Chương 105

Lâm Uyên cười lên vô cùng quyến rũ, lại thêm giọng nói của giao nhân tựa như thiên âm, lúc cậu khẽ cười thành tiếng thì chẳng khác nào yêu quái câu hồn đoạt phách.

Khúc Thuần Phong không hiểu tại sao, nhưng anh đã bắt đầu không thể duy trì dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ đành lúng túng thu hồi ánh mắt, nghiêng người tránh khỏi Lâm Uyên, sau đó đặt con cá nướng chín xuống trước mặt đối phương. Dù không nói lời nào, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: là đưa cho cậu ăn.

Lâm Uyên thấy anh né mình như tránh hồng thủy mãnh thú, nhướng mày nhàn nhạt, liếc nhìn con cá nướng bốc hơi nghi ngút trước mặt, nhưng không ăn ngay mà nói: "Ngươi đút ta ăn đi."

Cậu dường như cố ý, bàn tay bị thương khẽ vẽ những vòng tròn lên đầu gối Khúc Thuần Phong, cách một lớp vải mỏng, tạo nên cảm giác ngưa ngứa, hơi run, vô tình khiến người khác phải chú ý.

Giao nhân này dường như cuối cùng cũng phát hiện ra nhược điểm chí mạng của Khúc Thuần Phong.

Khúc Thuần Phong vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị thương của cậu, lời muốn nói lại nuốt xuống. Anh ngập ngừng một lúc, không nói thêm gì, chỉ cầm lấy con cá lên. Vì không có đũa nên đành phải dùng khăn lau sạch tay, rồi bẻ một miếng cá, đưa đến miệng Lâm Uyên.

Chộp!

Lâm Uyên há miệng cắn luôn miếng cá, ngay cả ngón tay của Khúc Thuần Phong cũng bị cậu mút vào. Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua, cuốn sạch lớp thịt cá còn sót lại, nhưng không chịu nhả ngón tay anh ra, chỉ ngoan ngoãn nằm bò trên đùi anh, mái tóc xanh thẫm như nước biển đổ dài xuống.

Khúc Thuần Phong đối với hành động vượt quá khuôn phép của cậu, phản ứng đã không còn mãnh liệt như ban đầu. Anh chỉ nhanh chóng rút tay về, tiếp tục đút cá cho cậu. Dù có nói gì về "nam nữ thụ thụ bất thân" hay những đạo lý khác, giao nhân trước mặt cũng không hiểu.

Lâm Uyên không tiếp tục bày trò, Khúc Thuần Phong đút gì cậu ăn nấy. Tuy đã quen ăn cá sống, nhưng thức ăn chín dường như hợp khẩu vị hơn. Chẳng mấy chốc, hai ba con cá đen đã vào hết bụng cậu.

Lâm Uyên liếm liếm khóe miệng đầy hài lòng, lúc này mới phát hiện Khúc Thuần Phong không ăn gì cả. Đuôi cá quẫy nhẹ, giọng nói hiếm khi mang theo vài phần đơn thuần: "Ta đi bắt cá cho ngươi."

Khúc Thuần Phong vốn không định ăn, anh lắc đầu, chuẩn bị nói không cần. Nhưng Lâm Uyên đã hành động trước, lập tức lao xuống biển, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

"..."

Hỏi Khúc Thuần Phong có đói không, anh thật sự đói, nhưng quả thực không thể ăn nổi cá. Nghĩ đến vết thương trên cổ tay Lâm Uyên, anh không muốn cậu phải xuống nước, nhưng bản thân bị thương không thể động đậy, chỉ đành ngồi tại chỗ, giữa hoang đảo mênh mông này, chỉ mong mau chóng hồi phục để rời đi.

Khúc Thuần Phong tính toán ngày tháng, phát hiện chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ hạn nửa tháng. Nghĩ tới đám người Thiên Nhất Môn dưới chân núi, anh khẽ nhíu mày, hiếm khi lộ ra vẻ lo âu trầm ngâm.

Không lâu sau, Lâm Uyên trở lại. Nhưng cậu không bắt cá, mà mang về một ít hoa quả và các loại vỏ sò không biết lấy từ đâu, gói trong một chiếc lá lớn, tất cả đều rất tươi mới.

Lâm Uyên dường như rất trân trọng chiếc áo Khúc Thuần Phong cho mình. Khi lên bờ, thấy áo dính vài hạt cát, cậu cẩn thận phủi sạch. Sau đó nhìn về phía đống quả đỏ rực và nói: "Lần này ngươi chắc chắn sẽ chịu ăn chứ?"

Hoa quả mọc trên cây, mà Lâm Uyên lại không có chân, không biết cậu đã làm cách nào hái được. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không dễ dàng. Khúc Thuần Phong thấy Lâm Uyên ngồi cạnh đống lửa, cúi đầu chỉnh lại áo, trên cổ tay bị băng bó đã thấm ra chút sắc đỏ nhàn nhạt, rõ ràng vết thương đã rách ra, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác khó nói nên lời.

Khúc Thuần Phong nhìn đống lửa, bỗng nhiên nói: "Cô nương không cần phải như vậy..."

Anh tự giữ mình đoan chính, cũng quả quyết sát phạt, cả đời ghét nhất hai chữ "do dự". Nhưng từ khi gặp Lâm Uyên, hết lần này đến lần khác đều thất thố, hoàn toàn không giống với phong cách trước giờ, điều này khiến anh cảm thấy có chút hoang mang.

Anh không muốn Lâm Uyên giúp mình thêm nữa, cũng không muốn nợ ân tình cậu.

Lâm Uyên không hiểu ý tứ mơ hồ trong lời nói của anh, chỉ đẩy đống quả sang phía anh, mệt mỏi đến mức đôi mắt cũng không mở nổi, nằm xuống bên cạnh anh ngủ thiếp đi. Đuôi cá nhẹ nhàng quẫy hai cái rồi không động đậy nữa.

Máu của giao nhân không thể tái sinh, cậu đã mất quá nhiều máu, khiến cơ thể chịu tổn hại nặng nề.

Khúc Thuần Phong liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Uyên, do dự đưa tay ra, dường như muốn kiểm tra tình trạng của cậu. Nhưng sau một thoáng dừng lại, anh lại lặng lẽ thu tay về, để cơ thể lạnh lẽo kia được ngọn lửa sưởi ấm thêm chút hơi ấm.

Anh nhặt lên một quả rơi bên cạnh, đỏ tươi, to bằng nửa nắm tay, như được chọn lựa kỹ càng. Cắn vào chỉ thấy ngọt, không có chút đắng chát nào, một túi đầy quả, chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Lâm Uyên ngủ rất say. Bỗng nhiên, cậu trở mình, như có cảm ứng mà tự động trườn sát lại gần Khúc Thuần Phong, gối đầu lên đùi anh ngủ tiếp, ôm lấy đuôi cá của mình, thân mình cuộn tròn lại.

Giao nhân trước mặt này hoàn toàn khác biệt với tính cách trầm lặng của Khúc Thuần Phong. Ngay cả trong giấc ngủ cũng rất không yên phận, chóp đuôi thỉnh thoảng lại khẽ vẫy, suýt chút nữa chạm vào đống lửa.

Khúc Thuần Phong không muốn đánh thức Lâm Uyên, nên không né tránh, hiếm thấy để cậu gối lên đùi mình. Anh dùng vỏ kiếm khều nhẹ đống lửa, dập tắt ngọn lửa, sau đó gạt than nóng sang một bên, rồi mới thu kiếm lại, lấy khăn lau phần hoa văn chạm khắc trên vỏ kiếm.

Xung quanh chỉ có tiếng sóng biển rì rào, nhưng lại mang đến một cảm giác yên tĩnh lạ thường. Một tia sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, chầm chậm chiếu lên mặt biển, như rắc một lớp bụi vàng, trải dài những ánh kim lấp lánh trên mặt nước.

Khi ngủ, Lâm Uyên rất ngoan, hàng mi dài đến mức khiến người ta ghen tị, in bóng xuống đôi mắt khép hờ, làn da tái nhợt khiến cậu trông sạch sẽ, thuần khiết. Ngay cả yêu khí quanh người lúc nào cũng tỏa ra cũng phai nhạt đi vài phần.

Khúc Thuần Phong là đạo sĩ, tuy không có ý định lập gia đình, nhưng khi còn trẻ, tâm tư không ổn định, bị sư đệ trêu ghẹo, anh cũng từng nghĩ nếu mình lấy vợ, sẽ chọn một người thế nào.

Nàng không cần phải quá xinh đẹp, nhưng nhất định phải có nét thanh tú dễ chịu. Không cần xuất thân cao quý, chỉ cần đọc sách, biết chữ, dịu dàng, hiền thục, khoan thai như nước. Hai người cùng tôn trọng, hòa thuận là đủ.

Nhưng sư đệ Minh Tuyên khi biết suy nghĩ của anh, đã cười đến mức không thẳng nổi lưng, nói rằng Khúc Thuần Phong vốn đã là người trầm lặng, nếu lại cưới một tiểu thư khuê các nề nếp, những ngày tháng của hai người chỉ sợ nhàm chán đến cực điểm, một ngày nói chẳng quá ba câu, thì còn gì là sức sống nữa.

Khúc Thuần Phong nghĩ đến đây, động tác lau vỏ kiếm chợt khựng lại, vô thức liếc nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Uyên. Trong lòng nghĩ rằng giao nhân này tuy tuyệt sắc, nhưng chẳng chút dịu dàng, càng không hiền thục, đã không cần bàn đến chuyện đọc sách viết chữ, chắc chắn là mù tịt.

Điều quan trọng hơn là, cậu ngay cả chân cũng không có...

Khúc Thuần Phong bỗng cảm thấy có chút đáng tiếc, một loại cảm giác không rõ nguyên do. Anh đặt nhẹ vỏ kiếm xuống bên cạnh, ngừng lại một lát, rồi bàn tay dừng trên chiếc đuôi cá màu xanh thẫm của Lâm Uyên, chậm rãi vuốt ve.

Vảy cá lạnh lẽo, cứng rắn, trong suốt như pha lê, phản chiếu ánh sáng tựa như ngọc thạch, dễ dàng cảm nhận được sức mạnh kinh người ẩn chứa trong chiếc đuôi này. Nhưng lúc này, nó chỉ ngoan ngoãn cuộn lại, vô hại. Thỉnh thoảng, một cơn gió biển thổi qua khiến lớp vải lụa mỏng nửa trong suốt khẽ phập phồng, trông mềm mại vô cùng.

Kiếp trước, Khúc Thuần Phong từng giải phẫu qua rất nhiều giao nhân, nhưng đây là lần đầu anh chân thật cảm nhận được sức sống của họ. Anh lặng lẽ cúi mắt, nghĩ rằng nếu đối phương là một cô nương bình thường, cưới về nhà hẳn cũng là một lựa chọn không tồi...

Giao nhân vốn nhạy cảm với cơ thể của mình. Lâm Uyên trong cơn mơ màng cảm thấy có một bàn tay đang chạm vào đuôi cá của mình, bèn không một tiếng động mở mắt. Lại thấy Khúc Thuần Phong đang nhìn chiếc đuôi của cậu đến xuất thần, không khỏi cắn nhẹ đầu ngón tay của mình.

Giao nhân có hai cách để cầu bạn đời: một là dùng tiếng hát, hai là dựa vào chiếc đuôi cá xinh đẹp. Nếu có người khác phái chạm vào đuôi cá của mình, điều đó chứng tỏ người ấy thích mình.

Lâm Uyên không rõ hành động này của Khúc Thuần Phong có ý nghĩa gì, nhưng đây là lần đầu tiên đối phương chủ động chạm vào đuôi của cậu. Điều này khiến cậu hiếm hoi cảm thấy một chút ngượng ngùng, đôi mắt xanh thẫm chớp chớp, mờ mịt và khó hiểu nhìn vào đường nét cằm của anh.

Chỉ một lát sau, Khúc Thuần Phong đã thu tay lại. Ánh mắt vô tình lướt qua, liền phát hiện Lâm Uyên chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang mở to đôi mắt xanh biếc nhìn mình. Thân hình anh lập tức cứng ngắc, như thể bị bắt tại trận khi làm chuyện khuất tất. Đầu óc trống rỗng, anh phản ứng lại bằng cách vội vàng muốn đứng dậy, nhưng do động đến vết thương nên ngã phịch xuống đất, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Lâm Uyên giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy anh: "Ngươi làm sao vậy?"

Cậu có vẻ rất lo lắng, chiếc đuôi cá vì khẩn trương mà không ngừng đong đưa, hất lên một mảng cát.

Khúc Thuần Phong đời này chưa từng cảm thấy mất mặt đến vậy. Trước đây, hai người thân thiết là vì Lâm Uyên cố tình trêu chọc, nhưng lần này chính anh chủ động đưa tay, không thể nào lại đổ lỗi lên Lâm Uyên được. Huống hồ chuyện còn bị bắt quả tang tại chỗ, quả thực thất lễ vô cùng.

Khúc Thuần Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Uyên nữa. Anh siết chặt lấy vết thương của mình, quay đầu né tránh ánh mắt của cậu. Anh nghẹn lời, cổ họng như bị chặn lại, những câu muốn giải thích đều không thể nói ra. Vì quá căng thẳng, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp lưng: "Cô nương... tại hạ... tại hạ không có ý mạo phạm..."

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, âm thanh tựa như sắp xuyên thủng màng tai.

Khúc Thuần Phong chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Tấm lòng ngay thẳng trước kia đã chẳng còn sót lại chút gì. Giờ đây trong lòng anh đầy áy náy, đầy tội lỗi, đầy bất an. Thân hình cứng đờ, mãi cũng không dám xoay người lại. Tay vô thức siết chặt lấy vết thương trên vai, nhờ nỗi đau đó mà tỉnh táo hơn đôi chút.

Lâm Uyên không hiểu chuyện gì, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào bàn tay đang che vết thương của Khúc Thuần Phong. Chỉ thấy giữa các ngón tay đối phương rỉ ra chút máu tươi, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống. Cậu mạnh tay kéo bàn tay của anh ra, quả nhiên phát hiện vết thương đã nứt toạc, trên lớp áo còn thấm một mảng máu đỏ, đỏ rực đến mức chói mắt.

Lâm Uyên có chút tức giận, nhưng lại không thể phát ra cơn giận này. Chỉ có cái đuôi cá đang vung vẩy là tiết lộ cảm xúc của cậu. Cậu nắm lấy bàn tay thon dài của Khúc Thuần Phong, thấy trên đầu ngón tay còn vương chút máu, liền dùng đầu lưỡi đỏ tươi mà liếm sạch vết máu ấy.

Ướt át mềm mại, lại mang theo chút lành lạnh, như đầu lưỡi của một con rắn.

Lâm Uyên quay lưng về phía ánh mặt trời, sống mũi cao thẳng và ngũ quan sâu sắc của cậu được ánh sáng hắt lên, vừa sáng vừa tối, không rõ cảm xúc. Đôi mắt phượng phong tình lộ rõ, một giọt lệ chí nơi khóe mắt sáng ngời, đẹp đến yêu tà, chẳng phân biệt nam nữ.

Cậu lại gần Khúc Thuần Phong, nhìn chằm chằm hắn, giọng khàn khàn mà mê hoặc: "Ngươi sợ ta?"

Như yêu quái đang dụ dỗ thần tiên sa đọa.

Khúc Thuần Phong tim chợt lỡ một nhịp. Anh nhắm mắt lại, không dám nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của cậu, chân mày nhíu chặt, lời nói trở nên yếu ớt và vô lực: "Cô nương hiểu lầm rồi..."

Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, nghĩ bụng chính nhân quân tử thật khiến người ta chán ghét. Cậu liếc qua bờ vai của Khúc Thuần Phong, thấy máu không tiếp tục chảy nữa, lúc này mới yên tâm đôi chút. Cậu nghĩ, chẳng qua chỉ là chạm vào đuôi cá thôi mà, đâu đến mức phải hoảng hốt như vậy?

Lâm Uyên ôm lấy đuôi cá của mình, sau đó nâng niu vuốt ve, càng nhìn càng thấy đẹp. Cuối cùng, cậu đặt đuôi cá lên đùi của Khúc Thuần Phong, vừa tự nhiên vừa đơn thuần: "Cho ngươi chạm."

Khúc Thuần Phong: "..."

Lâm Uyên không biết, Khúc Thuần Phong không có thói quen chạm vào đuôi cá. Kiếp trước, anh chỉ quen nhổ từng mảnh vảy giao nhân xuống để nghiên cứu thuốc trường sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top