Chương 114
Những quan binh đã xuống nước đương nhiên không thể tìm thấy A Anh, bởi nước biển lạnh buốt, lại thêm sóng lớn cuồn cuộn, bọn họ chỉ dám lặn lội ở vùng nước nông. Cuối cùng, không tìm được gì, họ lần lượt trồi lên mặt nước, bẩm báo:
"Đại nhân, chúng tôi không thấy tung tích cô gái ấy đâu cả!"
Khúc Thuần Phong đoán A Anh đã được A Tẫn cứu đi, đang định mở miệng ra lệnh cho họ quay lại, thì Vương Sùng Hỉ, vừa rồi ngã xuống, giờ lại tập tễnh chen lên lan can, chỉ xuống mặt biển, quát lớn: "Lũ ngu ngốc, vừa rồi giao nhân đã xuất hiện, các ngươi không nhìn thấy sao? Còn không mau đi bắt!"
Vương Sùng Hỉ vừa trông thấy giao nhân, lập tức quẳng mọi thứ khác qua một bên, liên tục ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Mau triệu tập các thuyền khác lại đây! Còn nữa, truyền lệnh cho Thủy sư Đề đốc Vương Càn Minh, bảo hắn điều động toàn bộ hỏa pháo trợ chiến, nhất định phải bắt sạch giao nhân!"
Hỏa pháo này là thứ được truyền từ Tây Dương vào mấy năm trước, uy lực vô cùng lớn. Nhưng vì chế tạo tốn kém, không dễ vận chuyển, nên trừ khi đại chiến, không thể tùy tiện sử dụng. Lần này, Vương Sùng Hỉ đã hạ quyết tâm chơi bài sát ván.
Khúc Thuần Phong thu tầm mắt từ mặt biển về, lạnh nhạt nói: "Công công chẳng phải đã mờ mắt, nhìn lầm rồi sao? Chẳng phải trần thế làm gì có giao nhân, vừa rồi ta không thấy gì cả."
Vương Sùng Hỉ trong lòng đã quyết, đợi về kinh sẽ dâng tấu sớ tố cáo Khúc Thuần Phong trước mặt hoàng đế một phen, tạm thời nén lại không tranh chấp với anh, nhưng vẫn không chịu nhịn được mấy câu châm chọc mỉa mai: "Quốc sư đang độ xuân xanh, làm sao còn không bằng lão nhân mắt mờ này? Ta nói trước lời khó nghe, nếu không tìm được giao nhân, không chỉ Quốc sư, không chỉ toàn bộ Thiên Nhất Môn, mà ngay cả ta đây cũng sẽ rơi đầu!"
Thiên tử nổi giận, xác phơi trăm vạn, tuyệt không phải lời nói suông.
Các chiến thuyền vốn đã tản ra tìm kiếm, nay nhận được chỉ lệnh, liền lần lượt quay trở lại. Khúc Thuần Phong đứng trên boong thuyền, vuốt lại tay áo bị gió thổi loạn, nhàn nhạt nói: "Công công muốn nổ chết giao nhân, chẳng lẽ định để ta dùng xác chết luyện thuốc trường sinh cho bệ hạ?"
Vương Sùng Hỉ liếc nhìn anh, cười mà như không cười: "Nếu bắt sống được, đương nhiên là tốt nhất. Bắt không được, thì xác chết cũng là tốt rồi. Quốc sư đại nhân, ngài đừng kén chọn quá."
Nói xong, ông ta ra lệnh kéo Lâm Bá tới: "Lão già này cũng không còn giá trị nữa, chi bằng ném xuống biển luôn đi. Con gái lão đã có thể dẫn dụ giao nhân, nói không chừng chính lão cũng làm được!"
Ngự lâm quân nghe lệnh, đang định động thủ, thì một thanh kiếm dài bất ngờ chắn ngang, trực tiếp đánh trúng bả vai bọn họ. Khúc Thuần Phong ra tay nhanh như chớp, dù binh sĩ có áo giáp dày bảo vệ, vẫn bị đánh lảo đảo lùi về mấy bước.
Nếu nói ban đầu Vương Sùng Hỉ còn nghi ngờ Khúc Thuần Phong muốn tạo phản, thì giờ đây đã hoàn toàn chắc chắn. Ông ta kinh hãi, giọng nói run rẩy: "Khúc... Khúc Thuần Phong... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Khúc Thuần Phong dù ban đầu cố ý ẩn mình vào làng chài, nhưng chung quy vẫn được Lâm Bá quan tâm chăm sóc không ít. Nay A Anh đã không rõ sống chết, anh tuyệt đối không thể để mặc Vương Sùng Hỉ đẩy người xuống biển nữa. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: "Ta đã nói rồi, việc này bệ hạ đã giao cho ta, thì không để kẻ khác tự ý qua mặt."
Câu nói này không khác nào xé rách mặt nhau. Hiện tại, các chiến thuyền xung quanh đều đã tập hợp lại, ngự lâm quân cũng tập trung đông đủ. Vương Sùng Hỉ tự thấy có chỗ dựa vững chắc sau lưng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần, cười lạnh nói: "Đợi Quốc sư bắt được giao nhân rồi hẵng nói lời này cũng không muộn. Ta là phụng chỉ hành sự, kẻ trái lệnh sẽ bị chém! Ngươi nếu còn ngăn cản, đừng trách ta không nể tình! Người đâu, đem lão chài này ném xuống biển. Thiên Nhất Môn nếu có ai dám cản đường, giết không tha!"
Lúc hắn nói chuyện, không ai nhận ra rằng chiến thuyền đã dần dần lệch khỏi hướng đi ban đầu, lại còn đang tiến sâu vào lòng đại dương. Không biết có phải vì trời tối hay không, mà chân trời bắt đầu nổi lên những tầng mây đen cuồn cuộn, mặt biển tuy yên tĩnh nhưng lại mang theo cảm giác bão tố sắp ập đến.
Đúng lúc này, từ xa xa trên mặt biển bỗng vang lên một khúc ca mơ hồ, xa xăm. Tiếng ca theo gió biển truyền đến, không nghe rõ lời, cũng chẳng rõ giai điệu, nhưng lại khiến người nghe như bị mê hoặc, đầu óc choáng váng.
Vương Sùng Hỉ ban đầu đang ngập tràn lửa giận, nghe thấy tiếng ca thì ánh mắt đờ đẫn trong giây lát, lập tức trở nên quỷ dị im lặng. Không biết lão đã nhìn thấy gì, cả người dường như bị cuốn vào một giấc mơ đẹp đẽ, không thể thoát ra, ánh mắt tràn đầy ánh sáng kỳ vọng, từ từ ngồi bệt xuống lan can, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Nhìn sang những người khác, ai nấy cũng đều không khác gì Vương Sùng Hỉ, binh sĩ đến vũ khí trong tay cũng không giữ nổi, đao kiếm rơi lả tả trên boong thuyền, tiếng leng keng không ngớt.
Khúc Thuần Phong cũng bị thần trí mơ hồ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã miễn cưỡng khôi phục được vài phần tỉnh táo. Anh vịn lấy lan can, khó khăn đứng vững, không biết có phải là ảo giác hay không, mà từ xa xa trên mặt biển dường như có không ít giao nhân hiện thân. Bài ca mê hoặc lòng người kia chính là từ miệng bọn họ phát ra.
Minh Tuyên lảo đảo bước đi, dáng vẻ như chìm trong cơn say sưa mộng mị: "Sư... sư huynh... đầu ta choáng quá... dưới chân cứ như có bông vậy..."
Không lâu sau, bầu trời bỗng nhiên mây đen dày đặc, kèm theo tiếng sấm rền vang dữ dội, lập tức đổ cơn mưa như trút nước. Những ngư dân có kinh nghiệm đều biết, ra khơi vào ngày bão là nguy hiểm nhất, chỉ cần sơ sẩy, sóng biển dâng lên có thể lật úp cả người lẫn thuyền.
Đại dương như một con mãnh thú đang ngủ say, tiếng sấm chớp tựa hồ đánh thức nó. Mặt biển xa xa lập tức nổi lên những cơn sóng dữ ngút trời, cao hơn cả thân thuyền, khi đánh tới khiến chiến thuyền kiên cố cũng chao đảo không ngừng, làm không ít người rơi "bõm" xuống nước.
Khúc Thuần Phong chật vật giữ vững thân mình trên boong thuyền. Mưa lớn trút xuống làm tầm nhìn của anh cũng trở nên mơ hồ. Anh nắm lấy vai một thủy sư, lực tay mạnh đến mức như muốn bóp nát xương vai đối phương, quát lớn: "Mau xoay thuyền đổi hướng, lập tức quay về bờ!"
Thủy sư kia vì đau đớn mà tỉnh khỏi ảo giác, nhìn thấy cảnh tượng gió mưa bão tố trước mắt, sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng bò lăn bò càng về phía bánh lái. Nhưng chiến thuyền này quá lớn, chỉ dựa vào sức một người, căn bản không thể xoay được bánh lái. Hắn gào lên trong tuyệt vọng:
"Đại nhân! Gió lớn thế này, nếu đổi hướng thuyền chắc chắn sẽ va vào các thuyền khác. Chúng ta nên mau chóng bỏ thuyền thoát thân thì hơn!"
Lời vừa dứt, một con sóng lớn nữa lại ập tới, lần này thân thuyền nghiêng mạnh hơn, trực tiếp va vào một chiến thuyền gần đó. Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cột buồm gãy đôi, đổ sập xuống boong thuyền, khiến sàn tàu thủng một lỗ lớn. Nước biển tràn vào không ngừng, thân thuyền đã ngập đến hai phần ba.
Khúc Thuần Phong thấy tình hình không ổn, lập tức dùng kiếm chém đứt dây trói trên người Lâm Bá: "Ông thông thạo sông nước, dưới kia có thuyền nhỏ, mau chóng thoát thân đi!"
Minh Tuyên vừa rồi không cẩn thận đập đầu vào cột buồm, nhờ cơn đau kích thích mà thoát khỏi ảo giác. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ, vừa đỡ lấy các sư huynh bên cạnh, vừa hoảng loạn nói: "Sư huynh! Thuyền sắp lật rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?!"
Lần này ra khơi, đám quan binh đều là những người tinh thông bơi lội, ngược lại đám người Thiên Nhất Môn, ai nấy đều là "cá trên cạn", không một ai biết bơi. Khúc Thuần Phong nhìn thấy trên mặt biển không xa có mấy chiếc thuyền nhỏ dùng để dò đường, nghiêm giọng nói: "Mau nhảy xuống tìm thuyền!"
Nếu chậm trễ, thuyền mà lật sẽ bị đồ nặng đè lên, khó mà thoát thân.
Minh Tuyên nghe vậy trợn tròn mắt, vì quá hoảng sợ mà giọng nói cũng biến dạng, lắp bắp: "Nhảy... nhảy... nhảy xuống?!"
Hắn không biết bơi, làm gì có gan nhảy xuống nước, sắc mặt trắng bệch.
Khúc Thuần Phong không có thời gian đôi co với họ, trực tiếp túm lấy cổ áo Minh Tuyên, một chưởng đẩy xuống nước. Các đệ tử khác đứng bên cạnh, nếu có người nào, liền bị anh vứt hết xuống biển, chỉ còn lại một sư đệ nhỏ tuổi nhất, khi thấy Khúc Thuần Phong nhìn sang, cậu ta run rẩy đứng bên lan can, líu lưỡi nói: "Sư... sư... sư huynh, huynh đừng qua đây, đệ... đệ tự nhảy."
Nói xong, cắn răng nhắm mắt, lấy hết can đảm "bõm" một tiếng nhảy xuống.
Khúc Thuần Phong thấy trên thuyền không còn người của Thiên Nhất Môn nữa, cũng nhảy xuống biển. Không bao lâu sau, chiến thuyền chìm dần xuống nước, "ầm" một tiếng đổ sụp, bắn tung lên sóng nước ngút trời, những mảnh ván gỗ trôi nổi xung quanh bị sóng đánh văng xa mấy chục mét.
Khoảnh khắc Khúc Thuần Phong rơi xuống nước, anh bản năng nhắm mắt nín thở. Nước biển lạnh lẽo bao phủ lấy anh, âm thanh quanh tai cũng trở nên mơ hồ không rõ. Anh còn chưa kịp tìm kiếm các sư đệ của mình, thì từ dưới đáy nước đột nhiên có một bàn tay lạnh buốt nắm lấy anh, sau đó vòng qua thắt lưng anh, đẩy anh nổi lên khỏi mặt nước.
Khúc Thuần Phong giật mình, theo phản xạ mở mắt ra, liền đối diện một gương mặt yêu mị, đôi mắt dài hẹp hơi nhếch lên. Không phải Lâm Uyên thì còn ai vào đây?
Tim Khúc Thuần Phong bỗng dưng lỡ mất một nhịp: "Sao ngươi lại ở đây?!"
Lâm Uyên lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt xanh thẳm như mực không để lộ chút cảm xúc nào. Nghe xong lời anh nói, đôi mày dài khẽ nhướng lên, nheo mắt lại: "Câu này chẳng phải nên để ta hỏi ngươi mới đúng sao?"
Cậu vẫn đỡ lấy thân thể Khúc Thuần Phong, dường như đã quên mất rằng mình từng đưa giao châu cho người này. Anh căn bản không sợ nước.
Khúc Thuần Phong định lên tiếng giải thích, nhưng tình hình cấp bách, anh không có thời gian để nói nhiều, liền muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Uyên. Nhưng móng tay sắc nhọn của đối phương tựa như được đúc bằng sắt thép, không hề nhúc nhích. Lông mày anh nhíu chặt, hiếm khi để lộ vẻ sốt ruột, trầm giọng nói: "Các sư đệ của ta không biết bơi, nếu ở dưới nước quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Dường như để chứng minh lời anh nói, Minh Tuyên ở phía xa trên mặt biển đang vùng vẫy loạn xạ, nước bắn tung tóe, liên tục sặc nước, gào to: "Sư huynh cứu mạng! Khụ khụ... Ta không biết bơi! Cứu mạng!"
Lâm Uyên liếc mắt nhìn qua, sau đó lạnh lùng thu tầm mắt lại: "Bọn họ đều là kẻ xấu."
Khúc Thuần Phong dùng hết sức bẻ tay cậu ra:"Họ và ta đều là người giống nhau."
Nghe vậy, Lâm Uyên có chút tức giận: "Ngươi!"
Đám quan binh kia săn giết giao nhân, tàn hại dân lành, chẳng lẽ Khúc Thuần Phong cũng muốn giống bọn chúng sao?
Trong lúc Lâm Uyên còn đang phân tâm, Khúc Thuần Phong liền thoát khỏi cậu, bơi về phía xa, kéo Minh Tuyên đang sắp chìm lên một mảnh gỗ trôi nổi. Nhưng sóng gió ngày càng dữ dội, chỉ trong chốc lát, các đệ tử Thiên Nhất Môn vốn đã phân tán khắp nơi liền bị sóng đánh tan tác. Đợi đến khi Khúc Thuần Phong cứu được người, thì đã muộn mất rồi.
Thấy Lâm Uyên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, một giao nhân bơi đến bên cạnh cậu, giọng nói lo lắng: "Vương, Lâm Bá đã được cứu rồi, chúng ta mau rút lui thôi."
Lâm Uyên nhíu chặt đôi mày dài, nhưng không lập tức rời đi, chỉ nói: "Đưa đám người mặc áo trắng kia theo."
Dứt lời, cậu lại lặn xuống nước, chiếc đuôi cá màu xanh thẫm vẫy lên một làn sóng.
Khúc Thuần Phong đang chuẩn bị đi cứu một sư đệ khác, thì thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều giao nhân. Bọn họ cứu lấy những đệ tử Thiên Nhất Môn bị phân tán, rồi bơi về phía đông của đại dương. Anh ngẩn người ra, đúng lúc này, Lâm Uyên bất ngờ bơi đến, nắm chặt cổ tay anh, vừa giận vừa hận nói: "Còn không mau đi, lát nữa sóng lớn nổi lên thì không thoát được đâu."
Nói xong, không đợi anh trả lời, cậu liền kéo anh bơi nhanh về phía đông. Phía sau, hơn chục chiến thuyền vì bị sóng đánh trúng mà lần lượt va vào nhau, từng chiếc một chìm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top