Chương 117
Hiện tại, hàng chục chiến thuyền do quan phủ phái đi đều đã bị phá hủy, đệ tử Thiên Nhất Môn chỉ có thể tạm thời lưu lại trên đảo, chờ đợi tình hình biến chuyển. Mỗi ngày, ngoài việc bắt cá, nhóm lửa, thì việc còn lại chính là quan sát vị đại sư huynh không gần nữ sắc của bọn họ và giao nhân đuôi xanh kia rốt cuộc là chuyện gì.
Minh Tuyên không biết bắt cá, chỉ có thể chịu trách nhiệm nhặt củi. Hắn nhìn thấy Khúc Thuần Phong lại như thường lệ, một mình ngồi ở nơi xa tĩnh tọa tu luyện, còn giao nhân xinh đẹp kia thì bơi đến, dính lấy anh như không xương. Hết lần này đến lần khác bị Khúc Thuần Phong lạnh lùng đẩy ra, nhưng lại hết lần này đến lần khác kiên nhẫn bám vào.
Minh Tuyên và Minh Nghĩa ngồi sát cạnh nhau, vừa nhóm lửa nướng cá vừa thì thầm với nhau:
"Giao nhân kia hình như thích đại sư huynh?"
Minh Nghĩa liếc nhìn một cái, rồi thu ánh mắt về: "Chắc là vậy."
Minh Tuyên lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng:
"Vậy còn đại sư huynh, huynh ấy có thích hắn không?"
Minh Nghĩa nghĩ bụng, nhị sư huynh đúng là mù thật. Đại sư huynh đã đem miếng ngọc cổ mà sư phụ tặng cho đeo lên cổ giao nhân kia rồi, nói không thích thì ai tin? Vì vậy đáp:
"Chắc là thích."
Minh Tuyên: "Vậy tại sao đại sư huynh lúc nào cũng lạnh mặt, cứ đẩy hắn ra mãi?"
Minh Nghĩa nghe vậy thì khựng lại, không thể nói thẳng đại sư huynh thích làm bộ đứng đắn được, bèn thêm một nhúm củi vào lửa: "Nhị sư huynh, huynh đừng tò mò lung tung nữa, lát nữa đại sư huynh biết, huynh lại bị mắng đấy."
Minh Tuyên bĩu môi, có chút tủi thân: "Các ngươi đều ghét bỏ ta."
Minh Nghĩa nghĩ bụng, đúng là ghét thật, ngươi nói nhiều quá.
Mỗi ngày, việc bắt buộc Khúc Thuần Phong phải làm chính là tu luyện, nhưng đã bị kẹt ở bình cảnh, khó có thể tiến thêm một bước. Nhất là bên cạnh lại có một giao nhân cứ quấy nhiễu, càng khiến anh không cách nào tĩnh tâm được.
Giao nhân đều rất hiếu động, Lâm Uyên thực sự không thể hiểu nổi Khúc Thuần Phong ngày ngày ngồi đó giả làm khúc gỗ thì có gì hay. Thỉnh thoảng cậu lại kéo tay áo anh, nếu không thì dùng đuôi cá hất nước lên người anh. Đáng tiếc, Khúc Thuần Phong luôn thờ ơ, chỉ khi Lâm Uyên dính sát vào người mình thì mới duỗi tay đẩy cậu ra.
Đệ tử Thiên Nhất Môn, nếu đói thì phải tự mình bắt cá, bởi lẽ không ai mang cơm đến cho họ. Tất nhiên, Khúc Thuần Phong là ngoại lệ. Mỗi ngày, Lâm Uyên đều tìm các loại sò ốc và quả dại cho anh ăn, nói thế nào cũng khiến người ta cảm thấy hơi bất công.
Hôm nay, sau khi ăn no, Lâm Uyên nằm bò trên bờ phơi nắng, đầu gối lên đùi Khúc Thuần Phong, vừa kêu "răng rắc" vừa ăn cá khô. Ăn xong cá khô liền gặm vạt áo của anh, trông chẳng khác nào một con vật nhỏ đang trong thời kỳ mọc răng.
Khúc Thuần Phong liếc nhìn cậu một cái, sau đó bình thản rút vạt áo ra, chỉ thấy tấm lụa thượng hạng đã bị cắn đến mức xơ sợi, thủng lỗ. Điều này khiến anh cảm thấy Lâm Uyên chẳng giống cá, mà giống chó con hơn, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Ta đang tu luyện."
Lâm Uyên vẫy vẫy đuôi, nghiêng mặt đặt lên đùi anh, trông có vẻ rất buồn chán: "Ngươi đang tu luyện gì vậy?"
Một cuộc đối thoại tương tự cũng đang diễn ra ở phía bên kia.
Minh Tuyên ngồi bên bờ biển nói chuyện với "cá vàng nhỏ", giảng giải bằng động tác về thuật pháp mình đã học, cũng như huyền thuật sĩ là gì. Hai tay hắn bấm quyết, vẽ một pháp trận hình tròn trên mặt biển từ xa. Chỉ nghe một tiếng "Phá!", mặt biển vốn yên ả lập tức bắn lên một cột nước cao một trượng, nước từ trên không rơi xuống tung tóe khắp nơi.
Giao nhân đuôi vàng thấy vậy thì lộ ra thần sắc kinh ngạc. Tuy không nói gì, nhưng đôi mắt tròn xoe lại để lộ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Minh Tuyên phủi bụi trên tay, rất đắc ý: "Thế nào, ta lợi hại chứ?"
Lâm Uyên thấy vậy thu hồi ánh mắt, áp mặt lên chân Khúc Thuần Phong cọ cọ, khẽ hừ một tiếng, không mấy để tâm: "Ngươi mới là lợi hại nhất."
Mặc dù Khúc Thuần Phong chưa từng thi triển chiêu thức gì, nhưng thanh trường kiếm ấy luyện đến mức xuất thần nhập hóa, rõ ràng là võ công không hề tầm thường. Huống hồ trong mắt Lâm Uyên, người bạn đời của cậu luôn được phủ lên một tầng kính lọc dày, trực giác mách bảo rằng Khúc Thuần Phong mới là kẻ lợi hại nhất.
Khúc Thuần Phong không nói gì, bởi lẽ học võ không phải để khoe khoang. Anh chỉ là bị Lâm Uyên cọ khiến chân hơi ngứa, thêm vào đó không quen với cảm giác mềm mại kia, vô thức dịch người ra sau. Kết quả, đối phương lập tức được đằng chân lân đằng đầu, dính sát lại. Cho dù Khúc Thuần Phong từ chối bao nhiêu lần cũng khó có thể làm giảm khí thế của cậu.
Hiện giờ, trên dưới Thiên Nhất Môn đều cơ bản biết rằng đại sư huynh của họ và giao nhân kia có gì đó với nhau.
Khúc Thuần Phong đành phải ấn lấy Lâm Uyên, nghiêm túc nói tám chữ:
"Đại đình quảng chúng, hữu thương phong hóa."
(*Giữa chốn công chúng, tổn hại phong hóa.*)
Lâm Uyên khẽ nhếch môi cười, đầu ngón tay xoay xoay một lọn tóc dài màu xanh đậm: "Được thôi, vậy tối nay ta dẫn ngươi đến chỗ không người."
Khúc Thuần Phong nghe vậy nghẹn lời, muốn nói rõ rằng mình không có ý đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì bên cạnh đã bắn lên một vệt nước, làm ướt hết cả áo của anh. Hóa ra là Minh Tuyên đắc ý không chán, lại tiếp tục kết trận lung tung.
"..."
Lâm Uyên lắc đầu, dùng sức vẩy khô nước trên người, nghĩ bụng con người này thật đáng ghét.
Khúc Thuần Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng ngẩng mắt, ánh nhìn nguy hiểm. Thấy Minh Tuyên đang ngồi xổm bên bờ trò chuyện với con cá vàng nhỏ, tay áo của anh không gió mà tự động, lấy thân làm tâm, dần dần mở rộng một trận pháp ra bên ngoài.
Khúc Thuần Phong nhắm mắt, nói với Lâm Uyên:
"Ngươi mau tránh xa một chút."
Lời vừa dứt, thủ thế của anh lập tức thay đổi, đôi mắt mở bừng ra, chỉ thấy một con rồng nước từ mặt biển bất ngờ lao thẳng lên không trung, dài dằng dặc quấn một vòng trên bầu trời, sau đó lao thẳng về phía Minh Tuyên bên bờ biển, hất hắn bay xa mấy chục mét xuống mặt biển. Cuối cùng, chỉ nghe "rào" một tiếng, nó hóa thành vô số hạt nước mưa, tí tách rơi đầy trời.
Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này, chẳng ai thèm để ý Minh Tuyên còn đang vùng vẫy trong nước, chỉ mải xôn xao bàn tán về cảnh tượng vừa rồi. Cuối cùng, tất cả không hẹn mà cùng đi đến một kết luận: "Thì ra huyền thuật của đại sư huynh lại càng tiến bộ."
Minh Tuyên vùng vẫy trong nước, sặc liên tục mấy ngụm: "Đại... đại... đại sư huynh... cứu đệ với..."
Khúc Thuần Phong nhíu mày: "Tự bơi trở lại."
Minh Tuyên: QAQ
Đến giữa trưa, đệ tử Thiên Nhất Môn chia thành từng nhóm nhỏ ngồi quanh đống lửa nướng cá. Minh Tuyên cuối cùng cũng được cá vàng nhỏ kéo lên, run rẩy vắt khô quần áo. Ăn xong một con cá nướng nóng hổi, hắn mới hồi sức lại, thấy giao nhân đuôi vàng cũng đang ăn cá, bèn ngây ngô hỏi một câu: "Hóa ra các ngươi cũng ăn cá à?"
Giao nhân đuôi vàng nghe vậy thì ngừng động tác, đảo mắt một vòng: "Ta tại sao không thể ăn cá?"
Minh Tuyên chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc, lý lẽ rành mạch: "Ngươi là cá, nó cũng là cá. Ngươi ăn nó, đây gọi là đồng loại tàn sát lẫn nhau. Ta thì khác, cho dù có đói, ta cũng không ăn thịt người."
Giao nhân đuôi vàng: "..."
Con người đều ngu xuẩn như vậy sao?
Khúc Thuần Phong không ăn cá. Anh ngồi bên một đống lửa khác, ăn chút quả dại, nướng vài con sò. Một con cá đen béo mẫm khác, sau khi nướng chín liền bị anh đút hết vào bụng Lâm Uyên.
Lâm Uyên ăn no uống đủ, ngồi trên tảng đá mài móng tay. Thấy Khúc Thuần Phong vẫn đang nướng cá, đôi ngũ quan thanh lãnh xuất trần của anh dưới ánh lửa lại thêm vài phần ấm áp, cậu cắn ngón tay hỏi: "Về sau ngày nào cũng nướng cá cho ta ăn được không?"
Khúc Thuần Phong hơi muốn cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nhàn nhạt: "Tại sao? Vì cá ngon à?"
Lâm Uyên gật đầu, rồi lại lắc đầu, nhấn mạnh trọng tâm: "Là cá do ngươi nướng."
Khúc Thuần Phong không nói gì nữa, nghĩ bụng cá anh nướng cũng chẳng ngon lắm, người thì khô khan nhạt nhẽo, tại sao giao nhân này lại nhất định chọn mình? Mà anh cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có quan hệ với một giao nhân, hết lần này đến lần khác lại mềm lòng, buông tay.
Đưa con cá nướng cuối cùng cho cậu, Khúc Thuần Phong nói: "Ăn đi."
Anh vĩnh viễn không nói ra được những lời mềm mỏng, nhưng ánh mắt ấy luôn chăm chú nhìn Lâm Uyên. Một lát sau, như đùa như thật cất lời: "Ta nướng cá cho ngươi, vậy ta nhận được gì?"
Lâm Uyên đang cúi đầu ăn cá, nghe vậy thì ngẩng lên, nghĩ một lúc: "Ta cho ngươi sờ đuôi của ta."
Khúc Thuần Phong: "..."
Anh không biết nên giải thích thế nào rằng mình không có hứng thú với việc sờ đuôi, suy nghĩ chốc lát mới đáp: "Không cần."
Lâm Uyên liếm đầu ngón tay, rất nhanh nghĩ ra cách giải quyết: "Vậy ta cho ngươi sờ chân?"
Khúc Thuần Phong khi tỉnh táo thì dường như thích dùng chân cậu hơn, đuôi cá rất ít khi dùng đến.
Khúc Thuần Phong ngẩn ra một chút mới phản ứng lại cậu đang nói cái gì, vành tai trắng nõn lập tức đỏ bừng. Anh dường như muốn quát lớn, nhưng đối diện với đôi mắt trong veo của Lâm Uyên, lại chẳng nói được lời nào, đành nghẹn lại.
Lâm Uyên ăn sạch cá, rửa tay, sau đó lại nắm lấy góc áo của Khúc Thuần Phong. Không có lý do gì, chỉ là muốn nắm. Giống như một cánh diều bay xa, chỉ khi nắm chặt dây trong tay mới không sợ nó bay mất.
Mặt biển phẳng lặng, thỉnh thoảng cuộn lên vài con sóng, phát ra tiếng "rào rào" dịu nhẹ, hòa tan những tia nắng rực rỡ nơi chân trời.
Khúc Thuần Phong nhắm mắt, đang tu luyện, hệ thống bỗng "bùm" một tiếng bật ra: [Oa, ta nhìn thấy...]
Khúc Thuần Phong mở mắt: "Nhìn thấy cái gì?"
Hệ thống vỗ vỗ đôi cánh: [Ta nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, trên đó có hai người...]
Khúc Thuần Phong nói: "Chỉ là ngư dân bình thường."
Hệ thống: [Phía sau chiếc thuyền nhỏ có năm chiếc thuyền lớn, đều là quan binh.]
Lời vừa dứt, Khúc Thuần Phong lập tức đứng dậy, nhìn về phía xa. Nhưng ngoài đường chân trời, chẳng thấy gì khác, bèn nhíu mày hỏi:
"Thuyền đâu?"
Hệ thống dùng cánh vỗ vào sau đầu anh, cảm thấy vị ký chủ này hơi ngốc: [Thân ái à, ta bay cao, nhìn xa, bọn họ còn chưa tới, các ngươi vẫn còn thời gian chạy.]
Khúc Thuần Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn tin lời nó. Thấy các sư đệ đồng môn còn đang ngồi tĩnh tọa tu luyện, anh nhíu mày quát lớn:
"Mau đứng dậy, quan binh triều đình đến rồi!"
Lời này của anh vừa dứt, mọi người trong Thiên Nhất Môn lập tức kinh hãi bật dậy khỏi mặt đất, đồng loạt nắm chặt trường kiếm trong tay, đảo mắt nhìn quanh một vòng, bước vào trạng thái đề phòng. Mà xung quanh, các giao nhân nghe xong cũng lập tức thẳng người lên, nhìn về phía xa xa.
Giao nhân trong nước có ngũ giác nhạy bén hơn con người rất nhiều. Bọn họ lặn xuống nước lắng nghe một lát, cuối cùng trồi lên khỏi mặt nước, xác nhận lời của Khúc Thuần Phong không phải giả: "Có rất nhiều quan binh đang tiến về phía này."
Minh Tuyên nghe vậy liền lo lắng: "Đại sư huynh, e rằng đây là quan phủ phái người đến tìm chúng ta, bây giờ phải làm sao đây?"
Khúc Thuần Phong không đáp. Anh bước tới bờ, trầm giọng nói với Lâm Uyên: "Mau dẫn tộc nhân của ngươi rời khỏi đây."
Vị trí Quốc sư của anh vẫn còn, mà Tuyền Châu lại là vùng đất xa xôi hẻo lánh, tin tức nhất thời khó mà truyền đến kinh thành. Những quan binh kia không dám làm gì anh, chỉ có điều nếu bọn họ phát hiện ra tung tích của giao nhân thì sẽ không dễ dàng mà lấp liếm được.
Lâm Uyên nhíu mày: "Vậy còn ngươi thì sao?"
Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn cậu, không thể nói ra những lời như tiền đồ mù mịt, sinh tử khó lường của bản thân. Anh trầm ngâm một lát rồi đáp: "...Ta còn chút chuyện cần giải quyết, xong việc sẽ đến tìm ngươi."
Lâm Uyên ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẫm như mực ánh lên hình bóng của anh. Cậu bám lấy tảng đá ngầm, nói: "Vậy ta sẽ dẫn họ rời đi trước, sau đó quay lại tìm ngươi."
Khúc Thuần Phong thầm nghĩ, đã đi rồi thì cần gì phải quay lại, chỉ tổ rước họa vào thân. Nhưng lại sợ Lâm Uyên không chịu rời đi, đành gật đầu đồng ý. Lâm Uyên thấy vậy liền vươn người lên, khẽ hôn một cái lên môi anh, ngừng lại một chút rồi mới xoay người lặn xuống đáy biển, dẫn tộc nhân rời đi.
Khúc Thuần Phong không ngờ cậu lại làm như vậy. Anh thoáng sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn lại. Kết quả là vừa quay đầu đã thấy một đám sư đệ đứng phía sau, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, đồng loạt nhìn anh không rời.
Khúc Thuần Phong: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sư đệ: Nhào vô hóng hớt nè!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top