Chương 111

Kiếp trước, Chiêu Ninh Đế bệnh nặng vào khoảng đầu xuân, nhưng không biết có phải do anh sống lại làm thay đổi điều gì hay không, giờ đây lại có dấu hiệu sớm hơn. Mùi thuốc bám trên giấy thư rõ ràng không cách nào tan hết.

Khúc Thuần Phong chậm rãi gấp lá thư lại, đặt trở về chỗ cũ. Đón lấy ánh mắt của Ngô Hiển Vinh, anh không tiết lộ một lời, chỉ nói: "Không phải chuyện gì to tát. Ta sẽ viết một bức thư, ngươi sai người nhanh chóng mang đến kinh thành."

Có người đứng mũi chịu sào đương nhiên là chuyện tốt, khỏi phải mất công nghĩ lời hồi đáp. Ngô Hiển Vinh sao dám không đồng ý, lập tức dẫn Khúc Thuần Phong đến thư phòng, tự mình mài mực, dâng giấy hầu bên cạnh: "Xin hỏi quốc sư trong những ngày này việc tìm kiếm giao nhân có thu hoạch được gì không? Hạ quan đã sớm chuẩn bị đội quân tinh thông thủy tính, thêm vào đó là mấy chục chiếc chiến thuyền, đến lúc đó thủy bộ phối hợp, nhất định khiến chúng không thể chạy thoát."

Ngô Hiển Vinh tuy rằng vẫn không tin có giao nhân, nhưng lời nói đẹp vẫn phải nói cho thật hoa mỹ. Huống hồ nhỡ đâu tìm được thì sao? Tìm được thuốc trường sinh cho hoàng đế, đó là công lao to lớn, hắn cũng phải góp phần nào đó.

Khúc Thuần Phong đặt bút chấm mực, mới viết được một dòng đầu thì nghe thấy lời ông, nét bút khựng lại, trên giấy lập tức loang ra một vệt mực lớn. Anh không đổi sắc mặt, thong thả thay một tờ giấy khác, lạnh nhạt nói: "Ngô đại nhân lui ra trước đi."

Đây là chê ông lắm lời.

Ngô Hiển Vinh mặt mày ngượng ngùng, trong lòng không khỏi oán thầm. Quốc sư đại nhân này đúng là không biết điều, nhìn thì ngay thẳng cương trực, vậy mà lại nhận một đống vàng bạc của mình. Người ta nói ăn của ai thì phải nể mặt người đó, nhưng đối phương lại chẳng lưu chút tình nào.

Ngô Hiển Vinh nói: "Vậy... hạ quan xin lui trước, quốc sư viết xong thư chỉ cần dặn người bên ngoài là được."

Ngô Hiển Vinh nghe vậy liền cúi mình hành lễ, đoạn lui ra khỏi thư phòng, khép cửa lại sau lưng.

Khúc Thuần Phong thực sự không biết nên viết thế nào cho bức thư này. Chiêu Ninh Đế tuy là một hôn quân già yếu, nhưng cũng không dễ bị lừa. Vì ham muốn trường sinh mà hoàng đế đã thử đủ mọi phương pháp, đọc hết cổ thư, thấu tỏ sách vở, hiểu biết về giao nhân cũng chẳng hề kém hơn anh.

Nếu nói không tìm được tung tích giao nhân, Chiêu Ninh Đế chắc chắn sẽ không tin, thậm chí có thể giận chó đánh mèo lên toàn bộ Thiên Nhất Môn. Nhưng nếu nói đã tìm thấy... nếu nói đã tìm thấy...

Vậy Lâm Uyên thì phải làm thế nào?

Trong lòng Khúc Thuần Phong bất chợt bật lên cái tên ấy, đến mức chính anh cũng giật mình. Bàn tay đang cầm bút vô thức siết chặt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cây bút trúc đã bị bẻ gãy. Khúc Thuần Phong hoàn hồn, vội ném mảnh bút gãy sang một bên, như thể vứt đi một món đồ bỏng rát, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối mà khó ai nhận ra.

Anh cảm giác có thứ gì đó trong cõi u minh đã đổi khác, nhưng lại không sao gọi tên được. Chỉ biết rằng anh cực kỳ chán ghét cảm giác do dự, cân nhắc trước sau này. Hiện tại, bất luận thế nào cũng phải có thứ gì đó để báo cáo với hoàng đế, mà giao nhân, tuyệt nhiên là không thể không bắt. Nếu chẳng may bắt trúng Lâm Uyên, vậy thì thả đi là được.

Nếu bắt được Lâm Uyên, thả đi là được...

Đây là quyết định tốt nhất mà Khúc Thuần Phong có thể đưa ra sau khi cân nhắc toàn bộ Thiên Nhất Môn. Anh thay một cây bút mới, vừa định viết, thì hệ thống bất ngờ hiện ra, thân hình tròn trịa chắn ngay trước tờ giấy, đôi cánh nhỏ trên lưng vỗ liên tục: [Không được bắt giao nhân đâu!]

Khúc Thuần Phong thoáng dừng tay, rồi lập tức phất tay áo hất hệ thống ra xa. Tuy không nói lời nào, nhưng trên gương mặt anh rõ ràng hiện lên mấy chữ: Ngươi quản quá nhiều rồi.

Hệ thống ôm chặt lấy cây bút trong tay anh: [Thân ái, nếu nói thật với hoàng đế, tộc giao nhân sẽ tuyệt diệt mất!]

Khúc Thuần Phong thầm nghĩ, nếu không nói thật, vậy Thiên Nhất Môn từ trên xuống dưới, còn có cả Hồng Quan Vi xa xôi ở kinh thành, sẽ thế nào? Anh lặng lẽ liếc nhìn hệ thống, rồi chậm rãi hỏi: "Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?"

Khúc Thuần Phong tự cho rằng bản thân là người công chính, nhưng thực chất lòng anh rất hẹp hòi. Hẹp đến mức chỉ có thể lo cho người trước mắt mình, còn những kẻ xa hơn, anh lực bất tòng tâm.

Hệ thống im lặng một lát, sau đó hỏi: [Không có cách nào giải độc thật sao?]

Khúc Thuần Phong nhắm mắt, khẽ lắc đầu.

Hồng Quan Vi là một đại sư huyền thuật, sống thọ hơn hai trăm năm, trải qua hai triều đại, từng thấy nhiều hiểu rộng. Năm xưa ông chịu ơn hoàng tộc, sau đó phụng sự triều đình, trung thành với quốc quân. Nào ngờ lại bị hạ độc, liên lụy đến toàn bộ sư môn. Khi ấy đã từng thử giải độc nhưng vô dụng.

Bọn họ chỉ có thể nghe lệnh hoàng đế, không còn cách nào khác.

Hệ thống liến thoắng: [Trộm giải dược được không?]

Khúc Thuần Phong đáp: "Trộm không được."

Chiêu Ninh Đế không ngu ngốc, làm sao để giải dược cho người khác dễ dàng trộm được.

Hệ thống lại nói: [Nhưng nếu ngươi bắt giao nhân về, hoàng đế sẽ tiếp tục ép ngươi luyện thuốc trường sinh. Đến khi không luyện ra được, ngươi vẫn sẽ chết.]

Khúc Thuần Phong cảm giác như mình đang đứng trong một ngõ hẹp, trước sau đều là đường chết, không có lấy một lối thoát. Anh chỉ có thể đi từng bước mà tính. Hồng Quan Vi hiện giờ vẫn bị giam lỏng ở kinh thành, chỉ cần Thiên Nhất Môn có chút dị tâm, tính mạng của y liền khó giữ.

Khúc Thuần Phong chỉ nói một câu: "Sư phụ ta còn ở kinh thành."

Đó là người đã nuôi dạy anh từ nhỏ, là vị sư phụ coi anh như con ruột.

Anh không thể không cứu.

Ngòi bút lông chấm mực, chậm rãi viết xuống bốn chữ "Hoàng thượng thân khải". Hệ thống bất chợt lên tiếng: [Ngươi giết tộc nhân của cậu ấy, cậu ấy sẽ hận ngươi đến chết đấy.]

Một tờ giấy nữa bị bỏ đi.

Khúc Thuần Phong nhớ đến giao nhân ấy, bàn tay sạch sẽ vô tình chạm phải vết mực đen. Anh theo phản xạ muốn lau, càng lau càng bẩn, cuối cùng chỉ thấy một vết mực loang lổ, đành mím môi đứng lặng.

Hệ thống nói: [Trời không tuyệt đường người. Trước hết hãy nghĩ cách lừa hoàng đế qua mắt, sau đó tìm giải dược, cứu sư phụ ra ngoài. Hiền thần cần tìm minh chủ để phò tá, hoàng đế hôn quân này vốn không đáng để các ngươi trung thành.]

Hệ thống chỉ là một đoạn dữ liệu, không thể nghĩ ra cách giải quyết giúp Khúc Thuần Phong. Nhưng nó tin rằng, người thi hành sứ mệnh liên hành tinh khi để anh sống lại, chắc chắn không phải muốn anh tiếp tục đi vào vết xe đổ, mà là để từ bỏ bóng tối, hướng về ánh sáng.

Nội tâm Khúc Thuần Phong cũng đang giằng xé. Anh biết rõ trung thành với hoàng đế không phải kế lâu dài. Thiên Nhất Môn ngày ngày chịu sự khống chế của độc cổ, chẳng khác nào con rối. Biết đâu sau này còn hại đến cả thê tử, con cái. Sớm muộn gì cũng phải tìm cách giải quyết.

Hiện tại, anh chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi đến lúc Chiêu Ninh Đế bệnh tình nguy cấp, có lẽ sẽ xuất hiện một đường sống. Đồng thời phái người vào kinh thành dò la tin tức của Hồng Quan Vi, tìm cách cứu người ra.

Thời gian từng chút một trôi qua, tâm trạng anh cũng không ngừng giằng co. Đến khi qua một nén nhang, anh mới như hạ quyết tâm, chậm rãi cầm bút lên.

Khúc Thuần Phong bình ổn tinh thần, viết lại một tấu chương khác, không hề viết gì cụ thể. Chỉ nói biển cả mênh mông, Thiên Nhất Môn vẫn đang tìm kiếm, mong hoàng đế yên tâm chờ đợi. Viết xong thì dùng lửa niêm phong thư, giao cho nha dịch, lệnh họ phi ngựa hỏa tốc mang về kinh thành.

Xong xuôi, Khúc Thuần Phong lập tức rời phủ nha, triệu tập toàn bộ đệ tử Thiên Nhất Môn. Anh chọn ra vài người tin cậy, sai họ cải trang trà trộn vào kinh thành, nhất định phải tìm cách cứu Hồng Quan Vi.

Minh Tuyên không hiểu dụng ý, do dự một lúc rồi nói: "Sư huynh, nếu cứu được sư phụ, chẳng phải sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ sao..."

Đến lúc ấy, toàn bộ Thiên Nhất Môn chỉ e không thoát khỏi sự truy sát của triều đình, huống chi bọn họ còn đang mang độc trong người.

Khúc Thuần Phong cau mày đáp: "Trên đời này vốn không có trường sinh thuật. Cho dù bắt giao nhân về, cũng không thể luyện ra trường sinh dược. Cuối cùng vẫn là một con đường chết. Chi bằng liều một phen."

Minh Tuyên không ngờ có ngày sẽ nghe thấy những lời này từ miệng Khúc Thuần Phong. Không khỏi kinh ngạc nhìn anh, bởi trong lòng y, Khúc Thuần Phong luôn là người cứng nhắc, quy củ, trung thành với vua, chưa từng có hành động nào nghịch thượng mệnh lệnh. Sao giờ lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, có thể mất đầu như vậy?

Minh Tuyên khẽ giọng nói: "Sư huynh, không sợ huynh mắng, thật ra từ lâu đệ đã không muốn chịu sự sai khiến của quốc quân. Thiên Nhất Môn toàn là những trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tài nghệ đầy mình. Ở đâu chẳng thể lập nghiệp, sao lại phải nghe lời hôn quân, sống thật sự là nhục nhã. Nay huynh đã nghĩ thông, các sư đệ tất nhiên sẽ cùng theo. Dẫu có chết, cũng chết được thoải mái!"

Hắn nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt Khúc Thuần Phong, như sợ bị đánh, vô thức lùi lại vài bước.

"......"

Khúc Thuần Phong chưa từng biết Minh Tuyên lại suy nghĩ như vậy. Trong lòng anh, có thể bảo toàn tính mạng của toàn bộ Thiên Nhất Môn đã là một điều tốt đẹp, nhưng hóa ra, tự do mới là điều vượt lên trên cả sống chết.

Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn Minh Tuyên, muốn nói điều gì đó, nhưng những lời ấy khi đến miệng lại chẳng thể thốt ra được. Anh đã quen nghiêm khắc với các sư đệ, nên chẳng thể nói lời mềm mỏng, chỉ đành vỗ nhẹ lên vai Minh Tuyên: "Sư huynh sẽ không để các đệ chết đâu..."

Lá thư anh gửi đi, dù có dùng tám trăm dặm hỏa tốc, đến được kinh thành cũng phải mất ít nhất một tháng. Vậy mà đến ngày thứ mười, Chiêu Ninh Đế bất ngờ phái một đội đặc sứ đến, dẫn đầu là Tổng quản đại nội, Vương Sùng Hỉ.

Vương Sùng Hỉ từ nhỏ đã hầu hạ Chiêu Ninh Đế, tuy là thân phận thái giám nhưng cực kỳ giỏi đoán ý người. Nói ông ta là người gần gũi bậc nhất bên cạnh hoàng đế cũng chẳng quá lời. Văn võ bá quan, hậu cung phi tần đều phải nịnh bợ ông. Khúc Thuần Phong từng giao thiệp với ông vài lần, nhưng chưa từng thân thiết.

Đội ngự lâm quân phi ngựa nhanh chóng đến phủ nha của Thứ sử Tuyền Châu, bụi tung mù mịt, khí thế dũng mãnh. Bách tính trên đường thấy vậy đều tưởng có biến, sợ hãi chạy trốn, không ai dám ra ngoài. Người nào gan to trộm nhìn thì thấy trong đội có một cỗ xe ngựa xa hoa, từ đó bước xuống một lão thái giám.

Đội đặc sứ đã đến từ ba ngày trước, nghỉ ngơi tại dịch quán. Ngô Hiển Vinh, làm Thứ sử Tuyền Châu mười mấy năm, chưa từng gặp qua nhân vật quan trọng trong triều, nay nhận được tin, từ sớm đã đứng chờ trước cửa phủ nha, mặt mày rạng rỡ, nịnh nọt hết mực.

Thấy Vương Sùng Hỉ bước xuống xe, Ngô Hiển Vinh bất chấp thân phận Thứ sử của mình, lập tức bước tới đón tiếp, cúi lưng tới mức gần như gập người: "Tại hạ là Thứ sử Tuyền Châu, Ngô Hiển Vinh, tham kiến Vương đại nhân. Đại nhân đường xa đến đây vất vả, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn yến tiệc, mong đại nhân vào phủ."

Vương Sùng Hỉ đã hơn năm mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại tinh tường sắc sảo. Ông ta cầm phất trần trong tay, đối mặt với sự nịnh nọt của Ngô Hiển Vinh, chỉ mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ từ ái, giọng khàn khàn: "Gia đây phụng chỉ của bệ hạ đến tuyên mật chỉ, yến tiệc để sau. Xin hỏi quốc sư hiện đang ở đâu?"

Lời vừa dứt, Khúc Thuần Phong đã từ trong bước ra. Anh mặc đạo bào trắng của quốc sư, bên ngoài khoác lụa đen, tóc búi cao, đội mũ thái cực, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt. Phía sau là các đệ tử của Thiên Nhất Môn, trang phục đều giống nhau, chỉ khác mỗi anh có thắt đai mang dấu ấn của quan viên.

Vương Sùng Hỉ tuy là tổng quản đại nội, nhưng cũng chỉ là quan ngũ phẩm, Khúc Thuần Phong không thể như Ngô Hiển Vinh mà tự mình ra ngoài đón tiếp.

Vương Sùng Hỉ vốn là kẻ lão luyện, hiển nhiên biết tính cách của Khúc Thuần Phong, cũng không làm ra vẻ gì, lập tức cúi chào, nở nụ cười đầy ý tứ: "Lão nô bái kiến quốc sư, đã mấy tháng không gặp, quốc sư càng thêm phong độ."

Khúc Thuần Phong không để tâm đến những lời tâng bốc mơ hồ ấy, chỉ muốn biết tại sao hoàng đế đột nhiên phái nhiều người như vậy đến đây, liền đưa tay ra hiệu: "Vương công công lần này đến đây là có việc gì quan trọng?"

Vương Sùng Hỉ đáp: "Tự nhiên là có việc trọng đại. Nhưng đây là mật chỉ, chỉ có thể nói riêng với quốc sư."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top