Chương 107

Đêm tối mịt mờ, ánh lửa bên cạnh chiếu lên đường viền khuôn mặt Khúc Thuần Phong, phủ thêm một tầng sắc ấm mơ hồ. Nhớ đến dáng vẻ nhếch nhác của mình mỗi lần bị Lâm Uyên trêu chọc, anh hiếm khi có chút do dự, đồng thời âm thầm cảm thấy hối hận khi nói ra câu này.

Anh linh cảm rằng cậu nhất định sẽ đưa ra một yêu cầu khó xử.

Lâm Uyên mềm nhũn tựa như không xương, luôn thích dựa vào Khúc Thuần Phong, dù đẩy thế nào cũng không chịu rời. Nghe vậy, cậu không lập tức trả lời, như thể đang suy nghĩ điều gì. Những ngày qua, cậu ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính cách của Khúc Thuần Phong, biết rằng nếu bây giờ đề nghị đối phương làm bạn lữ, anh nhất định sẽ không đồng ý.

Thay vì vậy, chi bằng lùi một bước, từ từ tiến tới.

Giọng nói của Lâm Uyên luôn biến hóa khó lường, khi thì trong trẻo, khi lại trầm thấp khàn đục, như ly rượu nồng ấm, khiến người nghe chẳng thể phân biệt nam nữ. Cậu ghé sát bên tai Khúc Thuần Phong, thì thầm: "Ngươi hôn ta một cái."

Khúc Thuần Phong sớm đã biết cậu sẽ chẳng đưa ra yêu cầu nào tốt đẹp, nghe vậy cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhíu mày đáp: "Không thể."

Tựa như yêu cầu này còn khó khăn hơn cả việc lên núi đao xuống biển lửa.

Lâm Uyên biết chắc anh sẽ không đồng ý, đuôi cá khẽ vung: "Vậy để ta hôn ngươi một cái."

Khúc Thuần Phong nghĩ thầm, vậy có gì khác biệt? Anh đang định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã bị Lâm Uyên bất ngờ áp lên tảng đá ngầm. Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại, lạnh lẽo phủ lên môi anh, một thứ gì đó linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng, ánh mắt anh tức khắc trợn to.

Lâm Uyên bị làm phiền bởi thái độ dây dưa, do dự của anh, liền nắm lấy bờ vai không bị thương, mạnh mẽ áp anh lên tảng đá. Tộc giao nhân vốn trời sinh đã giỏi về mê hoặc, cậu hôn anh, đầu lưỡi linh hoạt quét qua, dễ dàng mở toang hàm răng của đối phương, móng tay thu lại không còn sắc nhọn, chậm rãi trêu đùa bên má và cổ anh, nơi đi qua đều khơi dậy từng đợt ngứa ngáy.

Khúc Thuần Phong hoàn toàn không ngờ tới, đầu óc trống rỗng. Đây là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo bị Lâm Uyên đối xử như vậy, cảm giác lạ lẫm này khiến anh bối rối, lý trí tan vỡ từng mảnh. Đến khi phản ứng lại, bản năng muốn đẩy cậu ra, nhưng Lâm Uyên dường như cảm nhận được sự cứng ngắc trong cơ thể anh, âm thầm giữ chặt lấy tay anh.

Giọng nói của giao nhân khàn khàn, mang đầy vẻ mê hoặc: "Chỉ là một cái hôn thôi..."

Lâm Uyên nói xong, lại cúi đầu hôn lên Khúc Thuần Phong. Bởi vì khoảng cách quá gần, mái tóc dài của cậu thậm chí còn rủ xuống, chạm vào bờ vai của anh. Nụ hôn mềm mại tựa liếm vào xương tủy, nhưng lại giống như một con rắn độc đang chậm rãi leo lên, quấn lấy trái tim. Trong lúc không hề hay biết, nó siết chặt lấy, ép cạn hơi thở cuối cùng.

Khúc Thuần Phong cả người ngây dại trong thoáng chốc, lý trí bị cảm giác xa lạ mà run rẩy này đánh tan thành từng mảnh vụn. Tay anh run lên đến mức không thể cầm nổi kiếm, chỉ đành nắm lấy bờ vai của Lâm Uyên để đẩy cậu ra. Nhưng toàn thân anh tựa như đã bị rút hết sức lực, hoàn toàn không nghe theo sai khiến.

"Cô nương xin hãy tự trọng!"

Khúc Thuần Phong rốt cuộc cũng cứng rắn hạ quyết tâm, một phen đẩy mạnh Lâm Uyên ra. Anh lảo đảo lần mò trên bãi cát mềm ướt, tìm được thanh kiếm của mình. Chống đỡ đứng lên, sau đó bước từng bước xiêu vẹo trở lại bên đống lửa, trông như đang vội vã tháo chạy khỏi chiến trường.

Lâm Uyên cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Kỳ động dục của cậu vẫn chưa qua, thân thể lại khắc sâu khí tức của Khúc Thuần Phong, không sao giải tỏa được. Cảm xúc vẫn luôn ở trong trạng thái lo âu, chỉ là cậu không biểu lộ ra ngoài mà thôi.

Lâm Uyên lắc lắc cái đuôi, cậu lười biếng không muốn ngồi dậy, nhưng thấy Khúc Thuần Phong mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa bực như vậy, cậu lại cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, không nhịn được dán tới người anh: "Ngươi giận à?"

Khúc Thuần Phong không nói chuyện, chỉ ngồi dịch ra khỏi cậu, tự biến bản thân thành người mù câm điếc, hạ quyết tâm tuyệt đối không thể trúng kế giao nhân nữa.

Chậc, đúng là giận thật rồi.

Lâm Uyên cảm thấy hơi mệt, cậu khẽ ngáp, phủi phủi sỏi đá trên đuôi, ôm chiếc đuôi yêu quý lên sờ một hồi, cuối cùng mới buông ra, hào phóng nói: "Ngươi mệt không, cho ngươi mượn gối đó."

Những con cá khác làm gì xứng có được hậu đãi như vậy, Lâm Uyên là đời sau của Giao hoàng, huyết thống tôn quý, cái đuôi cũng vô cùng quý giá, ngoại trừ bạn lữ mà cậu nhận định ra, không một ai được phép chạm vào, nếu không sẽ bị coi là mạo phạm.

Khúc Thuần Phong nhắm chặt mắt, không để ý tới cậu, nào đâu hay biết vành tai nhạy cảm lại để lộ tâm tình, đỏ rực như sắp nhỏ máu.

Lâm Uyên khẽ liếm môi, vô thức cảm thấy thèm nó, muốn cắn nó, liếm nó, nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống. Cậu lại ôm đuôi, cuộn người nằm xuống mặt cát, thừa dịp Khúc Thuần Phong không để ý bèn từng chút từng chút lặng lẽ cọ vào đùi anh.

Ống tay áo nam nhân vẫn vấn vương mùi đàn hương, nhưng đã phai nhạt đi rất nhiều, ngửi kĩ mới có thể cảm nhận được.

Lâm Uyên giật giật chóp mũi, tìm một nơi thoải mái trên đùi Khúc Thuần Phong, chẳng mấy chốc đã thiếp đi, chỉ để lại một người tâm loạn như ma.

Khúc Thuần Phong hơi giật giật chân, định đẩy Lâm Uyên ra, nhưng rồi anh lại nghĩ cứ để cậu ngủ như vậy cũng tốt, sợ cậu tỉnh sợ sẽ gây ra chuyện gì đó nữa. Anh chẳng hề nhận ra giới hạn của mình cứ lùi lại từng chút, vốn đã chẳng còn điểm cuối.

Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhắm mắt, đả tọa điều tức, thế nhưng trái tim mãi vẫn chẳng chịu nằm yên, xúc cảm ướt át mềm mại vẫn còn tàn lưu trên môi, không cách nào quên đi được. Anh nhíu mày, giơ tay áo cọ mạnh hai cái, dùng cảm giác đau đớn mài đi rung động, cuối cùng mới cảm thấy đỡ hơn.

Cớ sao anh cứ gặp phải yêu nghiệt trên thế gian này, đầu tiên là một quả cầu màu xanh kỳ lạ, sau lại đến lượt giao nhân này. Lẽ nào ông trời đang trừng phạt anh ư?

Mấy ngày sau đó, Khúc Thuần Phong dưỡng thương trên hải đảo, Lâm Uyên cũng luôn bám riết lấy anh, dụ dỗ anh phạm giới. Nhưng Khúc Thuần Phong đã dựng bốn chữ lớn "cảnh giác đề phòng" nên không bị dính chiêu lần nào, hoàn toàn hóa thành một tảng đá sống.

Từng ngày trôi qua, thương thế của anh đã dần khép lại, nếu Lâm Uyên không dùng đến mị thuật sẽ không thể đánh thắng được anh, chuyện bị cậu ấn lên đá ngầm cưỡng hôn cũng không thể lặp lại nữa.

Phải nói sao đây, nghe nhầm tưởng thật thất bại.

Thời tiết dần chuyển lạnh, lá cây khô héo lả tả rơi rụng. Hôm đó Lâm Uyên ra biển nhặt trái cây như thường lệ, cậu mới thấy đám cây kia đã trụi lủi, cậu chỉ đành tìm một ít sò hến dưới biển.

Cậu biết Khúc Thuần Phong không thích ăn cá, không hái được trái cây khiến cậu bực bội, chỉ có thể dùng miếng tảo biển lớn rửa sạch ốc hến, cuối cùng đặt trong một mảnh vỏ sò nhìn rất đẹp, cuối cùng mới cầm trở về.

Khúc Thuần Phong đang nhóm lửa. Trong lòng anh từng ngày từng ngày đếm ngược, muốn rời khỏi tiểu đảo này. Thương thế đã gần như lành hẳn, nhưng lại không biết phải nói với giao nhân kia như thế nào. Hiếm khi anh cảm thấy bất an như vậy.

Đêm càng lúc càng thâm trầm. Thời gian Lâm Uyên trở về hôm nay muộn hơn mọi ngày. Cậu sợ lửa, nên không thích lại gần đống lửa, nhưng mỗi lần Khúc Thuần Phong ngồi gần lửa, cậu lại cố tình rúc tới. Cậu cẩn thận đặt những miếng thịt sò lên lá cây, khẽ vẫy vẫy chóp đuôi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay không có trái cây nữa rồi."

Không còn trái cây ngọt ngào nữa.

Khúc Thuần Phong nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía cậu. Thấy Lâm Uyên có vẻ ủ rũ, đôi mắt xanh thẳm cũng không sáng lên được dưới ánh lửa, trông như đã chịu đả kích gì đó. Anh chợt hiểu ra nguyên nhân khiến cậu không vui, bèn trầm giọng nói: "Thịt sò cũng ngon mà."

Anh dùng kiếm vót một nhánh cây thật sạch, xiên thịt sò lên, đặt trên lửa nướng. Trong lòng có chút không yên.

Anh là một nam nhân, nhưng mấy ngày qua lại dựa vào giao nhân chăm sóc, đến cả đồ ăn cũng phải nhờ đối phương tìm kiếm. Vì không giỏi bơi lội, mỗi ngày anh chỉ có thể nhóm lửa, lau kiếm. Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy áy náy.

Lâm Uyên nghe anh nói thịt sò ngon, đôi mắt liền sáng lên: "Thật không?"

Khúc Thuần Phong ừ một tiếng, vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chỉ lẳng lặng tiếp tục nướng thịt sò trong tay. Tiếng tí tách của ngọn lửa bỗng trở thành âm thanh duy nhất trong không gian. Đột nhiên, anh hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tộc giao nhân có tuổi thọ bao nhiêu?"

Lâm Uyên không nghĩ nhiều, đếm trên tay rồi trả lời: "Một trăm tuổi."

Khúc Thuần Phong hơi khựng lại: "Chỉ một trăm tuổi thôi sao?"

Lâm Uyên vẫy vẫy đuôi: "Tộc trưởng gia gia sống được một trăm năm mươi tuổi."

Có lẽ trong đêm khuya tĩnh lặng, người ta dễ dàng nói ra những điều giấu trong lòng. Khúc Thuần Phong không quá che giấu mục đích của mình, vô thức nói: "Nhưng thế nhân đều bảo, giao nhân trường sinh bất lão."

Lâm Uyên nghe vậy, nhìn về phía anh, có lẽ thấy điều đó quá hoang đường, trên mặt hiện lên một nét châm biếm nhàn nhạt: "Đó là do bọn họ tự tưởng tượng ra. Thế gian này không có chủng tộc nào bất tử cả. Nếu giao nhân thực sự trường sinh bất lão, đời đời sinh sôi, biển cả làm sao chứa nổi?"

Thiên đạo cân bằng, sinh tử luân hồi, đây là đạo lý nông cạn dễ hiểu nhất. Thế nhưng nhân loại lại bị hai chữ "trường sinh" che mờ mắt. Hệ thống nói không có, Lâm Uyên cũng nói không có, nội tâm vốn kiên định của Khúc Thuần Phong chợt dao động. Chẳng lẽ thế gian thực sự không có trường sinh?

Thịt sò được nướng chín, thể tích thu nhỏ đi không ít, phát ra tiếng xèo xèo. Khúc Thuần Phong thấy vậy, liền lấy thịt xuống, nướng thêm sẽ bị cháy. Anh không đói lắm, tiện tay đưa miếng thịt cho Lâm Uyên. Cậu thấy vậy, liền há miệng ăn ngay, vui đến mức đuôi cũng vểnh lên.

Dẫu nói ra điều này có chút phá không khí, nhưng Khúc Thuần Phong cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Cô nương, ngày mai tại hạ sẽ rời đi."

Lâm Uyên chống cằm nhìn anh: "Đi đâu?"

Khúc Thuần Phong: "Nhà chài."

Ồ, không phải chuyện lớn, bơi qua là gần ngay thôi.

Lâm Uyên rất dễ thương lượng: "Được rồi, ngày mai ta đưa ngươi trở về."

Khúc Thuần Phong vốn nghĩ bản thân còn phải tốn thêm đôi ba câu, nhưng không ngờ Lâm Uyên lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng thoáng chút kinh ngạc, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng có gì đáng để nói, chỉ đành đáp: "...Đa tạ cô nương."

Việc mà Lâm Uyên mỗi ngày nhất định phải làm là thưởng thức cái đuôi của mình, cậu vừa sờ sờ vuốt vuốt, vừa hỏi: "Ngươi vì sao muốn trở về nhà chài?"

Cái căn nhà rách nát đó, có đẹp bằng tiểu hải đảo này đâu.

Khúc Thuần Phong ngừng lại một chút, thuận miệng đáp: "Nhớ người thân ở nhà."

Từ nhỏ đã không cha không mẹ, nhưng Hồng Quan Vi coi anh như con ruột, các sư huynh đệ cũng cùng nhau lớn lên từ bé, nói là người thân cũng không quá.

Lâm Uyên đột nhiên có chút ghen tị, cậu cũng muốn làm người thân của Khúc Thuần Phong, vậy thì đối phương liệu có nhớ cậu không? Nhưng những lời đó không nói ra được, chỉ lười biếng khẽ nâng mí mắt lên, sau đó duỗi người một cái, lại cảm thấy thân thể có phần nóng lên, vô thức cọ cọ đuôi cá trên mặt cát.

Trên bầu trời, trăng tròn treo lơ lửng nơi đầu cành, mây đen tan đi, trăng sáng tựa ngọc đĩa, tĩnh lặng tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Lâm Uyên hơi thở có chút hỗn loạn, cậu quay lưng về phía Khúc Thuần Phong, đôi mắt dài hẹp thoáng vẻ mơ màng, lệ chí như mực, mái tóc dài xanh thẫm rơi trên bờ vai, che khuất hơn nửa thân mình, tựa như yêu vật dụ hoặc, chiếc đuôi giao nhân thon dài nhẹ nhàng cọ qua mặt đất, ánh trăng chiếu rọi, một tia sáng lấp lánh thoáng hiện.

Phiền thật, cậu đã không thể kiềm chế kỳ động dục của mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top