lại, liền thấy giao nhân kia đang đứng trong ánh hoàng hôn, nhìn anh cười như yêu tinh, sau đó lặng lẽ lặn xuống biển.

Khúc Thuần Phong chậm mất một nhịp mới thu hồi ánh mắt, phản ứng lại, chớp chớp mắt: "Ngươi muốn đi tìm giao nhân khác?"

Tìm giao nhân làm gì, ăn sao?

Nếu khi xưa cậu thật sự chịu mở lòng đi tìm một giao nhân khác làm bạn đời, thì Khúc Thuần Phong nào đến mức tự làm khổ mình, rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Anh lắc đầu, lại cười nhẹ, đối với lời của Lâm Uyên, một câu cũng không tin.

Khúc Thuần Phong vắt sạch nước đọng trên vạt áo, sau đó quay về nha môn. Vừa vào cửa, anh đã phát hiện đệ tử Thiên Nhất Môn đều đang chờ sẵn, vừa thấy anh trở về liền đồng loạt vây quanh, ríu rít hỏi:

"Đại sư huynh, vừa rồi huynh đi đâu vậy?"

"Phải đó, bọn đệ lo lắng muốn chết."

"Bọn đệ tìm huynh khắp phố mà không thấy."

Bọn họ đại khái đã biết tin Hồng Quan Vi hóa, ánh mắt ai nấy đều hơi đỏ, nhưng trước mặt Khúc Thuần Phong lại không ai nhắc đến nửa lời, sợ chạm vào nỗi đau của anh.

Khúc Thuần Phong quét mắt qua từng người một, ánh mắt băng lãnh cuối cùng cũng có chút dịu lại, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên thường ngày, chỉ nói: "Các đệ theo ta."

Nói xong, anh đi thẳng vào nội sảnh. Minh Tuyên và những người khác không hiểu gì, đành đi theo.

Khúc Thuần Phong vào nội sảnh, ra hiệu bảo bọn họ đóng cửa, sau đó đặt thanh kiếm dài trên bàn, châm một cây nến, mới cất giọng: "Hiện nay sư phụ đã hoá, nước Sở cũng sắp tận số. Chiêu Ninh Đế hôn mê, thái tử còn nhỏ, triều đình rối ren. Quân địch đã phá hơn mười thành, chẳng mấy chốc sẽ đánh vào. Quốc sư này không làm cũng được, chúng ta nên sớm tìm đường lui."

Chúng đệ tử Thiên Nhất Môn nghe xong thì nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ tình hình đã nghiêm trọng đến vậy: "Đại sư huynh, vậy chúng ta... chúng ta nên tìm đường lui thế nào?"

Khúc Thuần Phong nói: "Trước khi mất, sư phụ từng bốc một quẻ, nói rằng nước Sở đã nguy, phương Bắc có minh quân thay thế. Hiện tại, chúng ta tạm chọn một nơi để lánh nạn, đợi minh quân kế vị, triều cục ổn định, rồi tính con đường sau này."

Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nghe vậy liền không ai không gật đầu đồng ý: "Sư huynh nói gì, chúng đệ sẽ làm theo, chúng đệ nghe huynh."

Khúc Thuần Phong tháo túi Càn Khôn bên hông ra, đổ ra một đống lớn đồ vật, vàng bạc châu báu, đồ cổ thỏi vàng, rõ ràng là lễ vật khi xưa Ngô Hiển Vinh hối lộ anh. Đống đồ này chất thành một ngọn núi nhỏ trên bàn, dưới ánh nến chiếu rọi, sáng lóa cả mắt người.

Minh Tuyên không kìm được mà nuốt nước bọt:

"Đại sư huynh, huynh muốn chia hết cho bọn đệ sao?"

Khúc Thuần Phong liếc hắn một cái, thật sự chia vàng bạc ra thành nhiều phần, nói với đệ tử Thiên Nhất Môn: "Các đệ cầm số này, đổi thành ngân lượng, rồi đi mua lương thực, dược liệu, thuyền bè. Chỗ chúng ta đến là đảo hoang, phải chuẩn bị đầy đủ."

Các sư đệ không khác gì gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa, đồng loạt tiến lên nhận vàng bạc. Không còn cách nào khác, đi vội quá, tài sản đều để lại kinh thành, đành tạm mượn tiền của Ngô Hiển Vinh mà dùng vậy.

Nhớ đến Ngô Hiển Vinh, Khúc Thuần Phong không khỏi hỏi:

"Ngô đại nhân đâu rồi?"

Minh Tuyên đầu cũng không ngẩng lên, thuận miệng đáp: "Có lẽ đang bán đồ để chạy trốn rồi."

Hiện tại quân địch sắp đánh vào, người người đều lo sợ, mà Ngô Hiển Vinh lại không phải hạng người có khí tiết lấy cái chết báo quốc, đương nhiên đã sớm chuẩn bị đường lui.

Khúc Thuần Phong nhíu mày: "Tại sao lại nói vậy?"

Minh Tuyên lấy một ví dụ: "Sáng nay ông ta ra ngoài một chuyến, những bình hoa cổ trong chính sảnh không còn cái nào."

Minh Nghĩa cũng đưa ra một ví dụ: "Giờ Ngọ hôm nay ông ta lại ra ngoài một chuyến, toàn bộ bàn ghế gỗ tử đàn và lê vàng trong phủ đều không cánh mà bay."

Khúc Thuần Phong: "......"

Rất tốt, đều đang chuẩn bị chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top