Chương 106

Chiếc đuôi cá màu xanh thẫm ấy lặng lẽ đặt trên đùi Khúc Thuần Phong, còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt lẫn cát bụi. Lâm Uyên cảm thấy như vậy không đẹp, bèn khẽ vẫy vẫy đuôi, đến khi cát rơi sạch mới chịu thôi.

Đuôi của cậu là đẹp nhất!

Khúc Thuần Phong: "..."

Lâm Uyên chờ mãi không thấy Khúc Thuần Phong có động tĩnh gì, tò mò ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao ngươi không chạm nữa?"

Giọng nói có chút thất vọng không dễ nhận ra.

Khúc Thuần Phong nghe vậy, bất giác quay mặt đi để che giấu sự lúng túng. Trên mặt anh thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai trắng trẻo đã đỏ bừng. Anh hình như muốn đẩy đuôi cá của Lâm Uyên xuống, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, dù sao cũng không dám chạm nữa. Hai tay giấu trong tay áo, nắm chặt rồi buông, buông rồi nắm, mồ hôi lạnh đã thấm qua lớp áo mỏng.

Giọng anh trở nên khô khan và khó nhọc: "Cô nương, ngươi và ta không thân không thích, hành động này không hợp lễ."

Ai vừa rồi chạm đuôi đến vui vẻ thế kia?

Lâm Uyên nghe anh cứ gọi mình là cô nương, chiếc đuôi cá không vui mà khẽ động, vỗ nhẹ lên đùi Khúc Thuần Phong. Qua lớp vải, cảm giác lành lạnh truyền tới: "Ta tên là Lâm Uyên."

Lâm Uyên?

Khúc Thuần Phong ý thức được đây là tên của giao nhân, trong lòng lặp lại một lần. Anh nghĩ, rõ ràng là một cô nương, tại sao lại đặt cái tên cứng nhắc như thế? Đang định mở miệng, lại nghe Lâm Uyên bổ sung: "Ngươi là bạn lữ của ta."

"Dù hiện tại không phải, tương lai nhất định sẽ là vậy."

Khúc Thuần Phong đại khái hiểu được ý của bạn lữ, cũng giống như phu thê trong thế giới loài người. Nghe vậy, anh kinh ngạc nhìn cậu, lại chạm phải ánh mắt yêu thương không hề che giấu và thái độ thẳng thắn của giao nhân, không khỏi khựng lại, mở lời: "Cô nương, ngươi và ta không cùng một tộc, không thể kết hôn. Ngươi nên tìm một người khác thì hơn..."

Lời chưa nói hết, Khúc Thuần Phong chợt nhớ ra rằng hai người đã từng giao hoan, bản thân anh chẳng khác nào đã chiếm đoạt sự trong sạch của Lâm Uyên. Sau này, đối phương biết tìm bạn lữ ở đâu?

Đại Sở lễ giáo nghiêm ngặt, đối với hành vi của nữ tử càng có những quy định khắt khe. Huống hồ, chuyện mất đi sự trong sạch lại là đại sự. Bất cứ nam tử nào có gia thế trong sạch cũng sẽ không cưới một cô nương thất trinh trước hôn nhân.

Khúc Thuần Phong theo bản năng nghĩ rằng giao nhân tộc cũng giống như vậy. Bởi thế, lời vừa nói được nửa chừng liền im bặt, một mình đứng sững sờ xuất thần.

Lâm Uyên thấy anh hồi lâu không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ người nhân loại này vì sao lại không thích cậu. Giọng cậu rất êm tai, đuôi cá cũng rất đẹp, nhưng đối phương dường như chẳng chút động lòng, trái lại còn tránh né như thể gặp phải ôn dịch.

Trên chiếc áo khoác của quốc sư có đính một miếng ngọc bài hình ngư long, được chạm khắc từ mực ngọc. Dưới ánh mặt trời, màu sắc ngọc bài trong suốt, dịu nhẹ vô cùng. Lâm Uyên vốn thích những vật lấp lánh, nhưng không hiểu sao chơi cả nửa ngày mà không thấy vui, dứt khoát trốn ra sau một tảng đá ngầm.

Có buồn không?

Chắc chắn là có.

Lâm Uyên cúi đầu, ngắm nghía miếng ngọc bài trong tay, thầm nghĩ người và cá thực sự không thể ở bên nhau sao? Nhưng cậu thật lòng thích người nhân loại ấy, dù đối phương có khô khan và tẻ nhạt, nhưng đôi khi lại đối xử với cậu rất tốt.

Lâm Uyên khẽ chạm vào băng vải quấn nơi cổ tay, lại đưa tay chạm vào y phục mình đang mặc, trong lòng dâng lên chút luyến tiếc khó tả. Đuôi cá yên lặng nằm trên mép bờ biển, từng đợt sóng vỗ qua, cuốn đi những hạt cát bám trên đó.

Cậu đang suy nghĩ. Khúc Thuần Phong cũng đang suy nghĩ.

Lâm Uyên tuy hoàn toàn khác xa với hình tượng thê tử mà Khúc Thuần Phong từng tưởng tượng: chẳng dịu dàng, cũng chẳng đoan trang. Nhưng anh nghĩ, bản thân hình như không ghét giao nhân này. Đối phương thậm chí còn nhiều lần cứu mạng anh. Nói cho cùng, anh hiện tại đã không biết nên làm thế nào.

Không cưới, đối phương sau này phải làm sao tìm được bạn lữ?

Nhưng nếu cưới, thân phận giao nhân của Lâm Uyên lại chắc chắn là một rắc rối lớn.

Cả hai đều không ai lên tiếng trước. Đến tối, Lâm Uyên không biết đã bơi đi đâu, hái được một đống trái cây mang về cho Khúc Thuần Phong. Bản thân thì núp sau tảng đá ngầm, ăn qua loa hai con cá, tiếp tục suy nghĩ về thứ tình cảm giữa nhân loại và giao nhân, thứ vốn dĩ quá đỗi phức tạp.

Khúc Thuần Phong nhóm lại một đống lửa, ngồi bên ánh lửa, cầm quả đỏ au trong tay, bỗng nhiên không còn cảm giác muốn ăn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá, không thấy bóng dáng Lâm Uyên, chỉ thấy một đoạn đuôi cá lộ ra.

Máu giao nhân có lẽ đã phát huy tác dụng, thương thế của Khúc Thuần Phong đang dần hồi phục. Anh thử vận khí, miễn cưỡng tập hợp được một chút sức lực, sau đó chống kiếm đứng dậy, tay trái đè lên vết thương nơi bả vai, bước về phía tảng đá.

Lâm Uyên đang ngẩn ngơ, lại chẳng hẳn là ngẩn ngơ, đôi tay hết lần này đến lần khác nghịch ngọc bài trong tay. Trông có vẻ chăm chú, nhưng thực chất là không chút hứng thú. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vành tai hơi giật giật, nhưng cậu không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chạm vào lớp vảy trên đuôi mình.

Giọng nói đầy lưỡng lự của Khúc Thuần Phong vang lên bên tai cậu: "Cô nương..."

Lâm Uyên mím môi, dùng móng tay sắc nhọn khẽ gõ lên miếng ngọc trong tay, phát ra một tiếng vang nhẹ, không biết phải nói gì, vẻ mặt trông có chút bực dọc.

Thấy vậy, Khúc Thuần Phong từ từ ngồi xuống bên cạnh cậu. Nhìn Lâm Uyên cứ mãi nghịch miếng mực ngọc do Hoàng thượng ban tặng, không biết nghĩ đến điều gì, anh do dự một chút, từ túi Càn Khôn lấy ra một món vật, sau đó đưa tới trước mặt cậu.

Khúc Thuần Phong chậm rãi xòe tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay anh là một chiếc ngọc bội hình tỳ hưu xâu chuỗi bằng pha lê, tinh xảo đáng yêu, quan trọng là lấp lánh rực rỡ.

"..."

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Uyên, vẫn duy trì tư thế đó.

Lâm Uyên thấy thế, đuôi cá khẽ động, muốn kìm lại nhưng không kìm được, dùng móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Khúc Thuần Phong, nghiêng đầu hỏi: "Cho ta sao?"

Lúc này, gương mặt chẳng còn chút dáng vẻ yêu mị trước đó, đơn thuần tựa như một đứa trẻ.

Khúc Thuần Phong nói: "Cô nương nếu thích, vậy tặng cô nương."

Có vẻ đây là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, thoạt nhìn có chút căng thẳng khó nhận ra. Mãi đến khi Lâm Uyên cầm lấy miếng ngọc tỳ hưu từ tay anh, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Uyên cầm trong tay miếng ngọc tỳ hưu lấp lánh, tâm trạng tốt hơn đôi chút, nhưng nguyên nhân lại không phải vì ngọc tỳ hưu. Về chính xác tại sao, cậu cũng chẳng nói rõ được.

Khúc Thuần Phong thấy cậu chơi đùa vui vẻ, khựng lại một chút, lên tiếng hỏi: "Cô nương sau này liệu có tìm bạn lữ khác không?"

Lâm Uyên nghe vậy, động tác khựng lại, đôi mắt dài hẹp từ từ nhìn về phía anh, đuôi mắt hơi nhướng lên, mang theo vài phần yêu mị. Một lát sau, cậu thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đáp hai chữ: "Không tìm!"

Cậu nắm chặt ngọc tỳ hưu trong tay, tựa như đang nắm lấy chính Khúc Thuần Phong, lực mạnh đến mức đầu ngón tay hơi tái đi. Bản tính Lâm Uyên vốn kiêu ngạo, dù có không chiếm được, cậu cũng không thể tùy tiện chấp nhận một người nào khác để tạm bợ.

Những lời này rơi vào tai Khúc Thuần Phong, lại mang theo một tầng ý nghĩa khác: Trong sạch đã bị hủy hoại, đương nhiên không thể gả cho người khác.

Khúc Thuần Phong nói: "Cô nương, không phải tại hạ không muốn cưới cô nương, mà là người và cá khác biệt, cô nương là giao nhân, cả đời không rời khỏi biển. Tại hạ thân ở chốn triều đình, cũng khó lòng rời xa..."

Anh nói đến đây, khựng lại một chút: "Cô nương nếu chỉ là một nữ tử nhân tộc bình thường, tại hạ nguyện tám kiệu lớn, ba thư sáu lễ, rước cô nương vào phủ."

Nghe ra được, câu nói này mang theo vài phần chân thành.

Lâm Uyên không hiểu gì về triều đình, cũng chẳng rõ tám kiệu lớn hay ba thư sáu lễ là gì. Cậu chỉ nghe thấy Khúc Thuần Phong nói muốn cưới mình, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi lập tức đổi sắc, quay đầu nhìn anh, hỏi đầy ẩn ý: "Ngươi thực sự muốn cưới ta?"

Trong thế giới nhân loại, thành thân và kết bạn lữ mang ý nghĩa như nhau.

Khúc Thuần Phong ngạc nhiên trước cách cậu bỏ đầu cắt đuôi, nắm bắt trọng tâm theo cách riêng, ngây người một thoáng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Lâm Uyên dù là giao nhân, nhưng rất hiểu đạo lý "đánh rắn phải đánh vào chỗ yếu". Thân thể lạnh lẽo của cậu áp sát về phía anh, đôi mắt cụp xuống, vừa như cười vừa như không, lặp lại câu hỏi: "Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem."

Giọng nói của Lâm Uyên trong trẻo, tựa như có thể mê hoặc lòng người.

Khúc Thuần Phong trong chớp mắt ánh mắt mất đi tiêu cự, bị giọng nói ảnh hưởng, vô thức trả lời câu hỏi của cậu: "Cô nương nếu là một nữ tử nhân tộc bình thường... tại hạ nguyện tám kiệu lớn... ba thư sáu lễ... rước cô nương vào phủ..."

Lâm Uyên rất hài lòng, cậu ghé sát mặt Khúc Thuần Phong, đầu lưỡi nhẹ liếm lên vành tai đối phương, rồi khẽ cắn một cái: "Nhớ kỹ lời của ngươi."

Cơn đau thoáng qua trên vành tai khiến Khúc Thuần Phong lập tức tỉnh táo lại. Nhưng khi anh nhìn sang, Lâm Uyên đã không biết từ khi nào lại áp sát vào người mình. Khúc Thuần Phong kinh hãi, theo phản xạ lùi về sau tránh né: "Cô nương..."

Lâm Uyên lại thích nhìn dáng vẻ luống cuống, bối rối của Khúc Thuần Phong. Đuôi cá khẽ vung, chặn đường anh, trong lòng không khỏi nghĩ: Người này tại sao cứ trốn tránh mình mãi như vậy? Cậu lạnh nhạt nói: "Nếu vết thương của ngươi lại nứt ra, ta sẽ không còn máu để cứu ngươi nữa đâu."

Máu của giao nhân rất ít, nếu trong thời gian ngắn mất máu quá nhiều, dù có cắt thêm bao nhiêu vết cũng sẽ không chảy được nữa.

Khúc Thuần Phong nghe vậy liền khựng lại, nghĩ đến vết thương trên người mình, rốt cuộc không nhúc nhích nữa. Anh vô thức sờ lên vai mình, chậm một nhịp lại nhìn đến vết thương trên cổ tay Lâm Uyên, thấp giọng nói: "... Đa tạ cô nương đã cứu mạng."

Lâm Uyên nghe vậy, nhướng mắt lên, nửa cười nửa không hỏi: "Vậy ngươi định cảm tạ ta thế nào?"

Khúc Thuần Phong: "..."

Giao nhân rốt cuộc vẫn là giao nhân, không hiểu lời khách sáo của nhân loại. Khúc Thuần Phong nghĩ đến việc giao nhân thích thu thập bảo vật châu ngọc, khựng lại một chút, rồi lấy ra toàn bộ những thứ mà Thứ sử Tuyền Châu đã tặng từ trong túi càn khôn: chén vàng, tượng ngọc, châu báu lưu ly, xếp thành một ngọn núi nhỏ sáng lấp lánh trên bãi biển ẩm ướt.

Trong đó còn xen lẫn vài thỏi vàng, nặng nề đến mức tay cầm cũng khó vững.

Khúc Thuần Phong nói: "Tất cả đều thuộc về cô nương."

Lâm Uyên có vẻ hứng thú, móng tay sắc nhọn khẽ gẩy đống châu báu một hồi, rồi tiện tay ném một ít trân châu sang bên cạnh — trong biển, trân châu là thứ không thiếu nhất, tùy tiện cũng có thể tìm được cả đống, chẳng đáng giá gì.

Lâm Uyên vẫn thích lưu ly hơn, lấp lánh, trong suốt lại đẹp đẽ. Nhưng sau khi chơi đùa một lúc, cậu lại có vẻ chẳng còn hứng thú, đẩy hết sang một bên, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài màu xanh đậm, giả vờ không hiểu mà hỏi Khúc Thuần Phong: "Nhưng nhân loại các ngươi chẳng phải thường nói, ân cứu mạng, nên lấy thân báo đáp sao?"

Khúc Thuần Phong: "..."

Nếu nói với Lâm Uyên rằng cậu không biết xấu hổ, cậu không hiểu; nói cần giữ lễ, cậu cũng chẳng hiểu; bảo rằng nam nữ thụ thụ bất thân, càng là vô nghĩa. Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu lại tinh thông những đạo lý như thế.

Khúc Thuần Phong nhất thời không biết nên giải thích thế nào, chỉ lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm trong tay để che giấu sự bối rối: "Chẳng qua là người đời tùy tiện nói đùa, không thể tin thật, cô nương cũng không nên nghe theo."

Lâm Uyên dù có chút hứng thú với vàng bạc châu báu, nhưng so với những thứ lấp lánh kia, vẫn kém xa con người trước mặt. Cậu vung nhẹ đuôi cá, gạt hết những thứ sáng chói sang một bên, rồi lại tiến gần Khúc Thuần Phong, cằm nhẹ tựa lên bờ vai không bị thương của anh, hơi thở lạnh lẽo nhưng lại mang vẻ mờ ám: "Ta không cần mấy thứ đó, ngươi hãy dùng cách khác để báo đáp ta đi."

Luồng khí lạnh từ hơi thở của Lâm Uyên làm Khúc Thuần Phong thấy ngứa ngáy bên tai, anh nghiêng đầu né tránh: "Cô nương muốn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top