Chương 118
Là đại sư huynh, trước giờ Khúc Thuần Phong chưa từng mất mặt trước mặt các sư đệ. Nhưng giờ đây, bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, thân hình anh không khỏi cứng đờ. Tay nắm kiếm vô thức siết chặt hơn, đôi mày nhíu lại, giọng lạnh băng: "Nhìn cái gì?"
*Nhìn anh bị giao nhân mạo phạm chứ gì!* Trong lòng mọi người đại khái đều là câu trả lời này, nhưng chẳng ai dám nói ra, đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, ngay cả Minh Tuyên cũng biết điều mà im lặng.
Minh Nghĩa không biết phát hiện ra điều gì, đột nhiên chỉ về phía xa, kinh ngạc nói: "Đại sư huynh, huynh nhìn kìa, bên kia có thuyền đang tới!"
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trên mặt biển phía xa bỗng xuất hiện năm chiến thuyền khổng lồ. Lá cờ sói đỏ tung bay phần phật giữa không trung. Khúc Thuần Phong mắt tinh, nheo mắt nhìn kỹ, thấy người dẫn đầu mặc quan bào xanh lục của chức Thích sử Ngũ phẩm Hạ Châu, nghĩ bụng chẳng phải là Ngô Hiển Vinh sao?
Khúc Thuần Phong khẽ giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, trong lòng dấy lên một tia cảnh giác, dặn dò đám người phía sau: "Không được tiết lộ chuyện giao nhân."
Minh Tuyên nói: "Sư huynh cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ quản chặt các sư đệ, không để họ nói năng bậy bạ."
Ai ngờ Khúc Thuần Phong liếc hắn một cái, ý tứ sâu xa nói: "Đặc biệt là đệ."
Trong tất cả các sư đệ, chỉ có Minh Tuyên là người ăn nói không giữ mồm giữ miệng. Câu nói vừa rồi của Khúc Thuần Phong rõ ràng là cố ý nói cho hắn nghe.
Minh Tuyên: QAQ.
Mấy chiếc đại thuyền ở xa càng lúc càng gần, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng. Trên boong thuyền, Ngô Hiển Vinh đứng ở đầu thuyền, từ xa đã nhìn thấy đám đệ tử áo trắng của Thiên Nhất Môn. Ông ta vui mừng ra mặt, vội vung tay áo thúc giục thuyền phu: "Nhanh lên, nhanh lên! Quốc sư đại nhân bọn họ đang ở trên đảo, mau cập bờ!"
Từ ngày gặp nạn trên biển, Khúc Thuần Phong và các đệ tử mất tích không rõ tung tích. Đường đường là Quốc sư triều đình mà không biết sống chết ra sao, chuyện này lớn nhỏ thế nào cũng đều không thể coi thường. Ngô Hiển Vinh giỏi bơi lội, hôm đó may mắn giữ được mạng, nhưng vì sợ Hoàng đế trách tội nên sau khi lên bờ đã lập tức tập hợp binh lính, ngày đêm tìm kiếm tung tích của bọn họ, lần lượt dò từng hòn đảo một. Nay cuối cùng cũng tìm được, ông ta kích động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hận không thể lập tức về nhà thắp cho bài vị tổ tông mười mấy hai mươi nén hương.
Thuyền lớn không thể cập bờ, Ngô Hiển Vinh chỉ có thể leo xuống bằng thang dây, sau đó ngồi thuyền nhỏ bơi vào bờ. Chưa kịp dừng hẳn, ông ta đã vội vàng vén áo quan, nhảy xuống thuyền, bất chấp ướt giày, cuống cuồng chạy tới trước mặt Khúc Thuần Phong, quỳ sụp xuống: "Hạ quan Ngô Hiển Vinh bái kiến Quốc sư đại nhân. Cứu viện chậm trễ, thật đáng chết! Những ngày qua hạ quan ngày đêm không ngủ, rong ruổi trên biển tìm kiếm, may nhờ trời thương, cuối cùng tìm được Quốc sư đại nhân..."
Sợ Khúc Thuần Phong trách tội, ông ta mới nói được vài câu đã nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào không thốt nên lời. Ông ta còn dùng tay áo quan lau nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Khúc Thuần Phong biết ông ta đang diễn trò, không muốn để ý, nhưng vì nể mặt mũi nên vẫn đưa tay đỡ Ngô Hiển Vinh đứng dậy, giải thích: "Hôm đó thuyền lật, ta và các sư đệ không may trôi dạt đến hòn đảo này. Vì không có thuyền nên không thể trở về, may nhờ Ngô đại nhân cứu giúp."
Ngô Hiển Vinh được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng dậy: "Không dám, không dám. Quốc sư thân phận tôn quý, phúc khí tự nhiên hơn người. Dẫu không có hạ quan cứu giúp, ngài nhất định cũng tai qua nạn khỏi."
Khúc Thuần Phong nghe vậy liền nghĩ đến một người, ngẩng đầu nhìn Ngô Hiển Vinh: "Vương công công vẫn bình an chứ?"
Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Ngô Hiển Vinh lại "phịch" một tiếng quỳ xuống đất lần nữa, sợ đến mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy không khác gì cái sàng. Khác với hồi nãy làm bộ, lần này ông ta thật sự hoảng sợ: "Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết! Không bảo vệ được Vương công công. Hôm đó sau khi lên bờ, hạ quan lập tức tập hợp nhân mã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm thấy thi thể của Vương công công..."
Vương Sùng Hỉ tuổi tác lớn, thân thể không khỏe. Hôm đó thuyền lật, mọi người đều bận rộn tìm đường thoát thân, ai còn thời gian mà cứu ông ta. Thêm nữa, ông ta không biết bơi, chết đuối cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Đó là người được Chiêu Ninh Đế sủng ái nhất bên cạnh. Chết không rõ ràng trong địa phận mình quản lý, dù Ngô Hiển Vinh khéo luồn lách thế nào thì lúc này cũng không tránh khỏi mắt tối sầm, cảm thấy mạng mình coi như xong. Chỉ còn may mắn duy nhất là đã tìm được Khúc Thuần Phong, nếu không cả nhà ông ta có mấy cái mạng cũng không đủ đền.
Khác với Ngô Hiển Vinh mồ hôi lạnh đầm đìa, Minh Tuyên và các sư đệ lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Vương Sùng Hỉ nếu còn sống, không biết sẽ nói xấu Thiên Nhất Môn bọn họ thế nào bên tai Hoàng đế. Chiêu Ninh Đế vốn đa nghi, từ lâu đã đề phòng Thiên Nhất Môn, nếu lúc này xuất hiện lời đồn đãi gì đó, e rằng cả môn phái sẽ gặp tai họa diệt môn.
Khúc Thuần Phong nghe vậy thì khựng lại, thật không ngờ Vương Sùng Hỉ lại chết: "Vậy Ngô đại nhân đã dâng tấu lên triều đình chưa?"
Ngô Hiển Vinh nghe hỏi, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, rồi lập tức cúi gằm xuống, lắp bắp nói: "Hồi... hồi Quốc sư... Hạ quan vì lo lắng cho an nguy của ngài, một lòng tìm kiếm, cho nên... cho nên vẫn chưa kịp dâng tấu..."
Nói thì hay là chưa kịp, kỳ thực chính là không dám.
Khúc Thuần Phong cũng không vạch trần, lạnh nhạt nói: "Nếu chưa dâng tấu thì cứ tạm thời gác lại. Thánh thượng hiện nay bệnh nặng, ngài vốn rất sủng ái Vương công công, nếu nghe được tin này mà làm bệnh tình nặng thêm thì e là không hay."
Ngô Hiển Vinh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Quốc sư nói chí phải, Quốc sư nói chí phải."
Hiện giờ đã bị quan binh tìm thấy, bọn họ đương nhiên không thể tiếp tục ở lại trên đảo. Khúc Thuần Phong suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể tạm thời dẫn theo các đệ tử Thiên Nhất Môn lên thuyền, định trước tiên quay về phủ nha để dò la tin tức từ kinh thành.
Trên thuyền, Ngô Hiển Vinh bưng trà rót rượu, ân cần hết mực. Không biết nghĩ tới điều gì, ông ta bỗng hỏi: "Dám hỏi Quốc sư, môn hạ đệ tử của Thiên Nhất Môn hiện có bao nhiêu người?"
Khúc Thuần Phong vốn đang nhìn mặt biển xuất thần, nghe xong liền thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày, giọng không chút cảm xúc: "Ngô đại nhân hỏi chuyện này để làm gì?"
Ngô Hiển Vinh sợ anh hiểu lầm, vội vàng xua tay: "Quốc sư chớ hiểu lầm, thực là mấy ngày trước có một nam tử trẻ tuổi đến phủ nha, tự xưng là đệ tử Thiên Nhất Môn, muốn cầu kiến ngài. Hạ quan thấy hắn mặc áo vải thô, lại không có tín vật, không dám tin ngay, nên đã tạm giữ hắn lại trong phủ. Nếu là giả, nhất định sẽ đánh cho hắn một trận rồi đuổi đi."
Khúc Thuần Phong nhớ lại khi mình vừa đến Tuyền Châu từng sai một đệ tử trở về kinh âm thầm dò la tin tức về Hồng Quan Vi, thân hình liền khựng lại, trầm giọng hỏi: "Hắn có tự báo danh tính không?"
Ngô Hiển Vinh vừa nghe ngữ khí của anh thì biết việc này mười phần hết chín là thật, vội đáp: "Hồi Quốc sư, người đó nói hắn tên là Minh Không."
Minh Tuyên đứng bên nghe thấy, thấp giọng nhắc Khúc Thuần Phong: "Sư huynh, là tiểu sư đệ."
Trong số các sư huynh đệ, mỗi người đều tinh thông một lĩnh vực như phong thủy hay thuật số. Minh Không là đệ tử nhỏ nhất trong môn phái, thân pháp cực nhanh, lại giỏi thuật dịch dung, nên lần đó mới được cử đi kinh thành thăm dò tin tức. Bây giờ trở về, chắc hẳn đã có động tĩnh.
Khúc Thuần Phong nhíu mày, chỉ nói chín chữ: "Tăng tốc lên, mau chóng quay về phủ nha."
Hiện nay Đại Sở đang giao chiến với phương Bắc, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã liên tiếp bại trận nhiều lần. Các vùng phong địa như Ký Bắc, Liêu Thành đều đã bị quân địch chiếm đóng, bách tính khốn khổ muôn phần. Lần trước Khúc Thuần Phong đến chợ, nơi đây vẫn còn người qua lại tấp nập, thế nhưng giờ đây lại trống vắng tiêu điều. Những sạp hàng còn sót lại tuy vẫn buôn bán, nhưng hàng hóa không phải lương thực hay vật dụng, mà là những đứa trẻ của những gia đình nghèo khổ.
Thoạt nhìn, sắc mặt Ngô Hiển Vinh cũng có phần khó coi, ngượng ngùng nói: "Quốc sư không biết đấy thôi, hiện nay chiến sự phương Bắc căng thẳng, chỉ riêng mấy tháng gần đây đã thu thuế lương thực bốn, năm lần, kho lương trống rỗng. Ngay cả gạo mốc, gạo cũ năm trước cũng bị đem đi. Trai tráng đều bị bắt đi lính, cũng may Tuyền Châu nằm nơi xa xôi hẻo lánh. Hơn nữa vì phải tìm thuốc trường sinh cho bệ hạ, nên mới miễn cưỡng giữ lại được vài người."
Tuyền Châu đã được coi là khá hơn nhiều nơi. Vì gần biển, dù không còn lương thực, dân làng nhờ vào cá tôm đánh bắt được mà miễn cưỡng cầm cự. Nhưng các châu huyện lân cận, cơ bản bách tính đã bỏ chạy hết, những người còn lại đều là già yếu bệnh tật, xác chết đói rải rác khắp nơi. Cảnh cha mẹ ăn thịt con cái cũng không phải chuyện nói quá.
Đường phố hoang vắng, tiếng khóc không ngừng. Trước mỗi nhà đều treo cờ trắng, làm lễ cho những người chồng, người con đã chết trận nơi tiền tuyến. Nhìn thoáng qua, chẳng khác nào thành quỷ.
Khúc Thuần Phong nhìn khắp đường đi, chỉ cảm thấy mọi thứ vượt xa khỏi trí tưởng tượng. Sau khi được sư phụ nhận nuôi, anh luôn sống ở kinh thành phồn hoa, chưa từng nghĩ rằng Đại Sở có một ngày lại biến thành bộ dạng như thế này, như một tòa lầu nguy khốn trong cơn gió bão, sắp sụp đổ đến nơi.
Từ đầu đến cuối, Khúc Thuần Phong không nói lấy một lời. Đến khi vào phủ nha, bước vào nội sảnh, anh mới mở miệng hỏi: "Người kia đâu rồi?"
Ngô Hiển Vinh nghe vậy, lập tức sai một gia nhân đi truyền gọi. Bài trí trong phủ nha vẫn giống như trước, nhưng số gia nhân đã giảm hơn một nửa. Nguyên nhân không có gì khác, hiện nay đúng là thời loạn thế, lương thực quý giá, không thể nuôi nổi.
Không lâu sau, một thiếu niên mặc áo vải thô được dẫn vào chính sảnh. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, trông thấy Khúc Thuần Phong đứng ngay chính giữa thì thoáng sững sờ. Tiếp đó, đôi mắt bỗng đỏ hoe, hắn lao thẳng về phía trước, quỳ sụp xuống dưới chân anh: "Đại sư huynh!"
Thiếu niên này trên người mặc chiếc áo vá chằng vá đụp, tóc tai bù xù, cả người bụi bặm, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người gầy gò, đôi mắt to tròn và đen lay láy. Khó trách Ngô Hiển Vinh không tin hắn là đệ tử Thiên Nhất Môn. Ngay cả Minh Tuyên đứng đây, thoạt nhìn cũng chưa chắc nhận ra được.
Khúc Thuần Phong nhận ra hắn là tiểu sư đệ Minh Không, liền đỡ hắn dậy, nhưng thấy bộ dạng hắn lấm lem, nhếch nhác, trong lòng không khỏi trầm xuống, cất tiếng hỏi: "Sao đệ lại thành ra thế này?!"
Minh Không nghe vậy, định mở miệng nói, nhưng thấy Ngô Hiển Vinh còn đứng bên cạnh, lời đến miệng lại nuốt xuống. Khúc Thuần Phong hiểu ra, bèn nói với Ngô Hiển Vinh: "Ngô đại nhân tạm lui trước đi. Người này đúng là đệ tử Thiên Nhất Môn của ta, ta có vài lời muốn nói với hắn."
Ngô Hiển Vinh biết bọn họ muốn nói chuyện riêng, vội gật đầu đáp lời, rời khỏi phòng. Trong lòng thầm nghĩ may mà mình không đuổi người kia đi, nếu không chẳng phải đắc tội lớn với Khúc Thuần Phong hay sao.
Sau khi đám gia nhân lui hết, cửa sổ đều đóng lại, trong chính sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Khúc Thuần Phong thấy trên người Minh Không có vài vết bầm tím không dễ nhận ra, biết chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, liền hỏi: "Sau khi đệ vào kinh đã xảy ra chuyện gì? Có bị ai phát hiện không? Sư phụ thế nào?"
Không ngờ Minh Không nghe hỏi, đôi mắt liền đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, buông một tin tức chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang: "Đại sư huynh, sư phụ người... sư phụ người đã hóa rồi..."
Đạo sĩ khi chết gọi là hóa.
Khúc Thuần Phong xưa nay gặp chuyện gì cũng không kinh hoảng, vậy mà vừa nghe xong liền tối sầm mắt, suýt chút nữa đứng không vững mà ngã xuống đất. Anh dùng sức bấu chặt lấy vai Minh Không, trầm giọng hỏi từng chữ một: "Đệ nói lại lần nữa, sư phụ làm sao?!"
Kiếp trước, sau khi thảm sát cả thôn, Khúc Thuần Phong mang xác giao nhân về kinh phục mệnh, trước sau chỉ mất một tháng. Khi ấy Hồng Quan Vi vẫn còn khỏe mạnh. Ai ngờ kiếp này anh ở lại Tuyền Châu vài tháng, cuối cùng lại chờ được tin dữ về cái chết của sư phụ?
Minh Không nghẹn ngào đến không thành tiếng: "Khi ấy ta cải trang một phen để trà trộn vào kinh thành, mới biết trước đó không lâu, sư phụ vừa bị bệ hạ triệu vào cung và giam lỏng. Ta chỉ có thể giả thành thị vệ để vào cung dò xét tình hình. Nào ngờ sư phụ người đã bệnh nặng đến mức không thể rời giường, bên cạnh toàn là tai mắt của bệ hạ..."
Giọng nói của Khúc Thuần Phong khô khốc, đáng sợ: "Sau đó thì sao?"
Minh Không lau nước mắt: "Ta nhân lúc thị vệ đổi ca mà lẻn vào thăm sư phụ. Người nói đại hạn đã đến, bấm một quẻ thì thấy Đại Sở khí số sắp tận, phương Bắc sẽ có minh quân thay thế. Người bị tai mắt của bệ hạ theo dõi chặt chẽ nên không thể truyền tin ra ngoài, chỉ bảo ta mang lời đến cho mọi người: Đừng đi tìm giao nhân nữa, trên đời này vốn không có thuật trường sinh. Người chỉ là thân xác phàm nhân, chẳng qua nhờ cơ duyên mới sống hơn hai trăm năm, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi sinh lão bệnh tử."
Minh Không vừa nói vừa lấy từ trong vạt áo ra một xấp đơn thuốc nhăn nhúm, vừa thút thít vừa nói: "Sư phụ nói người vô dụng, nghiên cứu bao năm mà vẫn không tìm ra cách giải loại độc cổ này, khiến chúng ta bị liên lụy. Người chỉ có thể để lại sáu đơn thuốc này để tạm thời khống chế độc phát. Khi độc phát hãy uống, có thể trì hoãn được ba tháng. Người mong sư huynh dẫn Thiên Nhất Môn rời xa triều đình, từ nay về sau không được nhập thế nữa."
Lòng bàn tay Khúc Thuần Phong lạnh toát, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ. Anh cầm lấy xấp đơn thuốc nhăn nhúm ấy, giọng khản đặc hỏi: "Sư phụ còn nói gì nữa không?"
Minh Không lắc đầu: "Sư phụ chỉ nói rằng người đã sống lâu hơn rất nhiều người trên thế gian, dù chết đi thì trong dân gian cũng được xem là hỷ táng. Người bảo chúng ta đừng đau lòng, sớm tìm đường khác mới là điều quan trọng."
Hồng Quan Vi được xem là kỳ nhân một đời của Đại Sở. Tuổi thọ của người từng khiến Chiêu Ninh đế vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, từ đó mà khát cầu trường sinh. Nay người đã qua đời, cho dù không thể khiến bệ hạ từ bỏ ý niệm trường sinh, thì chí ít cũng dập tắt truyền thuyết về bất tử.
Hơn hai trăm tuổi... Hơn hai trăm tuổi...
Trong dân gian, bách tính nếu thọ quá bảy mươi mà qua đời thì được gọi là hỷ táng. Hồng Quan Vi khi còn sống đã du ngoạn khắp danh sơn đại xuyên, sau này được phong hầu bái tướng, vị cao đến Quốc sư, hưởng hết vinh hoa phú quý nhân gian. Dù mất đi, quả thực cũng không có gì đáng để đau thương ngoại trừ việc người vẫn luôn không yên lòng về các đệ tử.
Khúc Thuần Phong nhắm mắt lại, siết chặt xấp đơn thuốc trong tay.
"Thế còn đệ, vì sao lại thành ra như thế này?"
Minh Không đáp: "Sư huynh không biết đấy thôi. Bệ hạ nằm liệt trên giường bệnh, bệnh tình ngày một nguy kịch. Sau đó không biết nghe lời của đám đạo sĩ luyện đan nào, bắt đầu dùng máu trẻ sơ sinh để luyện thành đan dược, khiến lòng dân oán thán khắp nơi. Hiện nay, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu muốn phò trợ thái tử lên ngôi, nhưng bị triều thần phản đối. Sau khi ta trốn khỏi hoàng cung, phát hiện Triệu Vương đã dẫn binh vào kinh, ngoài mặt nói là bảo vệ giá ngọc, nhưng thực chất là mưu phản. Đám binh sĩ ấy đi đến đâu là giết chóc, cướp bóc đến đó. Ta phải vứt hết đồ quý giá, cải trang thành dân chạy nạn mới thoát ra được."
Tình hình hiện nay là: Hoàng đế sắp chết, thái tử muốn lên ngôi, Triệu Vương thì muốn tạo phản. Phương Bắc đang dần thất thủ, trong ngoài Đại Sở đều rối ren, chẳng khác nào một đống cát vụn, người thông minh đã sớm bỏ trốn cả rồi.
Chiêu Ninh đế hiện giờ đã không còn bất kỳ quyền kiểm soát nào với triều đình, cùng lắm chỉ là một vị bù nhìn nửa sống nửa chết.
Nói cách khác, Thiên Nhất Môn đã không cần phải nghe theo mệnh lệnh của triều đình nữa. Chỉ cần tìm được giải dược, bọn họ sẽ được tự do.
Khúc Thuần Phong lại chẳng nói gì. Chỉ thấy anh chậm rãi cất xấp đơn thuốc vào trong ngực, sau đó không nói một lời, đứng dậy, đẩy cửa rồi bước ra ngoài. Minh Tuyên và những người khác đang chờ bên ngoài, thấy sắc mặt anh tái nhợt, dáng vẻ như mất hết hồn vía, không khỏi giật mình. Đang định tiến lên hỏi han, lại thấy Khúc Thuần Phong đi thẳng ra khỏi cửa, chỉ để lại một câu: "Đừng đi theo."
Hồng Quan Vi đã mất. Dù người sống lâu hơn phần lớn mọi người trên thế gian, nhưng người chết như đèn tắt, mãi mãi không thể trở về. Khúc Thuần Phong thậm chí còn chưa kịp gặp người lần cuối.
Đệ tử của Thiên Nhất Môn đều là cô nhi, không tên không họ. Chỉ riêng Khúc Thuần Phong là vì cha mẹ qua đời khi anh bốn tuổi, nên còn nhớ được tên mình. Khi ấy, Hồng Quan Vi ban tên cho tất cả đệ tử trong môn phái, chỉ có tên anh là người bảo giữ nguyên, nói rằng ba chữ ấy rất hay, không cần phải đổi, hãy giữ lại làm kỷ niệm.
Người đối đãi với đệ tử trong môn phái như con ruột. Điều duy nhất người làm sai trong đời là lỡ bước vào triều đình, khiến các đệ tử trúng độc cổ. Nhưng cho dù là Khúc Thuần Phong hay Minh Tuyên, Minh Nghĩa, không một ai từng trách người.
Khúc Thuần Phong có thể xem nhẹ sinh tử của chính mình, nhưng lại không thể xem nhẹ sinh tử của người khác. Anh ở trong triều bao năm, luôn nhận lệnh của Chiêu Ninh đế, chỉ để bảo vệ Hồng Quan Vi. Nhưng nay, tất cả điều đó còn ý nghĩa gì nữa?
Gió lạnh thổi tới, mang theo mùi tanh nồng quen thuộc, thổi tung vạt áo anh không ngừng. Đến khi vạt áo bị nước biển làm ướt, Khúc Thuần Phong mới giật mình nhận ra mình không biết từ lúc nào đã đi đến bên bờ biển. Phía trước đã không còn đường, chỉ còn lại biển cả mênh mông.
Anh dừng bước, ngơ ngác ngồi xuống đất. Đầu óc trống rỗng, mọi chuyện rối tung như một mớ hỗn độn, mà lại chẳng thể nói với ai.
Anh là đại sư huynh...
Phải bảo vệ sư môn, cũng phải bảo vệ sư đệ...
Từ nhỏ Khúc Thuần Phong đã nghĩ như vậy. Nên dù xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ có thể tự mình gánh vác. Sau khi Hồng Quan Vi qua đời, giờ đây Thiên Nhất Môn chỉ còn mỗi anh gánh vác được. Anh không thể gục ngã. Nếu anh gục ngã, các sư đệ bên dưới cũng sẽ sụp đổ.
Nước lạnh dần ngấm vào cơ thể, từng đợt sóng vỗ tới, toàn thân đều lạnh buốt.
Lâm Uyên sau khi đưa tộc nhân rời đi, tìm rất lâu nhưng không thấy nhóm người của Khúc Thuần Phong. Cuối cùng lần theo mùi tìm được đến bờ biển, lại thấy khúc gỗ ngớ ngẩn ấy ngồi một mình trên mỏm đá, nhìn xa xăm, dáng vẻ đờ đẫn ngốc nghếch.
Lâm Uyên tìm anh lâu như vậy, thấy cảnh này liền bơi tới, bám vào mỏm đá gọi hai tiếng. Khúc Thuần Phong lại không hề có phản ứng, cậu đành vẫy vẫy đuôi, hất một ít nước lên người anh.
Khúc Thuần Phong giật mình tỉnh lại, theo bản năng lau nước biển lạnh buốt trên mặt. Ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Uyên đang nhìn mình bên cạnh, chiếc đuôi cá màu xanh thẫm còn đang khẽ đung đưa, rõ ràng là thủ phạm.
Khúc Thuần Phong ngẩn ngơ nhìn cậu, hiếm khi không biết nên nói gì, chỉ có thể quay đi, dời ánh mắt.
Lâm Uyên bơi lại gần, kéo áo anh, nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi không vui?"
Dù Khúc Thuần Phong không nói một lời, cậu dường như vẫn nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của anh.
Khúc Thuần Phong đối diện với ánh mắt quan tâm của Lâm Uyên, yết hầu khẽ động, như bị nghẹn lại, nửa lời cũng không nói nên câu. Anh mím đôi môi không chút huyết sắc, một lát sau mới từ từ nhắm mắt, thấp giọng nói: "Sư phụ ta mất rồi..."
Anh nói: "Ta không còn sư phụ nữa rồi..."
Câu này vốn không nên nói với giao nhân trước mặt, nhưng cứ như bị ma xui quỷ khiến, anh lại buột miệng nói ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Uyên nhận ra đôi mắt của Khúc Thuần Phong hơi hơi đỏ lên, như thể sắp khóc. Ngón tay cậu khẽ siết lại, bỗng nhiên không biết phải làm gì. Cậu trườn đuôi lên bờ, ngồi xuống bên cạnh anh, do dự một chút, rồi dang tay ôm lấy Khúc Thuần Phong: "Ngươi đừng khóc nữa, sư phụ ngươi mất rồi, ta làm sư phụ ngươi được không?"
Khúc Thuần Phong: "..."
Kally: Không được cười bạn nha =))) tôi xin phép được cười trước
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top