Chương 110

Khúc Thuần Phong đã một thời gian không trở lại căn nhà bên bờ biển. Bên trong, bàn ghế đều phủ đầy một lớp bụi dày. Anh đưa mắt nhìn quanh, nhận thấy có dấu hiệu từng bị lục lọi qua, trên tường còn có một phù văn được ai đó khắc bằng dao—

Là ám hiệu liên lạc của Thiên Nhất Môn.

Khúc Thuần Phong trong lòng đoán rằng Minh Tuyên cùng các sư đệ đã tới tìm mình. Tính toán lại ngày tháng, mày anh bất giác nhíu chặt, rời khỏi căn nhà, đi dọc theo con đường nhỏ xuống núi, thẳng tới chợ phiên nơi trấn nhỏ.

Tuyền Châu nằm nơi hẻo lánh, chợ phiên là nơi duy nhất có chút nhộn nhịp. Người buôn bán tập trung hai bên đường, tiếng rao hàng không ngớt. Vì chiến tranh, giá lương thực đã tăng hơn gấp đôi, dân sinh lầm than.

Khúc Thuần Phong khi ấy chỉ dặn Minh Tuyên cùng các sư đệ cải trang thành dân thường ở chân núi, nhưng lại không rõ làm sao tìm họ. Đang định tới phủ nha của quan Thứ sử Tuyền Châu để dò hỏi tình hình, đi ngang qua khu chợ phía Tây, chợt thấy trước một quầy bói toán có đông người vây quanh, anh dừng chân, tiến lại gần xem thử.

Người lập quầy bói toán ăn mặc kiểu đạo sĩ, khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại để một đoạn râu dài, trên má trái dán miếng cao dán thuốc, lắc lư đầu nhìn một cô nương đối diện mà phán:

"Xem qua bát tự của cô nương, thuở nhỏ gặp đại nạn nguy hiểm tính mạng. Nhưng nếu vượt qua được, ắt tai qua nạn khỏi. Cô là mệnh Thủy, mà công tử nhà họ Kim kia lại thuộc mệnh Hỏa. Nếu kết duyên, ắt là mệnh Thủy Hỏa khó dung hòa, vô cùng bất ổn."

Cô nương đối diện ngồi nghe, vừa mừng vừa lo: "Ngài nói quả thật không sai. Hồi nhỏ, nô gia quả nhiên bị ngã từ trên núi, suýt chút nữa mất mạng. May nhờ một thầy lang chân đất cứu chữa mới qua khỏi. Họ đều nói ngài là thần toán, nô gia không tin, nay thì đã tỏ tường."

Trấn nhỏ thời gian gần đây bỗng xuất hiện một nhóm đạo sĩ bày quầy bói toán. Chuyên xem âm dương ngũ hành, đo phong thủy, cẩn đoán không sai mảy may. Chẳng có quẻ nào không ứng nghiệm, danh tiếng chẳng khác nào thần tiên sống. Người tới xem bói đông như hội, hàng dài từ đầu phố Đông tới tận cuối phố Tây.

Khúc Thuần Phong đứng bên quan sát, chờ đến khi người thưa dần, mới mang theo thanh Huyền Thiết Kiếm nặng trĩu tới gần, ngồi xuống đối diện người bói toán kia. Kiếm đập mạnh lên bàn, chỉ thốt hai chữ: "Xem mệnh."

Người bói toán kia đang cúi đầu đếm bạc, nghe vậy không ngẩng lên, chỉ hỏi: "Xem gì?"

Giọng Khúc Thuần Phong không chút cảm xúc: "Xem thử đám sư đệ không ra gì của ta đang làm những chuyện gì."

Người bói toán nghe vậy ngừng tay, nhận thấy điều chẳng lành, theo bản năng ngẩng lên nhìn. Chợt thấy rõ người ngồi đối diện là ai, sắc mặt lập tức tái nhợt như gặp quỷ, bật khỏi ghế:

"Sư... sư... sư... sư... Sư huynh!!!"

Người đó không ai khác chính là Minh Tuyên.

Khúc Thuần Phong híp mắt nhìn anh ta, không nói không rằng: "Ta bảo ngươi dẫn theo sư đệ trú đóng dưới núi, giờ đây ngươi đang làm gì?"

Thân là Đại sư huynh, uy nghiêm của anh không cần phải nói. Minh Tuyên chỉ nhìn sắc mặt lạnh lẽo của anh cũng đủ biết không ổn, do dự hồi lâu, cũng không dám ngồi lại ghế, nhút nhát đứng qua một bên, lắp bắp giải thích: "Đại... Đại sư huynh, là huynh bảo chúng đệ cải trang thành dân thường, tránh bị phát hiện mà."

"Ngươi hồ đồ!" Khúc Thuần Phong vỗ bàn, làm nó rung lên mấy lần: "Sư phụ dạy ngươi thuật phong thủy âm dương, là để ngươi tới đây bày quầy xem bói à?!"

Minh Tuyên sợ tới mức run rẩy, lùi lại mấy bước, liều mình cãi nhỏ: "Đại sư huynh, là huynh bảo chúng đệ giả làm dân thường mà. Chúng đệ chẳng biết làm gì khác, chẳng lẽ phải ra bến cảng vác hàng, vậy còn mất mặt hơn."

Làm đạo sĩ, chỉ biết mấy trò thần thần quỷ quỷ này. Chẳng lẽ còn đi bắt cá?

Khúc Thuần Phong tức nghẹn: "Ngươi!"

Lý thì cũng là lý, nhưng đường đường đệ tử Thiên Nhất Môn lại đi lập quầy xem bói giữa chợ, nếu lan ra ngoài thì thật sự làm nhục danh môn. Sắc mặt anh khó coi, nhưng thấy Minh Tuyên ở bên len lén nhìn mình, như chuột trộm mèo vờn, cơn giận cũng bớt đi đôi phần.

Chốn này là chợ, Khúc Thuần Phong không muốn gây chú ý, thu kiếm lại, đứng dậy khỏi quầy:

"Minh Nghĩa và Minh Trù đâu?"

Minh Tuyên thấy anh không tức giận nữa, rón rén tiến lại gần, bấm tay đếm từng người:

"Bọn họ đều ở khắp nơi cả rồi. Tam sư đệ đang bày quầy ở phố Đông, Tứ sư đệ thì ở phố Nam, Ngũ sư đệ ở phố Bắc, nhân tiện còn tới nhà viên ngoại trong trấn xem phong thủy rồi. Lục... Lục lục lục! A a, sư huynh! Buông tay! Đau! Đau đau đau!!!"

Minh Tuyên kêu thảm, gần như nhảy lên vì đau. Tai hắn suýt bị Khúc Thuần Phong vặn gãy, nước mắt giàn giụa: "Sư huynh! Sư huynh! Đệ sai rồi! Đệ sai rồi!"

Khúc Thuần Phong mặt không cảm xúc, buông tay, giọng lạnh lùng: "Thời hạn nửa tháng đã qua ba ngày. Ta thấy các ngươi không muốn giữ mạng nữa, còn tâm trí đâu mà bày quầy bói toán?"

Minh Tuyên ôm tai, giọng lí nhí: "Đại sư huynh, đệ đã lên núi tìm huynh nhưng không gặp. Với lại, mạng này có giữ hay không cũng phải xem Hoàng đế có muốn cho giữ không đã. Cách nào vui thì cứ làm thôi."

Khúc Thuần Phong nghe vậy, nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt thành lời. Tay lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm, sắc mặt hiện lên hiếm thấy chút do dự. Cuối cùng, anh lấy từ túi Càn Khôn ra một chiếc lọ trắng đặt lên bàn, phát ra tiếng va chạm trầm thấp: "Đây là thuốc dùng trong một tháng. Ta cần gặp Thứ sử Tuyền Châu để bàn bạc việc lớn, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin."

Thiên Nhất Môn không thuộc bất cứ quan phủ nào, chỉ nghe lệnh duy nhất từ Hoàng đế. Nhưng các đệ tử đều bị đầu độc bằng cổ trùng, phải uống giải dược nửa tháng một lần, nếu không công lực tiêu tán, xương cốt vỡ nát mà chết.

Từ môn chủ Hồng Quan Vi, tới những đệ tử ngoại môn thấp kém nhất, tất thảy đều mang trong mình chất độc.

Lần này tìm kiếm dấu vết của giao nhân, truy cầu thuật trường sinh, dự liệu kéo dài, Hoàng đế ban cho nửa năm thuốc giải, tất cả giao lại cho Khúc Thuần Phong bảo quản. Nay hạn nửa tháng đã gần tới, mà Minh Tuyên cùng các sư đệ chưa dùng thuốc, nên anh mới vội quay lại đất liền.

Minh Tuyên cầm lấy lọ thuốc, tự mình bốc ra một viên, nhai như nhai kẹo: "Sư huynh, huynh tìm Thứ sử Tuyền Châu làm gì, đệ đi với huynh nhé. Phải rồi, dạo này huynh đi đâu vậy? Có tìm được tung tích giao nhân chưa?"

Khúc Thuần Phong nghe vậy, bước chân chậm lại trong giây lát, sau đó vẫn bước đều như cũ. Giữa dòng người đông đúc, anh không ngoảnh đầu, chỉ đáp một chữ: "Chưa."

Minh Tuyên không nghi ngờ gì, vội vã bỏ quầy đi theo, miệng líu lo hỏi: "Vậy sư huynh, chúng ta làm sao báo cáo lại với kinh thành đây?"

Khúc Thuần Phong nói không có giao nhân, anh là tin, nhưng phải để hoàng đế tin mới được. Thân thể Chiêu Ninh Đế gần đây ngày càng suy yếu, muốn cầu trường sinh đã đến mức điên cuồng, tám phần sẽ chỉ cho rằng Thiên Nhất Môn làm việc không hiệu quả, chưa biết chừng đến lúc chết còn kéo bọn họ chôn cùng.

Minh Tuyên thầm lẩm bẩm trong lòng, nếu không phải trên người trúng độc, hắn đã sớm không muốn phục vụ hoàng đế nữa, chẳng bằng ở chốn này bói toán kiếm ăn còn hơn.

Khúc Thuần Phong lòng rối như tơ vò, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Thấy Minh Tuyên đi theo mình, anh nhíu mày nói: "Ngươi đưa thuốc giải cho bọn họ, đừng đi theo ta."

Minh Tuyên đáp: "Sư huynh, đệ không theo huynh, tam sư đệ đang bày quầy trên con phố phía trước, đệ đưa thuốc cho hắn."

Khúc Thuần Phong: "..."

Việc tìm kiếm thuốc trường sinh cho hoàng đế được tiến hành vô cùng bí mật, không hề để lộ ra ngoài chút nào. Thứ sử Tuyền Châu, Ngô Hiển Vinh, ngày ngày như kiến bò trên chảo nóng, nếu tìm được giao nhân thì tốt, nếu không, chẳng may liên lụy đến ông thì làm sao bây giờ?

Đặc biệt là triều đình hàng ngày đều phái đặc sứ truyền thư hỏi han tình hình, Ngô Hiển Vinh càng cảm thấy khó xử. Nếu ông biết tình hình thì tốt rồi, vấn đề là ông chẳng biết gì cả, quốc sư và những người khác cũng không có động tĩnh gì, mấy lần phái người dò hỏi đều không thu hoạch được gì.

Hôm ấy, Ngô Hiển Vinh đang vò đầu bứt tai với mật thư từ kinh thành, chấm bút mực mà không biết phải hồi đáp thế nào. Đám nha dịch ngoài kia bất ngờ hớt hải chạy vào bẩm báo: "Đại nhân! Đại nhân!"

Ngô Hiển Vinh đang bực mình, nghe thế liền ném thẳng bút lông xuống, bút rơi xuống nền gạch bắn mực tung tóe: "Láo xược, có chuyện gì mà la lối om sòm thế?!"

Nha dịch chạy đến thở không ra hơi, chỉ tay ra ngoài nói: "Đại... đại nhân... quốc sư đến rồi, đang chờ ở ngoài, xin ngài mau cùng thuộc hạ đi tiếp đón!"

Ngô Hiển Vinh nghe vậy liền bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Ngươi nói ai đến?!"

Nha dịch thở hổn hển đáp: "Quốc sư, thưa đại nhân, ngài ấy đang chờ trong nội sảnh."

Ngô Hiển Vinh vui mừng ra mặt, vội vàng bước ra khỏi bàn làm việc, túm lấy vạt áo quan mà chạy ra ngoài: "Nhanh, nhanh, mau cùng bản quan đi tiếp đón quốc sư!"

Khúc Thuần Phong đang ngồi đợi trong nội sảnh, nha hoàn bưng lên một ít trà bánh điểm tâm rồi cung kính đứng chờ sai bảo. Ở giữa có một lư đồng hình thú phun ra một làn khói xanh nhàn nhạt, hương thơm khiến người ta thư thái dễ chịu.

Khúc Thuần Phong liếc nhìn chén trà, thấy lớp men bóng bẩy, sắc men trắng mịn, chắc chắn là đồ đắt tiền. Trà bên trong cũng là loại thượng hạng, không khác gì cống phẩm trong cung. Anh thầm nghĩ, ngày tháng của Ngô Hiển Vinh còn sung túc hơn cả hoàng đế.

Không bao lâu sau, Ngô Hiển Vinh vội vã chạy đến, trước tiên đứng ở cửa chỉnh lại y quan, đợi hít thở đều đặn rồi mới bước vào, cúi người hành lễ với Khúc Thuần Phong: "Hạ quan là Ngô Hiển Vinh, không biết quốc sư giá lâm, đón tiếp chậm trễ, mong ngài thứ lỗi. Không biết quốc sư hạ cố đến đây có điều gì muốn chỉ bảo?"

Thực ra ông muốn hỏi xem giao nhân đã tìm được chưa, nhưng không dám mở miệng. Biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.

Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn ông, thấy ánh mắt Ngô Hiển Vinh đảo qua đảo lại, dáng vẻ vô cùng bất an, không nói nhiều mà chỉ hỏi: "Những ngày này kinh thành có gửi thư đến không?"

Anh toát ra khí lạnh lẽo, thêm vào đó là địa vị cao quý, khiến Ngô Hiển Vinh không khỏi sinh lòng kính sợ. Ông nghe vậy liền thành thật trả lời: "Bệ hạ phái đặc sứ hàng ngày gửi mật thư, rất xem trọng chuyện giao nhân. Hạ quan ngu muội, không biết phải trả lời thế nào, mong quốc sư chỉ điểm."

Nói xong, ông ra hiệu cho thị tòng ngoài cửa: "Mau đi lấy mật thư trên bàn của bản quan mang đến đây."

Thị tòng gật đầu, lập tức đi lấy. Chỉ một lúc sau quay lại, trong tay là một chồng mật thư dày cộm. Ngô Hiển Vinh đón lấy, cung kính đặt lên bàn cạnh Khúc Thuần Phong: "Mời đại nhân xem qua."

Chiêu Ninh Đế nôn nóng hơn Khúc Thuần Phong tưởng rất nhiều. Chỉ trong thời gian ngắn mà đã liên tiếp gửi mười ba bức mật thư, nội dung đều na ná nhau, chỉ hỏi về tình hình thuốc trường sinh. Ngô Hiển Vinh tuy là kẻ nịnh bợ nhưng làm quan nhiều năm, cũng có chút khôn khéo, hồi đáp đều hàm hồ không rõ ràng, không để lộ thông tin thực chất nào.

Khúc Thuần Phong lật xem từng bức thư, thấy mấy bức đầu chữ viết quen thuộc, chắc hẳn là tự tay Chiêu Ninh Đế viết. Nhưng đến mấy bức sau lại là người khác viết thay, anh cảm thấy khác lạ, liền trở lại xem kỹ mấy bức đầu, mơ hồ nhận ra điều gì.

Chiêu Ninh Đế thân là vua một nước, nét chữ dĩ nhiên cứng cỏi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nét chữ này hư nhược vô lực, thậm chí nhiều chỗ run rẩy, rõ ràng là dáng vẻ bệnh tình nguy kịch.

Khúc Thuần Phong khẽ lắc lắc tờ thư, thoáng ngửi được một mùi thuốc rất nhẹ, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top